"Ai. . . . . ."
Trong đại sảnh Lãnh phủ, tiếng thở dài vừa rơi lại lên, Lãnh vương gia
và phu nhân nhìn một phong thư đặt trên bàn gấm, không nhịn được thở dài liên tiếp.
"Thế huynh cũng thiệt là, đưa một phong thư tới đây như vậy, chẳng phải cố ý khiến người khổ sở?" Lãnh vu này cũng không thể trách ông ấy, ai bảo hài nhi hai nhà chúng ta trời
sanh tính không hợp, lại vô tình Ngô Trúc cư của Thiên nhi và Tiểu
Thương Lãng của vườn Tây Hổ chỉ cách một bức tường thấp, hai đứa trẻ này vừa ra cửa sân liền đánh nhau, vừa thấy mặt liền rùm beng ngất trời, dù bọn họ không đề cập tới việc xây thêm tường, chúng ta cũng sẽ nói ra
trước, không phải sao? Vương gia." Lãnh vương phi có diện mạo thanh tú
uyển lệ nói ra đúng chỗ quan trọng.
"Nàng nói không sai, nhưng nếu chuyện này để phụ thân ở Hoàng Tuyền có biết, chỉ sợ sẽ thương tâm
khổ sở với Thế bá đã qua đời ở dưới cửu tuyền!" Lãnh vương gia trời sinh tính hiếu thảo, từ đáy lòng luôn không muốn chuyện xảy ra như vậy.
"Đây cũng là chuyện không có biện pháp, Vương gia, chúng ta còn phải
may mắn hai người bọn họ không phải sinh ra là nam nữ, nếu không y theo
ước định của ba chồng và thế bá (cách gọi kính trọng) năm đó, nếu hai
đứa trẻ này là sống làm một nam một nữ, hai nhà chúng phải kết làm thông gia, muốn thân càng thêm thân, nhưng nếu chuyện thật phát triển thành
như vậy, Vương gia, chúng ta còn có ngày yên tĩnh sao?" Trong thiên hạ
còn có chuyện bi thảm hơn sao? Lãnh vương phi phát hiện mình không nghĩ
ra được.
Lãnh vương gia tĩnh tâm suy nghĩ lời thê tử nói, lại
không nhịn được rùng mình một cái, "Phu nhân nói đúng cực kỳ, như vậy cứ bảo bọn họ xây tường cao hơn đi! Dù sao tình cảm của chúng ta và vợ
chồng thế huynh thâm hậu như thế, sẽ không vì vậy mà thay đổi, không
phải sao?"
"Ừ." Lãnh vương phi yên ổn cười gật đầu, đầu ngón
tay nhặt thư lên, lại nói: "Tâm tư của thế huynh kín đáo, đã thay chúng
ta nghĩ ra một biện pháp bổ túc tốt, trong thơ hắn nói, chưa tới 2, 3
ngày, sẽ có một vị khách quý đến vườn Tây Hổ, vị cô nương kia là bà con
xa của họ, tên là Đỗ Hương Ngưng, vừa đúng Thiên nhi còn chưa lấy vợ,
nếu thành thân với vị Đỗ cô nương này, hai nhà chúng ta cũng coi là
người thân, từ đó, cha chồng dưới đất có biết, có lẽ cũng sẽ không bởi
vì hai cháu bất hòa mà quá thương tâm khó qua."
"Biện pháp này
tốt, chỉ sợ tính khí cứng rắn của Thiên nhi. . . ." Lãnh vương gia cũng
không cho là con trai của mình sẽ ngoan ngoãn để người định đoạt, nghe
theo sự chỉ hôn của cha mẹ.
Nghe nói ngày hôm qua Thiên nhi lại gây một trận với con của thế huynh, làm cho người làm sợ tới mức hồn
bay phách tán, về phần nguyên nhân gây gổ, ai, người làm cha như hắn đã
lười hỏi tới.
