CHƯƠNG 8
Trì Quân Thượng đang nhìn Trì Chẩm Nguyệt. Sợ hãi trong ánh mắt thiếu niên khiến hắn quá mức buồn cười. Từ khi Trì Chẩm Nguyệt đổ “phấn độc” vào rượu của hắn, thì đã hiểu rằng, bọn họ không còn đường lui nữa rồi.
“Là do ngươi ép ta…” Hắn nói rất nhẹ rất nhẹ, ở trên kim điện ngoại trừ hắn ra, không có bất kì ai nghe rõ hắn nói cái gì.
“Áp giải tên tặc tử này vào Thiên Ân tự!” Trì Quân Thượng lớn tiếng hạ lệnh.
Một thần tử vội vàng nói: “Vương thượng, Thiên Ân tự là nơi chuyên để giam giữ hoàng tộc phạm tôi, ngươi này cũng không phải huyết mạch hoàng tộc, nhốt vào đó không thích hợp!”
Trì Quân Thượng cũng ngẩn ra, lập tức âm thầm cắn chặt khớp hàm. Bị phản bội như vậy, hắn vẫn vô ý thức xem thiếu niên lãnh huyết này là huynh đệ. Tứ đệ của hắn, Chẩm Nguyệt…
Vị chua chát nổi lên từ chỗ cắn, hắn hung hăng vỗ tay vịn long ỷ, lạnh lùng nói: “Đem y áp đến đó rồi tính, mau đưa đi!”
Mấy thên thị vệ phụng mệnh tiến lên, lôi Trì Chẩm Nguyệt đi.
Trên kim điện, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề bị đè nén của Trì Quân Thượng.
“Ầm” một tiếng, cửa sắt thô to đóng lại phía sau Trì Chẩm Nguyệt.
Một ngọn đèn lờ mờ, chiếu thân ảnh của y lên bức tường đá cứng rắn lạnh băng. Dựa vào một tấm gỗ nhỏ làm giường, chính là vật sắp xếp duy nhất trong gian này.
Nơi này, Trì Chẩm Nguyệt cũng không xa lạ. Lúc trước tam điện hạ Trì Mộng Điệp bị giam giữ ở đây, y còn đến thăm. Chỉ là lúc đó xuân phong đắc ý, giờ đây lại thành tù nhân.
Dây thừng trên người y đã tháo ra, triều phục cũng bị cởi bỏ, chỉ mặc một chiếc áo tù đơn bạc. Trên tay chân đều xiềng xích lạnh lẽo. Y ngồi trên chiếc giường nhỏ, ôm hai chân mình. Hồi tưởng một khắc bị thị vệ lôi ra khỏi kim điện, thấy ánh mắt tràn ngập căm hận khắc cốt ghi xương của Trì Quân Thượng, lại nở nụ cười, âm thanh lúc đầu rất nhẹ. càng về sau càng lớn, vang khắp nhà tù.
Nhị ca tốt nhất của y, quá nhiên là thâm tàng bất lộ nhất trong bốn huynh đệ, hóa ra đã sớm sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh y. Nếu như không phải động tâm với y, Trì Quân Thượng nhất định để cho y và Trì Mộng Điệp một trận lưỡng bại câu thương, rồi trở lại thu xếp trận tàn, hợp lẽ leo lên bảo tọa Xích Ly. Cục diện hiện giờ, cũng hợp với mong muốn ban đầu của Trì Quân Thượng.
“A…” Y chán nán dựa vào tường đá lạnh lẽo thấu xương sau lưng, nhìn về ngọn đèn hôn ám, lẩm bẩm: “Của huynh, hiện giờ đều trả cho huynh…”
Trong lao không nhìn thấy mặt trời, không biết được thời gian trôi qua. Chờ đến khi Trì Chẩm Nguyệt cảm giác cực kì đói bụng, ngục tốt mới mang một bát nước trong và một bát cơm, trên cơm có chút thức ăn.
