CHƯƠNG 5
“A?” Tĩnh vương nhướn mày.
“Là hắn không cần ta trước.” Đấu tranh nói xong câu này, Trì Chẩm Nguyệt giống như thoát khỏi bứt rứt trong lòng, không còn rơi lệ nữa. Cũng có thể, tất cả nước mắt của cuộc đời, đều đã rơi hết vào ngày hôm qua…
Y im lặng một lúc, nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, mới thấp giọng nói: “Mộng Điệp đầu độc sát mẫu, là do một tay Quân Thượng bày ra, vì giúp ta diệt trừ đối thủ, thuận lợi đăng cơ. Nhưng hiện giờ ta đã cưới Dao, Quân Thượng đối xử, đã không giống trước.” Sau đó y dừng lại ho khan vài tiếng, hít sâu một hơi, nói: “Quân Thượng có thể tính kế bán đứng Mộng Điệp, đương nhiên cũng có thể phản bội ta. Lưu lại hắn, ta không thể an tâm…”
Tĩnh vương ngưng mắt nhìn Trì Chẩm Nguyệt chốc lát, cuối cùng lười biếng nói: “Diệt trừ Trì Quân Thượng không khó. Chỉ là…” Hắn ngừng lại, ngón tay chậm rãi lướt qua gương mặt nóng lên vì sốt cao, sờ đến đôi môi cũng nóng bỏng.
“Nguyệt nhi, ngươi làm thể nào cho bản vương tin tưởng, chẳng phải vì sợ bản vương làm hại tiểu tử Quân Thượng kia, nên mới cố ý nói như vậy, chọc giận Quân Thượng? Ha ha.”
Sắc mặt Trì Chẩm Nguyệt hơi đổi, thấy ngón tay Tĩnh vương đi xuống hạ thân, y dùng sức cắn môi, vươn đôi tay run rẩy, chậm rãi cởi y phục thay Tĩnh vương.
Tĩnh vương vẫn để ý biểu tình Trì Chẩm Nguyệt, ánh mắt theo hô hấp nặng nề cũng thâm trầm dần. Không chịu nổi động tác chậm chạp của Trì Chẩm Nguyệt, hắn kéo áo lấy căn nguyên dục vọng ra, giữ cằm dưới của thiếu niên, thẳng lưng nhét phân thân vào miệng bị ép mở lớn bắt đầu đâm chọc.
“Nguyệt nhi, cái miệng nhỏ nhắn bên trên của ngươi cũng không tệ.” Tĩnh vương vừa nói hạ lưu, vừa chuyển động nhanh hơn.
Trì Chẩm Nguyệt ngửi thấy khí tức *** mỹ khuếch tán trong không khí, khép hai mắt lại.
Trận phong hàn này khí thế hung mãnh, hơn nữa thể xác và tinh thần Trì Chẩm Nguyệt đều chịu thương nặng, ban ngày bị Tĩnh vương lăn qua lăn lại một phen, tuy rằng uống vài bát thuốc khu hàn, đến đêm bệnh tình vẫn không giảm bớt, ngược lại càng nghiêm trọng thêm, ở trên long sàng xoay người lăn lộn, còn không ngừng nói mê sảng. Cung nữ vội đi gọi ngự ý, chẩn trì xong, kết luận tim phổi đều bị viêm.
Hai ngự y nhìn nhau, lại cùng lắc đầu. Tân hoàng đế thể cốt vốn cực tệ, nếu điều dưỡng thoả đáng, mặc dù không thể sống thọ như người thường, nhưng sống thêm bảy tám năm thì không thành vấn đề. Nhưng xem tình hình hiện giờ, đã là không có phương pháp xoay chuyển trời đất, có dùng thêm thuốc và châm cứu cũng chỉ có giúp Trì Chẩm Nguyệt kéo dài chút thời gian. Nhưng mà tình hình thực tế này, hai người tất nhiên không dám nói ra, miễn cho bị cơn thịnh nộ của tân hoàng đế và Tĩnh vương hái đầu.
