Bạn Quân

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Khi Trì Chẩm Nguyệt có ý thức trở lại, đã là hoàng hôn của hai ngày sau. Hương thảo dược nồng đậm hòa lẫn với Long Tiên Hương, phiêu đang trong tẩm cung.

Y mở mắt, bên mép giường là khuôn mặt Tĩnh vương. Thấy Trì Chẩm Nguyệt đã tỉnh lại, khuôn mặt mang đầy mệt mỏi của Tĩnh vương cuối cùng lộ ra nụ cười, đỡ Trì Chẩm Nguyệt tựa vào đầu giường, đưa bát thuốc.

“Uống đi.”

Uống thêm nữa, cũng không cứu nổi y… Trì Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm chén thuốc, trong lòng đắng chát, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết bát thuốc.

Tĩnh vương buông bát, lau miệng cho Trì Chẩm Nguyệt, sờ đầu y, nói: “Uống thuốc rồi ngủ một giấc, tĩnh dưỡng vài ngày, sẽ khỏe thôi.”

Lời này, lừa hài tử thì được! Trì Chẩm Nguyệt âm thầm cười nhạo, cũng không vạch trần lời nói đối của Tĩnh vương, lại trở về ổ chăn, ánh mắt lưu chuyển đến án thư chồng chất phong thư tấu chương, không ít đã được triện đỏ ở góc. Y biết đây là đại biểu cho quân tình gấp gáp, hít sâu hỏi Tĩnh vương: “Huyền Long hôm nay tiến đến đâu rồi?”

“Hôm nay lâm triều, thám tử tiền phương truyền hồi tin tức nói thiết kỵ Huyền Long đã sớm vào Phổ An. Theo tốc độ hành quân này, không đến hai tháng, là có thể đến biên cảnh Xích Ly.” Tĩnh vương nhíu mày ưu tư, tay chắp sau lưng, chậm rãi đi lại trong tẩm cung. “Hôm nay ta đã lênh cho toàn quân Xích Ly đề phòng, hai ngày sau các trú binh ở biên quan đều hành quân đến biên giới phía bắc, tuyệt không thể để đại quân Huyền Long bước nửa bước vào lãnh thổ Xích Ly.”

Hắn và quần thần Xích Ly đều rõ ràng, một ngày phòng tuyến phía bắc Xích Ly bị công phá, ắt binh bại như núi đổ, không chống đỡ nổi gót sắt của Huyền Long. Mà dốc tất cả binh lực toàn quốc, liệu có thể ngăn chở đại quân Huyền Long ngoài biên giới Xích Ly không, vẫn chưa thể nói rõ.

Hiện giờ chỉ có thể khẩn cầu Câu Bình quốc sẽ ra tay trợ giúp. Hai nước hợp lực, mơi có phần thắng.

Trì Chẩm Nguyệt cũng đem hi vọng ký thác vào phòng thư Khúc Trường Lĩnh đưa. Vào cuối thu sắc phong rực rỡ, y cuối cùng đã chờ được Khúc Trường Lĩnh người phong trần.

“Thế nào rồi?” Y đẩy áo lông hồ tuyết trắng trên người, ngồi dậy từ nhuyễn tháp, hỏi người đang quỳ bên tháp.

Một tháng này, tuy không nôn ra máu nữa, nhưng thân thể tựa hồ càng ngày càng suy yếu không còn sức lực. Ánh mắt Tĩnh vương nhìn Trì Chẩm Nguyệt, ngày càng thêm thương hại, không giam lỏng Trì Chẩm Nguyệt trong tẩm cung nữa. Hôm nay cuối thu trời xa, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, Trì Chẩm Nguyệt liền sai người chuyển nhuyễn tháp đến ngự hoa viên phơi nắng.

Khúc Trường Lĩnh hơi lắc đầu, đủ để làm tâm Trì Chẩm Nguyệt trầm xuống.

