CHƯƠNG 10
“Khụ…” Một trận đau đớn xuyên xương dùi tim tập kích ***g ngực, Trì Chẩm Nguyệt dùng sức che miệng, dòng chảy nóng ấm làm ướt ống tay áo. Y phục đỏ tươi, máu chảy đỏ sẫm, xen lẫn với nhau, không phân rõ được.
Y nhắm mắt nuốt vị tanh trong họng, chống gậy trúc, chậm chạp gian nan đến ngồi bên án thư, nhúng nước mài mực.
Thanh nẹp chỗ gãy xương mấy hôm trước đã tháo ra, nhưng muốn thật sự khôi phục như ban đầu, ngự y nói còn phải tĩnh dưỡng nửa năm nữa. Trì Quân Thượng nghe xong, im lặng không nói. Y lại cúi đầu mỉm cười.
Mỗi người ở đây, ai cũng rõ ràng y không thể đợi đến khi đó.
Ngự y đã đi, Trì Quân Thượng tự tay vót chục, làm hai cây gậy nhẹ cho y.
“Chẩm Nguyệt, nhi ca muốn ở bên đệ, nhưng tảo triều vẫn phải đi. Đệ cảm thấy chán, thì đứng lên đi một chút, nhị ca thoái triều sẽ về cùng đệ.”
Y vẫn không nói chuyện, chỉ nhận lấy hai cây gậy, nhìn theo Trì Quân Thượng buồn bã vào triều.
Mực dần đậm đắc, y lấy bút, vuốt giấy, khóe miệng, lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Vẽ được một nét bút, y đang chấm mực, bỗng nhiên nghe được phía rèm vang lên.
Người vào, là Khúc Trường Lĩnh.
Trì Chẩm Nguyệt có chút ngoài ý muốn, trầm mặc nhìn thị vệ từng theo mình mấy năm.
Khúc Trường Lĩnh vẻ mặt biểu tình phức tạp, nhiều nhất là hối hận, nhìn Trì Chẩm Nguyệt một hồi, mới thấp giọng nói: “Tứ điện hạ, trước đó có phải ngài đã phát hiện ty chức là người vương thượng sắp xếp cạnh ngài, cố ý nói cho ty chức ngài muốn giết vương thượng, để cho ty chức đi mật báo với vương thượng?”
Tay Trì Chẩm Nguyệt cứng đờ giữ không trung, lập tức chậm rãi chấm mực, chuyên tâm trên giấy viết. Một lát sau, mới mở miệng ngoài dự kiếm của Khúc Trường Lĩnh, âm thanh rất bình tĩnh: “Đúng. Ngày Huyền Long công tiến Phong Hoa phủ, ngươi thổi còi báo động, mấy người An Kiếm quân đến rất nhanh, ta bắt đầu hoài nghi ngươi. Sau đó nhị điện hạ còn nói chuyện ta rất rõ ràng. Chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ không khó đoán được là ngươi. Cho nên, ngươi tuyệt đối sẽ không mang thuốc độc thật cho ta.”
“Vậy tứ điện hạ không sợ đoán sai sao?”
“Đoán sai cũng không khác gì lắm.” Trì Chẩm Nguyệt mỉm cười: “Thuốc độc ngươi đưa ta, thật hay giả, không quan trọng, bởi vì ta sẽ đổi thành phấn hoa bình thường. Chẳng qua ngươi giúp bằng chứng này càng thêm thuyết phục, giúp vở kịch càng thật, nhị điện hạ sẽ càng tin tưởng, ta thực sự muốn lấy tính mệnh hắn.”
Khúc Trường Lĩnh khiếp sợ không ngớt.
“Tứ điện hạ vì sao ngài muốn để vương thượng hiểu lầm? Vương thượng vẫn xem ngài là, là…” Hắn là một hồi, vẫn không thể không biết xấu hổ nói bốn chữ “bảo bối tâm can” ra khỏi miệng, hàm hồ nói: “Ngài làm thể này, thực sự qua thương tâm vương thượng.”
“Chính là muốn hắn thương tâm.” Thiếu niên giữ ngữ điêu bằng lặng, thậm chí mang theo lãnh lẽo kiên định khiến đáy lòng Khúc Trường Lĩnh phát lạnh, giống như kể chuyện không liên quan đến mình. “Ta sẽ sớm chết. Nhị điện hạ còn phải sống làm Xích Ly vương. Chỉ có để hắn triệt để thương tâm tuyệt vọng căm hận với ta, sau này mới sẽ không vì cái chết của ta mà khó vượt qua, có thể sống tiếp thật tốt. Đây là trí chi tử địa nhi hậu sinh, (Chặn đường lui trước khi chuyện xảy ra, sẽ có thể hạ quyết tâm, đạt được thành công.) ngươi hiểu chưa?”
