CHƯƠNG 9
Xuân yến mở trong Lưu Ly trường đình của Ngự hoa viên, các đại thần sớm đã đến, đều đang nhón chân đợi.
Thấy Trì Quân Thượng tới, nhạc sư lập tức chơi trống nhạc đàn sáo. Quần thần ăn uống linh đình, cuối cùng đã làm cho tân xuân quạnh quẽ này có thêm đôi phần vui vẻ.
Trì Quân Thượng khẽ chuyển mắt, chú ý đến mấy thiếu nữ trang điểm tỉ mỉ nhà mấy đại thần, đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn. Hắn tất nhiên hiển rõ.
Những nữ hài tử này, hắn là hòn ngọc quý nhà các đại thần. Chúng nhân dẫn theo nữ nhi nhà mình tiến cung dự xuân yến, chắc chắn đã thương lượng với nhau, muốn mượn cơ hội xuân yến để hắn nạp hậu phi. May mắn nữ nhi nhà các cữu cữu, đều đã chuẩn bị hôn phối, bằng không hôm nay trên xuân yến càng thêm nhiều người.
Quả nhiên, qua ba tuần rượu, thiếu nữ khuôn mặt trứng gà nâng chén rượu bên cạnh Luyện tướng quốc, đứng dậy đi tới trước ngọc án của Trì Quân Thượng, nói: “Huệ Nhi chúc vương thượng long thể an khang, phúc trạch dài lâu.” Dung mạo nàng không tính là tuyệt sắc, nhưng một đôi mặt to tròn vô cùng xinh đẹp, linh động nhìn quanh. Uống một ngụm trong chén rượu, lại có vài phần hảo sảng của nam nhi.
Trì Quân Thượng tức cảnh sinh tình, nhớ tới khi Trì Chẩm Nguyệt uống rượu, lòng như bị châm nhọn chích vào, thấy Huệ Nhi cầm chén không đứng chờ, hắn thầm than, cũng nâng chén rượu uống, thản nhiên nói: “Luyện tiểu thư đa lễ.”
Mất thiếu nữ khác thấy Luyện Huệ Nhi đứng dậy kinh rượu, cũng đều lên kính rượu với Trì Quân Thượng. Trì Quân Thượng lòng âm uất, ngay cả uống xong mấy chén rượu, miệng càng thêm đắng chát.
Mấy đại thần kia thấy con gái qua kính rượu, liền bóng gió hỏi Trì Quân Thượng đã có ý trung nhân chưa, không bằng sớm cưới vợ nhập cung, khai chi tán diệp cho hoàng tộc.
Chúng nhân nói hăng say, bỗng nhiên thấy xa xa một bóng người gầy gò đơn bạc đến gần Lưu Ly trường đình, thoáng cái đều yên lặng.
Chỉ có Trì Quân Thượng, dùng sức nắm chặt chén rượu, ánh mắt ngưng kết thành băng.
Trì Chẩm Nguyệt trong lòng ôm một bao than gỗ ấm, đi rất chậm.
Ngày đó sau khi hôn mê trong tuyết, tình trạng thân thể y kịch liệt suy sụp, mỗi ngày đều nôn ra không ít máu. Quản sự sợ bề trên biết thì rắc rối, cũng không đi gọi ngự y, chỉ lấy chút thuốc đắp ngoại thương cho Trì Chẩm Nguyệt. Ngày hôm nay nhận được Khúc Trường Lĩnh truyền chỉ, muốn Trì Chẩm Nguyệt đi sài phòng chẻ củi.
Trì Chẩm Nguyệt vừa học được cầm dao chẻ củi, đầu mục sài phòng liền giao cho y một bao than gỗ lớn, sai y đến Lưu Ly trường đình thêm than gỗ cho noãn lô.
Lòng người dễ đổi thay, nhân tình nhạt nhẽo, không ai chịu buông tha cơ hội chế nhạo phế đế.
Sự tồn tại của y, chính là thứ để chúng nhân tiêu khiển chế nhạo, nhưng mà, thân thể hư thối rách nát này không duy trì được lâu nữa. Y sẽ nhanh thôi, được giải thoát triệt để… Trì Chẩm Nguyệt nuốt thứ dịch tanh ngọt thường trào lên miệng, đi từng bước lên trường đình.
