Kể từ sau khi bắt được liên lạc với Thành thúc, Dương Bạn Nhi liền vội vàng chỉnh đốn chuyện lớn nhỏ trong vườn Tây Hổ, cũng bận rộn trừ đi từng tên trộm có ý đồ xâm chiếm tổ nghiệp của Dương gia, nhưng thân phận của nàng vẫn là Đỗ Hương Ngưng, không thể tùy ý ra vào vườn Tây Hổ, cho nên về sổ sách, đều do Thành thúc bổ nhiệm một gã sai vặt bí mật giao cho nàng, nàng xử lý tốt rồi, gã sai vặt đó lại mang về.
Chỉ là hơn một tháng, mấy vị quản sự quan trọng trong vườn Tây Hổ đều đã biết thân phận của nàng, tất cả chuyện tiến hành tương đối thuận lợi, nàng tin tưởng không bao lâu, sẽ có thể nghĩ ra biện pháp khiến cha mẹ tin tưởng nàng chính là Bạn Nhi!
"Thiếu phu nhân." Tổng quản Thường Tiêu chạy vào phòng lương, nhìn thấy Dương Bạn Nhi, liền khổ não nói: "Nhìn xem nên làm cái gì mới phải? Gạo định kỳ đưa vào phủ, vừa đưa tới, nhưng nhà kho nhưng của chúng ta vẫn còn quá nữa, ta nghĩ bỏ gạo cũ thì đáng tiếc, nhưng mà lại là không biết nên làm sao cho phải, thiếu phu nhân, xin mời ngài nghĩ cách!"
Dương Bạn Nhi cũng không biết chuyện bắt đầu thế nào, nhưng nàng đã bất tri bất giác tiếp nhận các chuyện lớn nhỏ trong vườn Đông Thương, cho nên lúc Lãnh Địch Thiên không có ở đây, nàng cơ hồ đều vùi ở trong phòng lương, một mặt xử lý chuyện trong vương phủ, mặt khác lại xử lý việc làm ăn ở vườn Tây Hổ, về phần người ở trong nhà bếp, vì nàng không đến phá hư chuyện nên rất vui vẻ!
Nhưng bọn họ thật xem nàng là hộp bảo bối sao, chỉ cần vừa mở ra liền có mưu ma chước quỷ sao? Dương Bạn Nhi biết chuyện khẩn cấp kế tiếp mình cần làm, chính là huấn luyện nhân tài quản lý hai bên Đông Tây, nàng mới không bị tươi sống mệt chết!
"Số gạo còn dư lại. . . . Lãnh vương phủ chúng ta đã bao lâu không có mở cửa phát gạo?" Ở trong ấn tượng của nàng, mặc dù hai vườn Đông Thương, Tây Hổ đều rất thường làm việc thiện, nhưng vườn Đông Thương không bằng vườn Tây Hổ, mỗi tháng đều cứu tế dân nghèo 2, 3 lần.
"Phát gạo? Đúng nha! Mặc dù chúng ta không cần số gạo kia, nhưng xem ra còn rất tốt, dùng những số gạo kia phát ra cho dân chúng, thật đúng là một công đôi việc nha!" Thường Tiêu càng ngày càng bội phục vị Thiếu phu nhân trước mắt này, vấn đề khó khăn gì đến trước mặt nàng, lập tức liền giải quyết.
"Ừ, vậy ngươi đi hỏi ý tứ vương gia và vương phi đi! Dù có đề nghị với họ, ta nghĩ cũng sẽ không quá khó khăn." Dương Bạn Nhi thả lực chú ý lại trên tình huống kinh doanh của đội tàu ở vườn Tây Hổ, gần đây tựa hồ bọn họ gặp chút phiền toái.
Dương Bạn Nhi cảm thấy mình cần nghĩ biện pháp, nhắc nhở Trần Sưởng Vĩnh ở doanh trại quân đội vận thuỷ, muốn hắn nhớ ban đầu Dương Bạn Nhi giúp hắn cũng không phải giúp không!
Nhưng không ngờ, khi nàng chuyên tâm chú ý ở trên chuyện vườn Tây Hổ thì việc nàng đề nghị mở cửa phát gạo đã khiến cho sóng to gió lớn.