Hai người khai mấy đơn đề khí tục mệnh, suốt đêm dày vò cho Trì Chẩm Nguyệt uống. Đến hừng đông, cuối cùng Trì Chẩm Nguyệt cũng ngừng hồ ngôn loạn ngữ, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tĩnh vương ban ngày vào cung nhiếp chính, buổi tối thì hồi phủ nghỉ ngơi. Tất nhiên hắn không sợ bộc dịch trong cung nghị luận, nhưng nếu chuyện quốc trượng hàng đêm ngủ lại nội cung, lan truyền ra ngoài, sẽ lại nổi một hồi sóng gió trong triều. Trì Chẩm Nguyệt đang bệnh nặng, không đáp ứng được nhu cầu của hắn, dứt khoát để Trì Chẩm Nguyệt nằm trên giường dưỡng bệnh.
Tĩnh dưỡng mấy ngày, mùa hè đã hết, bệnh tình Trì Chẩm Nguyệt có chuyển biến tốt. Hôm nay, y đã có thể xuống giường đi lại. Người ở tẩm cung thấy hoàng đế đã thanh tinh, đến ngự thư phòng bẩm báo cho Tĩnh vương.
Tĩnh vương bước vào tẩm cung, thấy Trì Chẩm Nguyệt đang bám vào bàn chậm rãi bước đi, hắn cười cởi áo choàng, tiện tay ném cho cung nữ phía sau, đến đỡ Trì Chẩm Nguyệt, nói: “Thân thể ngươi xem ra khôi phục cũng nhanh, a!”
Thân thể Trì Chẩm Nguyệt run lên, thấp giọng nói: “Tạ ơn cữu cữu quan tâm.”
Tĩnh vương nhìn y nhu thuận, tâm tình không tệ. Vẫy lui cung nữ xung quanh, ôm Trì Chẩm Nguyệt ngồi, thản nhiên nói: “Nguyệt nhi, ngươi là người thông minh, bản vương cũng là thưởng thức điểm đó của ngươi. Chỉ cần sau này ngươi nghe lời, bản vương có thể đảm bảo vị trí hoàng đế của ngươi vững chắc. Ngươi nghìn vạn lần đừng mưu tính gì, nghe không?”
Tay hắn, đã luồn vào giữa hai chân thiếu niên, cách y phục chơi đùa cầm vật nhỏ mềm mại chơi đùa.
“Chẩm Nguyệt không dám…” Một chữ cuối của Trì Chẩm Nguyệt run rẩy. Dục vọng không chịu nổi khiêu khích âu yếm của nam nhân, đã trung thức dựng lên. Mắt y nửa khép, hé miệng thở dốc.
Trên y sam, nhanh chóng ẩm ướt, dính ướt bàn tay Tĩnh vương.
Tĩnh vương trầm thấp cười hai tiếng, thấy khóe mắt Trì Chẩm Nguyệt đỏ dần lên, ngấn lệ, phong tình liêu nhân không nói lên lời, khố hạ của hắn cũng đứng lên, khẽ liễm hầu kết Trì Chẩm Nguyệt, đột nhiên ôm thiếu niên đặt lên bàn, đang định lần thứ hai hưởng dụng mỹ thiếu niên, ngoài rèm che một hồi bước chân gấp gáp, một thị vệ quỳ gối ngoài rèm, trong giọng mang theo sợ hãi: “Tĩnh vương gia, xảy ra chuyện rồi…”
“Hỗn trướng! Ai cho phép ngươi xông vào?” Dục vọng bị cắt đứt, Tĩnh vương tức giận.
Thị vệ kia sợ hãi, bắt đầu nói lắp: “Vương, vương gia thứ tội. Có người đưa, đưa hai đầu người cho vương gia.”
Đầu người? Dục niệm của Tĩnh vương nhất thời tiêu biên, ngay cả Trì Chẩm Nguyệt cũng chầm chậm ngồi dậy.
Hai đầu người hôi thối đồng thời đặt trong một chiếc hộp gỗ chứa đầy vôi, được thị vị mang tới trước mặt Tĩnh vương và Trì Chẩm Nguyệt.
Sắc mặt Tĩnh vương thay đổi, hai người này, chính là hai thị vệ tâm phúc phụng mệnh hắn ám sát tam điện hạ Trì Mộng Điệp bị đày lưu vong.
Trì Chẩm Nguyệt ngửi thấy mùi máu tanh, muốn nôn, y kiềm chế cảm giác khó chịu trong ngực, hỏi: “Hai người này là ai?”
