Bạn Nhi Đùa Xuân

Chương 21: Chương 21




Gió nhẹ từ từ, lá liễu quất vào mặt, Dương Bạn Nhi đi ở trên cầu gấp khúc, vẻ mặt có chút cô đơn, nhìn thấy Tiểu Nha xuất hiện, không nhịn được liếc hắn một cái, buồn bực nói: "Thế nào? Chịu xuất hiện?"

Tiểu Nha không để ý sự giễu cợt của nàng, chỉ bướng bỉnh quăng một hòn đá nhỏ vào trong nước, rối loạn bóng dáng ngược trong hồ nhỏ của hai người, tạo ra thật nhiều gợn sóng. "Ta không cần xuất hiện mà! Ngươi và Lãnh Địch Thiên khanh khanh ta ta, nồng tình mật ý, chim cá tình thâm, có câu nói là thà làm uyên ương không làm tiên ——"

"Đủ rồi! Ai muốn chỉ ao ước uyên ương với hắn? Ta ước gì. . . . Ước gì hắn. . . ." Dương Bạn Nhi đột nhiên tìm không ra lời ác độc mắng Lãnh Địch Thiên, trong buồng tim dâng lên một tia không nỡ.

"Nhận đi! Mấy ngàn mấy trăm năm qua, ta chưa từng làm hồng nương (bà mai) thất bại, không! Ta là nam nhân, là hồng công (ông mai) mới đúng!" Tiểu Nha nghiêm túc sửa tên cho mình, lại không biết tên này nghe ra thật khiến người cảm thấy buồn cười.

"Nam nhân?" Dương Bạn Nhi lại liếc hắn một cái, gần đây nàng rất ghét nghe hai chữ đó, vừa nghe đến liền tức giận đầy bụng. "Nhìn dáng dấp ngươi xinh đẹp thanh tú như vậy, ngươi cũng biến thành bé gái đi, vừa đúng làm bạn với ta, như thế nào?"

"Ta mới không biến!" Tiểu Nha vừa nghe thấy đề nghị của nàng, liền vội vàng lắc đầu. Biến thành bé gái, sau khi trở về sẽ không thể dính tới dính đi với "hắn", hắn mới không cần !

"Được, cứ làm như thế đi! Về sau mỗi ngày ta đều thắp ba nén nhang, cầu thần bái phật, xin thần biến ngươi thành một bé gai, nếu không dõi mắt chỉ thấy mình kẻ quái dị là ta, nghĩ đến thật là khiến người cảm thấy tịch mịch!" Dương Bạn Nhi thấy bộ dáng hốt hoảng của hắn, càng thêm cố ý trêu chọc.

"Không cần, không cần! Ta không muốn biến thành bé gái!" Gương mặt trắng noãn xinh đẹp của Tiểu Nha khổ sở, lớn tiếng nói mấy câu không cần xong, cả mứt quả rơi trên mặt đất rồi mà hắn cũng không tự biết, thân thể nhỏ gầy của hắn biến mất như một làn khói.

Dương Bạn Nhi buồn cười cúi người nhặt mứt quả dính bụi bậm lên, nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất của Tiểu Nha, đột nhiên cảm thấy mình giống như đã báo thù, không còn để ý chuyện hắn biến mình thành nữ nhân mấy.

Ít nhất, nữ nhân có thể rất quang minh chánh đại chảy nước mắt, tuyên cáo yếu ớt, sau đó làm cho nam nhân cảm thấy họ rất đáng thương, kể từ đó, họ có thể ta cần ta cứ lấy, tựu như Lãnh Địch Thiên thường thường bị nàng làm điên lên, không có cách với nàng!

A, Lãnh Địch Thiên. . . . . .

Đi qua vài cây phong đỏ, Dương Bạn Nhi đi vào Thu Hương đình, xa xa liền thấy mấy lão gia đinh vẩy nước quét nhà, bọn họ giống như nói chuyện trời đất, nhưng lại mang bộ mặt sầu thảm.

Dương Bạn Nhi biết mấy vị lão gia đinh này, mấy người bọn họ từ thời Lãnh lão vương gia đã vào vườn Đông Thương, có lúc bọn họ sẽ theo lão chủ nhân đến vườn Tây Hổ, lúc hai vị lão nhân đánh cờ, bọn họ sẽ đi theo phục vụ huân hương trà nước bên cạnh, thu xếp vài thứ, rất là thân thiết.