Tuy rằng chưa từng ăn thức ăn thô ráp như vậy, nhưng đã đói đến cực điểm thì cũng không thể xoi mói. Y ăn hai miếng, sắp được miếng thứ ba, lại chạm vào một khối cứng cứng gì đó. Đảo cơm nhìn, là một con gián chết. Trì Chẩm Nguyệt xanh mặt, “choang” làm rơi bát, buồn nôn phiên giang đảo hải, nôn hết chút thức ăn kia.
Mấy tên ngục tốt gian ngoài nghe được động tĩnh, lớn tiếng cười vang. Trì Chẩm Nguyệt biết, con gián chết là do ngục tốt cố ý bỏ vào trong cơm. Y nhắm mắt thở dốc, ngay cả nước cũng không dám chạm vào.
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ xa đến gần, theo đó tiếng cười của mấy tên ngục tốt im bắt, lại kêu lên: “Vương thượng…”
“Mở cửa sắt ra, các ngươi đều ra ngoài hết, không có bản vương phân phó, không ai được tiến vào.” Âm thanh Trì Quân Thượng trong bình tĩnh mang theo hàn khí.
Trì Chẩm Nguyệt lau khóe miệng bẩn thỉu, quay đầu lại, nhìn nam nhân cẩm y ngọc sức đi vào trong lao phòng.
Hai người, lẳng lặng đối diện, giống như người lạ.
Một lúc lâu, Trì Quân Thượng mới chuyển mắt đến bát cơm vỡ dưới đất, cười nhạt: “Làm sao? Ăn không quen sao? Trì Chẩm Nguyệt, ngươi nghĩ mình vẫn là Xích Ly vương sao?”
Trì Chẩm Nguyệt đóng chặt miệng. Nếu Trì Quân Thượng đến đây để chậm chọc y, vậy thì cho Trì Quân Thượng nói đi.
“Ngươi không trả lời ta sao?” Không cách nào hình dung nổi lửa giận vì sự im lặng của đối phương mà không ngừng vọt lên, Trì Quân Thượng nắm chặt hai tay. Nếu người trước mắt không phải Trì Chẩm Nguyệt, hắn sớm đã ra tay bầm thây vạn đoạn. Nhưng ngay cả giết chết thiếu niên phản bội hắn, cũng không thể xóa đi quặn đau trong lòng hắn.
“Vì sao muốn giết ta? Vì sợ ta cướp bảo tọa của ngươi?” Hắn đi tới một bước, ép Trì Chẩm Nguyệt lùi đến tường, không còn đường lui. “Trì Chẩm Nguyệt, nếu như ta muốn bảo tọa này, trước đây sẽ không dâng nó cho ngươi. Ngươi còn lo lắng cái gì? Mà lại muốn đẩy ta vào tử địa, nói đi!”
Vẻ mặt Trì Quân Thượng cuối cùng đã đủ mạnh liệt, nhưng Trì Chẩm Nguyệt vẫn không hé răng, đã triệt để tiếp cận biên giới nổi giận của nam nhân.
Đưa tay giữ cằm Trì Chẩm Nguyệt, Trì Quân Thượng cúi đầu hôn đôi môi lạnh của thiếu niên. “Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, rằng ta có bao nhiêu thích ngươi? Có hiểu hay không?”
Trì Chẩm Nguyệt bất ngờ phản kháng, hít một hơi rống giận: “Đừng chạm… A!”
Xiềng xích mang lên, y bị hung hăng kéo lên chiếc giường nhỏ, toàn thân đau nhức vì đụng ván giường cứng ngắc, Trì Chẩm Nguyệt cố gắng đứng dậy, trước mắt choáng váng thành màu đên, thấy khuôn mặt Trì Quân Thượng gần trong gang tấc, bởi vì phẫn nộ mà nhăn nhó.
“Ngươi chỉ nói với ta những lời này! Lão tặc Tĩnh vương kia có thể chạm ngươi, chơi ngươi, vì sao ta lại không thể?” Nam nhân bị lòng đố kí làm mất đi lý trí, cười lớn đưa tay xé xiêm y của Trì Chẩm Nguyệt, dùng sức bóp da thịt trắng nõn của thiếu niên, nghe thiếu niên phát ra tiếng kêu thê thảm, hắn cũng đỏ mắt kêu lên: “Ngươi là của ta, ta muốn thì ta chạm!”