Tĩnh vương không đáp, nhấc một người trong đó. Người nọ hai mắt lồi ra, trên mặt vẫn giữ vẻ mặt sợ hãi. Vết cắt ở cổ bằng phẳng, hiện nhiên người ra tay vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Nhìn người còn lại, cũng như vậy.
Khi Trì Mộng Điệp bị áp giải đi, toàn thân gông xiềng, không có khả năng có thể sát thương người khác. Huống hồ hai thị vệ này đều nằm trong những người có thân thủ cao ở Tĩnh vương phủ.
Tĩnh vương mặt u ám, buông mắt, phát hiện trong vôi có màu tím. Ngón tay hắn khẽ gẩy, lộ ra một tấm vải màu tím, phía trên vẩy đầy mực đen, viết thành mấy chữ lớn.
Kẻ thất tín bội nghĩa, chết!
Mỗi nét bút, đều mạnh mẽ khí thế, phong mang sắc bén. Nét chữ này, Tĩnh vương không hề xa lạ.
“An, Kiếm, quân…” Tĩnh vương chậm rãi nheo mắt lại, hỏi thị vệ: “Ngươi đưa đồ đâu?”
Thị vệ kia cúi đầu, dè dặt nói: “Hộp này có người ném tới trước cửa tẩm cung, ty chức chỉ nghe thấy có người nói đưa đồ cho Tĩnh vương gia, khi đuổi theo, người nọ đã biến mất.”
Trì Chẩm Nguyệt nhìn mảnh áo tím, cũng không thiếu giật mình, hoảng sợ nói: “An Kiếm quân đã táng nhập hoàng lăng, làm sao có thể…”
Tĩnh vương năm chặt tay, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc, đánh bay hộp gỗ, trầm giọng thét lệnh thị vệ tức khắc cho ngươi phi ngựa đến hoàng lăng, mở lăng mộ Trì nữ hoàng, đem di cốt An Kiếm quân về cung.
Thị vệ kia lĩnh mệnh đi. Tĩnh vương và Trì Chẩm Nguyệt ngồi trên ghế, nhìn hai đầu người, không ai mở miệng.
Bên ngoài lăng mộ Trì nữ hoàng không có dị trạng gì, nhưng khi các thị vệ cùng mở cửa sắt ra, không thể tìm thấy thi cốt của An Kiếm quân, lại phát hiện ở dưới cao đài đặt linh cữu nữ hoàng có địa đạo, thông ra rừng cây bên ngoài lăng mộ. Mà Cửu Âm đạo quan trong rừng này, là do hoàng thất xây dựng, chuyên dùng làm nơi ở của hậu phi các triều hoàng đế túc trực linh cữu. Sinh phụ đại điện hạ Trọng Lâu sớm đã mất, hiện giờ trong quan chỉ có sinh phụ nhị điện hạ Liễu Ngôn Tiếu đang thủ linh. Chúng nhân không dám trắng trợn lục soát quấy nhiễu, liền trở về bẩm báo Tĩnh vương.
Tĩnh vương nghe xong, giậm mạnh chân, lớn tiếng phân phó thị vệ: “Mau dẫn nhân mã đến Cửu Âm quan bắt Liễu tiên sinh, nếu có phản kháng, giết không cần hỏi!”
Thị vệ kia kinh hãi, nhưng Tĩnh vương ra lệnh thì không dám không tuân, cũng không dám hỏi nhiều, vội vội vàng vàng đi triệu tập cấm vệ quân.
Trì Chẩm Nguyệt ở bên suy tư, lập tức tìm ra được manh mối. Liễu Ngôn Tiếu và An Kiếm quân là thủ túc tình thâm, sau khi biết An Kiếm quân tội nặng liền bệnh nặng một hồi, liên tiếp mấy ngày không đi ra khỏi cung nửa bước. Mãi đến đêm nhập táng nữ hoàng mới đến Cửu Âm quan. Lúc này xem ra, mấy ngày Liễu Ngôn Tiếu “bệnh nặng” đóng cửa không ra, nguyên do là đi đào địa đạo, chuẩn bị cách cứu viện An Kiếm quân.
Ngôn Tiếu công tử, trời sinh diệu thủ, trước khi vào cung là thợ thủ công hàng đầu Xích Ly quốc. Hỏa khí trong quân Xích Ly, cũng là do hắn cải tiến nhiều. Muốn trong vài ngày ngắn ngủi đào được một địa đạo, với thường nhân là không thể, nhưng không thể làm khó người thông minh thủ xảo đệ nhất Xích Ly.