"Ai, nếu Bạn Nhi thiếu gia còn sống, sao lại cho những người đó tới cửa gây hấn? Nhớ ngày đó hai vườn Đông Thương, Tây Hổ vẻ vang cỡ nào, mặc dù vườn Tây Hổ cũng chỉ là nhà thương nhân, nhưng cũng không hề thua cho vương phủ chúng ta, hàng năm chỉ là mở kho cứu tế sợ cũng tốn mấy ngàn lượng bạc trắng, một nhà tích đức như vậy, sao lại loạn thành như thế!"

"Đúng nha! Nhưng Bạn Nhi thiếu gia vừa chết, Dương gia liền tuyệt tự, muốn thừa loạn chia một chén súp sợ không chỉ những người trước mắt đó !" Nói xong, lại một tiếng thở dài.

Dương Bạn Nhi nghe vậy kinh hãi, vội vàng chạy tới đi, níu lấy ống tay áo một người trong đó, gấp gáp hỏi: "Nói cho ta biết, vườn Tây Hổ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Cha mẹ ta. . . . . . Không, là vợ chồng Dương thị có khỏe không? Thân thể còn khỏe mạnh không?"

"Thiếu phu nhân. . . . . ."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, mới có một vị đứng ra nói chuyện, hắn thở dài nói: "Không dối gạt thiếu phu nhân, vườn Tây Hổ nhà lớn nghiệp lớn, kể từ sau khi Bạn Nhi thiếu gia qua đời, thì có không ít họ hàng xa gần tới cửa kết giao, Dương lão gia là một người tốt bụng trung hậu, chưa bao giờ cự tuyệt người tới nhận thân, trong đó có mấy người xấu cực kỳ, nhìn đúng Dương lão gia không có thiên phú buôn bán, liền nắm buôn bán của vườn Tây Hổ trong tay, ngươi tranh ta đoạt, buôn bán mấy chục năm của vườn Tây Hổ mấy thập niên kinh doanh, chỉ sợ trong vòng mấy tháng sẽ bị chia cạn sạch."

Nghe xong lão nhân tự thuật, Dương Bạn Nhi nhất thời đỏ mắt lên, cắn môi như muốn khóc lên. Không có ai sáng tỏ tác phong văn nhân của cha hơn nàng, ông luôn không so đo, cũng không có thiên phú với chữ số, ngay cả sổ sách bị người động tay chân, chỉ sợ ông cũng sẽ không biết.

Không! Nàng không thể cho phép chuyện tiếp tục như vậy! Chỉ cần một ngày Dương Bạn Nhi còn sống, đừng ai muốn cướp vườn Tây Hổ đi! "Các ngươi ai có thể đến vườn Tây Hổ đi một chuyến thay ta?"

"Thiếu phu nhân có chuyện xin cứ việc phân phó." Lão nhân thay mặt mọi người trả lời. Mặc dù nghe nói thiếu phu nhân bọn họ là hung thủ hại chết Bạn Nhi thiếu gia, nhưng hơn một tháng qua, nàng lại gián tiếp xử lý chuyện trong vườn Đông Thương rất tốt, sau khi Thường tổng quản biết bản lãnh của nàng, có chuyện luôn tới hỏi nàng một tiếng, mới phái người đi làm, nghiễm nhiên nàng đã là nữ chủ nhân vườn Đông Thương rồi.

"Đến vườn Tây Hổ tìm một vị Thành thúc, nói ông ta không cần xuất gia niệm Phật, bởi vì dưới suối vàng không có người để ông cầu phúc, nói cho ông ta biết, người nọ chưa có chết!" Ánh mắt của nàng nghiêm túc, nước mắt chuyển ở trong hốc mắt sắp lăn xuống.

"Vị Thành thúc thiếu phu nhân nói ta biết, để cho ta đi đi!" Lão nhân cũng không hỏi nhiều, vừa qua buổi trưa liền len lén lặn ra phủ, thay thiếu phu nhân bọn họ nhắn nhủ lời này.