“Tần Sa đại nhân nói lần này không thể giúp hoàng thượng, còn muốn ty chức mong theo thư hồi âm cho hoàng thượng.” Khúc Trường Lĩnh lấy một phong thư từ trong ngực ra giao cho Trì Chẩm Nguyệt, lại nói: “Trên đường ty chức từ Câu Bình trở về, phát hiện Câu Bình vụ thu hoạch bị mất mùa, khắp nơi đều có không ít nạn dân tụ tập gây chuyện, rất loạn.”

Trì Chẩm Nguyệt buông bình rượu trong tay, đang hủy dấu hàn của bức thư. Câu Bình quốc có nội loạn, thân mình lo chưa xong, tất nhiên không rảnh giúp Xích Ly đối phó Huyền Long, thực sự là lão thiên gia không giúp y rồi.

Y cười khổ, vừa ho vừa mở bức thư, chỉ có vài chữ, nói đại điện hạ Trọng Lâu năm ngoái y len đưa cho Tần Sa đã biến mất, nếu có tin tức, Tần Sa sẽ báo tin.

Trì Chẩm Nguyệt run run. Tuy rằng năm đó kết giao Tần Sa, đem đại ca Trọng Lâu làm lễ vật, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ đại ca rất tốt, luôn nhờ Tần Sa đối xử tử tế, không ngờ đại ca lại biến mất ở Câu Bình quốc đưa mắt chẳng quen này.

Y im lặng một lát, cuối cùng xé nát hồi âm của Tần Sa, mặc cho giấy vụn bay theo gió, phiêu tán khắp nơi, cô đơn tiêu điều. Giơ bình ngọc lên, chậm rãi uống liệt rượu.

Thọ yến Trì nữ hoàng mùa thu năm ngoái hoa lệ trôi qua, bốn huynh đệ cùng ở trên một đường. Mới một năm, tất cả đều đã thay đổi. Đại ca Trọng Lâu biến mất sống chết chưa hay, tam ca Mộng Điệp vẫn chưa trở về trả thù y, mà nhị ca Trì Quân Thượng hiện giờ cũng không có tin tức. Chỉ còn mình y, một mình ở lại cung thành hoa lệ mà băng lạnh không có sinh khí này. Nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thực, ngôi vị Xích Ly hoàng của y, chỉ là một chuyện cấm luyến tức cười kéo dài hơi tàn dưới thân nam nhân…

“Hoàng thượng?” Đợi lâu không nghe thấy Trì Chẩm Nguyệt nói, Khúc Trường Lĩnh thử gọi một tiếng, lén nhìn Trì Chẩm Nguyệt. Hiện giờ ở rất gần, hắn lại để tâm, tinh tường phát hiện cổ Trì Chẩm Nguyệt có mấy vết hôn dấu răng.

Trì Chẩm Nguyệt thoáng từ trong ngẩn ngơ giật mình tỉnh giấc, vung tay với Khúc Trường Lĩnh, “Ngươi lui ra đi.”

“Ty chức xin cáo lui.” Khúc Trường Lĩnh cung kính đứng lên, trong nháy mắt đưa lưng về phía, trên mặt hắn xẹt qua suy nghĩ sâu xa.

Ngay lúc Trì Chẩm Nguyệt phất tay, hắn thấy cổ tay tái nhợt gầy yếu của Trì Chẩm Nguyệt có mấy vết tay. Vết ngón tay này, rất thô, cũng rất sâu. Hoàng hậu Trì Tuyết Dao, tuyệt đối không thể có bàn tay thô to hữu lực như vậy.

Trong cung Xích Ly, ai dám lưu lại vết thương trên người hoàng đế tôn quý?

Tĩnh vương đêm đó từ Trì Chẩm Nguyệt biết được việc mượn binh Câu Bình không có kết quả, hắn vốn cũng không ôm hi vọng quá lớn, ngược lại thoải mái nói với Trì Chẩm Nguyệt vài câu: “Không mượn được binh, đó là lão thiên muốn Xích Ly ta một mình đối mặt với chiến sự. Huyền Long tuy mạnh, Xích Ly ta cũng không phải tiểu quốc mềm yếu vô năng, có thể mặc Huyền Long muốn lam gì thì làm. Tiểu tử Huyền Dịch kia muốn khai chiến, chỉ phóng ngựa đến, bản vương đã đặt bẫy ở bắc cảnh, đến lúc nhất đình giết hắn lạc hoa lưu thủy.”

