CHƯƠNG 7
Ngày ấy đột nhiên nghe được lời tuyệt tình của Trì Chẩm Nguyệt, Trì Quân Thượng xác thực đau lòng cực điểm, chỉ muốn phát điên thất thố, may mắn hắn còn giữ một chút thanh tỉnh, trực giác phản ứng của Trì Chẩm Nguyệt quá dị thường. Nhĩ lực cửa hắn lại linh mẫn, không lâu sau liền phát hiện ngoại trừ hắn và Trì Chẩm Nguyệt, gần đó còn có một người đè thấp hơi thở, nhất thời nổi cảnh giác. Lại nghĩ đến thái độ Trì Chẩm Nguyệt khác thường nói lời lạnh lùng với hắn, còn liên tục nhắc đến chữ “chết”, tức khắc hít thở không thông, thuận theo lời Trì Chẩm Nguyệt rời khỏi tẩm cung.
Biết tình cảnh của mình vô cùng hung hiểm, sau khi quay về vương phủ, hắn suy trước tính sau, quyết định tạm thời rời kinh tránh phong mang. Chẩm Nguyệt mặc dù đã đăng cơ, nhưng binh quyền trát lệnh của Xích Ly vẫn nằm trong tay Tĩnh vương. Hắn và Trì Chẩm Nguyệt dưới trướng vô binh khả dụng, ngay cả có triều thần giúp đỡ, cũng không đánh lại đao thật thương thật của Tĩnh vương.
Trong vài ngày kế tiếp, hắn lần lượt cho từng nhóm thị vệ trong phủ rời khỏi Phong Hoa phủ. Ngày chuẩn bị rời kinh, lại gặp phụ thân Liễu Ngôn Tiếu và An Kiếm quân cũng tìm đến vương phủ định đưa hắn đi. Ba người trà trộn vào bách tính bình thường ra khỏi kinh thành.
Đoạn thời gian ở ngoài, thủ hạ vẫn truyền đến tin tức, báo Trì Chẩm Nguyệt vẫn nhiễm bệnh, đến nay vẫn không dự tảo triều, trên triều đình, đều do một tay Tĩnh vương che trời.
Trì Quân Thượng nóng lòng có nhiều, lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trái lại sẽ đặt mình và Trì Chẩm Nguyệt rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Ẩn nhẫn nhiều ngày, cuối cùng hắn chờ được cơ hội tiếp cận đại quân Huyền Long, thừa dịp hỗn loạn trở lại Phong Hoa phủ.
Hơn hai tháng không gặp, Chẩm Nguyệt của hắn gầy yếu tiều tụy đến mức hắn giật mình… Nhưng thật may là tất cả đã qua. Trì Quân Thượng vuốt đầu Trì Chẩm Nguyệt.
“Sau này nhị ca sẽ không bao giờ chọc giận đệ.”
“Bốp” một tiếng vang lên, gò má Trì Quân Thượng bất ngờ in năm vết đỏ. Hắn khiếp sợ mở to hai mắt.
Trì Chẩm Nguyệt chậm rãi buông cánh tay tê dại, diện vô biểu tình nói: “Ta đã nói đừng chạm vào ta.” Y ngưng mắt nhìn biểu tình không thể tin nổi của Trì Quân Thượng, cười khẩy nói: “Trì Quân Thượng, ngươi đúng là tự mình đa tình. Nói cho ngươi biết, ta thực sự rất hận ngươi!”
Trì Quân Thượng nhìm chằm chằm Trì Chẩm Nguyệt, hồi lâu không nói nên lời.
“Hai người các ngươi, rố cuộc muốn lằng nhằng đến bao giờ?” Một âm thanh lạnh như băng bất ngờ xuyên qua tiếng chém giết xuất hiện, cắt đứt không gian im lặng của hai người.
Đầu tường không biết từ bao giờ có hai người đứng đó. Người nói gương mặt thanh tú, một thân bạch y trên vẩy đầy huyết hoa, vẻ mặt lại kiêu ngạo như thể dùng bộ y phục hoa lệ nhất thiên hạ, đang dùng một đôi mắt so với thanh khiết còn lãnh đạm hơn ba phần nhìn Trì Quân Thượng và Trì Chẩm Nguyệt: “Tướng sĩ Xích Ly trong thành sớm đã bị diệt. Hai người các ngươi, muốn chết hay muốn sống, tự mình nói.”
Nam tử cạnh hắn thân mặc chiến giáp lưu kim, diện mục tuấn lãng anh tuấn, đôi mắt đen thâm trầm mang theo khí phách ngoan lệ bễ nghễ thiên hạ, cười nói với hai người: “Hai vị biệt lai vô dạng?”
“Huyền Dịch!” Thấy hoàng đế Huyền Long đích thân tới, Trì Chẩm Nguyệt biết, Phong Hoa phủ đã bị chiếm đóng.