"Vương gia chớ lo lắng, nói không chừng Đỗ cô
nương thanh tú thông tuệ, vừa vặn hợp ý của Thiên nhi!" Lãnh vương phi
không chút lo lắng, vợ chồng bọn họ cũng không phải không cho con trai
cưới tam thê tứ thiếp, chỉ cần để Đỗ Hương Ngưng làm chánh thất, không
phụ ý tốt của thế huynh, về phần con trai muốn cưới bao nhiêu tiểu thiếp thì cứ mặc hắn thôi!
"Được rồi! Để ta gửi một phong thư cho
thế huynh, nói chúng ta cũng đồng ý hôn sự này rồi." Lãnh vương gia gọi
người làm chuẩn bị bút giấy, viết xuống một lá thư, bảo người ta đưa qua vườn Tây Hổ.
Có câu nói "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng", con trai của hai nhà họ đều trưởng thành, cũng đén lúc lấy vợ sinh con rồi!
※ ※ ※
Sảng (sảng khoái) mượn gió mát sáng mượn trăng, động nhìn nước chảy tĩnh ngắm núi; ngô trúc ẩn núp!
Khi sắc trời vẫn còn chưa sáng, Lãnh Địch Thiên vẫn luôn múa kiếm luyện quyền cước ở cạnh cái giếng trong sân của mình, ngày qua ngày, chưa bao giờ gián đoạn.
Sau đó, luôn vào lúc hắn luyện công xong, vận
khí dừng lại, nhờ nội lực cao thâm, hắn luôn có thể nghe được rõ ràng
trong Tiểu Thương Lãng ở vườn Tây Hổ bắt đầu có động tĩnh, cái tên ẻo lả ngủ sớm dậy trễ trong đó tựa hồ có bệnh gây ngủ rất nghiêm trọng, luôn
vừa có có cái gì không đúng liền nổi trận lôi đình.
"Đủ rồi, đủ rồi, toàn bộ các ngươi lui xuống cho ta! Sau nửa canh giờ, bảo Uyển
Xuân bưng chén cháo Bát Bảo tới đây, chén cháo đầy tám phần, nhiều một
phần, thiếu một phần cũng không được!"
Sáng nay tựa hồ cũng
không ngoại lệ! Lãnh Địch Thiên ôm tâm tình xem kịch vui, đi ra khỏi Ngô Trúc cư, liền gặp được 3, 4 nữ tỳ cam chịu đi ra Tiểu Thương Lãng, họ
tựa hồ rất thói tính tình của chủ tử, biết chịu đựng qua buổi sáng,
thiếu gia của các nàng lại trở thành một vị công tử tao nhã rất săn sóc
người làm.
Chỉ ăn một chén cháo Bát Bảo[1], khó trách hắn luôn
không mập! Lãnh Địch Thiên không chút để ý vuốt vuốt chuôi kiếm, cười
lạnh không cho là đúng.
"Ngươi rốt cuộc nhìn đủ chưa? Lãnh Địch Thiên." Phủ thêm một áo khoác màu lam lên quần áo mỏng manh, vẻ mặt
Ngọc Liễu công tử không tốt đi ra khỏi Tiểu Thương Lãng, giống như đã
sớm biết Lãnh Địch Thiên đang muốn xem kịch hay.
"Nhìn cái gì?
Nhìn ngươi sao? Chớ dát vàng lên mặt mình, chẳng lẽ ta đi lại trong sân
của mình cũng chạm trúng ngươi sao? Ẻo lả." Thiệt là! Chẳng lẽ trừ cháo
Bát Bảo ra, hắn không thể ăn nhiều hơn chút sao? Không có ai nói cho hắn biết sắc mặt lúc mới vừa rời giường của hắn tái nhợt giống như quỷ sao?
"Bớt gọi ta ẻo lả, cái đồ nam nhân vạm vỡ bạo lực! Cả ngày chỉ biết
chơi quả đấm, có thể làm cơm ăn sao?" vẻ mặt Ngọc Liễu công tử khinh
thường che miệng ngáp, sau đó quay gương mặt tuấn mỹ đi, lười nhìn thẳng khuôn mặt cương nghị khiến hắn không vừa mắt của Lãnh Địch Thiên.