Hắn thưởng thức mái tóc đen bóng của Trì Chẩm Nguyệt dưới ngọn nên rực rỡ, mỉm cười nói: “Nguyệt nhi, ngươi yên tâm, dù cho trời có sụp xuống, cũng có ta chống đỡ cho ngươi, tuyệt đối không để ngươi bị thương một chút.”

“Có cữu cữu ở đây, Chẩm Nguyệt đương nhiên yên tâm.” Trì Chẩm Nguyệt sóng mắt dịu dàng lưu đôgnf, sau một khắc lại lộ ra biểu tình có vài phần khiếp sợ, vương cổ tay bị thương thấp giọng: “Cữu cữu tối qua nắm ta đau quá.”

Tĩnh vương đang định thương yêu tiểu gia hỏa này, thấy dấu vết trên cổ tay Trì Chẩm Nguyệt, thương cảm nảy sinh, ôm Trì Chẩm Nguyệt ngồi trên đùi mình, hôn đôi môi hồng của thiếu niên, cười nhẹ: “Vậy hôm nay để bản vương hầu hạ ngươi.”

Bàn tay lớn tham nhập vào trong xiêm y thiếu niên, cầm lấy căn nguyên nam tính yếu ớt, thong thả chơi đùa.

Tiếng nước dính ướt không bao lâu vang lên. Hai tay Trì Chẩm Nguyệt nắm chặt vai Tĩnh vương, nhíu mày thở dốc, chịu đựng hạ thân càng ngày càng vui vẻ.

Không muốn lộ dáng vẻ chật vật bất lực trước mặt Tĩnh vương, nhưng thân thể nam tính chính là bi ai như vậy, dù cho trong lòng có chống cự thế nào, thân thể vẫn trung thực theo bản năng, rơi lệ với nam nhân đùa bỡn hắn, khuất phục…

Y nhắm chặt mắt, thân thể bỗng nhiên bị đặt lên ghế, y trợn mắt, không thể tin được nhìn Tĩnh vương đang chúi đầu vào hạ thân y, rồi lại ngửa đầu, rên rỉ.

Nam nhân mở miệng ngậm y, cố sức phun ra nuốt vào.

“A…” Mười ngón tay Trì Chẩm Nguyệt bám chặt tay vịn, ngực kịch liệt phập phồng, giống như một cái ống bễ hỏng sắp bị vứt bỏ. Y mờ mịt nhìn bức rèm che ở cửa, chỉ cảm thấy những viên ngọc kia càng thêm chói sáng mắt, từ từ che khuất đường nhìn y…

Mấy ngày sau, thiết kỵ Huyền Long áp sát bắc cảnh Xích Ly, cùng quân Xích Ly đã đóng quân ở đó xung đột vũ trang, châm ngọn lửa chiến tranh.

Tướng sĩ Xích Ly người người biết đây là trận đánh liên quan đến tồn vong của Xích Ly, đều bỏ sống quên chết anh dũng giết địch, liên tiếp đánh lùi đại quân Huyền Long, còn thừa thắng xông lên, đẩy lùi đại quân Huyền Long rút lui sáu mươi dặm.

Tin chiến thắng truyền tới triều đình, toàn triều văn võ vui mừng khôn xiết. Tĩnh vương cũng vô cùng vui mừng, bãi triều bội chạy đến tẩm cung báo tin vui cho Trì Chẩm Nguyệt.

Trì Chẩm Nguyệt đang nửa nằm trên tháp uống rượu, nghe tin vui, lại không nở nụ cười, sóng mắt càng thêm trong suốt.

“Đại quân Huyền Long từ trước đến nay dũng mãnh, trận bại này, thật có chút đáng ngờ.”