Khúc Trường Lĩnh sửng sốt.
Ngoài rèm che, Trì Quân Thượng dựa vào tường, tâm tạng đều vì lời nói của Trì Chẩm Nguyệt trói chặt, gần như ngừng đập.
Hắn trước giờ tâm cơ linh mẫn, chỉ là vì sự phản bội của Trì Chẩm Nguyệt phẫn nỗ phát điên, bị thù hận che mắt ngoại trừ kẻ gây ra đau khổ cho hắn, không còn thấy gì nữa, chỉ biết đi báo thù dằn vặt Trì Chẩm Nguyệt.
Mấy ngày nay Trì Chẩm Nguyệt ôm đau trong tẩm cung, Trì Quân Thượng tĩnh tâm lại, dần dần cũng nghĩ đến những điểm đáng nghi. Hôm nay thấy lời khách sáo giữa Khúc Trường Lĩnh và Trì Chẩm Nguyệt, quả nhiên không sai biệt với suy đoán của hắn nhiều lắm.
Chẩm Nguyệt của hắn, chưa từng phản bội hắn.
Phát hiện này, đáng ra phải làm hắn vui mừng không ngớt, nhưng hắn không có chút vui mừng nào, chỉ có hối hận vô cùng vô tận như tằm ăn lá dâu, từng chút từng chút gặm nhấm trái tim hắn. Những lần vũ nhục thiếu niên, lúc này đều nổi lên đáy lòng hắn, khiến hắn không thể hô hấp. Hắn nắm chặt ngực, hận không thể đào cái khối căn nguyên của đau đớn, làm cho mình được giải thoát triệt để.
Một lúc sau, hắn kéo theo tứ chi băng lãnh, lặng lẽ rời khỏi tẩm cung.
Khúc Trường Lĩnh còn đang sững sờ. Từ sau khi theo Trì Chẩm Nguyệt, Khúc Trường Lĩnh biết tứ điện hạ nhìn bề ngoài nhỏ bé ốm yếu, nhưng nội tâm lãnh khốc hung ác hơn người thường rất nhiều, có thể vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, bóp chết Trì nữ hoàng có ân dưỡng dục với y, bức tử thân sinh phụ thân. Nhưng giờ mới phát hiện, tứ điện hạ đối với bản thân rất tàn nhẫn.
Ngây người một hồi, Khúc Trường Lĩnh mới tìm được ngôn ngữ, mờ mịt nói: “Lời tứ điện hạ nói, thứ ty chức ngu muội, vẫn chưa hiểu rõ. Ty chức chỉ muốn, quan tâm yêu thích một người, sẽ không khiến người đó thương tâm.”
Trì Chẩm Nguyệt dừng bút, che miệng khẽ ho rồi bình thản nói: “Đó là cách của ngươi. Trì Chẩm Nguyệt ta thích một người, sẽ dùng cách của ta để thích.”
Ngẩng đầu nhìn Khúc Trường Lĩnh còn đang nhíu mày suy nghĩ, Trì Chẩm Nguyệt đột nhiên cười: “Khúc Trường Lĩnh, xưa nay ta đối xử với ngươi không tệ, việc này, ngươi giữ miệng hộ ta được không? Ta không muốn để nhị điện hạ biết được rồi tự trách. Ngươi sẽ giúp ta việc này chứ?”
Sóng mắt y lưu chuyển, tiếu ý dịu dàng. Khúc Trường Lĩnh nghĩ mỹ thiếu niên không còn bao lâu sẽ từ biệt nhân thế, tâm trạng xót xa, gật đầu qua loa, rồi cảm thấy lừa dối thiếu niên này thật sự là lòng không yên ổn, cũng không thể đứng lâu trước mặt Trì Chẩm Nguyệt nữa, thấp giọng xin cáo lui.
Ra khỏi tẩm cung, hắn tìm thấy Trì Quân Thượng hồn bay phách lạc đứng dưới tường cao, đem lời thỉnh cầu cuối của Trì Chẩm Nguyệt chuyển cáo với Trì Quân Thượng, cuối cùng cầu xin nói: “Vương thượng, việc này ngài truy vấn tứ điện hạ nữa. Bằng không tứ điện hạ sẽ lo lắng cho ngài.”