Trì Chẩm Nguyệt thở dài một hơi, lắc đầu nói với Tĩnh vương: “Liễu tiên sinh cứu An Kiếm quân, hai người hơn phân nửa đã đồng hành ly khai Phong Hoa phủ, lại cứu Trì Mộng Điệp, làm sao có thể ở lại Cửu Âm quan chờ sự việc đã bại lộ? Hiện giờ đi bắt người, cũng chỉ là vồ hụt thôi.”
Nghe vậy, Tĩnh vương nghiêm mặt không nói lời nào.
Một canh giờ sau, thị vệ quá nhiên vẻ mặt uể oải trở về. Báo đã lục soát khắp Cửu Âm quan, cũng không tìm thấy bóng dáng Liễu tiên sinh. Khảo vấn bộc dịch trong quan, bộc dịch này ngu ngốc, không hỏi được nguyên cớ.
“An Kiếm quân, Liễu Ngôn Tiếu.” Tĩnh vương hung hăng nhắc lại tên hai biểu huynh đệ mấy lần, sắc mặt tái nhợt. Mèo con Tuyết Cầu bị giật mình tỉnh giấc, kêu meo meo làn nũng dụi chân Tĩnh vương, bị Tĩnh vương đá văng.
Trì Chẩm Nguyệt cắn môi, sắc mặt thay đổi, một lát sau mới nói: “Đầu người kia hẳn là do An Kiếm quân đưa vào cung. Nếu người đã tới đô thành, thì Liễu tiên sinh cũng phải theo.”
Y kịch liệt ho khan một hồi, thở gấp lạnh lùng nói: “Liễu tiên sinh phải túc trực bên linh cữu tiên đế lại một mình bỏ trốn, phạm tội khi quân. Bắt Trì Quân Thượng, chiêu cáo thiên hạ, muốn Liễu tiên sinh nhanh chóng hồi cung lĩnh tội. Cho hắn hạn mười ngày, quá thời hạn không về, lập tức trảm Trì Quân Thượng. Chẩm Nguyệt không tin, hai người An Kiếm quân và Liễu Ngôn Tiếu không hiến thân cứu người.”
Tĩnh vương được từng chữ của y nhắc nhở, liên thanh nói không sai, gọi người đến quý phủ nhị điện hạ bắt người. Chờ đám thị vệ đi rồi, hắn quay đầu chế nhao: “Ngươi đúng là thủ đoạn độc ác, lại thực sự muốn giết Trì Quân Thượng.”
“Chẳng lẽ cữu cữu còn hoài nghi ta?” Trì Chẩm Nguyệt cười, nhãn thần âm uất.
“Cữu cữu phái người ám sát Mộng Điệp, đã chọc giận An Kiếm quân, hai đầu người này chính là chiến thư. hiện giờ Liễu tiên sinh và An Kiếm quân cùng một phe. Có bọn họ ở đây, khó bảo toàn Trì Quân Thượng ngày nào đó sẽ trở mặt thành thù với ta. Đến lúc đó Quân Thượng không giết ta, An Kiếm quân và Liễu Ngôn Tiếu cũng không buông tha cho ta, Chẩm Nguyệt tất nhiên muốn tiên thủ hạ vi cường.”
Tĩnh vương đến bây giờ, chắc chắn tin Trì Chẩm Nguyệt quyết tâm một đao hai đoạn với Trì Quân Thượng, hắn đắc ý kéo cổ Trì Chẩm Nguyệt, hôn lên đôi môi màu hồng.
Khoang miệng bị đầu lưỡi trơn dính của nam nhân mạnh mẽ xông vào, toàn thân Trì Chẩm Nguyệt nổi da gà, ngực một hồi khí huyết cuồn cuộn, gần như sắp nôn, may mắn Tĩnh vương nhanh chóng dừng nụ hôn.
Trì Chẩm Nguyệt âm thầm thở phào, thoáng thấy trong mắt Tĩnh vương dục vọng trần trụi, y không tự chủ rùng mình, run giọng: “Cữu cữu, Chẩm Nguyệt không được…”
“Vết thương còn chưa khỏe?” Tĩnh vương nhíu mày, nhưng thấy Trì Chẩm Nguyệt sợ hãi, ngược lại nổi vài phần thương tiếc, nghĩ thầm Trì Chẩm Nguyệt đã thuần phục hắn, cũng không nhất thiết phải nóng lòng. Nhưng mà dục vọng đã tới, dù sao cũng phải phát tiết.
