Bán Ngâm

Chương 34: Chương 34: Thử một lần nữa




NGÂM NGA

Chương 34: THỬ MỘT LẦN NỮA.

***

Bên ngoài chính là dạ hội ngoài Trời, ồn ào náo nhiệt. Nguyễn Niệm Sơ giật mình mở to hai mắt. Cô không ngờ Lệ Đằng sẽ đột ngột xuất hiện, càng không ngờ anh sẽ lao vào hôn cô thế này.

Cô kinh ngạc đến độ quên cả phản kháng.

Đây là lần thứ hai Lệ Đằng hôn cô và giống với lần trước ở chỗ khiến cô không kịp trở tay, khác ở chỗ lần này trong miệng anh không hề có mùi rượu.

Chắc bởi quá căng thẳng, người Nguyễn Niệm Sơ cứng ngắc, nhưng các giác quan lại trở nên đặc biệt nhạy bén, Cô có thể cảm nhận được sự khép mở khe khẽ của đôi môi anh, độ ấm của đầu lưỡi, thậm chí cả hơi thở pha chút nặng nề trầm đục.

Anh nhắm mắt, hôn nồng nàn.

Lâu sau, Nguyễn Niệm Sơ mới bừng tỉnh, cô đẩy Lệ Đằng ra, nhưng không thành công. Giây lát tay cô chạm vào Lệ Đằng liền bị anh nhẹ nhàng bắt lấy, khóa ngược ra sau lưng. Cùng lúc, anh mở mắt, bên trong là con sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, nhìn đến nỗi khiến cô hoảng hốt.

Không hiểu sao Nguyễn Niệm Sơ nhớ tới triết lý tình yêu của Kiều Vũ Phi: Nếu một người muốn “ngủ” với mày, điều đó không có nghĩa anh ta nhất định yêu mày. Nhưng nếu một người yêu mày thì có nghĩa là anh ta chắc chắn muốn “ngủ” với mày.

Trong mấy giây bần thần, Lệ Đằng đã có thêm hành động. Anh giữ chắc hai tay cô, nghiêng mình về phía trước, ghé gần Nguyễn Niệm Sơ hơn. Không chống cự nổi, cô loạng choạng bị anh ấn vào tường, khóa chặt.

Hơi thở Nguyễn Niệm Sơ có phần rối loạn, khuôn mặt đỏ bừng. Cô muốn chửi bậy.

Vừa mở miệng thì ngón trỏ của người kia đã đặt lên môi cô. Giọng anh mang theo ý cười, nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy: “Trước khi chửi người khác, hãy nghĩ cho kỹ, bên ngoài toàn đồng nghiệp của em đấy.”

“....” Nguyễn Niệm Sơ cắn môi, tức tối và không biết phải làm sao, lời đến đầu lưỡi lại nuốt trở về, đành thấp giọng: “Sao anh lại ở đây?”

“Bảo vệ an toàn cho em.” Lý do của anh vô cùng đường hoàng.

“Chỗ này là doanh trại pháo binh, chẳng nơi nào an toàn hơn ở đây hết á.” Nguyễn Niệm Sơ xấu hổ, cáu tiết: “Anh thế này căn bản chính là lấy việc công làm chuyện riêng. Thả tôi ra!”

Lệ Đằng rũ mắt nhìn trang phục của Nguyễn Niệm Sơ, không hề nhúc nhích: “Chốc nữa còn có tiết mục à?” Giọng điệu của anh thản nhiên như thể ban nãy chẳng qua chỉ tình cờ gặp nhau ở đây.

“... Phải. Cho nên anh mau buông tôi ra.” Nguyễn Niệm Sơ lại thử giãy giụa, cô hắng giọng, gắng dọa anh: “Đến tiết mục hợp xướng ngay bây giờ đó, anh mà làm bậy nữa là tôi kêu lên đấy. Nhân vật cỡ lớn như anh cũng không muốn bị người khác bắt gặp cảnh này đâu nhỉ?”