Chúng nhân lặng ngắt như tờ nhìn thiếu niên hoàng đế cúi người, thêm than gỗ vào lò ấm đồng đỏ. Tay và mặt thiếu niên, đều tái nhợt gần như trong suốt, biểu tình lại vô cùng bĩnh tĩnh, chăm chú, hoàn toàn không để ý đến thần sắc mọi người xung quanh, giống như toàn bộ thiên hạ trong mắt y, cũng không quan trọng như mấy cái lò ấm này.
Hai mắt Trì Quân Thượng, chưa từng rời Trì Chẩm Nguyệt. Nhưng Trì Chẩm Nguyệt ngay cả dư quang ánh mắt cũng không cho hắn, không đếm xỉa triệt triệt để để…
Ngón tay nắm chặt chén rượu dần trắng bệch, phiếm xanh. Trì Quân Thượng đột nhiên mở miệng, gióng nói trầm tĩnh đáng sợ. “Huệ Nhi, ngươi lại đây, ngồi bên cạnh bản vương.”
Huệ Nhi vui mừng, thanh thúy đáp lại, dưới ánh mắt hâm mộ của các thiếu nữ khác ngồi cạnh Trì Quân Thượng sau ngọc án, dung quang tỏa sáng.
Trì Quân Thượng nhìn chằm chằm Trì Chẩm Nguyệt, phát hiện thiếu niên mặt không đổi sắc, nhưng môi mím chặt, mất đi chút huyết sắc vốn đã không có nhiều. Hắn cuối cùng cảm nhận được chút vui vẻ báo thù, quay đầu nói với Luyện tướng quốc: “Ý trung nhân của bản vương, chính là lệnh ái động lòng người.”
Luyện tướng quốc vui lên mặt, nói: “Tiểu nữ tư chất không tốt, nhận được sự yêu thương của vương thượng, thật đáng xấu hổ.”
Vài đại thần giao hảo với Luyện tướng quốc cũng cố rèn sắt khi còn nòng, tính toán ngày nào tốt để tổ chức đại hôn. Nhất thời bầu không khí trên xuân yến trở nên rộn ràng.
Trong khi chúng nhân cao hứng bừng bừng nghị luận, Trì Quân Thượng vẫn không lộ tiếu dung, chỉ nhìn Trì Chẩm Nguyệt. Người này vẫn thong thả tỉ mỉ thêm than gỗ. Ánh lửa đỏ đậm, chiếu lên mặt nghiêng thiếu niên, vẽ ra bóng ma dày đặc.
Đêm xuân yến đó, bầu trời nổi mây đen, tầng tầng lớp lớp che đi ánh trắng, tối đến mức khiến người hốt hoảng. Canh đầu, cuối cùng Trì Chẩm Nguyệt đã chẻ xong một đống củi lớn, lôi kéo thân thẩ suy sụp đến miệng giếng lấy nước rửa mặt.
Hai cánh tay cầm đao chẻ củi nửa ngày, vừa xót vừa đau, không cầm nổi cái, càng không ngừng run run. Một thùng nước nhất thời nặng nghìn cân, Trì Chẩm Nguyệt không cầm nổi nữa. Nhẹ buông tay, thùng nước lôi dây thừng rơi xuống giếng.
Y ghé vào miệng giếng, đè thấp tiếng ho, mỗi một lần ho, đều chảy ra nhiệt dịch đỏ tươi.
Thật muốn ho hết tim phổi ra, như vậy, y sẽ không đau đớn nữa?… Y hổn hển một hồi, lau vết máu bên môi. Hai tay y, cũng có vài vết thương nông sâu không giống nhau, là do chẻ củi bị thương.
Hắn thất thần mà ngồi lâu trong gió lạnh, mới trở lại sài phòng ngủ. Bộc dịch vốn có một phòng nhỏ khác để ở, nhưng đầu mục của sài phòng cố ý làm nhục phế đế, lý do giường chiếu không đủ, để Trì Chẩm Nguyệt trải rơm rạ trong sài phòng ngủ qua đêm.