Không ai có thể chịu được ngoài mình thương yêu nhất lại đi vào vòng tay của người khác, hắn tất nhiên cũng không ngoại lệ. Đố kị như một con rắn độc không ngừng cắn tâm tạng hắn, nhưng vì Trì Chẩm Nguyệt, hắn vẫn miệt mài theo đuổi. Hắn muốn sự rộng lượng của mình đổi lấy hồi tâm chuyển ý của thiếu niên, kết quả nhận được phản bội triệt để.
Tất cả nhu tình, đều bị thiếu niên tâm như rắn rết chà đạp tan nát.
Nhưng lúc này, hắn không thể vì người vô tình này mà làm ủy khuất bản thân. Đột ngột kéo quần Trì Chẩm Nguyệt, ngón tay cắm vào hậu huyệt khép chặt của thiếu niên tùy tiện xoay vài cái rồi rút ra. Vội vã móc nam căn dựng đứng của mình ra, động thân xông vào…
‘Đừng…” Trì Chẩm Nguyệt kêu thảm thiết, cuộn người lại, chống cự sự xâm nhập của nam nhân.
Cuối cùng cũng tiến vào cấm địa chiếm giữ mộng xuân trong huyễn tưởng bấy lâu nay, khoái cảm được hoa kính non mềm dung nạp, so với hắn tưởng tượng còn tiêu hồn gấp trăm lần, Trì Quân Thượng toàn thân tê dại. Dùng lực mạnh tách hai chânTrì Chẩm Nguyệt, cho đến khi hai chân Trì Chẩm Nguyệt bị xích giữ căng, không thể tách ra nữa.
Đẩy cao hai chân thiếu niên, uốn thân hình gầy gò gần như sắp gãy, Trì Quân Thượng hạ thấp thắt lưng, cố chấp đẩy lửa nóng của mình vào trong, cứng rắn xé rách nội bích chặt hẹp của thiếu niên, tiến sâu vào trong.
Hắn nhìn khóe mắt Trì Chẩm Nguyệt không ngừng chảy nước mắt, trong lòng mơ hồ đau nhức, nói ra miệng, lại là châm chọc ác độc ngay bản thân cũng không khống chế nổi. “Đừng cái gì? Ngươi còn xem mình là bảo bối sao? Đã sớm là đồ đê tiện bị người ta chơi chán! Ta còn chịu yêu ngươi, là phúc khí kiếp trước ngươi tu luyện. Khôn ngoan thì tốt nhất là dùng thân thể ngươi hầu hạ ta, còn giữ được mạng sống.”
“Không…” Thân thể và hồn phách, dường như đều bị loại đau đớn này xé rách. Trì Chẩm Nguyệt bất lực lắc đầu, tiếng cầu xin trở nên hữu khí vô lức, “Đừng… Nhị ca, nhị ca…”
“Không được gọi ta nhị ca! Từ ngày ngươi dùng thuốc độc giết ta ở Hương Mãn lâu, ngươi đã không còn là tứ đệ của ta nữa.” Trì Quân Thượng nắm tóc thiếu niên, lãnh khốc nói: “Tên nghiệt chủng vô tình vô nghĩa như người, chỉ xứng làm đồ cho ta tiết hỏa.”
Lửa giận bị phản bội một khi châm lên, làm cho chút thương xót trong lòng hắn biến mất không còn tăm tích. Hắn vẫn giữ tư thế chôn sâu trong cơ thể Trì Chẩm Nguyệt, lật người Trì Chẩm Nguyệt, để y nằm quỳ sấp, chỉ vì hắn không muốn nhìn thiếu niên mặt đầy lệ ngân.