Lệ Đằng khẽ cười, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai Nguyễn Niệm Sơ: “Chiều hôm ấy anh đến đơn vị em tặng hoa, cũng không phải chỉ có một, hai người trông thấy. Cặp đôi yêu đương, ôm ấp, hôn cái, chẳng lẽ phạm pháp?”

Nguyễn Niệm Sơ cau mày: “Rõ ràng chúng ta đã chia tay rồi!”

Lệ Đằng bình thản: “Ai biết!”

“....” Nguyễn Niệm Sơ trợn tròn mắt không thể tin nổi, tưởng chừng muốn hộc máu. Đồng chí bộ đội giải phóng quân lạnh lùng cao quý trở thành kẻ không biết xấu hổ như vậy từ khi nào thế? Chơi trò vô lại mà mặt không đổi sắc luôn.

Đâu phải trúng tà, anh đúng là bị điên rồi.

Ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã xen lẫn tiếng người nói chuyện.

“Tiểu Lưu, em có trông thấy Nguyễn Niệm Sơ không?”

“Không ạ.”

“Gấp chết đi được rồi!” Trưởng ban toát mồ hôi đầy đầu, sốt ruột đến độ xoay mòng mòng: “Xong màn nhảy này là đến tiết mục hợp xướng. Con ranh ấy chạy đi đâu không biết! Niệm Sơ à, Nguyễn Niệm Sơ!”

Nghe thấy tiếng trưởng ban gọi, đôi mày Nguyễn Niệm Sơ càng nhíu chặt: “Lệ Đằng, tôi nói lại lần nữa, thả tôi ra!”

Anh vẫn nhìn cô chăm chăm, không buông.

Lần này, Nguyễn Niệm Sơ bó tay hoàn toàn, cô đành dịu giọng, cực kỳ quẫn bách mà hỏi anh: “Anh còn muốn làm gì hả?” Dứt lời thì cửa phòng thay đồ vang lên “bộp, bộp, bộp“. Bên ngoài, trưởng ban vặn tay nắm cửa, lẩm bẩm: “Sao cửa lại khóa bên trong thế này?” Sau đó, trưởng ban gọi to hơn: “Niệm Sơ? Em có ở trong ấy không? Mau ra đi, lên sân khấu đến nơi rồi đấy! Niệm Sơ à!”

Nguyễn Niệm Sơ cuống đến nỗi cũng sắp khóc. Cô hoảng hốt, nháy mắt nhịp tim cũng trùng khớp với tiếng gõ cửa dồn dập, nặng nề. Tình cảnh hiện tại của cô, áo xống không chỉnh tề, bị kẹt cứng giữa anh và vách tường. Cô không dám thưa.

May thay, cuối cùng Lệ Đằng buông lỏng.

Anh rũ mi, tầm mắt vẫn dán trên mặt cô. Anh duỗi hai cánh tay, vòng ra sau lưng cô, kéo nốt khóa váy. Trọn tấm lưng thon trắng như ngọc được giấu dưới lớp lụa trắng.

Kéo khóa xong, Lệ Đằng thuận thế ôm eo Nguyễn Niệm Sơ, khom người, nói nhỏ bên tai cô: “12 giờ tối nay, gặp nhau dưới khách sạn bọn em! Anh có lời muốn nói với em. Không gặp không về!”

“....” Mặt Nguyễn Niệm Sơ đỏ lựng. Trừng mắt nhìn anh, cô thở hổn hển, không nói gì.

Cách cánh cửa, trưởng ban hét toáng lần nữa: “Niệm Sơ, rốt cuộc em có ở trong đấy không?”

Hai người bên trong vẫn nhìn nhau.

Mấy giây sau, Nguyễn Niệm Sơ hắng giọng hô to: “Có ạ! Váy của em bị kẹt khóa, vừa mới chỉnh xong. Em ra ngay đây.”