Ông sống khá lâu rồi, mặc dù đã già, ý định vẫn sáng suốt, trực giác chuyện thiếu phu nhân muốn làm vô cùng gấp gáp, trì hoãn không được!

※ ※ ※

Biết vậy chẳng làm.

Ánh trăng tràn đầy, tỏa ánh bạc đầy đất, Dương Bạn Nhi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngước mắt nhìn qua bức tường xám mình sai người xây lên, khổ sở không thốt nên lời, trong lòng nàng tràn đầy tưởng niệm, nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân, bên kia tường là tất cả thuộc về Dương Bạn Nhi "hắn".

Tại sao khi đó mình muốn tùy hứng làm bậy như thế? Đơn giản chỉ muốn chọc tức Lãnh Địch Thiên, nhưng hôm nay, nàng chỉ có thể nhìn tường lạnh lùng, hận mình thiếu một đôi cánh có thể bay lên trời!

Nàng dùng đôi tay nhỏ bé vuốt tường, cái trán nhẹ nhàng tựa vào trên tường lạnh như băng, nước mắt không nhịn được rớt xuống thành chuỗi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Cha, mẹ, Bạn Nhi thật là nhớ, rất nhớ hai nguồi. . . . Hai người có biết hay không? Bạn Nhi của hai người ở chỗ này!"

Lãnh Địch Thiên vừa đi ra Ngô Trúc U Cư, liền nhìn thấy bộ dáng khóc sướt mướt của nàng, lòng lại như đao cắt, trong lúc nhất thời hắn phân không rõ suy nghĩ hỗn loạn, cũng không hiểu tình cảm của mình với nàng, chỉ bước xa tiến lên cầm tay nhỏ bé của nàng, trầm giọng nói: "Đi theo ta."

"Ngươi muốn làm gì?" Dương Bạn Nhi ngượng ngùng lau nước mắt bên má, không muốn cho hắn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thương tâm rơi lệ của nàng, miễn cưỡng đi theo bước chân của hắn.

Lãnh Địch Thiên không nói một câu, nắm chặt tay nhỏ bé dịu dàng của nàng, hai người xuyên qua hành lang có ngọn đèn dầu treo cao, lụa mỏng trên người bọn họ bay theo gió, từng trận lạnh lẽo đánh úp tới.

"Kiến Sơn lâu? Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?" Dương Bạn Nhi đi lên hành lang Ba Sơn, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Đêm đã rất khuya rồi, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

"Đừng nói chuyện, tới đây!" Lãnh Địch Thiên dẫn nàng vào thư phòng, đưa tay đẩy một cánh cửa sổ ra, kéo tay nhỏ bé của nàng, ý bảo nàng chính mắt xem.

Không dám tin!

Dương Bạn Nhi trợn tròn hai mắt, cơ hồ cho là mình đang nằm mộng, nửa cảnh sinh động trong vườn Tây Hổ rơi vào mi mắt của nàng, lại từ từ mơ hồ ở đáy mắt nàng, bởi vì đôi con ngươi của nàng tràn đầy màn lệ, nước mắt chuyển chuyển, liền rớt xuống.

"Lãnh Địch Thiên, ngươi ——" Dương Bạn Nhi nhất thời dở khóc dở cười. Nam nhân này thật biết lừa gạt! Từ cánh cửa sổ này nhìn ra ngoài, liền có thể theo dõi nhất cử nhất động trong Tiểu Thương Lãng!

"Hư, cứ nhìn như vậy, không cần nói!" Lãnh Địch Thiên từ sau lưng ôm chặt eo nhỏ của nàng, cúi đầu nói nhỏ ở bên tai của nàng, nhưng không muốn để cho nàng quay đầu lại nhìn thấy biểu tình trong bóng tối của hắn.

"Ừ." Dương Bạn Nhi mềm mại ngoài ý muốn, nhẹ nhàng gật đầu, dựa vào lồng ngực của hắn, để hơi thở ấm áp phái nam của hắn vây quanh người.

Từng ngọn đèn dầu thắp trong vườn Tây Hổ, đều vào hết đáy mắt của bọn họ, giống như biết tâm tình của nhau, cũng không ai nói nhiều một câu, cứ như vậy tựa sát vào nhau, mặc cho ban đêm từ từ thâm trầm.

Ánh trăng rất sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.