Rơm rạ bị mốc, tản ra mùi khó ngửi. Trì Chẩm Nguyệt cũng nhanh chóng buồn ngủ, bởi vì quá mệt mởi. Y muốn nhanh chóng đi vào mộng đẹp, bị tiếng vang của cửa gỗ sài phòng đánh thức.
Trì Quân Thượng đá văng cửa gỗ, chậm chạp đi vào sài phòng, tay cầm đèn ***g quan sát bốn phía, nhíu mày, đặt đèn ***g cạnh cửa. Cười khẩy nói: “Nơi này còn khá hơn phòng lao bên Thiên Ân tự. Bản vương đối xử với ngươi không tệ chứ, không muốn mạng ngươi, còn cho ngươi ở trong cung ăn hoàng lương, ngươi nên cảm ơn bản vương thế nào đây?”
Trì Chẩm Nguyệt từ đệm rơm ngồi dậy. Cách vài bước, y vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc của Trì Quân Thượng. Trong tay Trì Quân Thượng còn đang cầm chén rượu, xem ra là uống say.
“Còn không chịu nói?” Trì Quân Thượng đến gần, nắm cằm thiếu niên, đôi mắt đầy tơ máu nhìn Trì Chẩm Nguyệt, há miệng, một hơi rượu phả và mặt Trì Chẩm Nguyệt. “Tháng sau bản vương sẽ tổ chức đại hôn. Ngươi không khó chịu sao, hử? Nói cho ta biết, trong lòng ngươi hiện giờ đang nghĩ gì? Có phải cầu mong ta không thành thân?”
Cằm bị bóp đau, Trì Chẩm Nguyệt hé miệng. Trì Quân Thượng đột nhiên buông y, lại cho y hai cái tát.
Trong lúc trời rung đất chuyển, nam nhân tàn bạo giữ họng Trì Chẩm Nguyệt, ấn người lên đệm rơm. Cắn răng nói: “Ta sắp thành thân với người khác, ngươi không thương tâm sao? Ha ha, ta quên mất, ngươi còn không thèm mạng sống của ta, làm sao quan tâm ta thành thân với ai? Ngươi, vốn sẽ không quan tâm ta!”
Một câu cuối cùng. Hắn gần như rít gào. Hai mắt đỏ gần như chạy máu, đột nhiên cúi đầu, hung hăng chiếm đoạt cắn xé môi Trì Chẩm Nguyệt. Hai tay cũng bắt đầu xé y phục của thiếu niên.
Trì Chẩm Nguyệt vẫn không hé răng, lại muốn giãy dụa đẩy người say khướt ra. Chút phản kháng mềm yếu này căn bản không có tác dụng gì, lại vàng khiến Trì Quân Thượng tức giận thêm.
“Ngươi sớm đã bị ta làm rồi, còn giả trinh liệt gì?” Hắn vặn tay Trì Chẩm Nguyệt ra phía sau, lấy đai lưng trói thiếu niên lại, cởi kiện y phục cuối cùng ra.
Thân thể Trì Chẩm Nguyệt, cứng đờ lại. Không phải vì lạnh lẽo đêm khuya, mà là vết thương lần trước quản sự dùng cành mận gai đánh còn chưa biến mất hết. Nhưng y chỉ lo lắng quá mức. Trì Quân Thượng say mụ đầu, lại bụng đầy tức giận, căn bản không lưu ý ứ ngân xanh nhạt này, chỉ liếc qua, lại giữ điểm đỏ trên ngực Trì Chẩm Nguyệt, dùng răng nhịn cắn —
Một dòng máu chảy từ ***g ngực tái nhợt của thiếu niên. Cổ Trì Chẩm Nguyệt ngửa hết cỡ về phía sau, đè nén xung động muốn kêu thảm thiết. Y không thể kêu, bởi vì chỉ cần hé miệng, sẽ không ngăn được miệng đầy máu.
Trì Quân Thượng liếm nhũ tiêm bị cắn nát tràn tơ máu của thiếu niên, lật Trì Chẩm Nguyệt, tìm kiếm giữa hai cánh công đầy mô hôi lạnh, sờ đến cái miệng nhỏ khẩn trương co rút.