Giống như muốn nghiệm chứng cho ý nghĩ của y, sau tiếng động gần trong gang tấc, liên tục có mảnh tường sụp xuống, vô số tướng sĩ Huyền Long xông vào, thiết giáp tên lạnh, đao thương kiếm kích, bao vây ba người huynh đệ Trì Quân Thượng và Khúc Trường Lĩnh.
Trì Quân Thượng vừa nhìn đã rõ bạch y nam tử là Yến Khinh Hầu đã bị ngũ mã phanh thây hồi đầu năm, chợt thất kinh, lập tức phản ứng lại, Huyền Dịch đã cho người bao vây hắn. Sắc mặt hắn tái nhợt, “xẹt” rút bội kiếm bên hông ra, giơ ngang kiếm trước ngực, chắn trước Trì Chẩm Nguyệt.
Bằng một mình hắn, căn bản không phải đối thủ của Yến Khinh hầu, càng khó địch lại đại quân vây hãm. Nhưng liều mạng chết, cũng không thể để Trì Chẩm Nguyệt bị thương.
Lúc này, tiếng bước chân xa xa truyền tới, lại có một đám tướng sĩ Huyền Long tụ hợp. Tám người này đến gần, Trì Chẩm Nguyệt bất ngờ phát hiện hơn phân nửa trọng thần trong nội thành Xích Ly đều ở đây, người bị trói chặt.
Thấy Trì Chẩm Nguyệt mặc y phục bách tính bình thường, những đại thần Xích Ly này kinh ngạc, vừa choáng vừa giận, tranh nhau hỏi: “Hoàng thượng, ngài muốn trốn một mình, không để ý đến thần dân Xích Ly sao?” Có mấy thần tử nóng tính đã buông lời nhiếc mắng: “Tiểu tử sợ chết này, làm sao xứng làm hoàng đế? Đương sơ nên để nhị điện hạ đăng cơ.”
Trì Chẩm Nguyệt trầm tĩnh nhìn vẻ xem thường và phẫn nộ của chúng nhân, lại nhìn bóng lưng người đang bảo vệ mình, đột nhiên cười, phong tình tuyệt thế.
Y nhẹ nhàng đẩy Trì Quân Thượng ra, ngưỡng vọng lên Huyền Long hoàng đế trên tường thành, chậm rãi, quỳ xuống…
“Chẩm Nguyệt?” Trì Quân Thượng ngạc nhiên. Xích Ly thần tử bên cạnh ồn ào, tiếng giận gầm vang phá tan vòm trời.
Trì Chẩm Nguyệt mặc cho chúng nhân quát mắng, cất cao giọng, để cho tất cả mọi người nghe giọng y nói.
“Huyền Long bệ hạ, Xích Ly nguyện từ nay về sau quy phụ Huyền Long, xưng thần tuế cống, thỉnh bệ hạ lui binh.”
Huyền Dịch từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú thần sắc thiếu niên, cười vang nói: “Vẫn là Xích Ly vương thức thời. Chỉ cần sau này Xích Ly một lòng quy thuận Huyền Long, tất nhiên trẫm sẽ đối xử tốt với thần dân Xích Ly.”
Trịnh tướng quân bị bắt trong đám người, mắng chửi Huyền Dịch: “Phi! Con dân Xích Ly ta, tuyệt đối sẽ không nịnh hót lấy lòng cẩu tặc Huyền Long. Cẩu tặc!”
Lệ khí trong mắt Huyền Dịch thoắt cái vọt lên, vung tay lên, binh sĩ Huyền Long áp giải Trịnh tướng quân chém xuống, Trịnh tướng quân lập tức đi đến thế giới khác, tiên huyết từ cổ phun ra, bắn đầy máu lên mấy đại thần Xích Ly bên cạnh.
Thần tử Xích Ly phần lớn là nữ tử, bình thường an nhàn quen rồi, chưa bao giờ gặp cảnh máu tanh, có mấy người sợ hãi ngẩn ra, mấy người còn lại mặt cũng xám như đất, không ai dám nhục mạ nữa.
Trì Chẩm Nguyệt vẫn quỳ, mắt thấy tất cả, khóe miệng từ đầu đến cuối, vẫn mang theo nụ cười chế nhạo nhàn nhạt.
Trận công thành này, kết quả Xích Ly đại bại. Ba ngày sau, Trì Chẩm Nguyệt một thân trang phục, trên thiên đàn dâng thư xin hàng cho hoàng đế Huyền Long.
Tất cả trọng thần ở kinh đô Xích Ly và bách tính trong Phong Hoa phủ, bị ép đến xung quanh thiên đàn, tận mắt nhìn thiếu niên hoàng đế tự tay tháo hoàng quan, cúi đầu xưng thần với địch quân Huyền Long. Chúng nhân vì đồ đao của Huyền Long, không dám quát mắng, chỉ không ngừng chửi bớt trong lòng, có vài người còn thất thanh khóc rống.