Hắn giữ lưng run rẩy của Trì Chẩm Nguyệt, hạ thân nảy sinh ác độc mà đâm chọc khuấy lộng trong thịt huyệt cắn chặt hắn tiêu hồn, liền tục dùng ô ngôn uế ngữ dằn vặt lỗ tai mình và Trì Chẩm Nguyệt: “Không phải ngươi không muốn sao? Còn kẹp chặt như thế làm gì, còn đang hút nữa. A, đúng là đê tiện trời sinh, sớm biết vậy, ta đã phá thân cho ngươi, cũng không bị lão tặc Tĩnh vương vô duyên vô cơ chiếm được lợi. Khi ngươi bị Tĩnh vương thượng, có phải cũng *** đãng như thế này? Cái thứ đó của hắn có lợi hại như của ta không? Hắn thao ngươi bao nhiêu lần? Có làm ngươi sướng không? Nói mau…”
Trì Chẩm Nguyệt mờ mịt nghe tiếng châm biếm không ngừng bên tai, há miệng, ngoại trừ thở dốc, không phát ra bất kì âm thanh gì. Đêm giường gần khóe mắt ẩm ướt, lộ vết nước, nhưng mắt y đã khô, không chảy được bất kì thứ gì nữa.
Loại người lãnh huyết bẩn thỉu như y, đích xác phải chịu cảnh bị người phỉ nhổ sao?… Tự tạo nghiệt, không thể sống, đều do y tự tìm tới.
Y bỗng nhiên ho một tiếng, lập tức đóng chặt miệng, cố gắng nuốt huyết dịch tanh nóng vọt tới khoang miệng. Đầu ngón tay cũng hung hăng bấm vào lòng bàn tay, dùng đau đớn nhắc nhở bản thân tỉnh táo, ngàn vạn lần không thể ngất xỉu trước mặt Trì Quân Thượng…
Lại một lần nữa phóng xuất dục vọng trong cơ thể thiếu niên, cuối cùng Trì Quân Thượng thỏa mãn rời khỏi nhục hoa còn đang mút lại, xuống giường chậm rãi lau sạch thân thể, chỉnh lại quần áo đồ dùng.
Trì Chẩm Nguyệt đưa lưng về phía hắn, nằm úp sấp trên giường, lưng bị cắn xanh tím khẽ run. Tơ máu đỏ sẫm và dịch trắng lẫn lộn chảy ra khỏi hậu huyệt hé mở của y, dính lên bắp đùi cũng xanh tím.
Hai tiếng “nhị ca”, Trì Chẩm Nguyệt không gọi nữa. Chỉ có thân thể không ngừng co quắp nói cho Trì Quân Thượng, thiếu niên đang chịu thống khổ vô cùng.
Trái tim hắn, đang đau đớn. Nhưng càng đau đớn, lại càng muốn giày vò chà đạp xé rách người đã phản bội hắn làm hắn đau lòng.
“Sao không lên tiếng?” Hắn cúi đầu túm tóc Trì Chẩm Nguyệt ép thiếu niên quay đầu, nhìn biểu tình dại ra của thiếu niên, cười khinh thương: “Bị làm thoải mái quá, không nói được nữa sao?”
Trì Chẩm Nguyệt vẫn mím chặt môi, không mở miệng.
Trì Quân Thượng đợi một hồi, vẫn không nghe được trả lời, cảm thấy thất bại, đẩy Trì Chẩm Nguyệt ra, cười lạnh nói: “Trì Chẩm Nguyệt, ngươi dám phản bội ta, nên biết rõ hậu quả.”
Thứ hắn có là thời gian, chậm rãi dằn vặt Trì Chẩm Nguyệt. Trì Quân Thượng hừ lạnh ra khỏi phòng giam, phân phí với thị vê ngoài cửa: “Tên này âm hiểm giảo hoạt, các ngươi coi chừng y, đừng để y giở trò.”
“Vâng!” Thị vệ cúi đầu đáp, cung tiễn Trì Quân Thượng rời khỏi Thiên Ân tự.