“Thực *** đãng! Ta còn chưa vào, nơi này của ngươi đã động rồi.” Hắn trào phúng nâng một chân thiếu niên lên, cắm miệng bình vào lỗ huyệt.
Dịch thể lạnh lẽo không ngừng chảy vào thân thể, Trì Chẩm Nguyệt trợn tròn mắt, toàn thân đều run rẩy.
Trì Quân Thượng cười to, nhét miệng bình vào càng sâu. “Chẳng phải ngươi thích uống rượu sao? Ta để ngươi uống đủ! Ngươi nói xem, ta đối với ngươi có tốt không? Có hay không?”
Hắn tự hỏi chưa từng có người đối tốt với Trì Chẩm Nguyệt như vậy. Biết rõ Trì Chẩm Nguyệt không phải thân cốt nhục của hoàng mẫu, cũng không phải huyết mạch hoàng tộc Trì thị, hắn vẫn vì Trì Chẩm Nguyệt giết chết Trì Tuyết Ảnh, Trì Mộng Điệp, ngay cả hoàng mẫu vô cùng tin tưởng hắn, hắn vẫn độc ác đẩy mọi người vào tuyệt lộ. Phàm là người ngăn trở Trì Chẩm Nguyệt bước lên bảo tọa đế vương Xích Ly, hắn đều nguyện ý loại bỏ cho Chẩm Nguyệt.
Hai tay dính đầy máu của thân nhân, chắp tay đưa ra sơn hà cẩm tú, chỉ để lấy nụ cười của Chẩm Nguyệt. Nhưng không thể ngờ tới, thiếu niên lãnh huyết tuyệt tình này, lại muốn giết hắn.
Không cam lòng bị phản bội như vậy! Hắn phút chốc rút bình rượu ra, ném bình rượu đã trống không, nghiêng người đi lên, mượn nước rượu tiến vào, lần thứ hai chiếm được thân thể chật chội của thiếu niên.
Lý trí của hắn nói cho hắn, đừng tiếp tục dây dưa với yêu nghiệt vô tình này nữa. Một đao giết chết Trì Chẩm Nguyệt, là cách tốt nhất để cắt đứt mối quan hệ quẩn chân của bọn họ, nhưng hắn không làm được.
Hắn hận! Hắn muốn Trì Chẩm Nguyệt sống, cùng hắn phẩm thường tư vị của thù hận đau khổ.
Trì Quân Thượng hung hăng cắn khớp hàm, nâng cao vòng eo co rút không ngừng của thiếu niên, va chạm, xuyên thủng… Muốn đem tất cả căm hận và đau đớn đều dựa vào cách này in dấu trên thân thể Trì Chẩm Nguyệt…
Bình minh sắp tới, Trì Chẩm Nguyệt chậm rãi mở mi mắt trong mùi máu tanh gay mũi. Hai tay bị trói đã được cởi ra, hai chân bị chà đạp gần như mất tri giác, không thể khép lại.
Trì Quân Thượng không có ở đây. Chỉ còn đèn ***g đỏ đã tắt cạnh cửa và bầu rượu vỡ vụn trên mặt đất, còn có đau đớn khắp người nói cho y, đêm qua không phải ảo giác trong mơ.
Y nỗ lực vươn tay, với lấy mảnh nhỏ y phục, che khuất thân thể lạnh băng. Lồng ngực, cũng lạnh thấu xương. Thứ duy nhất nóng, chỉ có máu tuôn ra từ khóe miệng, và nước mắt rơi trên khuôn mặt.
Y tưởng rằng sau cái ngày ác mộng ở Thiên Ân tự, vĩnh viễn sẽ không rơi lệ nữa, nhưng bản thân yếu đuối hơn tưởng tượng rất nhiều. Y lau đi thứ nóng ẩm cuối cùng ở khóe mắt, mỉm cười với nắng sớm ngoài cửa sổ.
Hận y là tốt! Đến khi y chết, nhị ca nhất định sẽ không thương tâm nữa.