Xích Ly từ đó trở thành thần quốc của Huyền Long. Huyền Dịch lưu lại mấy vạn đại quân tinh tráng trấn thủ đô thành Xích Ly và vài trọng trấn, mang hơn mười xe kỳ trân dị bảo Trì Chẩm Nguyệt thu thập tiến hiến mang về Huyền Long. Triều thân Xích Ly sớm đã có nhiều bất mãn với hoàng đế ăn không Trì Chẩm Nguyệt, sau khi hoàng đế Huyền Long đi, tiếng oán thán dậy đất,
Trì Chẩm Nguyệt căn bản không để ý tới chê bai quanh mình, liên tiếp ra mấy đạo thánh chỉ khiến quần thần chết lặng người, đem Tĩnh vương đánh roi ba ngày, treo ở cổng thành thị chúng phế hoàng hậu Trì Tuyết Dao, đưa vào Cửu Âm quan giam lỏng cả đời lại ra lệnh trúc xuất nhị điện hạ Trì Quân Thượng khỏi Phong Hoa phủ, không có lệnh vua không được trở lại.
Y ngồi trên long y cao cao tại thượng, thần sắc hờ hững chờ quan lại tuyên lệnh đọc xong mấy đạo thánh chí, liền phất tay áo bãi triều, tùy ý chúng nhân trên kim điện hỗn loạn.
“Chẩm Nguyệt, rốt cuộc đệ muốn cái gì?”
Đầu đồng tà dương đẹp như máu, Trì Chẩm Nguyệt áo đỏ tóc đen, đón gió bay lượn, đứng trên Phi Hoa các cao nhất cung thành, ngưng mắt nhìn phương xa tịch liêu. Nghe được phía sau có người thấp giọng hỏi, y thong thả xoay người, lạnh lùng cười với Trì Quân Thượng: “Ngươi còn chưa hiểu? Ta hận ngươi, kiếp này không muốn nhìn thấy ngươi.”
Trì Quân Thượng nụ cười lạnh lùng của thiếu niên trong hoàng hôn đâm đau hai mắt, đau lòng không giải thích nổi.
“Bởi vì lần đó ta thất ước sao? Chẩm Nguyệt, nhị ca trước đây đối xử với đệ thế nòa, đệ đều quên rồi sao?”
“Chẳng phải ngươi nói ta đã thay đổi sao?” Trì Chẩm Nguyệt cười giơ bình ngọc, uống rượu mạnh. “Ta đã không còn là ta trước đây nữa, ngươi còn nhắc lại chuyện cũ năm xưa để làm gì? Trì Quân Thượng, ta là Xích Ly vương, không cần người ở bên cạnh quản ta.”
Trì Quân Thượng im lặng một lúc, khuôn mặt tuấn nhã theo hoàng hôn dần thâm trầm, bỗng nhiên nói: “Vậy còn Tĩnh vương?” Nhìn thấy toàn thân Trì Chẩm Nguyệt run lên, hắn cười chua chát: “Chẩm Nguyệt, đệ không lừa ta. Những ngày ta rời Phong Hoa phủ, những chuyện phát sinh quanh đệ, ta đều biết.”
Hắn bước lên hai bước, nắm chặt hai vai thiếu niên, cố gắng để Trì Chẩm Nguyệt trấn tĩnh lại.
“Nhị ca sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa. Chẩm Nguyệt, nhị ca không thể đi. Nếu như ta không ở bên đệ, sau này ai bảo vệ đệ?”
Đôi môi hồng của Trì Chẩm Nguyệt bị cắn thành trắng bệch, dùng toàn lực, cố gắng đẩy Trì Quân Thượng, âm thanh phẫn nộ chói tai: “Ta không cần ngươi bảo vệ!”
Vào thời điểm y cần được bảo vệ, Trì Quân Thượng đã buông tay từ lâu… Hiện giờ nói cái gì, cũng đã quá muộn. Y không nhìn Trì Quân Thượng, bước nhanh xuống Phi Hoa các.
“Chẩm…” Trì Quân Thượng còn định giữ lại, duy chỉ có vài sợi tóc đen dài phất qua vai hắn, không để lại chút dấu vết.
Hắn đứng một mình trong Phi Hoa các, giống như làm từ gỗ bùn, mặc cho bóng tồi cắn nuốt thân ảnh hắn từng chút một… Trái tim cũng theo hàn khí không ngừng tăng thêm về đêm mà mất đi độ ấm.
Trong mấy tháng chạy trốn, hắn từ cơ sở ngầm của mình trong kinh thành biết được, Trì Chẩm Nguyệt đã bị Tĩnh vương nhúng chám, vừa nghe thấy tin tức này, hắn gần như phát điên. Đó là người mà hắn đã cẩn thận che chở mấy năm nay, trân bảo mà ngay cả hắn cũng không dám động chạm, lại bị người khác nhanh chân cướp mất. Sau khi quay về Phong Hoa phủ không biết bao nhiều lần muốn hỏi thẳng Trì Chẩm Nguyệt về sự thật, nhưng cuối cùng đều đè xuống.