Trì Chẩm Nguyệt im lặng nghe tiếng động bên ngoài, đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của Trì Quân Thượng, miệng y khẽ nhúc nhích, một ngụm máu đỏ sậm gần như thành màu tím tràn ra, bắn lên tường, quỷ mị thê tuyệt.
Nhị ca cuối cùng cũng không phát hiện… Y đắc ý, hít một hơi, cười không tiếng động.
“… Trì Chẩm Nguyệt không phải huyết mạch hoàng tộc, lại cùng cướp nước thông đồng với địch, hủy đi cơ nghiệp trăm năm của Xích Ly, thỉnh ngô vương xử tử yêu nghiệt này, giải tỏa phẫn hận trong nhân dân.”
“Luyện tướng quốc nói đúng. Thỉnh ngô vương cho Trì Chẩm Nguyệt chịu cực hình, tế điện linh hồn tiên hoàng các đời Xích Ly.”
Trì Quân Thượng ngồi trên vương tọa cao cao tại thượng, khuôn mặt tuấn nhã không chút biểu tình, giống như đeo mặt nạ, nghe quần thần trên điện không ngừng ra khỏi hàng can gián, đều chung một mục đích, muốn hắn nhanh chóng xử lí Trì Chẩm Nguyệt.
Một khi thất thế, đó là giậu đổ bình leo.
“Được rồi!” Hắn đột nhiên lạnh lùng mở miệng, cắt đứt lời ca hùng hồn của quần thần, ánh mắt quét qua chúng nhân, đạm nhiên nói: “Giết yêu nghiệt này, là quá mức dễ dàng cho y. Bản vương quyết định lưu y lại làm tạp dịch trong cung, chết già cũng không được xuất cung.”
“Việc này?” Luyện tướng quốc ngạc nhiên, “Vậy chẳng phải cũng quá nhẹ sao.”
“Luyện tướng quốc đang muốn ra lệnh thay bản vương sao?” Trì Quân Thượng hơi trào phúng liếc nhìn Luyện tướng quốc, người này đổ mồ hôi lạnh, nói cũng không dám, khom người lui về hàng,
Chúng nhân tuy rằng không cam lòng, nhưn thấy Trì Quân Thượng cố ý lưu lại tính mệnh Trì Chẩm Nguyệt, ngay cả đại thần cổ thụ như Luyện tướng quốc cũng dẫm phải đinh, biết có nói cũng không được, đành chuyển trọng tâm đề tài.
Trì Quân Thượng lạnh lùng tiếp tục nghe quần thần tấu tỉnh, tâm tư sớm đã bay đến nhà giam trong Thiên Ân tự, hai tay trong ống tay áo nắm chặt tay vịn long ỷ.
Hắn sẽ không để cho Trì Chẩm Nguyệt được giải thoát đơn giản như vậy. Cả đời này, hắn muốn Trì Chẩm Nguyệt sống không bằng chết.
Buổi chiều cùng ngày, Trì Chẩm Nguyệt được người trong cung tới Thiên Ân tự đưa ra, bỏ xiềng xích, đưa vào cung.
Hai thùng nước giếng lạnh băng, đổ từ đầu đến chân, tẩy sạch ô uế trên người y. Một bộ xiêm y bằng vải thô ném đến chân y.
“Bề trên đã phân phó, sau này ngươi làm tạp dịch ở phòng tịnh thủy (tịnh thủy: nước sạch phòng chuyên làm sạch bô trong cung đó), nếu dám lười biếng, liền cắt chân ngươi.” Quản sự của phòng tịnh thủy là một lão đầu khô gầy mày lạnh mắt lạnh. Từ thị vệ áp giải Trì Chẩm Nguyệt đến đây biết được thiếu niên này là quân vương vừa bị phế truất. Hắn từ nhỏ vào cung tới nay, đều bị người quát tháo, nhẫn nhịn hơn nửa đời mới được làm quản sự phòng tịnh thủy, cũng chưa có cơ hội gặp hoàng đế một lần. Lúc này đột nhiên đưa phế đế đến cho hắn sai bảo, lòng hắn tràn ngập vui vẻ vặn vẹo, diễu võ dương oai trước mặt Trì Chẩm Nguyệt.