Hắn áp mặt Trì Chẩm Nguyệt xuống dưới, ép nửa đặt lên trên bàn, giữ thân thể khẽ run của Trì Chẩm Nguyệt, hạ thân cách xiêm y hai người, ma sát giữ mông Trì Chẩm Nguyệt, cho đến khi phun trào.
Hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp, lấy khăn lụa, lau niêm dịch cho mình, cười đầy tà khí với Trì Chẩm Nguyệt: “Lần này bỏ qua cho ngươi. Lần tới, không dễ như vậy đâu.”
Hai gò má Trì Chẩm Nguyệt đỏ hồng, ghé vào bàn khẽ thở dốc, thỉnh thoảng ho nhẹ.
Cung nữ đưa thuốc cháo sớm đã đứng ngoài rèm, nghe tiếng mây mưa trong điện đã dừng mới vội vào, thu xếp rồi nhanh chóng rời đi.
Trì Quân Thượng vào uống hai ngụm thuốc đắng không gì sánh được, thị vệ phụng mệnh tróc nã Trì Quân Thượng lần thứ hai mang vẻ mặt quái dị trở về tẩm cung.
“Tĩnh vương gia, chúng ty chức đến vương phủ của nhị điện hạ, nhưng bên trong ngoài trừ người quét rác nấu cơm, tất cả đều biến mất. Ngay cả ngựa nuôi cũng bị cưỡi đi.”
“Cái gì?” Dù cho lòng dạ Tĩnh vương có thâm sâu, lúc này cũng không thể kiên nhẫn. Vỗ mạnh bàn đứng lên, cả giận nói: “Ngươi chạy đi, còn không mau đuổi theo?”
“Vương gia bớt giận!” Thị vệ kia sớm đã đoán được Tĩnh vương sẽ tức giạn, vội hỏi: “Chúng ty chức đã tra hỏi quan ở bốn cửa thành, nhưng người ra vào quá nhiều…” Hắn lén nhìn sắc mặt Tĩnh vương, không nói gì thêm.
Tĩnh vương một cục tức nghẹn trong lòng, nhưng cũng biết chỉ bằng những thị vệ này, dù có đuổi theo, cũng chưa chắc bắt được Trì Quân Thượng. Hắn dù sao cũng không phải hạng người nóng đầu, lập tức hít thở mấy hơi, khôi phục bình tĩnh, phất tay nói: “Lui ra đi.”
Thị vệ kia như được đại xá, xin cáo lui.
Trì Chẩm Nguyệt ngồi cạnh bàn, bưng bát thuốc, cũng bị tin tức ngoài ý muốn làm giật mình. Chỉ chốc lát lại cười khúc khích, nói: “Động tác của ca thực nhanh. Theo ta thấy, An Kiếm quân trở về, một là đưa đầu người thị uy, hai là mang nhị ca đi.”
Tĩnh vương liếc nhìn Trì Chẩm Nguyệt, thấy thiếu niên nhìn chén thuốc, nụ cười thê lương, lẩm bẩm: “Nhị ca, huynh đã rời bỏ ta rồi…”
Hai giọt nước mắt, không tiếng động rơi vào bát thuốc.
Trì Chẩm Nguyệt nhắm mắt, một hồi mới mở ra, ánh mắt bình tĩnh không mang theo chút tâm tình, y từng ngụm từng ngụm uống hết bát thuốc nguội lạnh, nhẹ giọng gọi cung nữ mang ngự bút nghiên mực và giấy đến.
Y thong thả đi qua án thư, vừa ho, vừa viết một bản cáo thị truy nã toàn quốc hoàng phu Liễu Ngôn Tiếu và nhị điện hạ Trì Quân Thượng đang chạy trốn, sau đó ở lạc khoản chậm rãi in lên chu sa quốc ấn.
Hoàng bảng này, ngày hôm sau dán lên tường thành Phong Hoa phủ thủ đô Xích Ly.