※ ※ ※
"Nàng cho nàng là ai? Cũng chỉ là nàng dâu vừa được cưới vào cửa Lãnh vương phủ chúng ta, muốn nhúng tay đến những việc này? Thường Tiêu, ngươi quá khiến ta thất vọng!"
Vừa nghe chuyện phát gạo là chủ ý của Đỗ Hương Ngưng, Lãnh vương phi liền không nhịn được thấy ghét, vì muốn lấy nàng, đã khiến giao tình mấy chục năm của hai nhà Lãnh Dương tan vỡ, vào cửa rồi, nghe nói thường thường hô to gọi nhỏ với con trai bà, bây giờ lại còn bày lên dáng vẻ nữ chủ nhân, bò lên đầu mẹ chồng như bà!
Thường Tiêu ngạc nhiên, hắn thầm muốn khen thiếu phu nhân đôi câu ở trước mặt vương phi, nhưng không ngờ tới lại bị mắng một trận, chẳng lẽ hắn thật quá nhiều chuyện?
Lãnh vương gia thấy thê tử tức giận, chính là lúc phải công bằng điều giải, ngoài cửa liền truyền ra giọng nói xem thường trầm thấp của Lãnh Địch Thiên, nhẹ nhàng không vội, lại tràn đầy cảm giác uy hiếp.
"Ta lại thấy chủ ý này của nàng không tệ. Mẹ, ngài tựa hồ không hài lòng thê tử ta cưới lắm, một điểm này, thật đúng là khiến nhi tử như ta cảm thấy tiếc nuối nha!"
"Thiên nhi!" Lãnh vương phi kinh ngạc nhìn nhi tử rỗi rãnh bước vào phòng khách.
Lãnh Địch Thiên vừa vào cửa, liền mỉm cười phân phó Thường Tiêu: "Liền làm theo lời thiếu phu nhân nói mà làm đi! Vườn Đông Thương chúng ta cũng đã lâu không có làm việc thiện rồi, thật không ngờ nàng nghĩ ra."
"Không sai! Hầu gia, ngài thật đúng là cưới được một vị phu nhân tốt, thiếu phu nhân trừ tính khí lúc sáng sớm kém chút ra, thời điểm khác đối với người làm chúng ta thật đúng là tốt không thể phản đối!" Thường Tiêu thấy Lãnh Địch Thiên đứng ở bên thê tử của mình, liền không nhịn được nói ra lời trong lòng.
Nghe vậy, nụ cười của Lãnh Địch Thiên lại hơi đông cứng, một hồi lâu mới cười khổ nói: "Thì ra tính khí buổi sáng của nàng cũng không quá tốt, chỉ sợ ta là người cuối cùng trong vườn Đông Thương biết!"
Kể từ sau khi hắn muốn nàng đi làm công việc của người làm, sáng sớm mỗi ngày hắn dậy luyện võ, nàng vẫn còn ngủ say, chờ hắn luyện võ trở về, đã không thấy bóng dáng nàng.
Thường Tiêu lại không có nghe ra vị chua xót trong lời chủ tử nói, chỉ kính cẩn nói: "Thiếu phu nhân chúng ta học hành giỏi, biết chữ nhiều, ngay cả sổ sách nàng đều có thể hiểu, có thể xem, đụng phải chữ khó khăn, cầm đi hỏi nàng đều chính xác không sai!"
"Cứ như vậy xem ra, các ngươi tựa hồ đều rất ưa thích nàng?" Lãnh Địch Thiên híp mắt, bên môi nhếch nụ cười nhàn nhạt.
"Chỉ trừ nàng vẫn la hét đại sư phụ trong phòng bếp nấu cháo Bát Bảo không đúng khẩu vị ra, nàng chưa từng bắt bẻ chúng ta nửa phần! Hầu gia, không có gì phân phó, Thường Tiêu đi xuống phát gạo!"
"Đi đi!" sắc mặt Lãnh Địch Thiên trầm ngưng giơ tay cho hắn lui, trong lòng chợt loạn cực kỳ, giống như có người kéo tơ ở trong lòng của hắn, cố gắng rút xác kén ra.
"Thiên nhi. . . ." Lãnh vương phi khẽ gọi nhi tử một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút không tha thứ đối với việc hắn thiên vị Đỗ Hương Ngưng.