Trì Chẩm Nguyệt lạnh tím môi, toàn thân run run, nhưng không nói gì, khom lưng cầm xiêm y. Kiểu dáng là phục sức hạ đẳng nhất của bộc dịch trong cung.
Cái gọi là tịnh thủy, chính là chuyên phụ trách làm sạch vật ô uế của quý nhân trong cung.
Y buông mắt, nhìn hai tay gầy gò trắng nõn của mình cười khẽ, Trì Quân Thượng trước kia, luôn xem y là búp bê lưu ly không tỳ vết, ngay cả một chút bụi cũng không để y chạm vào. Hiện giờ lại muốn y làm tiện dịch ai ngửi thấy cũng phải che mũi,
Cũng đúng, toàn thân y ô uế, chỉ có thể làm việc bẩn thỉu nhất.
Trì Quân Thượng chưa nạp hậu phu, trong cung ngoại trừ mấy vị thi nhân lang quân không có con nối dòng của của Trì nữ hoàng, không có quý nhân khác. Trì Chẩm Nguyệt ngày hôm sau đã bị phái tới tâm cung Trì Quân Thượng làm việc.
Sáng sớm, y đứng dưới mái hành lang ở tường ngoài tẩm cung, không nói gì nhìn tuyết bay như lông ngỗng trong không trung. Lay động, rơi xuống đất thành vệt trắng,
Cửa cung đột nhiên mở ra. Trì Quân Thượng thân mặc trường bào xám bạc da chồn, đi ra xung quanh là thị vệ. Đi đến kim điện lâm triều. Chờ nhân ảnh đi xa, Trì Chẩm Nguyệt mới vào tẩm cung.
Cung nữ và thị vệ trong tẩm cung đã không còn là người vốn hầu hạ y, đều đã bị Trì Quân Thượng điều đến cung khác, nhưng đều biết vị quân vương mới hạ đài này, dùng ánh mắt hả hê nhìn Trì Chẩm Nguyệt, còn ở sau lưng y chỉ trỏ bàn tán.
Trì Chẩm Nguyệt xem như không nghe thấy. Vào trong tẩm điện lấy bình vàng, cúi đầu đi ra ngoài. Bình vàng của tất cả các quý nhân đều phải mang đến phòng tịnh thủy cọ rửa sạch sẽ, sau đó trả lại chỗ cũ.
Y bước vào đại môn tâm cung, chưa đi được mấy bước, đột nhiên đường nhìn bị vạt áo đỏ tươi hoa lệ ngăn trở.
“Nô tài nào tới, làm việc cũng không biết quy củ!” Âm thanh của Trì Quân Thượng, giống như hoa tuyết êm dịu thổi qua tai Trì Chẩm Nguyệt, lạnh thấu xương.
Địa vị quân vương, cao nhất, dù có chỉ là vệ sinh, cũng không cho phép tùy tiện vận chuyển, muốn “mời” bộc dịch của phòng tịnh thủy mang bình vàng ra khỏi tẩm cung.
Trì Quân Thượng đoán chắc với tính tình tâm cao khí ngạo của y, sẽ không chịu làm hành động khuất nhục này, cho nên trở lại chặn đường y, cố ý nhục nhã y sao?… Trì Chẩm Nguyệt vẫn im lặng như trước, thong thả nâng cao bình vàng, đặt lên đầu.
“Ngươi câm điếc sao, không biết trả lời bản vương sao?” Trì Quân Thượng bị sự yên lặng của Trì Chẩm Nguyệt chọc giận, nhấc một chân, đá cẳng chân Trì Chẩm Nguyệt.
Trì Chẩm Nguyệt lộ rõ vẻ đau đớn, thân thể lung lay một chút, quỳ rạp xuống tuyết, nhưng hai tay giơ bình vang cao trên đều, không nói một lời.