“… Ta biết rồi…” Mỗi một chữ của Trì Quân Thượng, đều chua chát như phát ra từ kẽ răng. Hít sâu một hơi, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Nếu như đây là nguyện vọng của Chẩm Nguyệt, vậy hắn sẽ làm như mình không biết, nhẫn nhịn dặn vặt cắn nuốt trái tim nay, cùng Chẩm Nguyệt khóa sâu hồi “phản bội” này vào sâu trong ký ức.
Ánh nắng tươi đẹp, tỏa khắp trời xanh, bao phủ cung thành trong xuân sắc vô biên.
Khuôn mặt Trì Quân Thượng, ngày càng ảm đạm. Bởi vì bệnh tình của Trì Chẩm Nguyệt ngày càng nặng thêm, từ từ đi đến điểm cuối.
Hắn muốn đem tất cả thời gian làm bạn với Trì Chẩm Nguyệt, mỗi ngày lâm triều xong hắn vội vã đi về tẩm cung ngập mùi thuốc. Mỗi lần, đều thấy Trì Chẩm Nguyệt ngồi bên án thư, hết sức chăm chú vẽ một bức tranh.
Tranh Trì Chẩm Nguyệt vẽ rất chậm, cho đến mấy ngày gần đây, mới vẽ đến mặt mũi, Trì Quân Thượng mới nhìn ra đó là bức tự họa của Trì Chẩm Nguyệt. Một thiếu niên áo đỏ, đang nhìn hắn. Đôi mắt mỹ lệ kia mặc dù trên giấy, cũng có ánh sáng lưu động, như vui như buồn, hoạt sắc sinh hương.
Hắn ngồi bên án thư, lẳng lặng nhìn Trì Chẩm Nguyệt. Chờ Trì Chẩm Nguyệt vẽ một nét cuối cùng, hắn mới ôn nhu nói: “Chẩm Nguyệt, bức tranh này cho nhị ca sao?”
Trì Chẩm Nguyệt cẩn thận tỉ mỉ thôi vết mực trên bức họa, khô không sai biệt lắm, y cuộn bức tranh, bình tĩnh nói: “Nhị ca, tranh này không dành cho huynh, thì còn cho ai nữa?”
Đã rất lâu rất lâu chưa nghe thấy Trì Chẩm Nguyệt mở miệng nói, Trì Quân Thượng căn bản cũng không trông mong Trì Chẩm Nguyệt chịu trả lời hắn. Chợt nghe tiếng “Nhị ca”, trong lúc nhất thời như mộng hư hư thực thực, qua một hồi, run giọng nói: “Chẩm Nguyệt, đệ nói với huynh sao?”
“Đúng vậy…”
Trì Quân Thượng nhìn nụ cười thản nhiên ở khóe miệng Trì Chẩm Nguyệt, toàn thân hắn trở nên run rẩy, cầu xin nói: “Chẩm Nguyệt, gọi huynh một tiếng nhị ca đi.”
Trì Chẩm Nguyệt ngưng mắt nhìn ánh mắt cầu xin của nam nhân, lại khẽ gọi một tiếng: “Nhị ca.”
Tình cảnh này, như cách mấy kiếp, môi Trì Quân Thượng hơi run, đột nhiên đưa tay che mặt. Hình nhưu có giọt nước thong thả chảy quá kẽ tay.
Trì Chẩm Nguyệt yên lặng cuộn bức tranh, nhìn phía xa cảnh xuân chấp chới ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Ca, đệ muốn ra ngoài đạp thanh.”
Trì Quân Thượng điều hòa hô hấp, mỉm cười với Trì Chẩm Nguyệt: “Đệ muốn gì, nhị ca đều làm cho đệ.”
Hai chân Trì Chẩm Nguyệt vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Trì Quân Thượng cõng y, ra khỏi tẩm cung, Thi vệ cung nữ ven đường đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người. Nhưng cả hai không quan tâm.
Trên thế gian này, ngoài trừ đối phương, không còn thứ gì khiến họ xúc động nữa.
Hai người đi ra cửa cung màu son, đi qua phố xá phồn hoa người đến người đi, đi qua thành lầu nguy nga, bước đi trên đường núi đến hoàng lăng. Núi xanh mờ ảo, yến xa phi hoa, thanh tú đẹp đẽ như bức họa ngàn dặm.