"Cái gì cũng đừng nói, trong lòng ta tự có chừng mực! Cha, mẹ, hài nhi cáo lui!" Lãnh Địch Thiên không kịp chờ đợi xoay người rời đi, không muốn cho người khác có cơ hội theo dõi tâm tình của hắn giờ khắc này.
Tâm tình Lãnh Địch Thiên hỗn loạn cực độ, không khỏi nghĩ, từ ngày Dương Bạn Nhi chết đi, trời cao có phải đã định trước số mạng hắn bắt đầu điên cuồng hay không.
※ ※ ※
"Hư, nói nhỏ thôi, Lục Ý, chuyện này ngàn vạn lần không thể để thiếu phu nhân biết nha!" Bên ngoài Ngô Trúc U Cư, Hồng Tình nhỏ giọng nói với Lục Ý, cẩn thận từng li từng tí nhìn đèn trong phòng vẫn sáng, đột nhiên, ngọn đèn dầu bị dập tắt, im ắng không có tiếng vang.
Lục Ý thấy ngọn đèn dầu đã tắt, vui vẻ nói: "Yên tâm đi! Thiếu phu nhân giống như không biết tin tức trong cung, mà tối nay Hầu gia cũng không về!"
"Đứa ngốc! Hầu gia không trở về phủ chỉ là chuyện nhỏ, ngươi không nghe người ta nói sao? Hoàng thượng hình như muốn gả Đan Xuân công chúa cho Hầu gia, đến lúc đó theo thân phận thiếu phu nhân chúng ta, không bị Đan Xuân công chúa lấy hoàng gia tôn quý ép tới không thở nổi sao?" Hồng Tình liếc Lục Ý một cái, cười nàng ngu đần.
"Vậy sao? Ta lại là nghe nói tối nay hoàng thượng muốn khao thưởng tướng lãnh có chiến công, vừa lúc trong cung đưa vào mấy vị mỹ nhân Tô Châu, hoàng thượng rất muốn tặng một mỹ nhân cho Hầu gia! Cho nên muốn Hầu gia ngủ lại ở trong cung! Ta thường nghe người ta nói người Tô Châu giọng nói mềm mại, rất kiều mỵ ——"
"Như vậy nói cách khác, tối nay Lãnh Địch Thiên rất phong lưu sung sướng sao?" Dương Bạn Nhi không biết khi nào đã đi đến, núp ở sau tường viện nghe lời các nàng nói rất rõ ràng.
"Thiếu phu nhân? !" Hồng Tình, Lục Ý bị sợ tới mức thét chói tai, lại không thấy bóng dáng chung quanh.
Dương Bạn Nhi chậm rãi từ sau tường đi ra, lửa giận đầy bụng, sắc mặt lại rất lạnh lẽo, xoay người nặng nề bước đi thong thả về phòng, lúc vào cửa, còn hung hăng đóng sầm cửa!
Xong rồi á! Hồng Tình, Lục Ý nhìn bóng lưng bị tức giận của nàng, cơ hồ có thể đoán được một cuộc sóng to gió lớn sẽ nổi lên ở vườn Đông Thương. Thiếu phu nhân tuyệt đối không thể nào dễ dàng bỏ qua!
Dương Bạn Nhi bất kể gào khóc trong lòng các nàng, lúc này nàng tức đến cơ hồ sắp nổi điên!
Lãnh Địch Thiên đáng chết! Nàng nghiêm túc lo liệu việc nhà thay hắn như vậy, làm thiếu phụ chăm sóc vườn Đông Thương cho hắn, hắn thế nhưng vừa công chúa vừa Tô Châu mỹ nhân? !
Hừ! Hắn đừng mơ tưởng hưởng phúc tề nhân! Trong lòng Dương Bạn Nhi như bị đổ một hũ dấm chua, chua đến nàng cắn răng nghiến lợi, hận không thể chém Lãnh Địch Thiên thành tám khúc, nhằm báo thù việc hắn phụ lòng.
Cho nên nói, nàng mới không muốn làm nữ nhân sao! Bảo nàng trơ mắt nhìn Lãnh Địch Thiên ôm nữ nhân khác, không bằng muốn nàng chết đi cho xong!