Nghe vậy, cuối cùng trưởng ban thở phào nhẹ nhõm: “Con bé này sao không lên tiếng sớm... Nhanh tay nhanh chân nào! Tôi đi trước đây, mau lên nhé!” Nói đoạn, trưởng ban liền rảo bước rời đi.

Tiếng bước chân dần biến mất.

Nguyễn Niệm Sơ giơ tay đẩy Lệ Đằng, nhấc tà váy, xoay người mở cửa phòng, chạy bước ngắn ra ngoài. Vẻ mặt Lệ Đằng vẫn điềm nhiên, dõi mắt trông theo vệt trắng như tuyết kia, cho đến khi cô lẫn vào sắc đêm.

Cuối cùng, tiết mục hợp xướng đã kết thúc rất tốt đẹp, khoảnh khắc âm cuối cất lên, cả doanh trại vỗ tay ầm ầm.

Nguyễn Niệm Sơ cùng các nghệ sĩ tham gia hợp xướng xuống sân khấu, đợi màn chụp ảnh chung sau cùng.

Những đồng nghiệp thân thiết quan sát cô, tò mò hỏi: “Cậu đánh phấn má hồng này xinh thật đấy, tự nhiên lắm ấy. Cậu tự đánh à?”

Nguyễn Niệm Sơ mỉm cười với cô gái nọ: “Ừ.”

Trả lời xong, Nguyễn Niệm Sơ không khỏi khâm phục bản thân, nói dối không chớp mắt, còn có thể bĩnh tĩnh như thật. Giữa chừng mình không dặm thêm lớp trang điểm, phấn má sớm đã chẳng còn.

Sau đó, cô vô thức đưa tay chạm vào tai phải, ánh mắt hơi bực bội, hai má càng thêm xinh đẹp.

Vừa rồi, khi Lệ Đằng nói câu: “Không gặp không về.” rõ ràng anh đã cắn vào vành tai cô. Nguyễn Niệm Sơ khẳng định và chắc chắn tên lưu mạnh ấy cố tình.

Về đến khách sạn, việc đầu tiên Nguyễn Niệm Sơ làm là tẩy trang. Cô soi gương, vừa bôi dung dịch tẩy trang vừa ngẫm nghĩ, có cần đến chỗ hẹn với Lệ Đằng không?

12h khuya, đêm hôm vắng lặng là thời điểm giết người phóng hỏa. Nguyễn Niệm Sơ rất do dự, cũng rất rối rắm.

Cho đến 11h 50 phút, cô mới quyết định đi. Khách sạn đoàn nghệ thuật nghỉ lại gần trung tâm thành phố, dưới lầu chính là phố lớn. Trên phố lớn, người qua kẻ lại, có cho Lệ Đằng cũng chẳng dám làm ra chuyện gì quá đáng.

Ngẫm ngẫm vậy, Nguyễn Niệm Sơ đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Người bạn cùng phòng là vũ công tên Hứa Phương Phương. Cô nàng vừa tắm xong, đi ra thì thấy Nguyễn Niệm Sơ đang mở cửa, bèn không khỏi nghi hoặc: “Muộn thế này rồi cậu còn ra ngoài làm gì?”

“Ăn khuya!”

Khi ấy Nguyễn Niệm Sơ chỉ thuận miệng đáp vậy. Nhưng, khiến cô ngàn vạn lần không ngờ tới là sau khi gặp Lệ Đằng, ấy thế mà anh dẫn cô tới một quán nướng thật.

Hai người ngồi xuống. Lệ Đằng tỉnh bơ gọi món. Nguyễn Niệm Sơ không còn lời nào để nói, trên trán nổi đầy vạch đen.

Ông chủ quán đi chuẩn bị đồ nướng.

Còn lại hai người ngồi im lặng nhìn nhau. Bầu không khí lạ lùng.