Trì Quân Thượng bước đi vô cùng thong thả. Hô hấp nhè nhẹ sau gáy hắn, lại làm lòng hắn bình tĩnh, thậm chí có chút vui sường nhàn nhạt. Hăn và Chẩm Nguyệt đã lâu không đi bên nhau như vậy, cùng ngắm phong cảnh.
“Chẩm Nguyệt, đệ chưa từng xuất môn đi xa. Chờ thêm mấy ngày, nhị ca đem chính sự giao cho mấy cữu cữu, có thể cõng đệ đi xa hơn, đệ nói xem có được hay không?” Hắn ôn nhu hỏi người sau lưng.
“Huynh là Xích Ly vương, làm sao có rời Phong Hoa phủ?” Trì Chẩm Nguyệt tựa đầu trên lưng Trì Quân Thượng, lưu luyến nhiệt độ cơ thể.
Trì Quân Thượng cười khẽ: “Huynh không muốn làm vương gì cả. Chẩm Nguyệt, đệ biết mà, nhị ca từ ngày thích đệ, thứ huynh muốn, chỉ có đệ mà thôi.”
Trái tiem bị tiếng cười ôn nhu không đổi của nam nhân đâm sâu đau đớn, cổ họng Trì Chẩm Nguyệt lại đau rát, không trả lời. Lại đi một đoạn đường, thấy đại thụ sum xuê cành lá ven đường, y khẽ ho hai tiếng. nói: “Nhị ca, đệ mệt, muốn đến gốc cây nghỉ.”
Năm trước, hai người cũng dừng chân ở gốc cây này. Trì Quân Thượng cần thận đặt Trì Chẩm Nguyệt nằm trên cỏ, mình cũng ngồi xuống, tự tay chỉnh mái tóc dài bị gió thổi loạn của Trì Chẩm Nguyệt.
Gốc dây leo trên cây kia, còn tráng kiện tươi tốt hơn trước, bò cũng cao hơn.
Trì Chẩm Nguyệt xuất thần nhìn dây, tựa vào đầu vai Trì Quân Thượng buồn bã: “Nhị ca, sau khi trở về tẩm cung cũng trồng mấy gốc dây leo đi. Đệ muốn xem tột cùng nó có thể bò cao đến đâu. Nếu như đại thụ không cần nó, nó đổ xuống, sẽ chết. Nhị ca, huynh nói xem ta có giống dây leo kia không, nhìn như bò cao hơn bất kì ai, nhưng chỉ là giả mà thôi.”
Trì Quân Thượng nhớ tới đêm mưa gió thất ước, lòng trống rỗng.
“Nhị ca không hề không cần đệ. Chẩm Nguyệt, nhị ca thực sự hối hận đêm đó không đến rừng phong tìm đệ, hại đệ…”
“Nhị ca, đệ không hận huynh.” Trì Chẩm Nguyệt ngăn trở Trì Quân Thượng tiếp tục hối hận, hơi cười khổ: “Đó là do đệ tự làm tự chịu. Nếu không phải đệ tự chủ trương muốn cưới Tuyết Dao, cũng sẽ không làm nhị ca tức giận. Chẩm Nguyệt trước đây không tin vào mệnh, nhưng lão thiên gia thực sự đang nhìn. Chẩm Nguyệt làm sai, sẽ bị báo ứng. Nhưng…” Y quay đầu, ngưng mắt nhìn Trì Quân Thượng vẻ mặt tự trách, chỉ ngực mình, nhẹ giọng nói: “Cơ thể đệ không còn sạch sẽ nữa, nhưng nơi này dành cho nhị ca chưa bao giờ đổi thay.”
“Đừng nói nữa…” Trì Quân Thượng chỉ càm thấy hô hấp của mình như bị cướp mất, hắn đưa tay, sờ lên hai mắt thiếu niên trong trẻo không mang chút dơ bẩn, cảm giác yêu thích không buông.
“Chẩm Nguyệt của huynh, cho dù biến thành bộ dạng gì, vĩnh viễn sạch sẽ đẹp đẽ nhất trên đời này.”
Trì Chẩm Nguyệt nở nụ cười, giống như một hài tử ngây thơ được người lớn khích lệ mà vui mừng không thôi. Y nằm vào lòng Trì Quân Thượng, nhắm mắt nghe hô hấp và nhịp tim của Quân Thượng, gọi như nằm mộng: “Nhị ca, nhị ca.”