Nói đến cùng, là do đêm đó hắn lỡ hẹn. Cho dù Trì Chẩm Nguyệt bởi vậy mà tâm sinh oán hận hắn, lại đi vào vòng tay Tĩnh vương mong chờ phụ tá, hắn cũng không thể nói gì hơn. Ai bảo hắn không cắt bỏ được tất cả tâm tình hắn dành cho thiếu niên. Hắn thậm chí còn nghĩ tới, chỉ cần Trì Chẩm Nguyệt trở về bên hắn, hắn sẽ không phá vỡ tầng bí mật kia, cũng có thể ép bản thân mình không biết, không quan tâm.
Nhưng lúc này, Trì Chẩm Nguyệt không chút cảm kích, ngược lại còn ép hắn đi xa ngàn dặm. Hắn không thể hiểu, hắn và Trì Chẩm Nguyệt, vì sao lại đến một bước ngày hôm nay…
Vào đêm, Trì Chẩm Nguyệt ngâm mình trong ôn tuyền ở tẩm cung, chậm rãi chà xát làn da đỏ ửng vì nước nóng.
Dấu hôn cuối cùng Tĩnh vương lưu lại cho y, cuối cùng cũng biến mất…Y ngưng mắt nhìn ảnh ngược của mình trong nước, trầm tư hồi lâu, khóe môi khẽ nhếch lên, vẽ ra một nụ cười sâu xa khó hiểu, ra khỏi ôn tuyền, lau người, mặc y phục.
Mặc trường bào tơ trắng khoác thêm hồ cừu tuyết trắng, y trở lại tẩm diện, triệu Khúc Trường Lĩnh.
“Nhanh chóng tìm thuốc độc từ ngoài cung đến cho ta, phải trí mạng và không để lại dấu vết. Ta không muốn việc này kinh động ngự y, giảm bớt phong thanh. Ngươi cũng phải làm việc bí mật, hiểu không?”
Khúc Trường Lĩnh kinh nghi bất định: “Vương thượng muốn thuốc làm gì? Cái này, ở chỗ nhị điện hạ có thuốc độc vô sắc vô vị, nếu không để ty chức đến chỗ nhị điện hạ lấy chút…” Giọng hắn nói càng ngày càng thấp, vì bị hàn băng trong mắt Trì Chẩm Nguyệt dọa sợ.
Lạnh lùng nhìn thị vệ theo mình mấy năm nay cúi gằm đầu, Trì Chẩm Nguyệt mới khẽ nhấp một ngụm rượu lạnh, để cho nước rượu lạnh lẽo chảy vào trong bụng, nổi lửa như thiêu như đốt, giống như muốn tổn thương lục phủ ngũ tạng của y…
Từng câu từng chữ của y, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: “Người ta muốn giết bằng thuốc độc, chính là nhị điện hạ.”
Khúc Trường Lĩnh đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi, trừng mắt nhìn nụ cười mơ hồ trên mặt Trì Chẩm Nguyệt, mắt nhìn thẳng.
“Vương thượng, nhị điện hạ luốn giúp ngài! Ngài, ngài…”
“Qua cầu rút ván, có mới nới cũ, đây là đạo lý từ xưa không thay đổi.” Trì Chẩm Nguyệt ung dung lay động bình ngọc, hai gò má y vì say rượu mà ửng đỏ, sóng mắt càng thêm trong trẻo lạnh lùng, thanh tỉnh hơn bất kì lúc nào.
“Các đại thần hiện giờ đều hận ta thấu xương, nếu nhị điện hạ không chết, các đại thần sớm muộn gì cũng ủng lập nhị điện hạ làm vương, đẩy ta rớt đài.”
“Nhưng vương thượng, nhị điện hạ tuyệt đối sẽ không đoạt vương vị của ngài, muốn cướp thì sớm đã cướp rồi!” Gân xanh trến trán Khúc Trường Lĩnh nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng.
“Vương thượng ngài làm như vậy, là tự chặt đứt tay mình.”
Trì Chẩm Nguyệt thấy hắn mặt đỏ tía tai, thản nhiên nói: “Ta còn không đau lòng, ngươi vội cái gì?” Nụ cười của y thu lại, trong mắt mang thêm vài phần âm uất. “Cho dù nhị điện hạ không có ý nghĩ này, còn có các đại thần giật giây hắn, khó có thể đảm bảo nhị điện hạ sẽ thay đổi chủ ý vào một ngày nào đó. Khúc Trường Lĩnh, thế gian có rất nhiều việc. Đều là thân bất do kỷ. (hành động không thể tự mình khống chế) Giống như ta, tuy rằng không muốn ra tay, vẫn phải diệt trừ nhị điện ha.”
Ngón tay y, nhẹ nhàng gõ bình ngọc, tiếng thanh thúy.
“Nếu có một ngày, nhị điện hạ trở mặt thành thù với ta, không bằng ta tiên thủ hạ vi cường.”
Khúc Trường Lĩnh ngây người một lát, thần tình không còn kích động như lúc trước, nhìn thiếu niên thấp giọng nói: “Vương thượng, ngài thực sự đặt quyết tâm, muốn nhị điện hạ chết sao?”