Nguyễn Niệm Sơ quan sát xung quanh một vòng, đèn đường vàng vọt, phố xá vắng tanh, cảnh tượng khác một Trời một vực với sự nhộn nhịp mà cô tưởng tượng. Cũng may còn có ông chủ quán đang nướng đồ ăn. Sự tồn tại của người thứ ba ít nhiều cho Nguyễn Niệm Sơ thêm sức mạnh.

Cô không quá sợ hãi nữa, vì vậy sau vài giây trầm lặng, cô nở một nụ cười giả lả với Lệ Đằng: “Thủ trưởng Lệ à, nửa đêm anh tổng động viên tìm tôi ra ngoài là mời tôi ăn xiên nướng?” Bị hâm cũng là bệnh, phải chữa trị.

Ngón tay Lệ Đằng chậm rãi xoay xoay cốc trà, anh hờ hững đáp: “Vừa ăn vừa nói, sợ em căng thẳng.”

Nguyễn Niệm Sơ cười ha ha hai tiếng: “Anh muốn nói gì cơ?”

Lệ Đằng rũ mắt uống trà, rất bình thản: “Nói về anh.”

“....” Nguyễn Niệm Sơ nghẹn họng, cô nhăn mày, dở khóc dở cười hỏi: “Nói gì về anh?”

Lệ Đằng đặt cốc trà lại lên trên mặt bàn.

Đoạn, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, đôi con ngươi sâu thẳm, giọng nói đều đều: “Lệ Đằng, nam, sinh ngày 27 tháng 10 năm 1985, người Chướng Bắc. Bởi năng lực xuất chúng, từ tiểu học đến cấp ba nhảy cấp hai lần. 16 tuổi đã thi đỗ đại học không quân với thành tích đứng đầu. Sau khi tốt nghiệp, gia nhập bộ đội đặc chủng của một lữ đoàn không quân. Tiếp đó, từ năm 2005 đến nay, đã thực hiện tổng cộng gần 200 nhiệm vụ theo chỉ thị của cấp trên, bao gồm 30 hành động bí mật, 8 hành cơ mật, 1 hành động tuyệt mật. 13 năm qua, được vinh danh “cá nhân tiên tiến” 9 lần, hiện tại quân hàm thượng tá, chức vụ phó lữ đoàn.”

Ngồi đối diện, Nguyễn Niệm Sơ hơi lơ mơ, không biết sao đột nhiên anh lại tự giới thiệu chính thức một tràng như vậy.

Không đợi cô hỏi ra điều hoài nghi, Lệ Đằng liền tiếp tục: “Bố mẹ anh đã ly dị. Quan hệ gia đình đơn giản, chỉ có một mẹ già 60 tuổi, vẫn sống ở Chướng Bắc. Mẹ anh tốt lắm, rất dễ sống chung.”

“Tại sao anh nói với tôi những điều này?” Nguyễn Niệm Sơ hỏi

“Bởi vì, Nguyễn Niệm Sơ, anh thích em. Không phải nói đùa cũng không phải lên cơn hâm.” Lúc Lệ Đằng nói những lời này, giọng anh rất thản nhiên: “Anh muốn làm người đàn ông của em.”

Bỗng chốc, mắt Nguyễn Niệm Sơ lấp lóe, cô có phần bối rối.

Tuy trước đây anh cũng đã từng nhắc tới chuyện ấy, nhưng nghiêm túc bộc bạch ra thế này vẫn là lần đầu tiên. Nguyễn Niệm Sơ mấp máy môi, hồi lâu mới cất nên câu: “.... Anh thích tôi á?”

Lệ Đằng đáp: “Phải.”

Nguyễn Niệm Sơ cau mày: “.... Bắt đầu từ khi nào?”

“7 năm trước.”

Cô cảm thấy thật khó hiểu, đồng thời bỗng dưng sinh ra một thoáng tức giận. Cô chất vấn Lệ Đằng: “Vậy cớ sao trước đây khi chúng ta qua lại tìm hiểu nhau, anh gạt tôi là anh thích người khác? Và tại sao luôn lúc nóng lúc lạnh với tôi?”