Trì Quân Thượng tức giận không nhẹ, giơ tay muốn đánh, bên cạnh có người thấp tiếng ho một cái, lại là Khúc Trường Lĩnh. Hắn hầu hạ Trì Chẩm Nguyệt mấy năm, thực sự không đành lòng để Trì Chẩm Nguyệt chật vật đến mức này, cẩn thận nhắc nhở Trì Quân Thượng: “Vương thượng, các đại thần đều đang chờ ngài vào triều.”
Trì Quân Thượng nén giận nhìn chằm chằm Khúc Trường Lĩnh, ngược lại cũng nhân thấy mình quá mức thất thố trước mặt thị vệ, hít sâu một hơi, phất tay áo đi về phía kim điện. Trong luc xoay người nói một câu: “Đem nô tài dẫn về phòng tịnh thủy, sai quản sự dạy dỗ quy củ cho y.”
Trì Chẩm Nguyệt đờ đẫn quỳ trong tuyết, nhìn hai hàng dấu chân sau Trì Quân Thượng không ngừng kéo dài, càng ngày càng xa y…
“Tên nô tài ngu ngốc nhà ngươi, ngày đầu tiên đã làm vương thượng tức giận như vậy, chán sống rồi sao?”
Hai gã thị vệ đem Trì Chẩm Nguyệt về phòng tịnh thủy liền đi. Quản sự nghe nói Trì Quân Thượng nổi giận, vừa sợ vừa vội, một trận tức giận đều đổ lên đầu Trì Chẩm Nguyệt, lấy cành mận gai đánh xuống người Trì Chẩm Nguyệt như mưa, miệng không ngừng chửi rủa, hết sức tự nhiên châm chọc khiêu khích.
Trì Chẩm Nguyệt vẫn không rên một tiếng, môi đã cắn chảy máu. Nơi bị đánh trên người đã đau đớn mất cảm giác, khuôn mặt méo mó khô gầy của quản sự cũng dần trở nên mờ ảo…
Quản sự đang đánh chửi hứng khởi, đột nhiên, Trì Chẩm Nguyệt không hề có báo hiệu yếu ớt ngã xuống đất. Hắn kinh hãi đá Trì Chẩm Nguyệt: “Làm sao vậy? Giả chết a! Đứng lên!”
Người trên mặt đất không hề nhúc nhích. Quản sự có chút nóng nảy, lật thân thể Trì Chẩm Nguyệt, thấy khuôn mặt thiếu niên xám trắng, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng không ngừng chảy ra máu loãng.
Thiếu niên này bề trên nói phải quán giáo cho tốt, nếu như đánh chết y, hắn không có cách nào báo cáo được.
Quản sự cuống quít ấn huyệt nhân trung của Trì Chẩm Nguyệt, thiếu niên cuối cùng cũng mở hai mắt trống rỗng.
“Nương a, lần tới giả chết, ta nhất định cắt chân ngươi.” Quản sự thở phào nhẹ nhõm, lại độc ác đá Trì Chẩm Nguyệt hai cái, nói: “Còn nằm đó làm gì? Mau đi làm việc.”
Trì Chẩm Nguyệt còn đang ngậm chặt miệng chặn máu thỉnh thoảng trào ra, giãy dụa bò lên, nhịn đau đi cọ rửa.
Đến khi việc đã làm xong, lưng áo Trì Chẩm Nguyệt ướt sũng mồ hôi lạnh, tay chân đều như tẩm trong nước đá, không có chút nhiệt độ.
Y mệt mỏi ngồi trên thềm đá đầy hoa tuyết rơi, bắt đầu ho khan sù sụ. Toàn thân đều đang kịch liệt run run, giống như một cái thoáng qua, thân thể yếu đuối bất kham này sẽ rụng rời.
Thật vất vả chờ đợi trận ho kết thúc, Trì Chẩm Nguyệt cố sức thở dốc, si ngốc nhìn tuyêt rơi trên đầu. Bỗng nhớ đến mấy trước, cũng vào ngày đông giá rét, tuyết rơi lớn như trước mắt, y và Trì Quân Thượng lén trốn ra khỏi kinh thành, đến ngoại ô yên tĩnh không người đắp tuyết.
