Trăng sáng không thường tròn, tỉnh rồi say, say lại tỉnh, nguyện làm bươm bướm cả đời nhớ đến đều là mộng;
Hoa đẹp khó vừa mắt, ý trong người, người trong ý, thử lấy hai chữ uyên ương viết ngược lại để nhìn.
※ ※ ※
Nam nhân đáng chết! Ngàn đao giết chết hắn đi! Không! Coi như là đem hắn
ngàn đao lóc thịt, cũng khó tiêu đi mối hận trong lòng nàng, cả bụng đầy lửa!
Bây giờ trong đầu nàng chỉ nghĩ toàn chuyện cá nước giao hoan với hắn tối qua, liền không nhịn đời á!
Dương Bạn Nhi bẹp cái miệng nhỏ nhắn, thong thả nâng đầu đẹp lên, nhìn
gương đồng khảm châu khắc hoa chiếu ra gương mặt trái xoan tuyệt mỹ của
nàng ở trước mắt, dường như xinh đẹp là một chuyện cực xấu, nàng nhíu
đôi lông mày, đôi mắt đẹp long lanh ngập nước, thút thít khóc lên.
"Ta không cần dáng vẻ quỷ này! Lãnh Địch Thiên, ngươi là nam nhân thối! Ngươi tốt nhất đi tìm chết đi --" nàng đối diện gương đồng vừa khóc vừa la, giống như người điên -- đẹp nhất trong thiên hạ!
"Phu nhân. . . ." Một tiểu tỳ hèn nhát núp ở sau cửa, không dám đến gần, giống như bị vẻ mặt điên cuồng của chủ tử dọa rồi.
"Cút ra!" Lúc này nàng không muốn để ý bất luận kẻ nào, lửa giận, thẹn
thùng không ngừng thiêu loạn trong thân thể của nàng, đêm qua nam nhân
kia mạnh mẽ tìm hoan, còn để lại dấu ấn thật sâu trên toàn thân nàng. . . . Ông trời! Ai đến cho nàng biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha!
"Nhưng. . . . Thế tử mời thiếu phu nhân lập tức đến Kiến Sơn lâu, không phải vậy. . . Nói cách khác. . . ." Tiểu nữ tỳ bị Dương Bạn Nhi trừng
thật kinh hãi, nửa câu cũng không nói nên lời.
"Nếu không thì
thế nào? Ta không đi, không đi, không đi! Có gan thì bảo hắn giết ta đi! Ta không quan tâm!" Dương Bạn Nhi dùng một đôi tay nhỏ bé che đầu lại,
lớn tiếng thét chói tai, tùy tiện bắt lấy gương lược bột phấn trên bàn
ném ra ngoài, nhất thời mùi thơm bốn phía trong phòng, phấn hoa bay
loạn.
"Thiếu phu, phu nhân. . . . . ." Tiểu tỳ cũng khóc theo
Dương Bạn Nhi. Bất hạnh nha! Sao nàng lại có chủ tử không hiểu lý lẽ thế này!
Bất hạnh nha! Dương Bạn Nhi đồng thời bi ai nghĩ trong
lòng, nhớ lại trước kia nàng là một công tử tao nhã, có thể tam thê tứ
thiếp, hạnh phúc mĩ mãn qua cả đời, không nghĩ đến ông trời không có
mắt, bây giờ lại khiến Dương Bạn Nhi nàng trở thành vợ của Lãnh Địch
Thiên hắn!
"Tiểu Nha! Tiểu Nha! Ngươi mau cút ra đây cho ta! Để ta biến lại thành nam nhân! Ngươi nghe thấy không? Ta muốn làm nam
nhân á!" Trải qua nam hoan nữ ái, linh thịt dây dưa với Lãnh Địch Thiên
đêm qua, thanh danh đời này của mình đã bị hủy rồi!
"Thiếu phu
nhân? ! --" tiểu tỳ la lên. Nàng không có nghe nhầm chứ? Lời thiếu phu
nhân vừa nói đều là lời con người nói sao? Sao nàng nghe không hiểu câu
nào cả!
Trong hương thơm của phấn khuếch tán, Dương Bạn Nhi
không nhịn được hắt xì, hốc mắt đỏ lên, mũi thon cũng đỏ, tăng thêm ba
phần gian nan, khiến nàng nhìn thấy mình trong gương liền tức giận đầy
bụng, cuối cùng không nhịn được hô lớn: "Đúng vậy! Ta là nam nhân, ít
nhất ba tháng trước đây thì ta là nam nhân! Lãnh Địch Thiên, đời này
Dương Bạn Nhi ta thề không đội trời chung với ngươi, ngươi nghe thấy
không?!"
Không may, tiếng gầm thét của nàng không bị Lãnh Địch
Thiên nghe thấy, ngược lại khiến người hầu cả Ngô Trúc cư nghe rõ ràng,
ai cũng không khỏi rùng mình.