Quần thần trong triều kinh ngạc vẫn còn, đều bí mật nghị luận tân hoàng đế hung ác dụng tâm. Mỗi người đều nhớ năm đó trong triều, nhị điện hạ cực lực nâng đỡ Trì Chẩm Nguyệt như thế nào, đem bảo tọa hoàng đế nên thuộc về hắn cho tứ điện hạ. Hôm nay tứ điện hạ đăng cơ còn chưa được vài ngày, cư nhiên lập tức qua cầu rút ván, đối phó với đại công thần giúp y lên ngôi hoàng đế.
Đám người Luyện tướng quốc từng thân cận với Trì Mộng Điệp, thấy cảnh này, ai ai cũng bất an. Kể cả các cựu thần nhìn quen cảnh quan trường suy thịnh, cũng cảm thấy hành động này của Trì Chẩm Nguyệt làm lung lay lòng người. Thầm nghĩ tân hoàng đế căn cơ chưa ổn, cũng biết gà nhà đá nhau, đuổi tận giết tuyệt, độc ác quá nhiều, lại không có lòng dạ, không phải việc tốt để trị quốc.
Đám người Trịnh tướng quân nhất nhất khâm phục Trì Quân Thượng, cùng nhau vào cung hỏi rõ ngọn ngành. Trì Chẩm Nguyệt lại một mực không gặp, cũng không vào triều, chỉ ở trong tẩm cung dưỡng bệnh.
Các loại suy đoán và bất mãn, sau khi vào thu càng ngày càng nhanh chóng lan ra trong văn võ cả triều. Nhưng không lâu sau, một tin tức kinh người khiến chúng nhân biến sắc.
Ba mươi vạn thiết kỵ của cường quốc phương bắc Huyền Long, do hoàng đế Huyền Long tự mình lĩnh binh, đang đến Xích Ly.
Một hồi họa chiến tranh, đã đến gần trước mắt.
Nghe quân tình cấp báo, Trì Chẩm Nguyệt đang cùng Tĩnh vương dùng bữa tại tẩm cung. Vết thương qua vài ngày tĩnh dưỡng, đã khép lại, người cũng gầy một vòng. Da lộ ngoài hồng y càng tái nhợt hơn trước, chu sa ở mi tâm càng thêm đẹp đẽ như huyết lệ.
Y buông bát, lấy khăn che miệng ho khan kịch liệt. Từ sau đêm dầm mưa kia, y càng ngày càng ho khan nặng thêm.
Tĩnh vương vừa vỗ nhẹ thuận khí cho Trì Chẩm Nguyệt, vừa hỏi tình hình cụ thể với người ngoài rèm. Biết được trong quân của Huyền Long có hỏa khí mới chống lại hỏa khí Xích Ly, hai hàng lông màu hắn nhíu lại.
Thiết kỵ Huyền Long từ trước đến nay dũng mãnh kiêu dũng xưng hùng chư quốc, sau khi hoàng đế Huyền Long Huyền Dịch đăng cơ, sẵn sàng ra trận, liên tiếp ngự giá thân chinh, đánh đông dẹp bắc phá không ít tiểu quốc, đặt Huyền Long lên địa vị bá chủ phương bắc không thể dao động. Năm trước còn đoạt được Phổ An quốc giữa Huyền Long và Xích Ly, mở rộng thế lực đến môn khẩu Xích Ly.
Đối mặt với người láng giềng mạnh mẽ hăm doạ, Xích Ly dùng để tự vệ, cũng chỉ có hỏa khí uy lực cường đại. Nhưng lúc này đại quân Huyền Long cũng có hỏa khí như vậy, Xích Ly có thể nói là ở hạ phong.
Tĩnh vương vẫy lui thám tử, nghe Trì Chẩm Nguyệt còn đang ho, hắn thở dài, nói: “Nguyệt nhi, việc này ngươi đừng suy nghĩ nhiều, bản vương sẽ xử trí.”
Trì Chẩm Nguyệt lắc đầu, nhấc bình rượu trong tay, ngửa đầu uống vài ngụm rượu mạnh, cuối cùng trong họng dâng lên một trận máu tanh, y buông bình ngọc, lau đi rượu ở khóe miệng khẽ cười nói: “Cữu cữu, Chẩm Nguyệt tuy rằng tay trói gà không chặt, nhưng không phải không có sức viết thư.”