“Nguyệt nhi hơi đa nghi rồi.” Tĩnh vương lòng tràn ngập vui vẻ, cười nói: “Xích Ly ta dù sao cũng là đại quốc Nam Cương, binh mã chưa chắc đã thua Huyền Long. Nguyệt nhi nói lời này, tăng chí khí người ta, diệt uy phong của mình. Ha ha…”

Biết lúc này Tĩnh vương đang thỏa thuê mãn nguyện, tất nhiên không nghe cảnh báo, Trì Chẩm Nguyệt buông mắt, âm thầm cười lạnh không cần nói nhiều nữa, chỉ từng ngụm từng ngụm đau đớn uống rượu mạnh. Y và Huyền Dịch tiếp xúc không nhiều, cũng đủ để lãnh hội cơ trí giả dối của hoàng đế Huyền Long. Huyền Dịch, không phải loại người đơn giản bị bại thì lui.

Dự cảm Trì Chẩm Nguyệt nhanh chóng ứng nghiệm, trên dưới kinh đô Xích Ly còn đang chìm trong vui sướng thắng lựoi, phía tây lãnh thổ đã bảo nguy.

Đại quân Huyền Long tập hợp ở bắc cảnh, luân phiên mãnh công, một nhánh kị binh nhẹ tinh tráng hơn ba vạn người lặng lẽ đi theo sơn đạo phía tây, chờ tướng sĩ thủ biên tây tuyến của Xích Ly phát hiện tình hình, đã là quá muốn. Tinh binh Xích Ly đều ở phía bắc giằng co cùng đại quân Huyền Long, tây tytến binh lực mỏng yếu, căn bản không chống đỡ được thiết kỵ Huyền Long, không được hai ngày đã bị kị binh nhẹ phá quan đi vào, thế như chẻ tre, đến thẳng Phong Hoa phủ đô thành Xích Ly.

Khi Tĩnh vương vội vội vàng vàng triệu tập quân đội đến gần kinh đô, kị binh nhẹ Huyền Long đã đến gần Phong Hoa phủ, vây quanh đô thành Xích Ly.

Cờ xí hai quân, cách tường thành cao to cháy đỏ, đón gió bay cao, vì ngày cuối thu nhiễm phải xơ xác tiêu điều vô tận. Tiếng kèn hùng hồn bi thương, giống như nói rõ Xích Ly không thể tránh khỏi số phận vong quốc.

Trì Chẩm Nguyệt một mình, ngồi ở đài ngắm cảnh cao nhất trong cung “Phi Hoa các”, mặc áo đỏ và tóc đên bay trong gió mạnh, uống ngụm rượu, lại ho mạnh một hồi, thở dốc, sau đó lại uống, lại ho…

“Đừng uống nữa!” Theo tiếng bước chân đến gần, một bàn tay lớn mang nhẫn vàng bỗng xuất hiện từ sau lưng y, cướp lấy bình ngọc, lại khoác chiếc áo lông hồ tuyết trắng bao lấy thân thể Trì Chẩm Nguyệt bị gió đông lạnh run run.

“Đừng động vào ta!” Trì Chẩm Nguyệt ngoài ý muốn quay đầu lại, nhướn hai hàng lông mày với Tĩnh vương.

“Đưa chén trả lại cho ta!”

Tĩnh vương không thể nghĩ đến Trì Chẩm Nguyệt cư nhiên dám quát hắn, trầm mặt, lại nhìn khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của Trì Chẩm Nguyệt, hắn thở dài, thực sự bó tay với thiếu niên tùy hứng này, cười khổ: “Nguyệt nhi, ngự y đã nói, ngươi không thể uống rượu, nếu không…”

“Nếu không sẽ chết sớm hơn, đúng không?” Trì Chẩm Nguyệt cướp lời, mắt thấy Tĩnh vương cứng họng, y lại nở nụ cười, mặc sức làm càn.

“Cữu cữu, ngươi không cần giấu ta. Cơ thể ta, chính ta rõ ràng. Ta sớm biết mình sống không lâu nữa.”

Y mỉm cười lấy bình ngọc từ tay Tĩnh vương, uống một ngụm lớn, chậm rãi ngồi xuống đất, nheo mắt, nhìn đúng chỗ ánh mặt trời ánh vào, một mảnh chải vào cung vũ nguy nga…

“Rượu là đoạn trường đao. Nhưng nếu không uống, Chẩm Nguyệt càng đau.”