Dương Bạn Nhi? Tiểu tỳ sợ đến
dừng khóc, câm nín, nhìn bóng dáng thon màu trắng của Dương Bạn Nhi, mọi người ở Ngô Trúc cư đều có ý định giống nhau --
Thiếu phu nhân của bọn họ đã trở nên điên rồ! Vô cùng điên rồ!
Vào lúc này, đứa trẻ vẫn đưa đầu vào cửa dò xét cười hì hì một tiếng,
rút gương mặt nhỏ nhắn thanh tú trở về, núp ở bên tường cười nhỏ, trong
tiếng nói nhỏ nhẹ lại lộ ra huyền cơ: "Uyên ương nha uyên ương, hắc hắc, ai quy định ông trời thì không thể nối loạn uyên ương? Vuốt ve dịu dàng
Khiến tâm hồn người sinh ra sảng khoái
Mềm say nóng tê
Trong lòng trong ổ triền miên lượn lờ
Có một
việc, chỉ cần là dân chúng trong kinh thành đều biết, đó chính là hai
tòa viên lâm hùng cứ ở đất tinh hoa trong kinh thành, ngời ta gọi là vườn Đông Thương và vườn Tây Hổ, chủ nhân của vườn Đông
Thương là Lãnh vương gia nắm quyền to nhất hiện nay, chủ nhân vườn Tây
Hổ ba đời buôn bán, tích lũy tài phú khổng lồ kinh người, có thể để cho
con cháu mười đời chi tiêu vô tận, tiêu xài không xong.
Nói
cũng kỳ quái, người người đều nói vào nhà giàu có sâu như biển, dân
chúng tầm thường khó có thể nhìn thấy xa hoa lộng lẫy trong đó, đạo lý
này cũng đúng ở vườn Đông Thương và vườn Tây Hổ, chỉ là đối với chính
hai nhà mà nói, điều này cần thảo luận lại.
Nói đến ba đời
trước kia, chủ nhân của vườn Đông Thương và vườn Tây Hổ rất tâm đầu ý
hợp, tình cảm rất tốt, cho nên khi vừa xây vườn, vì thuận tiện, cố ý làm cho bức tường sát vách hai vườn rất thấp, ước chừng là người thường một nửa cao thấp, rất dễ dàng có thể nhìn thấy động tĩnh trong vườn nhà đối phương.
Lão chủ nhân hai nhà định bụng kể từ đó, con cháu hai
bên có thể gặp mặt nhau, cũng không cần tốn nhiều sức để bồi dưỡng tình
cảm, một đá chọi hai chim.
Dụng tâm lương khổ, lý ra không nên
có gì sai, nhưng không ngờ, cháu của bọn họ từ nhỏ đã xung khắc, từ nhỏ
vừa gặp mặt đã sẽ ầm ĩ không thể cứu vãn, sau đó quyền cước không cẩn
thận đánh tới trên người đối phương, tựa hồ hai người từ trong bụng mẹ
đã có thù hận lớn lao.
Giống như oan gia trời sanh!
Sau đó, bởi vì Lãnh vương phủ là nhà võ học nhiều đời, cho nên ai là
nam nhân Lãnh gia, đều phải tập thành võ nghệ cao siêu, cho nên ở một
sáng sớm lạnh lẽo, Lãnh Địch Thiên đã bị đưa đi, trừ Lãnh lão vương gia, không có ai biết hành tung của tiểu thế tử này, năm ấy, hai tiểu oan
gia chỉ mới mười tuổi.
Năm tháng chớp mắt một cái đã 12 năm,
lão chủ nhân hai nhà trước sau buông tay nhân gian, cũng vào lúc này,
hai oan gia tuổi nhỏ năm đó lại đụng đầu rồi, thiếu đi tổ phụ quyền uy
khuyên can, hơn nữa bọn họ đều đã trưởng thành thành người, cơn lốc lần
này ngay cả long trời lở đất, quỷ khóc thần gào cũng không hình dung
nổi!
※ ※ ※
Một nam tử lưng đeo một bọc hành lý đơn giản, thân hình cao lớn thon
dài, ăn mặc phóng túng, hơn nữa khắp người phong trần đi trên đường cái, tóc của hắn đen như mực, dùng sợi dây đã phai màu buộc loạn sau đầu,
khuôn mặt không có biểu tình gì không thể xưng tuấn mỹ, nhưng cũng cương nghị tuấn tú khiến người vừa nhìn liền khắc rơi ở đáy lòng, dù mặc quần áo vải bố nghèo nàn cũng không tổn hại thần thái lạnh lùng kiêu ngạo
kinh động lòng người của hắn.