“Nhị ca, Chẩm Nguyệt thực sự đã sai rất nhiều, đều cảm thấy người trong thiên hạ đều nợ đệ, phụ đệ. Hiện giờ ngẫm lại, có nhị ca thích đệ, dung túng đệ. Đại ca cũng thường xuyên bảo vệ đệ, chế thuốc cho đệ. Tam ca tuy không vừa mắt đệ, cũng chỉ bắt nạt đệ ngoài miệng, chưa từng thật sự hại đệ. Hoàng mẫu có ghét đệ, vẫn để đệ bình an sống sót, lớn lên… Mọi người chưa từng bạc đại đệ, là Chẩm Nguyệt không biết quý trọng…”
Trì Quân Thượng nghe thiếu niên liên tục kể ra, tậm tạng hắn cũng theo đó từng chút rơi xuống run rẩy, đau đến mức không có thể nói gì an ủi Trì Chẩm Nguyệt, chỉ có thể lấy tiêu, chậm rãi thổi.
Tiếng tiêu u trầm, nhẹ vang trên đỉnh đầu Trì Chẩm Nguyệt, như bàn tay ôn nhu, khẽ vuốt y, làm y thoải mái đến mức muốn nằm mãi trong lòng Trì Quân Thượng…
“Nhị ca, Chẩm Nguyệt vẫn luôn thích huynh. Nhị ca, nhị ca…” Tiếng nói mê của thiếu niên, theo tiếng tiêu dần trở nên nhẹ nhàng, cuối cùng không nghe thấy nữa.
“Chẩm Nguyệt?…” Nhịp tim Trì Quân Thượng thoáng cái ngừng lại, run run đưa ngón tay lên chóp mũi Trì Chẩm Nguyệt, phát hiện còn hơi thở. Tinh thần buộc chặt cực hạn của hắn buông lỏng, ôm chặt Trì Chẩm Nguyệt. Cho dù động tác này sẽ làm đau Trì Chẩm Nguyệt, hắn cũng không muốn buông.
Lúc này, nếu lại buông ra, hắn sẽ thực sự vĩnh viễn mất đi người trong lòng.
Ánh tà dương, nhiễm đỏ một phía chân trời, đang thong thả đi xuống núi xanh. Hắn khẽ hôn đầu, mặt Trì Chẩm Nguyệt… Ôm lấy Trì Chẩm Nguyệt, đi về phía Phong Hoa phủ hướng mặt trời lặn hỏa hồng thê lương.
Gần đến hoàng hôn ngày thứ hai, Trì Chẩm Nguyệt mới từ mê man tỉnh lại, lại không thây Trì Quân Thượng như bình thường. Bóng dáng tới lui chắn ánh sáng chiêu vào rèm che, có vẻ vô cùng bận rộn.
Y có chút kinh ngạc, chống gậy ra gian ngoài. Chưa đi được hai bước, Khúc Trường Lĩnh thủ bên ngoài đã nghe đươcc động tĩnh, tiến đến đỡ Trì Chẩm Nguyệt, tưởng Trì Chẩm Nguyệt muốn tìm Trì Quân Thượng, Khúc Trường Lĩnh nói: “Tứ điện hạ, vương thượng đã dặn dò, ngài ấy nghị sự ở ngự thư phòng cùng các vị vương gia và đại thần, xin tứ điện hạ không cần lo lắng tìm kiếm.”
Trì Chẩm Nguyệt im lặng một chút, lập tức hiểu được, Trì Quân Thượng thật sự dự đình ném chuyện triều chính cho chúng nhân, dẫn y đi xa Phong Hoa phủ. Lòng y ấm áp dễ chịu, lại không che đậy được chua xót. Giật mình một chút hỏi Khúc Trường Lĩnh: “Bên ngoài đang bận gì sao?”
“Là vương thượng mệnh thợ chăm hoa đến trồng mấy thứ.” Khúc Trường Lĩnh đỡ Trì Chẩm Nguyệt đi ra ngoài.
Mấy cây đại thụ và cả dây quấn thấn thân, đều chuyển đến trong tẩm cung. Thợ chăm hoa đặt vào hố mới đào, lấp đất, tưới nước, bón phân…
Hôm qua y chỉ thuận miệng nói một câu, Trì Quân Thượng liền sai người chuyển dây này vào tẩm cung… Trì Chẩm Nguyệt ngửa cổ nhìn mấy dây leo, trong thoáng chốc không nén được buồn.
Từ nay về sau, cũng chỉ có nhưng dây leo này làm bạn với nhị ca…
Đau đớn cường liệt giống như muốn xé tim, nhanh chóng khuếch đại từng góc thân thể. Y cắn chặt môi, dùng hết toàn lực chống gậy, quay về trong điện.