Từ khi y đăng cơ, phát hiện mệnh y không còn dài, làm tất cả, đều vì kết cục cuối cùng này…
Thứ y chân chính muốn, là mình bệnh chết, nhị ca vẫn có thể bình tĩnh ngồi trên vương vị vốn thuộc về hắn, bình tĩnh tiếp tục cuộc sống, trường mệnh trăm tuổi…
Một tháng trôi qua như nước chảy tên bay, nhanh chóng đến ngày đại hôn của Xích Ly vương. Khói mù chiến bại vẫn luôn đọng lại bầu trời Phong Hoa phủ cuối cùng nhờ việc vui xua tan đi. Trong cung càng tràn ngập không khí vui mừng.
Sau khi phu phụ Xích Ly vương tế tổ sắc phong, lập tức đến kim điện đại yến quần thần, trống nhạc ca múa, hết sức phô trương xa hoa.
Trì Chẩm Nguyệt đang ở trên điện. Trên người y, mặc xiêm y màu đỏ tiên diễm lóa mắt, tóc đen buông ngang thắt lưng, quan lụa màu son buông hai sợi sa thật hài màu huyết hồng. Một điểm huyết lệ ở mi tâm, hoàn toàn đối lập nổi bật trên màu da trắng như giấy, thê diễm thoảng khỏi chân thực.
Y hờ hững đi vào kim điện dưới sự nghị luận của chúng nhân, hai tay nắm chặt bình ngọc, thong thả đi qua đoàn người hai bên, đi đến nơi hai bóng người ngồi trên cao kia.
Đó là vai chính của đại hôn hôm nay, phu phụ Trì Quân Thượng.
Sáng sớm, Khúc Trường Lĩnh đến sài phòng truyền khẩu dụ của Xích Ly vương, mệnh Trì Chẩm Nguyệt trong hỉ yến đại hôn của vương thượng, rót rượu cho phu phụ Xích Ly vương. Thân y quan này, cũng là Xích Ly vương chỉ định muốn Trì Chẩm Nguyệt mặc vào. Một thân đỏ chói mắt, giống như đang châm biếm thân phận tàn dịch của y.
Trì Chẩm Nguyệt lặng lẽ tiếp nhận, sau đó, tắm rửa, thay y phục.
Y cần dáng dấp đẹp nhất, sạch sẽ nhất đi gặp Trì Quân Thượng. Đây có lẽ lần cuối gặp Quân Thượng. Bởi vì thời gian của y không còn nhiều.
Sau đêm điên cuồng làm nhục ở sài phòn, Trì Quân Thượng bận việc hôn sự, không trở lại tìm y. Mà y, tròn năm ngày, đều phát sốt cao. Tất cả mọi người trong sài phòng đều nghĩ y sẽ chết, nhưng y vẫn sống, thậm chí còn có sức sống hơn trước đó.
Mọi người lấy làm kỳ. Trì Chẩm Nguyệt biết, đó là ánh sáng tươi đẹp nhất trước khi mặt trời lặn…
Khuôn mặt người ngồi trên tọa ỷ chậm rãi phóng đại, rõ ràng… Y không chớp mắt, chuyên tâm nhìn. Khuôn mặt của nhị ca, vẫn tuấn nhã như vậy. Đôi mắt của nhị ca, vẫn nhìn y chăm chú như trước…
“Vương thượng?” Luyện Huệ Nhi ngồi cạnh Trì Quân Thượng phát hiện thần tình phu quân không đúng, khẽ gọi một tiếng, nhưng Trì Quân Thượng vẫn nhìm chằm chằm người áo đỏ đang đến gần, không nghe lời nàng hô hoán. Nàng ai oán cúi đầu.
Luyện tướng quốc là người khôn khéo, gặp tình hình này, trong lòng kêu to ủy khuất thay ái nữ, vả lại đoạn thời gian này nhàn ngôn toái ngữ trong cung truyền đến tai nàng, nói Xích Ly vương đối với phế đế tình cũ chưa dứt, còn hẹn hò vụng trộm với Trì Chẩm Nguyệt. Nàng vốn không tin, nhưng thấy cử chỉ hôm nay của Trì Quân Thượng, rõ ràng rất mê luyến Trì Chẩm Nguyệt.