Lãnh Địch Thiên đi tới trên
đường, sớm nhìn quen ánh mắt khác thường của người khác, khi tới trước
một cánh cửa lớn sơn đỏ, hắn ngưng bước chân, vẻ mặt lười biếng nâng
tròng mắt đen lên, nhìn tấm biển trên cửa một cái.
Vườn Tây Hổ!
Thấy ba chữ này, Lãnh Địch Thiên liền cảm thấy cả người không thoải
mái, không khỏi nhớ tới khuôn mặt nhỏ luôn mạnh mẽ khiếp người, miệng
lưỡi bén nhọn, không hề khiến người yêu thương.
Bây giờ hồi tưởng lại lúc còn nhỏ, liền thấy giống như một cơn ác mộng vĩnh viễn bất tận, ác mộng đáng sợ!
Khi Lãnh Địch Thiên đang suy nghĩ mất hồn, một cái kiệu mềm thong thả
từ chỗ khác đi đến, một vị công tử áo trắng phong độ nhẹ nhàng ngồi trên kiệu, mặt mày hắn thanh tú, làn da như ngọc, tựa hồ rất ít bị ánh mặt
trời chiếu, lúc này ánh mắt của hắn mệt mỏi, ngồi dựa trên kiệu cơ hồ
sắp ngủ mê man.
"Thiếu gia, chú ý đừng té xuống, chúng ta còn
vài bước nữa là đến nhà rồi." Tiểu Tư đi theo bên cạnh công tử áo trắng
lo lắng nhìn chủ tử uể oái. Sớm biết hắn đã phái xe ngựa đi đón người,
vừa mau lại thoải mái, như vậy chủ tử cũng có thể ngủ yên ổn trong xe.
"Đừng khẩn trương, tà còn có thể ngồi vững." Công tử áo trắng lười nhác ngáp một cái, di động thân thể, để mình thoải mái hơn.
Lãnh Địch Thiên quay qua, ánh mắt đúng nhìn thấy hình dạng duỗi người
của nam tử áo trắng, không giải thích được, tâm thần của hắn giống như
bị người hung hăng đá mạnh, trong chốc lát, khiến hắn tự nhiên phát hỏa, hoàn toàn quên mất công phu tỉnh táo tu luyện nhiều năm, dù sao cũng
nhìn bóng trắng đó không thuận mắt.
Đột nhiên, một con ngựa
nhanh theo kiệu mềm chạy đến đường cái Liễu Âm, nam nhân mặc áo gấm đen
ngồi trên lưng ngựa thu cương lại, chậm rãi bước theo sát bên kiệu mềm,
cười nói với nam tử áo trắng: "Lần này thật nhờ Ngọc Liễu công tử ngươi
dốc sức giúp đỡ, nếu không khoảng nợ lâu năm này sao có thể xong hết vào sáng nay!"
"Trần huynh nói quá, trong nhà tiểu đệ kinh doanh,
nhận vận chuyển đồ bằng đường thủy cho quân đội nhiều! Nếu thật muốn tạ
ta, chẳng bằng ngày sau Trần huynh cho vườn Tây Hổ thêm vài phần mặt
mũi, để chúng ta dể làm việc là được." Ngọc Liễu công tử nhạn nhạt cười, hỏi xin một nhân tình.
"Không cần hiền đệ nhiều lời, đó là việc Trần mỗ ta nên làm."
"Tạ Trần huynh." Ngọc Liễu công tử lại không nhịn được mệt mỏi ngáp một cái, ngoái đầu nhìn lại trên đường, lại không ngờ vừa thấy Lãnh Địch
Thiên, sắc mặt chợt biến. "Chậm!" Hắn kích động dương tay dừng kiệu,
đoàn người vừa đúng dừng lại ở trước cửa lớn vườn Đông Thương, nhìn nam
nhân cao lớn đừng trước cửa vườn Tây Hổ phía xa.
"Thiếu gia?" Tiểu Tư không hiểu dò xét chủ tử một cái.
"Ngọc Liễu công tử, ngươi thế nào?" Nam tử áo đen trên lưng ngựa cũng cả kinh, bị vẻ mặt dị dạng của hắn làm hồ đồ.
"Không! mời Trần huynh trở về trước đi! Tiểu đệ chợt phát hiện mình còn có chút chuyện riêng muốn xử lý." Giọng điệu hắn lãnh đạm, nhìn tẳng
Lãnh Địch Thiên, hờ hững lên tiếng tiễn khách.
Trần Sưởng Vĩnh
chần chờ chốc lát, phát hiện tựa hồ mình đã không tồn tại trong mắt Ngọc Liễu công tử, hắn chỉ có thể sờ sờ lỗ mũi, thức thời xoay ngựa rời đi.
Yên lặng trôi qua thật lâu, thật lâu, cơ hồ khiến lòng người run rẩy,
không biết sắp xảy ra chuyện gì, cho đến một trận gió lớn đột nhiên xuất hiện, thổi đi áo khoác trong tay Ngọc Liễu công tử, tiếng áo rớt xuống
đất liền phá vỡ yên lặng.