“Ngươi muốn mượn binh Câu Bình?” Tĩnh vương thấy Trì Chẩm Nguyệt gật đầu, hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn, trầm giọng nói: “Huyền Long lần này có chuẩn bị đến, lại có hỏa khí, thanh thế lớn hơn trước. Câu Bình quốc chưa chắc đã xuất binh giúp Xích Ly chúng ta, đối địch với Huyền Long. Huống hồ dù cho Câu Bình nguyện ý trợ trận, chờ cứu binh thiên lý xa xôi đến, e rằng đại quân Huyền Long đã đứng dưới thành Phong Hoa phủ.”
Trì Chẩm Nguyệt sửng sốt một chút, lại kiên trì nói: “Bất luận thành bại, Chẩm Nguyệt vẫn muốn mượn binh Câu Bình. nếu như không mượn được, cũng là do thiên ý.”
Y viết nhanh một phong thư, dùng sáp dán lại, vỗ hai tiếng.
“Hoàng thượng có gì phân phó?” Khúc Trường Lĩnh quỳ ngoài rèm, khom người hỏi. Hắn và mấy thị vệ khác từ khi Trì Chẩm Nguyệt vào cung vẫn bị Tĩnh vương điều đi bảo vệ hoàng hậu Trì Tuyết Dao. Đến gần đâu Tĩnh vương không nghiêm mật phòng giữ Trì Chẩm Nguyệt, đám người Khúc Trường Lĩnh mới được triều hồi trở về hầu hạ Trì Chẩm Nguyệt.
Trì Chẩm Nguyệt đi tới cửa, đem bức thư đưa qua rèm.
“Ngươi lập tức đi kinh đô Câu Bình quốc, quay về tìm Tần Sa đại nhân, nhờ hắn nói ngọt với Câu Bình hoàng, mượn binh giúp Xích Ly.”
‘Vâng.” Khúc Trường Lĩnh nhận thư, trong lúc bức rèm lay động, hắn vô tình nhìn thấy, trên cổ tuyết trắng của Trì Chẩm Nguyệt có mấy dấu hôn vết răn, hắn cả kinh, định nhìn kĩ lại, Trì Chẩm Nguyệt đã xoay người đi. Hắn đành đè xuống một bụng nghi ngờ, nắm thư vội lui ra.
Tĩnh vương ngồi trên ghế, thấy Trì Chẩm Nguyệt bận rộn xong, mới vỗ nhẹ tay vịn tọa ỷ, nói: “Nguyệt nhi, lại đây.”
Sắc mặt Trì Chẩm Nguyệt hơi cứng đờ, nhưng nhanh chóng biến mất. Nghe lời Tĩnh vương đến trước tọa ỷ cởi y phục. Thân thể gầy yếu theo từng chiếc áo chiếc quần lộ ra trước mắt Tĩnh vương…
“Gầy.” Tĩnh vương đứng dậy, sờ từ hai bên xương sườn lồi ra đến vòng eo nhỏ chỉ cần dùng sức sẽ gãy, lại chậm rãi trượt đến mông thiếu niên.
Nơi cảm thấy thẹn nhất trên người bị ngón tay đâm vào, ra vào lúc nhanh lúc chậm, tình cảnh đêm đó lại hiện lên,Trì Chẩm Nguyệt vô thức cắn chặt môi, hai chân không nhịn được nhũn ra.
“Ôm cổ ta.” Tĩnh vương ra lệnh bên tai Trì Chẩm Nguyệt, nắm eo thiếu niên, đi lên giường, áp Trì Chẩm Nguyệt vào giường toàn chăn đêm.
Bị người ép khó thở, Trì Chẩm Nguyệt há miệng liều mạng hấp khí, lại bị Tĩnh vương nhân cơ hội nhét vải vào miệng.
“Thị vệ của phủ người đang thủ ngoài điện! Đừng có kêu loạn, ha ha…” Tĩnh vương lật người Trì Chẩm Nguyệt lại, lưng hướng lên. Lại lấy hai cái gối nhét dưới Trì Chẩm Nguyệt, nhấc cao cánh mông phấn bạch mượt mà của thiếu niên.
Thưởng thức một hồi, hắn kéo y phục, đem thứ của mình thong thả chen vào hậu đình tuy đã được khai phá nhưng vẫn chặt như xử nữ kia.
“Ô…” Âm thanh của thiếu niên bị miếng vải chặn trong miệng, nhưng lưng co rút vài cái thể hiện rõ sự đau đớn.