Từ rất lâu rất lâu trước đây, y đã mộng tưởng một ngày kia có thể đứng ở nao cao nhất Xích Ly, khiến cho tất cả đều thần phục dưới chân y, khiến cho tất cả mọi người đều không coi thường y. Cuối cùng leo lên bảo tọa hoàng đế Xích Ly, y mới phát hiện ước mơ dĩ vãng chỉ là một hồi mộng đẹp. Hiện thực tàn khốc, làm cho y chỉ có thể dùng rượu mạnh gây tê mình. Nhưng càng uống nhiều rượu, cho dù có thể chống đỡ ốm đau, cũng không thể quên được đau đớn sâu trong tim.

Y nhìn trời chiều dần chìm vào hoàng hôn, một ngụm lại một ngụm, uống hết rượu tàn trong bình, lau khóe miệng, quay đầu nói cười nói với Tĩnh vương: “Ngày mai, để ta đi ra thành đầu hàng đi.”

“Ngươi nói vậy cái gì vậy!” Tĩnh vương chợt sững sờ rồi mặt đầy tức giận, “Lẽ nào ngươi muốn làm vong quốc chi quân?”

Trì Chẩm Nguyệt ung dung nói: “Sống làm vong quốc chi quân, còn hơn ương nganh mà chết. Hơn nữa vong quốc, chẳng qua là đổi một hoàng đế đến quản. Mọi người vẫn sống như thế, có cái gì đáng lo.”

Khuôn mặt Tĩnh vương phát xanh.

“Thân là huyết mạch Trì thị, lại có thể đơn giản làm mất cơ nghiệp tổ tông như thế? Ngươi…” Bỗng nghĩ đến Trì Chẩm Nguyệt cũng không phải cốt nhục của nữ hoàng, nhất thời im lặng.

Trì Chẩm Nguyệt hai vai khẽ run rẩy cười khanh khách: “Chẩm Nguyệt vốn không phải là người Trì gia, nói gì đến làm mất cơ nghiệp tổ tông?” Y hình như càng nghĩ càng buồn cười, cười đến mức rơi lệ, lại che ngực ho khan.

Tĩnh vương đứng bên nhìn hôi lấy, cho đến khi bóng đêm bao phủ bốn phía, mới kéo Trì Chẩm Nguyệt, ôm chặt thiếu niên, thấp giọng noi: “Ngươi tưởng vong quốc chi quân dễ làm sao? Dù cho Huyền Long không giết ngươi, tất cả thần dân Xích Ly cũng sẽ không buông tha cho ngươi, nhất định sẽ tìm trăm phương nghìn kế giết ngươi.”

“Ta đầu hàng, cũng là để bảo toàn tính mệnh cho họ, bọn họ còn giết ta làm gì? A, bởi vì bọn họ là chí sĩ ái quốc, cho nên muốn giết một tên sợ chết mua danh chuộc tiếng như ta?” Trì Chẩm Nguyệt cười khẩy: “Nếu bọn họ thực sự muốn tận trung với Xích Ly, có thể đi giết binh địch Huyền Long, nếu không thì dứt khoát tự sát tuẫn quốc. Giết ta có lợi ích gì?”

Tĩnh vương trong lúc nhất thì bị câu hỏi của Trì Chẩm Nguyệt làm cho á khẩu, chỉ có thể thở dài, đỡ Trì Chẩm Nguyệt xuống Phi Hoa các.

Buổi sáng hôm sau, Trì Chẩm Nguyệt vừa tỉnh ngủ, đang ở trong tẩm cung uống thuốc, đột nhiên nghe được tiếng nổ nặng nề bên ngoài, theo sát là loáng thoáng tiếng hét, tiếng binh khí xé gió trộn lẫn với tiếng ngựa hí, kinh động vô số chim chóc trong cung.

Huyền Long thành công rồi? Ánh mắt Trì Chẩm Nguyệt hơi nghiêm, chỉ thấy bức rèm lay động, Khúc Trường Lĩnh vọt vào, cũng không bận tâm quỳ lạy cấp bậc lễ nghĩa, nói: “Hoàng thượng, quân địch đã công phá hai cửa thành tây, bắc, sắp tiến đến gần Phong Hoa phủ rồi.”