“Tứ điện hạ!” Khúc Trường Lĩnh đi theo vào, phát hiện sắc mặt Trì Chẩm Nguyệt thảm đạm chưa từng có khiến người ta sợ hãi, mang theo màu của cái chết xám xịt, hắn lo lắng nói: “Ty chức lập tức đi tìm ngự y.”
“Không cần.” Trì Chẩm Nguyệt không biết lấy sức từ đâu, giữ chặt tay Khúc Trường Lĩnh, cười xán lạn thê lương.
Trì Quân Thượng cùng các cữu cữu và mấy người Luyện tướng quốc hoàn thành những việc quan trọng, còn phê duyệt tấu gấp trên bàn, sớm đã qua canh hai. Hắn mệt mỏi xoa đầu mày, nghỉ ngơi một lát, mang theo nụ cười bãi giá rời khỏi ngự thư phòng.
Cuối cùng đem tất cả chính sự giao cho thân vương trọng thần, ngày mai hắn có thể cùng Chẩm Nguyệt xuất cung. Hắn muốn dẫn Chẩm Nguyệt đi rất nhiều nơi chưa từng đi qua…
Hắn cười lướt qua thị vệ cung nữ quỳ thỉnh an, một đường đi vào điện, dáng cười đọng lại.
Khúc Trường Lĩnh ngã ngoài bức rèm.
Lòng Trì Quân Thượng thoáng cái buộc chắt, chạy nhanh vào trong, bên trong không có bất kì dấu vết tranh đấu, gậy trúc kia chỉnh tề đặt trên ghế cạnh án thư, chỉ không thấy bóng dáng Trì Chẩm Nguyệt.
Chân tay hắn rét run, không thể hô hấp. Nắm chặt tay xông ra ngoài, nhấc Khúc Trường Lĩnh lên, phát hiện bị người đánh hôn mê. Hắn đưa tay tát hai cái, nhìn Khúc Trường Lĩnh mở mắt, hắn lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì thế này? Tứ điện hạ đâu?”
Khúc Trường Lĩnh thần tình hoảng hốt, sờ hai gò má đau rát, tựa hồ còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chạm đến ánh mắt băng lãnh của Trì Quân Thượng, hắn nhất thời tỉnh táo, quỳ rạp xuống đất, sợ hãi nói: “Ty chức đáng chết! Lúc trước ty chức thủ vệ ở đây, không biết làm sao, bị người đánh lén, liền, liền…”
Hắn thấy sắc mặt Trì Quân Thượng càng thêm lạnh, lẩm nhẩm không dám nói nữa, cúi đầu, quả nhiên gáy có dấu tay.
Trì Quân Thượng giận dữ, nhưng biết có giết Khúc Trường Lĩnh cũng không làm được gì, đã văng Khúc Trường Lĩnh, lớn tiếng gọi thị vệ, mệnh mọi người đi thông báo cho tướng sĩ thủ thành bốn cửa thành Phong Hoa phủ kiểm tra người nghiêm ngặt, lại truyền lệnh tra xét từng nhà trong Phong Hoa phủ.
Chẩm Nguyệt của hắn không có gậy không thể đi được, càng không thể đánh ngã Khúc Trường Lĩnh tự ra khỏi cung. Trì Quân Thượng lo lắng nhất kẻ thù trước kia của Trì Chẩm Nguyệt, như dư nghiệt Tĩnh vương hay tam đệ Mộng Điệp, bắt Chẩm Nguyệt mang đi tra tấn dằn vặt. Hắn càng nghĩ càng sợ, thay trang phục kỵ mã, tự mình dẫn cấm vệ quân ra cung thành tìm.
Mấy nghìn người ầm ĩ lăn qua lăn lại cả đêm, không thu hoạch được gì.
Trì Quân Thượng ngực như cự thạch ngàn cân đè lên, không thể thở nổi, nghe được bên cạnh người đến người đi, đều báo cáo: “Không tìm được…”
Chẩm Nguyệt, biến mất rồi… Như có một người đào một lỗ trong tim, hai mắt hắn nhìm bóng tôi phía trước, bỗng nhiên cổ họng ngòn ngọt, phụn ra một ngụm máu, ngã xuống ngựa.
“Vương thượng!” Mọi người xung quanh choáng váng, nâng người đã hôn mê, vội vã hồi cung.
Một mảnh bóng đêm đen kịt, bầu trời xẹt qua mấy tia chớp, theo đó là tiếng sấm nổ, mưa to tầm tã, giống trời xanh tức giận tàn phá nhân gian.