Y đắp người tuyết xong, đắc ý quay đầu lại, khoe khoang với Trì Quân Thượng: “Nhị ca, huynh xem người tuyết đệ đắp có bao nhiêu đẹp, bao nhiêu sạch sẽ.”
Trì Quân Thượng khi đó chỉ mỉm cười nhìn y, lại nâng hai tay y đỏ rực vì đông lạnh, đặt trong lòng bàn tay hắn ủ ấm, xoa bóp huyết mạch cho y, cười nói: “Người tuyết đâu thể xinh đẹp thuần khiết như Chẩm Nguyệt của huynh?…”
“… Nhị ca…” Y như mê sảng vươn tay, đón lấy một bông hoa tuyết trắng noãn.
Lấp lánh vào tay, nhanh chóng tan ra, thành nước tuyết lạnh lẽo, đi qua kẽ tay, ngoại trừ ẩm ướt lạnh đến tâm phế, cũng không còn lại gì…
Có đẹp, có sạch sẽ, kết quả, chỉ làm phù du mỹ lệ tàn trong thoáng chốc, theo thời gian trôi qua, tan vỡ trong hồi ức xưa cũ…
Y ngước nhìn phía xa xôi, thân thể dần dần, dần dần nằm trong tuyết.
Trận tuyết lớn này, liên tiếp mấy ngày. Đến khi tuyết tan trời sáng, kinh thành cũng đã chuẩn bị đón tân niên đầu tiên sau khi quy hàng Huyền Long. Quốc gia chiến bại, trên dưới không ai có tâm tình ăn mừng. Trong cung cũng chỉ có đêm trừ tịch thả hoa đăng đốt pháo trúc.
Ngày đầu xuân theo thường lệ thiết yến khoản thỉnh trọng thần tại Ngự hoa viên. Trì Quân Thượng hôm nay sau khi ngủ dậy, nhớ tới một chuyện, hỏi Khúc Trường Lĩnh nói: “Mấy ngày nay tới tịnh thủy, vì sao không phải Trì Chẩm Nguyệt?”
Lại nói, từ ngày đó, phòng tịnh thủy liền phái một tiểu bộc thông minh đến làm. Trì Quân Thượng muốn hỏi, lại không muốn biểu hiện sự cố chấp với Trì Chẩm Nguyệt cho người ngoài xem, liền nhịn lại. Nhưng liên tiếp vài ngày, trong lòng cũng khó chịu, nhịn không được hỏi Khúc Trường Lĩnh.
Khúc Trường Lĩnh cúi đầu nói: “Hồi vương thượng, ty chức sau khỏi hỏi tiểu bộc, nghe nói Trì Chẩm Nguyệt nhiễm chút phong hàn, quản sự sợ y hầu hạ không chu đáo, liền pháo người khác tới.”
Trì Quân Thượng thần sắc khẽ động, vô thức muốn hỏi bệnh có nặng không, lời đến miệng lại thu lại, im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Nhiễm phong hàn mà cũng lâu như vậy. Trong hoàng cung không nuôi nô tài ăn không. Nói với quản sự, đừng để y giả bệnh. Y không muốn thấy ta, để y đến sài phòng chẻ củi.”
“Ty chức đã biết, lập tức đi truyền ý chỉ của vương thượng.” Khúc Trường Lĩnh thấp giọng đáp, khom người rời khỏi tẩm cung.
Trì Quân Thượng ngồi trên ghế, bên tai dường như còn quanh quẩn lời hắn nói. Ngay chính bản thân hắn cũng không thể tin tường, mình lại chua chát đến mức này. Nhưng so với Trì Chẩm Nguyệt muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn cho gì nói gì, báo thù gì, cũng không tính là quá phận.
“Ai cho phép ngươi phản bội ta?” Hắn lẩm bẩm, phủ thêm trường bào lông chồn, bãi giá đến Ngự hoa viên.