"Chẳng lẽ ta không có nói cho ngươi biết sao? Chưa tới hai ngày, hoàng
thượng sẽ hạ thánh chỉ, chính thức phong ta là tướng quân, đến lúc đó ta phải thường xuyên mang binh đánh giặc, chúng ta sẽ không ngày ngày gặp
mặt như vậy, đừng quá nhớ ta nha!" Lãnh địch Thiên trêu tức.
"Nhớ ngươi?" Ngọc Liễu công tử ngoài mặt nói nhẹ nhàng, đáy lòng lại hơi hốt hoảng, chuyển tầm mắt nhìn thẳng Lãnh Địch Thiên nói: "Không cần
chờ đến lúc ngươi lãnh binh xuất chinh, chẳng lẽ Vương gia quên nói cho
ngươi biết, chúng ta từ nay về sau sẽ không bao giờ ngày ngày gặp mặt
nữa, ta đã xin chỉ thị rồi của cha mẹ rồi, muốn xây bức tường thấp này
cao hơn, Vương gia cũng đã đáp ứng, nếu đã là lần cuối gặp ngươi, hôm
nay bản công tử sẽ cho ngươi tận tình phách lối! Ngươi có lời gì cứ việc nói, về sau không có cơ hội như thế nữa!"
Nghe vậy, Lãnh Địch
Thiên nhíu lại hai hàng lông mày rậm anh kh, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn
xây bức tường thấp này cao hơn? Tại sao không có ai nói cho ta biết?"
Bị Lãnh Địch Thiên hỏi làm sửng sốt một hồi lâu, Ngọc Liễu công tử mới
nhún vai cười một tiếng, nói: "Ta làm sao biết? Có lẽ là bởi vì Vương
gia cảm thấy xét theo quan hệ thủy hỏa bất dung của chúng ta, ngươi đại
khái cũng sẽ không phản đối ý kiến hay của ta, cho nên cũng không nói
cho ngươi biết, tính toán cho ngươi một việc vui mừng!"
"Vui
mừng?" Lãnh Địch Thiên hung ác nheo mắt đen lại. Không sai, tin tức này
đối với hắn mà nói thật đúng là vừa kinh vừa vui, ứng phó không kịp!
"Ngươi tựa hồ bắt đầu không quá cao hứng?" Kỳ quái, đối với bọn họ mà
nói, đây rõ ràng là một tin tức cực tốt, tại sao hắn lại nản lòng, nản
chí?
Lãnh Địch Thiên nhẹ xì một tiếng, nhếch lên nụ cười cuồng
ngạo, nói: "Sao ta lại mất hứng? Chỉ cần nghĩ đến về sau không cần gặp
lại ngươi, ta liền không nhịn được cảm động đến rơi nước mắt, cám ơn ân
huệ của ông trời!"
"Vậy sao? Vậy thì tốt, bởi vì ta cũng nghĩ
như vậy!" Nhìn mặt Lãnh Địch Thiên tràn đầy nụ cười, Ngọc Liễu công tử
cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Chẳng lẽ hắn không thể biểu hiện lưu luyến không rời một chút sao? Không gặp mặt mình nữa, chẳng lẽ thật sự là một việc đáng cao hứng như thế?
Giữa hai người nhất thời im lặng, vắt hết óc cũng nghĩ không ra nên nói gì, ngay cả muốn
gây gổ, cũng nghĩ không ra đến tột cùng có thể mắng đối phương cái gì,
Lãnh Địch Thiên mím chặt môi mỏng, nhìn thẳng vào mặt mày tuấn tú của
Ngọc Liễu công tử, đồng thời cũng nhìn chằm chằm ánh mắt dò xét của hắn.
Thế nhưng cho đến lúc này, bọn họ mới chính thức nhìn rõ diện mạo của đối phương!
"Không nghĩ tới chúng ta có thể gây gổ đến 28 năm, ngươi còn nhớ rõ
chúng ta gây nhau cái gì không?" Lãnh Địch Thiên bình tĩnh hỏi.