“Đúng!” Trì Chẩm Nguyệt cười cầm bình rượu nằm trên cẩm tháp, không để ý đến Khúc Trường Lĩnh nữa.
Khúc Trường Lĩnh dường như còn muốn nói gì thêm, nhưng thấy cảnh này, biết mình không thể khuyên bảo, cũng không thể thay đổi tâm ý của vương thượng, hắn yên lặng khom người lui ra ngoài, chỉ nghe tiếng Trì Chẩm Nguyệt cười khẽ.
Bức rèm ngọc lưu ly lay động, ánh sáng chiếu vào ngập gian, hình như có đôi chút ánh sáng thong thả lướt qua khóe mắt Trì Chẩm Nguyệt.
Tốc độ làm việc của Khúc Trường Lĩnh rất nhanh. Sau buổi lâm triều ngày hôm sau, một cái bình sứ xanh không chút nổi bật được đưa đến tay Trì Chẩm Nguyệt.
“Bên trong là thuốc bột kịch độc kiến huyết phong hầu, chỉ cần một chút, là có thể đoạt mệnh.” Hắn thấp giọng nói.
Trì Chẩm Nguyệt lấy nút gỗ ra, nhìn bột phấn vàng nhạt bên trong, cười nói: “Độc này còn có cả hương vị, thực giống phấn hoa.” Y một lần nữa nhét nút gỗ vào, cầm phong thư đã viết từ lâu đưa cho Khúc Trường Lĩnh. “Đem thứ này đến quý phủ nhị điện hạ, nói đêm mai ta muốn làm tiệc tiễn biệt cho hắn, mời nhị điện hạ đến Hương Mãn lâu uống một chén.”
Khúc Trường Lĩnh đáp lại một tiếng, cầm thiệp nhanh chóng rời đi. Trì Chẩm Nguyệt liếc nhìn bóng lưng hắn, không chút do dự ném bình sứ trong tay, bên mép, vẫn là nụ cười sâu xa khó hiểu.
Sáng sớm ngày hôm sau lại có tuyết rơi. Một đem cây cỏ bạc hết. Hoa tuyết nho nhỏ rơi chầm chậm, cho đến đêm, lại như tuôn rơi như múa.
Cao lầu bờ sống, mái bay xà vẽ, thành điêu đỏ thắm, ẩn trong đông tuyết, mưa bụi mông lung. Nhã gian trên lầu, đốt lò sưởi, ấm như mùa xuân.
Trì Chẩm Nguyệt và Trì Quân Thượng ngồi đối diện nhau, yên lặng nhìn đối phương, hai người không ai nói một câu. Một lát sau, vẫn là Trì Chẩm Nguyệt phá vỡ im lặng: “Nhị ca, huynh cứ yên tâm rời khỏi Phong Hoa phủ đi, không cần lo lắng ta.”
Biểu tình Trì Quân Thượng, từ đầu đến cuối giống như tuyết rơi ngoài cửa sổ, âm lãnh thấu cốt. Nhìn Trì Chẩm Nguyệt không chuyển mắt, mới nói: “Chẩm Nguyệt, đệ muốn nhị ca đi sao?”
Trì Chẩm Nguyệt châm rượu cho hắn, châm đầy chén mới đặt bình ngọc, bình tĩnh nói: “Nhị ca, trên đời này có bữa tiệc nào không tàn. Việc huynh làm vì Chẩm Nguyệt, Chẩm Nguyệt đều ghi nhớ trong lòng, đến chết, cũng không quên.”
“Hóa ra đệ còn nhớ, ha ha ha…” Thái độ Trì Quân Thượng cực khác thường cười ha hả, ngữ khí mang theo bi thương, “Cho nên muốn huynh đi sao? Chẩm Nguyệt, đệ thực sự nhẫn tâm để nhị ca vĩnh viễn xa rời đệ sao?”
Thần sắc Trì Chẩm Nguyệt nổi lên biến hóa nho nhỏ, ho nhẹ hai tiếng, cắn đôi môi đỏ nói: “Trong tim Chẩm Nguyệt, sẽ mãi nhớ về nhị ca.”
Nghe câu này, biểu tình Trì Quân Thượng còn khó coi hơn cả khóc, gật đầu nói: “Được, được, Chẩm Nguyệt, đệ thực sự rất tốt với nhị ca.”
Trì Chẩm Nguyệt miễn cưỡng cười cười, thấy Trì Quân Thượng chậm rãi vươn tay lấy chén rượu, ánh mắt y xoay chuyển, kêu chờ một chút.
Quả nhiên Trì Quân Thượng dừng động tác, nhìn Trì Chẩm Nguyệt lấy một bình sứ tầm thường ra.
“Đây là phấn hoa Chẩm Nguyệt nhàn rồi nên thu thập, dùng để nâng cao tinh thần. Nhị ca, mấy ngày nay huynh cũng khổ cực rồi, đến dùng phấn hoa này đi.” Trì Chẩm Nguyệt dịu dàng cười, đổ phấn hoa vào chén rượu của Trì Quân Thượng.