Hắn còn chưa nói xong, bên ngoài tiếng bước chân gấp gáp, Tĩnh vương một tay cầm trường kiếm và bao vải, sải bước tiến vào. Một tay khác kéo theo một thiếu nữ, chính là Tuyết Dao kể từ ngày đại hôn Trì Chẩm Nguyệt chưa gặp một lần. Lúc này Tuyết Dao mặc phục sức của một nữ hài bình thường, còn ôm con mèo, thấy Trì Chẩm Nguyệt liền cười nói: “Nguyệt ca ca, cha nói ca vẫn luôn sinh bệnh, đã khỏe chưa? Hôm nay cha muốn chơi trốn tìm với chúng ta!”

Trì Chẩm Nguyệt sửng sốt. Tĩnh vương đã buông Tuyết Dao, đi tới bên người y, lấy một tấm xiêm y bằng vải thô trong bao ra, giục Trì Chẩm Nguyệt: “Mau thay! Trong thành binh mã không đủ, không chống đỡ được lâu. Chạy ra khỏi hoàng cung mới có đường sống.”

Thấy Trì Chẩm Nguyệt còn đang do dự, Tĩnh vương nhịn được không được mặc y phục lên người Trì Chẩm Nguyệt, lại lấy tro tàn trong lư hương, bôi bẩn mặt Trì Chẩm Nguyệt, kéo Trì Chẩm Nguyệt và Tuyết Dao ra ngoài. Khúc Trường Lĩnh vội theo.

Bộc dịch trong cung đã bị tiếng chém giết càng ngày càng rõ ràng ngoài cung thành tường cao làm cho sợ mất mật, kêu sợ hãi chạy tán loạn, xoắn xuýt, không ai còn để ý đến đám người Trì Chẩm Nguyệt. Bốn người đi qua một núi giả, đi tới một cửa nách không thấy được.

Tĩnh vương dừng chân, ném bao vải vào lòng Trì Chẩm Nguyệt, nói nhanh: “Bên trong là chút đồ trang sức lộ phí và lương khô. Còn có đan dược hàng ngày của ngươi, ta đã dặn ngự y chế không ít, đều ở trong bao này. Sau này mai danh ẩn tích, nghìn vạn lần đừng để cho người nhận ra ngươi. Dao nhi ta giao cho ngươi.”

‘Vậy còn cữu cữu?…”

“Ta tất nhiên không thể đi.” Tĩnh vương nhấc trường kiếm trong tay, kiên quyết nói: “Ta là thân vương Trì thị, dù có chết, cũng phải trên trên hoàng thành.” Tai nghe tiếng kêu càng thêm kịch liệt, hắn không nỡ rời mà nhìn Trì Chẩm Nguyệt lần cuối, nói: “Đi mau!” Xoay người nhanh trong rời đi.

Sắc mặt Trì Chẩm Nguyệt đổi mấy lần, phút chốc dùng lực rút đao từ bên hông Khúc Trường Lĩnh, gác lên cổ Tuyết Dao, hô lớn với Tĩnh vương: “Đứng lại!”

Tĩnh vương quay đầu lại, không thể tin vào những gì đang thấy, nổi giận gầm lên muốn xông tới, nhưng lại bị giữ lại.

Một sợi tơ máu chảy ra từ cổ Tuyết Dao, nàng vừa đau vừa sợ, “oa” khóc lớn.

“Nguyệt nhi ngươi định làm gì?” Tĩnh vương kinh sợ chầm chậm đến gần,

Khúc Trường Lĩnh bên cạnh cũng biến sắc, xuất ra một chiệc còi đồng thổi, một tiếng chói tai truyền đi xa.

Trì Chẩm Nguyệt không để ý tới hành động của Khúc Trường Lĩnh, chỉ nắm chặt chuôi đao trong tay, nhìn chằm chằm Tĩnh vương: “Muốn mệnh của Tuyết Dao, ngươi hãy chặt bỏ tay phải, và bẻ gãy hai chân.”