Nàng nảy sinh lòng độc ác, thấy Trì Chẩm Nguyệt sắp đến gần án kỷ, tâm niệm khẽ động, cầm một trái cây ném xuống, trái cây lăn ra ngoài, dừng ngay trước chân Trì Chẩm Nguyệt.
Trì Chẩm Nguyệt đặt toàn bộ tâm tư vào người Trì Quân Thượng, căn bản không để ý dưới chân. Một bước dẫm lên trái cây…
Trong tiếng kinh hô của chúng nhân, Trì Chẩm Nguyệt té ngã xuống đất. Bình rượu vỡ tan, rượu tràn ra đầy đất.
Trì Chẩm Nguyệt vẫn nằm, nhất thời không dậy nổi.
Trì Quân Thượng cả kinh, vô thức định lên lao xuống thềm nâng, bỗng nghe thấy Luyện tướng quốc kêu một tiếng “Vương thượng!” Hắn thình lình hoàn hồn, ánh mắt khôi phục lạnh lùng.
Luyện tướng quốc lớn tiếng nói: “Hôm nay là đại hôn của ngô vương, cẩu nô tài này lại dám làm đổ rượu, nhất định là muốn quấy rối, xin ngô vương cho phép vi thần phạt cẩu nô tài này.”
Trên hôn lễ làm vỡ đồ, đích xác phạm tội tối kỵ. Quần thần cũng bắt đầu chỉ trích Trì Chẩm Nguyệt.
Trì Quân Thượng lạnh lùng nhìn thiếu niên chật vật đứng dậy, hôm nay mệnh Trì Chẩm Nguyệt kim điện, mục đích là để toàn triều văn võ nhục nhã Trì Chẩm Nguyệt, lập tức cười nhạo nói: “Cẩu nô tài như ngươi, ngay cả đường cũng không biết đi sao?”
“Vương thượng, nô tài này phải đánh.” Luyện tướng quốc lập tức nắm lời Trì Quân Thượng, gọi thị vệ: “Nô tài này làm hỏng hỉ yến, ta thay vương thượng giáo huấn.
Nhạc mẫu của vương thượng lên tiếng, thị vệ không dám qua loa, liền có hai người kẹp Trì Chẩm Nguyệt lên. Một người giơ tay muốn vả vào miệng, Luyện tướng quốc bỗng nhiên quát: “Cẩu nô tại này đường cũng không biết đi, hai chân giữ lại làm gì? Đánh gãy chân chó của y!”
Trì Quân Thượng nghe thấy câu cuối cùng, sắc mặt đại biến, môi nhúc nhích, lại không nói nên lời. hai thị vệ kia giơ cấm côn, đánh mạnh vào đầu gối Trì Chẩm Nguyệt…
“Răng rắc” Hai tiếng vang phát ra. Tiếng đầu khớp xương vỡ vụn truyền vào tai mọi người.
Đau đớn kịch liệt, từ đầu gối xương đùi truyền ra, lan khắp toàn thân. Trì Chẩm Nguyệt hét thảm một tiếng, thấy nam nhân đứng trên tỏa ỷ, vẻ mặt đau đớn kinh hãi…
Nhị ca, đang khổ sở vì y sao?… Y không cần Trì Quân Thượng lộ biểu cảm này, nhưng lần này, y thực sự không chống đỡ nổi nữa…
Máu đỏ sẫm chói mắt, ngay trước mắt Trì Quân Thượng, không ngừng tuôn ra từ miệng Trì Chẩm Nguyệt, chạy vào y khâm, rơi xuống đất. Một thiếu niên áo đỏ, giống như lá phong đẹp nhất cuối thu, chậm rãi bay xuống, nằm im dưới đất…
“Chẩm Nguyệt…”
Giờ khắc này, trong mắt không còn bất kì kẻ nào, chỉ có Trì Chẩm Nguyệt. Khi Trì Quân Thượng có ý thức, người đã vọt xuống thềm, ôm lấy Trì Chẩm Nguyệt đang hôn mê.
Buổi tối đại hôn, trong tẩm cung Xích Ly vương trên long sàng, là Trì Chẩm Nguyệt.