Thiếu niên áo đỏ cầm ô vải dầu, cô độc đứng trong mưa. Đầu tóc, xiêm y đều không chống đỡ được bị mưa xối ướt.
Trì Quân Thượng thấy thiếu niên từ xa xa, hắn nóng ruột muốn vọt tới bên người thiếu niên, nhưng khoảng cách giữ hai người vĩnh viễn không rút ngắn, hắn đi thế nào cũng không tới gần thiếu niên. hắn lên tiếng gọi: “Chẩm Nguyệt, Chẩm Nguyệt!” Âm thanh đều bị tiếng sấm che lấp, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn thiếu niên ném ô, trong cơn mưa to cười buỗn bac, sau đó, xoay người, đi xa.
“Chẩm Nguyệt!” Hắn hô to, giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầy áo, đập vào mắt là đỉnh màn gấm đỏ, hóa ra là một hồi ác mộng.
Ngoài cửa sổ sắc trời sáng sủa, đã là ban ngày. hắn lau mồ hôi xuống giường, định tiếp tục đi tìm kiếm, khi đi qua án thư, bỗng nhiên ánh mắt bị một bức thư gấp cẩn thận hấp dẫn.
“Vương thượng, thứ này sáng sớm nay ty chức phát hiện trong viện.” Khúc Trường Lĩnh bị tiếng hô lớn vừa rồi của Trì Quân Thượng làm kinh sợ, đi vào xem, thấy Trì Quân Thượng đang mở lá thứ.
Nét chữ thanh nhàn đoan chính, nhất thời rơi vào mắt Trì Quân Thượng —
Nhị ca, Chẩm Nguyệt hiện giờ đang ở cùng đại ca và bằng hữu của huynh ấy. Đại ca nói có thể chữa khỏi bệnh của đệ, nhưng dược thảo phải đến một nơi rất xa mới hái được. Đại ca muốn dẫn Chẩm Nguyệt đến đó hái thuốc, nhị ca không cần lo lắng, chờ Chẩm Nguyệt khỏi hắn, nhất định sẽ trở về tìm huynh. Chúng ta vẫn gặp mặt ở rừng phong có được không? Lần này, nhị ca đừng thất ước nữa, bằng không Chẩm Nguyệt sẽ rất thương tâm.
Trì Quân Thượng kinh ngạc xem xong một chữ cuối cùng, một hồi không nhúc nhích.
Khúc Trường Lĩnh lo lắng gọi một tiếng, đã thấy bên miệng Trì Quân Thượng lộ dáng cười, đối mắt với không khí nhẹ giọng nói: “Chẩm Nguyệt yên tâm, lần này nhị ca, sẽ không thất ước nữa, nhất định sẽ chờ đệ trở về…”
Hắn chậm rãi phủ thêm áo khoác, mỉm cười ra khỏi tẩm cung, làm như không thấy bộc dịch hành lễ ven đường, chậm rãi đi đến mảnh rừng phong kia.
Bùn đất trong rừng, tỏa ra mùi vị cuối xuân. Gió thổi lá rung, xào xạc bên người hắn, giống như thiếu niên thì thầm bên tai: “Nhị ca, nhị ca…”
“… Chẩm Nguyệt…” Hắn khẽ gọi, si ngốc đứng đó.
Gió mang theo mưa phùn, không ngừng rơi xuống.
Trời mưa này, đã được vài ngày. Khúc Trường Lĩnh mang ô, đi vào rừng phong.
Gần tới, lại thấy bóng lưng vẫn đứng đó như từ xa xưa. Thanh sam nhàn nhạt, nắm vải ô, đứng thẳng hiên ngang.
Một tháng trước Trì Chẩm Nguyệt biến mất tới nay, Trì Quân Thượng mỗi ngày ngoài xử lý triều chính ăn ngủ, lại đến rừng phong chờ Trì Chẩm Nguyệt về.
Gần như tất cả bộc dịch trong cung đều ngầm nghị luân, nói vương thượng đã phát điên rồi. Mấy vương gia và đại thần nghe thấy lời đồn cũng thấy tình hình nghiêm trọng, tiến cung hỏi thăm mấy lần, nhưng Trì Quân Thượng suy nghĩ lời nói đều trật tự rõ ràng, lại thêm vào triều nghị sự cũng không qua loa, không có điều dị thường gì, chúng nhân liền coi như không có gì.