Nghe vậy, Ngọc Liễu công tử sợ run một lát, một lát sau mới lắc đầu
cười khổ nói: "Không nhớ rõ, chúng ta tựa hồ chuyện gì cũng có thể gây
nhau, mới 26 năm mà thôi, nghe mẹ ta nói trước hai tuổi thì tình cảm của chúng ta cũng không tệ."
"Vậy sao?" Lãnh Địch Thiên nhìn thấy
một nhóm đại hán xách gạch, khiêng công cụ đi tới về phía bọn họ, không
khỏi nhíu chặt mày hơn nữa. "Công nhân xây tường tới."
"Là ta
muốn bọn họ bắt đầu tới làm việc từ hừng sáng, như vậy sẽ xây tường xong rất nhanh." Rõ ràng sắp đạt thành mục đích, tại sao tâm tình của hắn
buồn bực cực kỳ!
"Không hổ là con của thương nhân, nửa điểm
thời gian cũng không nỡ lãng phí." âm điệu của Lãnh Địch Thiên rất nhẹ,
rất nhạt, chỉ cho mình Ngọc Liễu công tử nghe mà thôi.
"Ta ——"
nghe vậy, Ngọc Liễu công tử trợn to đôi mắt long lanh như nước, giận
nhìn chằm chằm Lãnh Địch Thiên. Tại sao đến cuối cùng, hắn ta còn muốn
tìm mình gây một trận!
"Công tử, xin tránh qua, chúng ta sắp
bắt đầu làm việc nha!" Thủ lĩnh công nhân lên tiếng muốn Ngọc Liễu công
tử sững sờ mất hồn lui ra.
Trong lúc nhất thời Ngọc Liễu công
tử không phản ứng kịp, chỉ sững sờ nhìn Lãnh Địch Thiên, cho đến một
tiếng cười nhạt của hắn làm vỡ không khí đông cứng, "Không hẹn gặp lại,
ẻo lả, về sau ăn nhiều đồ ăn sáng một chút, tránh cho gương mặt luôn
giống quỷ dọa người."
Ngọc Liễu công tử không để ý tới khiêu
khích của Lãnh Địch Thiên, chỉ căm tức hỏi, "Tại sao nói không hẹn gặp
lại? Cửa lớn của hai nhà chúng ta cùng ở trên đường cái, hoặc giả. . . . Hoặc giả ngày nào đó lúc ra cửa lơ đãng lại gặp phải!" Hắn tựa hồ quên
mình là người nói không muốn gặp lại trước!
Công nhân càng ngày càng đưa nhiều gạch đến, không ngừng chất cao ở trước mặt bọn họ, bọn
họ không chút phát giác, mất hồn nhìn đối phương, cho đến công nhân đắp
xi măng lên, từng cục gạch hóa thành một bức tường xám ngăn cách nhau ở
trước mặt bọn họ.
"Gặp mặt, tranh đi cãi lại một trận sao?"
Lãnh Địch Thiên nhàn nhạt quẳng xuống những lời này, xoay người đi vào
Ngô Trúc cư, không muốn nhìn bức tường gạch màu xám lạnh lẽo cao lên ở
trước mắt hắn
"Lãnh Địch Thiên ——"
"Thiếu gia, cháo
Bát Bảo đã tới!" Uyển Xuân bưng một cái dĩa mạ vàng, trên cái dĩa là một chén cháo Bát Bảo đầy tám phần, mở miệng cười kêu chủ tử.
"Đặt xuống! Ta sắp đi vào nhà rồi." Ngọc Liễu công tử nhìn tường xám mới xây một cái, đột nhiên lắc đầu bỏ qua căm tức trong lòng, phất tay áo đi
vào Tiểu Thương Lãng. Hắn nghĩ thầm dù sao chờ tường xây xong, tất cả
quá khứ cũng kết thúc! Quản hắn khỉ gió!
Chỉ là, nếu như Lãnh
Địch Thiên biết đây mới thật là lần cuối trong kiếp này của họ, có lẽ
hắn sẽ thêm đợi một thời gian, để cả hai nhìn nhau rõ ràng hơn nữa!
Nhưng đợi đến lúc phụng chỉ lãnh binh chinh khải hoàn trở về, mới phát
hiện tất cả đều đã quá muộn!