Tất cả ngự y trong cung đều bị triệu đến trình diện, vây quanh giường bắt mạch, nối xương, đắp thuôc,s châm cứu… Nhưng người nằm trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ có ***g ngực phập phồng yếu ớt cho thấy y còn sinh mệnh.
“Vì sao còn chưa tình? Vì sao lại nôn ra máu nhiều như vậy?” Trì Quân Thượng đã sắp điên cuồng, giữ ngự y lớn tuôi nhất lay lắc. “Y không tỉnh, các ngươi đều chôn cũng y!”
“Vương thượng bớt giận.” Xương cốt già yếu của ngự sắp bị lay gãy, cười khổ nói: “Dù cho y có tỉnh lại, cũng không sống được bao lâu. Thể cốt hài tử này sớm đã suy sụp, có thể chống đỡ đến đây, không phải dễ dàng.”
Trì Quân Thượng dường như không tin lời mình vừa nghe, ngơ ngác buông vạt áo ngự y, nhẹ giọng nói: “Cái gì gọi là sớm đã suy sụp? Thân thể Chẩm Nguyệt rất tốt, rất tốt, làm sao lại không sống được bao lâu?”
Ngự y thương hại nhìn Trì Quân Thượng, “Vương thượng còn không biết sao? Đêm y đăng cơ bị trọng thương, tâm phế hao tổn, khi đó đã xoay chuyển trời đất thiếu phương pháp rồi.”
Đêm đăng cơ? Không phải vì chờ hắn dính mưa mà nhiễm phong hàn?
“Thương nặng nào? Ngươi nói cụ thể cho ta!” Hắn lại túm ngực ngự y.
Ngự y bất đắc dĩ, chỉ đành đêm tình hình ngày đó Tĩnh vương triệu đến trị liệu cho Trì Chẩm Nguyệt nói một năm một mười. Chuyện xấu cung đình, nói ra nhất định đầu rơi xuống đất, hắn và người còn lại tất nhiên không dám hé miệng.
Chờ hắn nói xong, sắc mặt Trì Quân Thượng từ xanh ngắt chuyển thành trắng bệch, chậm rãi buông ngự y, đứng lặng một lát, đột nhiên khàn giọng rống lớn, dùng sức gạt án thu, giấy mực văng ra. Hắn lại xoay người đẩy trác tử, bàn kính, bình phong…
“Cút! Cút hết cho ta!”
Tất cả ưu nhã lãnh tĩnh, khí phách kiềm chế đều biến mất không còn sót chút nào. Hắn như tất cả phàm phu tục tử trên thế gian, dùng phương thức thô lỗ vô dụng nhất để phát tiết nỗi hối hận của mình, muốn phá hủy tất cả thứ gặp được, bao gồm cả mình.
Các ngự y không ai dám đứng gần nam nhân điên xuông, phía sau tiếp trước chạy ra khỏi tẩm cung.
Đối mặt với mặt đất bừa bãi, Trì Quân Thượng cuối cùng buông tay, thở hổn hển, toàn thân run rẩy.
Tùy từ Khúc Trường Lĩnh biết được Trì Chẩm Nguyệt và Tĩnh vương cấu kết, nhưng hắn và Khúc Trường Lĩnh đều nghĩ rằng sau khi hắn rời khỏi Phong Hoa phủ, Trì Chẩm Nguyệt vì cầu xin Tĩnh vương che chở mới đi vào lòng Tĩnh vương, hóa ra, tất cả đều vì đêm mưa sấm gió bão kia.
Một lần hắn do dự thất ước, một lần hắn buông tay, đẩy Trì Chẩm Nguyệt vào tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục…
Đột nhiên, tình cảnh hai người đưa tang hồi kinh ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi như cuộn tranh ố vàng phô trước mắy hắn. Trì Chẩm Nguyệt nhìn dây leo quấn trên cây, cười với hắn: “Nhị ca, dây leo kia thực may mắn, có đại thụ chống đỡ mà leo lên, có thể bò lên cao như vậy. Nhị ca, huynh có thể vĩnh viễn chống đỡ cho đệ! Dù cho một ngày nào đó đệ già rồi, xấu rồi, huynh cũng không buông?Nhị ca…”
Tiếng cười trong sáng của thiếu niên vang bên tai, hắn cuối cùng lại buông tay. Hắn hận thiếu niên phản bội hắn, nhưng người phản bội trước, lại chính là hắn…
Sức lực toàn thân giống như bị rút hết đi, Trì Quân Thượng trượt dần ngôi xuống đất, nhìn người nằm trên giường, vui tay vào mặt.