Tĩnh vương giận run người, cả giận nói: “Nguyệt nhi, ta toàn tâm toàn ý muốn cứu ngươi. Ngươi lại đối xử như vậy với ta?”

Trì Chẩm Nguyệt cắn môi, đột nhiên nở nụ cười: “Việc khi đó ngươi làm với ta, Chẩm Nguyệt cho tới giờ không hề quên. Ta đợi ngày này, đã đợi rất lâu rồi.”

“Hóa ra ngươi vẫn chỉ là diễn kịch lừa ta!” Tĩnh vương mặt mày vặn vẹo, hai mắt phiếm đỏ.

“Bớt nói nhảm đi. Nếu không chém, ta sẽ chặt tay của nha đầu ngốc này.” Trì Chẩm Nguyệt bề ngoài trấn tĩnh, hai tay cũng đã không nhịn được run rẩy. Nếu không phải có một oán niệm sâu nặng giúp y, thì y từ lâu đã không cầm được đao.

Thông minh như y, đương nhiên nhìn ra được mê luyến Tĩnh vương dành cho y ngày càng sâu đậm, y liền dùng nụ cười giả tạo, từng chút một đánh tan phòng bị của Tĩnh vương. Chỉ vì có một ngày, có thể hung hăng báo thù nam nhân đã lăng nhục y.

Hai bàn tay y, chưa từng chân chính nhiễm huyết. Nhưng nhớ lại cái đêm bất kham đó, y thề ngay trái tim mình, nhất định phải tự tay giết cầm thú này. Cho nên, hắn sẽ không để cho Tĩnh vương chết tỏng tay quân địch, như vây là quá dễ dàng cho Tĩnh vương.

“Ngươi dám động đến một cọng tóc của Dao nhi?” Đáy mắt Tĩnh vương lộ vẻ tức giận, trên mặt vẫn bày ra một nụ cười khiến Trì Chẩm Nguyệt lạnh sống lưng, đi về phía trước một bước, rút ngắn khoảng cách hai người, vẫn khen nói: “Nguyệt nhi thực sự không nghe lời. Xem ra, bản vương còn phải dạy dỗ lại ngươi, ha ha…”

“Ngươi sẽ không còn cơ hội này nữa.” Một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên. Một thân ảnh màu tím đến phía sau Tĩnh vương, không đợi Tĩnh vương quay đầu, liền có một mũi nhọn ba tấc xuyên từ phía sau tim Tĩnh vương, đâm xuyên qua ngực lộ mũi kiếm ở phía trước.

Một động tác nhanh như tia chớp, Tĩnh vương còn chưa kịp phát ra tiếng kêu, đã khí tuyệt. Vẻ mặt hắn, còn mang theo dáng tươi cười, vô cùng quỷ dị.

Trì Chẩm Nguyệt cũng khiếp sợ không hiểu, mắt thấy mũi kiếp bị rút ra, thi thể Tĩnh vương không còn chống đỡ, đổ “rầm” xuống đất, lộ ra người phía sau hắn.

Một thân tử y, một thanh trường kiếm, còn đang tích máu. An Kiếm quân nhẹ nhàng rung kiếm, vẩy huyết châu, lạnh lùng nhìn Trì Chẩm Nguyệt.

Đối mặt với An Kiếm quân toàn thân tản ra sát khí cường liệt, Trì Chẩm Nguyệt không tự chủ được buông chuôi đao. Tuyết Dao lập tức nhào tới bên thi thể Tĩnh vương, khóc kêu: “Cha, người mau đứng lên đi! Cha…”

Trì Chẩm Nguyệt lúc này mới ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, lui về phía sau hai bước, nghe được một âm thanh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn: “Đừng sợ.”

Một đôi tay, đỡ thân thể cứng ngắc của y.

“Nhị, nhị ca…” Y thì thào chống tay, đối diện với đôi mắt Trì Quân Thượng. Vẫn ôn nhu như xưa, giống như chưa từng rời bỏ y… Bất ngờ này, làm Trì Chẩm Nguyệt không biết là thật hay mộng.