"Không nghĩ đến ngươi còn sống, thật
là đáng tiếc a! Nhiều năm không gặp, còn cho là ngươi chết bên ngoài
rồi!" Ngọc Liễu công tử than thở nhẹ, không tốt bụng cười lạnh, nhíu mày nghiêng dò xét Lãnh Địch Thiên.
Cơ hồ là vừa đối mặt, hắn đã
nhận ra Lãnh Địch Thiên, dù lúc này Lãnh Địch Thiên đãn rắn rỏi không
còn trẻ thơ ít tóc như năm đó, ở trong mắt của hắn, nhìn lại vẫn chướng
mắt.
"Thật ngại vì khiến ngươi thất vọng, ngược lại tên công tử gầy yếu không chịu được gió như ngươi chưa chết non, mới thật khiến ta
kinh ngạc vạn phần !" Lãnh Địch Thiên nhún vai cười hừ một tiếng.
"Một ngày ngươi chưa chết, tiểu đệ ta sao dám đi trước? Hừ!" Ngọc Liễu
công tử ra hiệu hạ kiệu xuống, nhặt lên áo khoác rơi dưới đất, vẻ mặt
kiêu căng nhìn Lãnh Địch Thiên.
Rõ ràng diện tích hai vườn Đông Thương, Tây Hổ không nhỏ, cửa lớn lại cố tình đều xây trên đường cái
Liễu Ấm, nghe nói là vì phong thủy, chỉ sợ lúc xây vườn, lão chủ nhân
hai nhà cũng không ngờ tới cháu của mình lại thủy hỏa bất dung đến trình độ này, nếu không dù vị trí phong thủy này có thể khiến gia đinh hưng
vượng, vinh hoa phú quý trọn đời không suy, bọn họ cũng không dám mạo
hiểm mạng người, để cháu hai nhà đuề ra vào trên một con đường.
Lúc này, một ông cụ trong vườn Đông Thương thò đầu thấy tình huống
không tốt, mắt tinh nhận ra Lãnh Địch Thiên có chút quen mắt, mặc dù
không hết sức nắm chặt, nhưng vẫn lo lắng mạng người, đi vào trong phủ
thông báo Vương gia và phu nhân.
"Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của
ngươi, không biết đêm qua chơi đến sáng ở thanh lâu kỹ viện nào? Hiền
đệ, cẩn thận mắc dương liễu vào người a!" Lãnh Địch Thiên cũng khinh
thường khinh hừ một tiếng, lên tiếng chế nhạo.
"Ta nào có --"
Ngọc Liễu công tử muốn lên tiếng phủ nhận, lại không ngờ Lãnh Địch Thiên căn bản không thèm chấp hắn, bóng dáng lướt qua, đi sát qua người hắn,
chớp mắt liền vọt vào trong cửa lớn vườn Đông Thương.
Lúc này
mấy người hầu già từ trong vườn Đông Thương vọt ra, thấy Lãnh Địch
Thiên, vui mừng hô: "Thế tử? Thật sự là thế tử trở về rồi !"
Sắc mặt Lãnh Địch Thiên cáu tiết, không hề mừng rỡ, đi vào trong phủ, gầm lên, "Người đâu!"
Lúc này, Ngọc Liễu công tử cũng không cam chịu yếu thế, tức giận vô
cùng đi vào nhà mình, dùng sức vung tay áo trắng như tuyết, lớn tiếng
nói: "A Phúc!"
"Thế tử --"
"Thiếu gia!"
"Rải
muối trừ tà cho ta!" Hai người lửa giận ngút trời không hẹn cùng nói
giống nhau, một chữ không kém, việc này càng khiến bọn họ thêm tức giận.
Rất tốt, chúng ta cứ chờ xem! Bọn họ cùng nghĩ như thế trong lòng.
Nói cũng kỳ quái, hai người nhìn nhau không thuận mắt, nhưng ý nghĩ lại rất giống nhau, thật không thể tưởng tượng. Sau đó, phong ba mười hai
năm trước hồi sinh, hai nam nhân long tranh hổ đấu, vừa thấy mặt đã rùm
beng được không thể dẹp.
Cứ cãi như thế, không cẩn thận lại cãi qua sáu năm, hai người đều hao hết tuổi xuân, để đối phó lại đối
phương rồi. Cho đến nửa năm trước, trưởng bối hai nhà mới đột nhiên nhớ
tới một việc cực nghiêm trọng, mà việc cực nghiêm trọng này, đủ khiếnhai nhà tuyệt tử tuyệt tôn.
Đó chính là -- hai người này đã đến tuổi thành thân, lại vẫn chưa nói đến việc thành thân!