Tiếng cô rất to, khiến ông chủ đưa mắt liếc họ.

Bên này, Lệ Đằng vẫn nhìn Nguyễn Niệm Sơ, giọng nói bất giác dịu đi: “Lần trước anh đã giải thích với em về điều này, có nguyên nhân đặc thù.”

“Anh giải thích bao giờ?” Cô không nhớ ra nổi, chẳng hề có tí ấn tượng nào.

“Lần em uống say đó.” Anh nói: “Khi ấy em đang kích động, khả năng là không nghe thấy.”

Nguyễn Niệm Sơ: “....”

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua. Một lúc lâu, Nguyễn Niệm Sơ mới bình tĩnh lại hẳn. Cô rũ mi: “Liên quan đến kẻ xấu muốn hại tôi?”

Lệ Đằng lặng thinh giây lát rồi trả lời: “Ừ.”

Anh vừa nói xong, cả bàn ăn rơi vào trầm tư. Nguyễn Niệm Sơ cúi đầu không hé môi, Lệ Đằng cũng vậy.

Ông chủ bưng đồ nướng lên.

Hai người chẳng ai buồn động đũa.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Nguyễn Niệm Sơ hít sâu một hơi rồi thở phù ra, cô ngước mắt hỏi: “Vậy tại sao hồi trước anh không chịu cho tôi biết, giờ lại chịu nói.”

Ngón trỏ Lệ Đằng phết qua mép cốc, anh trả lời: “Bởi vì Ý Trời.”

“Thực ra hôm nay gọi em ra ngoài, trừ nói chuyện cùng em, anh còn muốn hỏi em một việc.” Cúi mình gần cô thêm, anh trầm giọng: “Nguyễn Niệm Sơ, cảm giác của em với anh là gì?”

Anh nghiêm mặt hỏi rất nghiêm túc, ánh mắt sắc bén đến kinh người.

Tim Nguyễn Niệm Sơ đột nhiên lỡ mất một nhịp.

“....”

“Nếu em nói em không hề có ý với anh thì từ nay về sau, chúng ta ai đi đường nấy. Anh cũng sẽ chấm dứt những suy nghĩ không yên phận với em và cũng không quấn lấy em nữa.” Lệ Đằng nhìn Nguyễn Niệm Sơ đăm đăm. Ánh mắt ấy chừng như muốn nhìn thấu trái tim cô, “Anh chỉ cần một câu của em thôi.”

Ví thử trước kia, có thế nào Nguyễn Niệm Sơ cũng không tin sẽ có một ngày mình được thổ lộ tại một quán đồ nướng, được Lệ Đằng tỏ tình, được anh tỏ tình bằng cách cương quyết và dữ dội như vậy.

Cô nhìn lại anh, không nói một lời.

Mãi đến giây phút này, cuối cùng Nguyễn Niệm Sơ mới cảm thấy hơi hơi hiểu về Lệ Đằng.

Dáng vẻ thờ ơ, xa cách với cô khi trước chỉ là mặt nạ. Dưới lớp ngụy trang là một anh Lee lưỡi dao liếm máu. Năm ấy, anh đã gặp cô, đã nhớ cô, chưa bao giờ quên.

Hóa ra 20 ngày ấy, họ đều chưa từng quên nhau.

Khoảnh khắc đó, hạt giống Nguyễn Niệm Sơ chôn vùi 7 năm trong lòng đã phá đất chui lên, nở ra một đóa hoa.

Cô hỏi Lệ Đằng: “Ý anh là muốn tôi cho anh một cơ hội?”

Lệ Đằng vẫn nhìn những ngôi sao lấp lánh trong mắt cô, anh cười: “Thế em có cho không?”

Nguyễn Niệm Sơ cũng nở nụ cười: “Được thôi, vậy thì chúng ta thử một lần nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.