“Chẩm Nguyệt…” Trì Quân Thượng thấy bộ dạng khiếp đảm muốn nhận mà không dám nhận của tứ đệ, không khỏi một trận thương yêu, lấy tay áo lau sạch sẽ bụi bặm trên mặt Chẩm Nguyệt, thấp giọng nói: “Nhị ca về rồi.”

An Kiếm quân trầm tĩnh nhìn hai huynh đệ. Phía sau có tiếng bước chân, một nam nhân dáng cao gầy đến gần, trên đình đầu đội nón trúc che lụa xanh, giấu đi nửa khuôn mặt.

Nam nhân nhìn thân thể Tĩnh vương một chút, nói: “Tử Khanh, nếu đã xả giận xong rồi, thì đi thôi.”

An Kiếm quân gật đầu một cái, lấy khăn bố lau máu chảy trên thân kiếm, tra kiếm vào bỏ. Thấy Trì Quân Thượng đang si ngốc nhìn Trì Chẩm Nguyệt, bất giác nhíu mày.

Nam nhân đang che mặt kia nở nụ cười, vỗ vai An Kiếm quân nói: “Đi thôi. Bảo bối nhi tử Mộng Điệp của ngươi cũng không nghe lời khuyên của ngươi, đến Câu Bình tìm Trọng Lâu điện hạ. Quân nhi nếu muốn ở đây, thì tùy theo hắn đi. Đây là con đường con cháu đã chọn, họa phúc phải xem vận số của bọn họ.”

“Ngôn Tiếu, từ nhỏ đến lớn, ngươi đều biết nói chuyện.” An Kiếm quân hơi cười khổ.

Võ công của ta không bằng ngươi, nếu như nói cũng không hơn ngươi, ta trước mặt ngươi, chẳng phải không có ngày xoay người sao? Ha ha…” Nam nhân cười nắm tay An Kiếm quân, phiêu nhiên xoay người, tay áo hai người khẽ bay, nhanh chóng đi xa.

Trì Chẩm Nguyệt ngây người một lúc lâu, đột nhiên giật mình, lạnh mặt vung tay ra, tránh khỏi Trì Quân Thượng. Làm như không nhìn thấy khó hiểu và thụ thương trong mắt Trì Quân Thượng, y khom lăng nhặt đao, đi tới bên thi thể Tĩnh vương, một cước đá văng Trì Tuyết Dao đang khóc lớn, vung đao chém loạn, chém hạ thân thi thể thành một bãi thịt vụn.

“Chẩm Nguyệt! Chẩm Nguyệt!” Thấy vẻ mặt thiếu niên chỉ còn thần sắc điên cuồng, tim Trì Quân Thượng đập nhanh, tiến đến muốn ngăn cản Trì Chẩm Nguyệt. Trì Chẩm Nguyệt đã mệt đến mức thoát lực, làm rơi đao xuống đất, thở dốc một hồi, lại nhịn không được cười lớn.

Y cuối cùng đã được giải thoát khỏi ác mộng có tên cầm thú này. Thật sự có vài việc, không thể vãn hồi trở lại.

Trì Chẩm Nguyệt cười một hồi, âm thanh dần hạ xuống, cuối cùng tan trong gió. Y ngẩng đầu, đối mặt với người phía trước, lạnh lùng nới với Trì Quân Thượng vẻ mặt thương tiếc: “Ngươi còn trở về làm gì? Ngươi không biết ta đã hạ chỉ bắt ngươi sao?”

“Ta biết đều là do lão tặc Tĩnh vương ép đệ viết chiếu thư. Ngày đó ta xông vào tẩm cung gặp đệ, Tĩnh vương ẩn thân chỗ tối, đệ vì muốn cứu ta, nên mới cố ý đuổi ta đi.” Trì Quân Thượng kéo Trì Chẩm Nguyệt, ôn nhu nói: “Chẩm Nguyệt, nhị ca không phải ngu ngốc, tất cả đều hiểu rõ.”

Phương danh

Phi Hoa các 飞花阁: ‘Phi’ bay ‘Phi Hoa’ bụi hoa ‘các’ lầu các, gác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.