Cơ mặt Trì Quân Thượng hơi co quắp, vẫn nhìn chằm chằm Trì Chẩm Nguyệt, thấy thiếu niên chỉ mỉm cười không nói, thống khổ trong mắt hắn dần biến thành hờ hững, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn chén.
Trì Chẩm Nguyệt vẫn cười. Trì Quân Thượng đặt chén rượu xuống, xoay người chấn động, lớn tiếng nói: “Chẩm Nguyệt, đệ cho ta uống cái gì?”
Hắn hô lên, muốn đưa tay nắm Trì Chẩm Nguyệt, được nửa đường thì vô lực rơi xuống, toàn thân ngã xuống đất, hơi co giật một chút, không có động tĩnh nữa.
Trì Chẩm Nguyệt đến bên người Trì Quân Thượng, nhẹ nhàng đá lật người lại, thấy Trì Quân Thượng đóng chặt miệng, mặt trắng bệch, cúi người tham xét hơi thở, đã không còn hô hấp, Trì Chẩm Nguyệt thở dài một hơi, nói với thi thể: “Nhị ca, huynh yên tâm ra đi thôi.”
Y lấy một gói vải nho nhỏ trong tay áo, mở ra, bên trong là khăn lụa dùng bọc vết thương cho Trì Quân Thượng. Thời gian lâu dài, máu đỏ đã chuyển thành màu nâu thâm nặng nề mùi tử khí. Dưới ngọn nến, y im lặng nhìn khăn lụa dính đầy máu Trì Quân Thượng, cuối cùng đắp khăn lục lên mặt Trì Quân Thượng, che đi dung nhan quen thuộc đó.
“Nhị ca, Chẩm Nguyệt cũng vì tốt cho huynh, đừng trách đệ…” Y thì thào, vỗ tay hai tiếng.
Khúc Trường Lĩnh đã đợi ở ngoài từ lâu tiến vào, thần tình phức tạp nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, thấp giọng xin chỉ thị Trì Chẩm Nguyệt định xử lý thi thể như thế nào.
Trì Chẩm Nguyệt phất tay, nói: “Tìm một chiếc quan tài, cho thêm mấy tảng đá vào, rồi thả xuống sông, đừng để cho người ta phát hiện thi thể. Vốn phải hủy thi diệt tích, nhưng lại nói cái gì mà ngày thường nhị điện hạ đối xử không tệ, vậy thì cho hắn toàn thây đi.”
Khúc Trường Lĩnh yên lặng gật đầu một cái, nâng thi thể lên nhanh chóng biến mất trong bóng tôi.
Trong nhã gian, chỉ còn lại một mình Trì Chẩm Nguyệt. Hắn đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ. Gió lạnh cùng hoa tuyết đi vào, thổi tung tóc và y bào khiến chúng bay cuồng loạn.
Lạnh thấu cốt thấu tâm…
Đôi mắt Trì Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm bóng đen không có điểm dừng ngoài cửa sổ, uống một ngụm rượu mạnh. Trong lúc ngẩn ngơ, dường như trở lại mùa thu năm trước, y dựa vào lan can uống rượu, Trì Quân Thượng ở bên y, thổi tiêu cho y nghe,
Từ giờ về sau, không bao giờ có thể bồi bạn cùng y, thổi khúc cho y nghe nữa…
Đau đớn tê tâm liệt phế đánh thẳng vào ngực, giống như có hai tay trong cơ thể y, muốn xé nát thân thể này. Trì Chẩm Nguyệt cười to, liều mạng trút rượu, nhưng vừa uống xong rượu lại ho khan một trận đã nhẫn nhịn lâu.
Mỗi một lần ho, đều đỏ sẫm chói mắt, giống như đang lạnh lùng tuyên cáo cho sinh mệnh ngắn ngủi của y.
Khúc Trường Lĩnh dựa vào bóng đêm, một hơi thở đã rời xa Hương Mãn lâu đến một vùng vắng vẻ, đặt Trì Quân Thượng xuống.
Thi thể, lại chậm rãi đưa tay lấy khăn nhiễm máu trên mặt ra, mở hai mắt, vẫn đờ đẫn, tịch mịch trong ánh mắt, khiến Khúc Trường Lĩnh không lạnh mà run,
“Nhị điện ha…” Hắn quỳ một chân trước Trì Quân Thượng, cúi đầu, không biết nên nói gì mới tốt. Một lúc sau, nghe tiếng cười khàn khàn phát ra từ Trì Quân Thượng, bi thương tột cùng.
“Trì Chẩm Nguyệt, ngươi điên rồi, thực sự muốn độc chết ta. Ha ha, hóa ra vì ta tốt là như vậy…” Trì Quân Thượng liên tục lẩm bẩm, sắc mặt, còn trắng hơn tuyết rơi từ trên đỉnh đầu xuống.