Thế giới, chỉ còn một khoảng tĩnh mịch.
Sau hai ngày ngự y dùng toàn lực cứu chữa, cuối cùng cũng đưa Trì Chẩm Nguyệt từ quỷ môn quan trở về. Mở mắt, bức rèm lay động, không còn là sài phòng tỏa mùi mốc trước kia. Đèn ***g lư hương, màn trướng lụa mỏng, đẹp đẽ xa mỹ quen thuộc.
Trì Quân Thượng ghé vào giường, hốc mắt phát xanh, đang ngủ.
Trì Chẩm Nguyệt muốn ngồi dậy, đỡ một chút, lại phát hiện hai chân mất thăng bằng run rẩy không ngừng. Cảnh trên kim điện trước khi hôn mê lập tức chảy vào đầu, y cười không tiếng động. Trước kia tam ca Mộng Điệp bị y và nhị ca tính kế, cũng bị đánh gẫy chân trong kim điện, hôm nay đến lượt y. Quả là thiên đạo hồi quyển, báo ứng xác đáng.
Trì Quân Thượng nghe thấy động tĩnh, giật mình tỉnh giấc, thấy Trì Chẩm Nguyệt đã khôi phục ý thức, hắn vui mừng cầm tay Trì Chẩm Nguyệt. Tay thiếu niên, không nhẵn nhụi như ngày xưa, lòng bàn tay có vết chai, còn không ít vết thương cũ mới, đều do chẻ củi bị thương.
Hắn sờ vết thương, run giọng kêu nhỏ: “Chẩm Nguyệt, Chẩm Nguyệt…” Ngoài trừ hô hoán tên của người khiến hắn lo lắng nhớ mong, hắn không biết nên nói gì nữa. Sau những màn làm nhục châm chọc tàn bạo, bất kì lời hối hận xin lỗi gì đều có vẻ buồn cười.
Trì Chẩm Nguyệt cố gắng giãy ra khỏi bàn tay của Trì Quân Thượng, sợ hãi và cố chấp trong mắt đối phương y đã hiểu, cho dù y buông tay Trì Quân Thượng, Quân Thượng vẫn sẽ giữ tay y lại.
Tất cả điều y làm, vẫn không thể khiến Trì Quân Thượng thực sự thống hận y, từ bỏ y sao? Y ôn nhu nhìn ngắm nam nhân tiều tụy như mình, bỗng nhiên cảm thấy tâm rất đau, rất đau.
Đến khi y chết, nhị phải làm sao?…
“Chẩm Nguyệt…” Trì Quân Thượng thì thào gọi nhiều lần, cẩn thận hỏi: “Đệ muốn ăn gì? Huynh sai người đi làm.”
Hắn đợi hồi lâu, không thấy Trì Chẩm Nguyệt trả lời. Trong lòng đau xót như tràn ngập cỏ dại. Chẩm Nguyệt hắn, sẽ không gọi hắn là “nhị ca” nữa. Từ khi hắn hét lớn Trì Chẩm Nguyệt không được gọi hắn là nhị ca, hắn vĩnh viễn đã mất đi tứ đệ này.
Trì Quân Thượng hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo trong tẩm cung, cuối cùng mỉm cười, tự mình bưng nước ấm đến, thong thả tỉ mỉ lau mặt, chải đầu cho Trì Chẩm Nguyệt.
Chẩm Nguyệt của hắn, không còn nhiều thời gian nữa. Cho nên, mỗi một khác, hắn không muốn xa rời y.
Phương danh
Lưu Ly trường đình 琉璃长亭: ‘trường đình’ đình nghỉ chân.
Luyện Huệ Nhi 练蕙儿