“Vương thượng!” Khúc Trường Lĩnh tới sau Trì Quân Thượng, tấm lưng vẫn không nhúc nhích, hắn thầm thở dài, lấy một bức thư. Ty chức tìm thấy phong thư này, là tứ điện hạ…”
Lời chưa dứt, tờ giấy viết thư trong tay nhanh chóng bị giật lấy.
Toàn thân Trì Quân Thượng đều đang run rẩy, xem xong thư mới dần bình phục, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, ôn nhu nói: “Chẩm Nguyệt nói đệ ấy và đại ca đã tìm được một loại dược thảo, hôm nay còn phải đi nơi khác tìm dược thảo nữa. Chân đệ ấy cũng đỡ hơn, có thể không dùng gậy, đỡ trường đi chậm.”
Tuy hắn nới với Khúc Trường Lĩnh, nhưng ánh mắt cũng không nhìn Khúc Trường Lĩnh, chỉ một mình mỉm cười.
“Chờ Chẩm Nguyệt về, nhìn cây leo lớn nhanh, Chẩm Nguyệt nhìn, nhất định sẽ thích…”
Khúc Trường Lĩnh hoàn toàn không biết nên làm cái gì, cúi đầu rời khỏi rừng phong, lại nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn vương thượng.
Khóe mắt Trì Quân Thượng như có giọt nước, không biết là nước mưa hay nước mắt, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, ôn nhu hạnh phúc.
Chẩm Nguyệt của hắn, đến cùng bao giờ trở về, đã không còn quan trọng nữa. Hắn biết rằng Chẩm Nguyệt còn sống rất tốt trên nhân thế này, hắn nguyện ý từng ngày chờ đợi, cho đến vĩnh viễn…
Mặt trời lên mặt trăng xuống, gió mưa nhẹ đưa. Cây cối trong tẩm cung chuyển dần thành màu khổ vàng, trong rừng phong, lại lộ một mảng đỏ lửa tiên liệt.
Gió thu thổi qua, thong thả bay bay, phất qua tóc mai, tay áo Trì Quân Thượng…
Cách ngày Chẩm Nguyệt rời cung, đã qua một năm sáu tháng. Bốn mùa tuần hoàn trôi qua, hoa nở lại tàn, thân ảnh hắn vẫn đứng chờ.
Thư của Trì Chẩm Nguyệt, chưa từng gián đoạn, từ khi bắt đầu mất tích mỗi tháng một bức, biến thành hai tháng một bức, ba tháng một bức… Đây gần như là thứ duy nhất chống đỡ cho y đứng lên. Vài câu ngắn gọn trên giấy viết thư, đủ để hắn cảm thấy mỹ mãn chờ phong thư tiếp theo.
Sợ hãi nhất, chính là Trì Chẩm Nguyệt từ nay bặt vô âm tín.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ xa đến gần. Trì Quân Thượng không quay đầu lại. Hơn một nam này, đến rừng phong tìm hắn chỉ có Khúc Trường Lĩnh.
Một phong thư gấp cẩn thận đập vào mắt hắn.
“Cuối cùng cũng có thư sao?” Trì Quân Thượng không đợi Khúc Trường Lĩnh trả lời, đã khẩn trương giơ bức thư ra, chỉ là một tờ giấy trắng.
Đầu óc trong thoáng chốc trống rỗng. Không một chữ… Lẽ nào Chẩm Nguyệt của hắn đã?…
“Đây là thế nào? Khúc…” Hắn run giọng xoay người, lập tức giật mình.
Người áo đỏ đứng trước mặt hắn, một đôi mắt lưu chuyển lấp lánh, chỉ nhìn hắn thật sâu.
Hắn si ngốc nhìn lại, ngay cả hơi mạnh cũng không dám thở, lại càng không dám chớp mắt, sợ người áo đỏ chỉ là ảo ảnh bọt nước, chỉ cần hắn khẽ động, sẽ biến mất.
“Nhị ca…” Trì Chẩm Nguyệt cười đẩy một mảnh lá đỏ xẹt qua đường nhìn giữa y và Trì Quân Thượng, sờ lên khuôn mặt Trì Quân Thượng, nhẹ giọng nói: “Đệ đã trở về.”
Bàn tay thiếu niên, ấm áp… Trì Quân Thượng hơi động khóe miệng, muốn cười, hốc mắt lại không khống chế nôi ướt ướt, hắn chậm rãi vươn tay, ôm Trì Chẩm Nguyệt vào lòng, dùng thêm lực với cái ôm này.
Đời đời kiếp kiếp, hắn cũng không muốn buông tay nữa.
Toàn thư hoàn