Hắn cúi đầu, nhìn Khúc Trường Lĩnh quỳ sát bên chân mình, nở nụ cười tự giễu. Khúc Trường Lĩnh này, là tai mắt trước khi hắn thâm giao với Trì Chẩm Nguyệt sai vào phủ Trì Chẩm Nguyệt làm thị vệ, vốn là để giám thị huynh đệ. nhưng từ khi hắn động tâm với Trì Chẩm Nguyệt, liền toàn tâm toàn ý giúp Trì Chẩm Nguyệt tranh đấu đại nghiệp đế vương.
Trong lúc rời kinh, chính Khúc Trường Lĩnh âm thầm truyền tin của Trì Chẩm Nguyệt và Tĩnh vương cho hắn. Nhưng mà mấy ngày trước, thị vệ xưa nay trung tâm với mình vào đêm đến báo, nói Trì Chẩm Nguyệt muốn giết hắn bằng thuốc độc, Trì Quân Thượng vô cùng kinh ngạc.
Hắn biết Trì Chẩm Nguyệt sau lần hắn thất ước, vẫn lòng mang oán hận với hắn, nhưng hắn không thể tin nổi, Trì Chẩm Nguyệt lại có thể vì củng cố vương vị mà lấy đi tính mạng của hắn. Nên hắn đã giao cho Khúc Trường Lĩnh một bình phấn hoa bình thường. Hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc Trì Chẩm Nguyệt sẽ không chân chính ra tay với hắn. Kết quá, hắn đã thất bại thảm hại… Thời khắc bế khí giả chết, trái tim của hắn, đã rời xuống vực sâu không biết tên, máu trong thân thể, cũng trở nên lạnh lẽo.
Người mà hắn chung thủy yêu thiết tha, thực sự đã phản bội hắn, cố ý muốn giết hắn.
Thần tình của Trì Quân Thượng, càng ngày càng âm uất, kinh khủng… Hai trong mắt khép lại rồi mở ra, đôi mắt trống rỗng, không chút lay động. “Trì Chẩm Nguyệt, ngươi đã tuyệt tình, đừng trách ta vô nghĩa. Ngươi cũng biết, mấy ngày nay, các đại thần đều tới tìm ta, muốn phế ngươi, để ta thế chỗ, nhưng ta luôn giữ yên giúp ngươi, vậy mà ngươi lại muốn mạng ta. Trì Chẩm Nguyệt, từ giờ trở đi, ta sẽ không giúp ngươi chia một hào, ta sẽ bắt ngươi trả giá bị mọi người phản bội, ngã từ vương vị cao cao tại thượng xuống, chịu cảm giác vạn người phỉ nhổ.”
Hắn đối với hoa tuyết lạnh lẽo bay lượn xung quanh, nhẹ nhàng cười, mang nồng đậm khí tức khiến kẻ khác sởn tóc gáy. Nhẹ tay chà xát khăn lụa trong tay, khăn đã tan thành mảnh nhỏ, bị gió tuyết thổi đi tứ tán.
Trì Chẩm Nguyệt hôm đó đêm khuya mới hồi cung, sau khi ngủ không ngờ vì trúng gió mà sốt cao, bị bệnh hơn mười ngày mới xuống được giương. Hỏi Khúc Trường Lĩnh thi thể đã xử lí thế nào, Khúc Trường Lĩnh khom người nói: “Theo lời vương thượng đã cho chìm xuống sông, nói với bên ngoài là nhị điện hạ đã rời Phong Hoa phủ.”
Trì Chẩm Nguyệt gật đầu, lại hỏi trong thời gian y bị bệnh, trong triều có đại sự gì không. Khúc Trường Lĩnh chần chờ một chút, nói: “Không có gì, tấu gấp các loại, đều do các vị vương gia phê duyệt. Chính là mấy người Luyện tướng quốc, có nói, nói…”
Hắn ấp a ấp úng, Trì Chẩm Nguyệt đã biết ý, nở nụ cười mang chút châm chọc: “Nói vương thượng như ta có cũng như không, ồn ào muốn phế ta phải không.”
Khúc Trường Lĩnh cúi gằm đầu, không dám nói tiếp.
Trì Chẩm Nguyệt cười lạnh vài tiếng, nói: “Ta biết những người đó đang nghĩ gì. Ha ha, may mà nhị điện hạ đã chết, bằng không bọn họ còn ồn ào hơn nữa? Hừ, xem ra ngày mai lâm triều phải giải quyết mấy người này!”
Sáng sớm hôm sau, Trì Chẩm Nguyệt thức dậy rất sớm, rửa mặt chải đầu, bãi giá đến kim điện lên tảo triều. Từ chuyên cung đế vương đi theo hành lang thềm ngọc thạch thông đến long ỷ, bỗng nhiên mặt y biến sắc.
Long ỷ vốn thuộc về y, lại có người dám ngồi ngay ngắn trên đó, đưa lưng về phía y, mặc đế vương triều phục như y, đầu đội kim quan, khi độ trang nghiêm, Dưới thềm ngọc, văn võ bá quan đứng thẳng chỉnh tề, lạnh lùng nhìn Trì Chẩm Nguyệt.
“Ai?” Trì Chẩm Nguyệt kinh ngạc tức giận, muốn đến trước mặt người nó nhìn chân tướng, người trên long ỷ chậm rãi quay đầu nhìn y, khuôn mặt tuấn tú sâm nghiêm, không chút biểu tình đối diện với y.
Trong đầu óc, giống như có thứ gì đó thoáng cái nổ tung, Trì Chẩm Nguyệt lui về sau vài bước, chỉ người nọ. toàn thân run lên, không phát ra nổi bất kì âm thanh gì.
Người nọ, chính là Trì Quân Thượng bị y dùng thuốc độc thả sông.
“Trì Chẩm Nguyệt, làm sao thấy bản vương, lại không nói nữa?” Trì Quân Thượng đã mở miệng, âm thanh lãnh khốc như dung nhan: “Bắt y!”
Trì Chẩm Nguyệt còn đang bị vây hãm trong kinh hãi vì Trì Quân Thượng sống lại, phía sau đột nhiên bị đánh một chưởng, lực đạo không tính là lớn, nhưng đủ để y đứng bất ổn, từ trên thềm ngọc lăn xuống, không đợi y bò dậy từ sàn kim điện lạnh băng, hai tay đã bị người bẻ ra phía sau, trói lại.
Y cuối cùng đã nhìn rõ người đánh lén trói y, chính là thiếp thân thị vệ Khúc Trường Lĩnh luôn đi theo sau hắn. Trói Trì Chẩm Nguyệt xong, Khúc Trường Lĩnh cúi đầu, cung kính lui ra một bên.
“Khúc Trường Lĩnh, ngươi dám phản bội ta?” Trong tiếng nói trong trẻo của Trì Chẩm Nguyệt mang theo phẫn nộ. Trong nháy mắt đã hiểu được vấn đế then chốt nhất định là bình “thuốc độc” Khúc Trường Lĩnh đưa cho y, căn bản không phải thuốc độc kiến huyết phong hầu… Cho nên, Trì Quân Thượng căn bản không trúng độc, còn nhân lúc y ốm đau nắm quyền triều chính. Còn y, bị Khúc Trường Lĩnh bịt mắt…
Trì Quân Thượng đứng trên cao lãnh đạm nói: “Trì Chẩm Nguyệt, Khúc Trường Lĩnh vốn là người mấy năm trước bản vương phái vào phủ của ngươi, làm sao có thể nói là phản bội?” Hắn ở trên cao nhìn Trì Chẩm Nguyệt, ánh mắt không mang chút cảm tình giống như hai lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể Trì Chẩm Nguyệt. “Bản vương biết ngươi dã tâm bừng bừng, sớm đã phái người giám thị nhất cử nhất động của ngươi.”
Tâm tạng Trì Chẩm Nguyệt đều ngừng hoạt động, sau một khắc, bị một câu của Trì Quân Thượng làm cho toàn thân lạnh lẽo tê dại, như rơi vào hâm băng.
“Nghiệt chủng nhà ngươi, căn bản không phải huyết mạch Trì thị hoàng tộc ta, làm sao xứng với vương vị Xích Ly?”
Khí lực toàn thân như bị rút ra, Trì Chẩm Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, nhìn xung quanh. Các thần tử đều dùng ánh mắt khinh thường phỉ nhổ nhìn y, có người cười khẩy: “Sớm đã nói y không xứng làm quốc quân, quả nhiên là nghiệt chủng mà Nguyệt Phù học sĩ và cung nữ yêu đương vụng trộm sinh ra. Nhờ có nhị điện ha tra ra chân tướng, nếu không chúng ta đã bị yêu nghiệt này lừa.”
Trì Chẩm Nguyệt nghe tiếng chê cười nhục mạ liên tiếp, căn môi. Ngữ khí của quần thần đương nhiên hết sức chua chát, mà ánh mắt nam nhân trên cao, lại càng giống dao nhỏ vô hình, muốn cắt từng miếng thịt trên người y, lăng trì mà chết.
Y chưa bao giờ biết, con người vẫn ôn nhu gọi Chẩm Nguyệt Chẩm Nguyệt, vẫn mỉm cười sủng y, nam nhân dung túng y, lại có thể dùng ảnh mắt kinh khủng như vậy nhìn y.
Quân Thượng, vĩnh viễn không tha thứ cho y, càng vĩnh viễn không thích y như trước kia… Ý thức được điểm ấy, lòng Trì Chẩm Nguyệt thoáng chốc trống rỗng, giống như không còn tồn tại cái gì nữa.
Trong toàn bộ thế giới, chỉ nhìn thấy căm hận và oán hận ẩn sâu trong đáy mắt Trì Quân Thượng.
Phương danh
Yến Khinh hầu 晏轻侯: ‘Yến’ an nhàn, an lạc ‘Khinh’ nhẹ ‘hầu’ đứng thứ hai trong ngũ tước.
Hương Mãn lâu 香满楼: ‘Hương’ thơm mát ‘Mãn’ tràn ngập, hoàn toàn ‘lâu’ lầu, gác.