Lần ngạnh thượng này, sợ rằng lại như lần trước, máu chảy thành sông… Tĩnh vương nhíu mày một hồi, không muốn lộng thương thiếu niên nhỏ bó yếu ớt, liền chậm rãi rút ra, đổi lại lấy ngón tay tiến vào. Một ngón tay khác, đưa đến giữa hai chân thiếu niên, âu yếm phân thân ngây ngô.
Bị một trước một sau kích thích, Trì Chẩm Nguyệt phát ra vài tiếng kêu mơ hồ, lắc đầu, đầu ngón tay nắm đệm. Thắt lưng run vài cái, toàn bộ nhiệt dịch tiết ra tay Tĩnh vương.
Tĩnh vương cười nhẹ, đem dịch trắng này bôi lên nam căn cường tráng của mình, mượn làm trơn, lần thứ hai xâm nhập thân thể trở nên mềm mài của thiếu niên, cho đến khi gốc bị nuốt vào. Tư vị bị thịt mềm hơi nhu động bó chặt mút vào làm hắn khó có thể kiềm chế, hắn cũng không rảnh bận tâm cảm thụ của Trì Chẩm Nguyệt, hai tay chống giường, từ chậm đến nhanh ra sức rong ruổi.
Tiếng rên rỉ không rõ của thiếu niên và âm hưởng *** mỹ của thân thể giao triền, tràn ngập tẩm cung.
Vui vẻ dốc toàn lực tiết một lần, Tĩnh vương cũng không kìm lòng được hô lên: “Nguyệt nhi…”
Hắn xoay mặt Trì Chẩm Nguyệt, lấy mảnh vải ra, hôn lên trán đầy mô hôi lạnh của thiếu niên, khóe mắt thiếu niên chứa giọt lệ nóng hổi, môi thiếu niên đỏ đến mức tím vào…
“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi…” Giờ khắc này, hắn phân không rõ người dưới thân này, đến cùng là Nguyệt Phù hay là Trì Chẩm Nguyệt? Chỉ cố gắng ghìm chặt tay, khóa giữ người trong vòng tay của mình, vững vàng chiêm hữu.
“Đáp ứng ta, sau này đừng rời bỏ ta. Ngươi muốn gì, ta cũng có thể cho ngươi.”
Trì Chẩm Nguyệt đã sức cùng lực kiệt, vô lực đồng đẩy, ngay cả khí lực để nói cũng không có. Chỉ mở to hai mắt, nhìn sự cố chấp và ngang tàng trên khuôn mặt Tĩnh vương. Lại nhìn lên, đỉnh màn đỏ thẫm như huyết vụ không tan, không ngừng đè y xuống, đè xuống…
Y đã có thể ngửi được, khí tức nồng đậm nghẹt thở của tử vong.
Vị tanh ngọt quen thuộc bốc lên từ đáy lòng, một đường đi lên, tràn ngập cổ họng y, khoang miệng… Từng tấc thân thể, giống như đều tỏa ra mùi vị hư thối.
Y sắp chết rồi. Vốn có, cái thể xác triệt để dơ bẩn này đã không còn y nghĩa tồn tại. Nhiều năm giãy dụa đau khổ, sống, là vì cái gì? Thứ y thật sự muốn, đến tột cùng là cái gì?…
Đột nhiên trong lúc đó, y nghĩ đến lá đỏ quyến luyến không rời dưới trời thu kia, người thổi khúc chữa thương cho y. nghĩ tới trận mưa rền gió bão, chờ đội trong tuyệt vọng dài đằng đẵng…
Y cười không tiếng động. Máu nóng chảy ra, theo khóe miệng chảy xuống đệm, lan rộng mỹ lệ, như bỉ ngạn hoa nở trên hoàng tuyền.
Phương danh
Liễu Ngôn Tiếu 柳言笑: ‘Liễu’ cây liễu, sao liễu, họ Liễu ‘Ngôn’ lời nói ‘Tiếu’ cười.
Cửu Âm quan 九音观: ‘Cửu’ chín, nhiều ‘Âm’ thanh âm ‘quan’ am, chùa, quán
Huyền Dịch 玄易: ‘Huyền’ đen, sâu sắc, huyễn hoặc ‘Dịch’ nhã nhặn.
Phổ An quốc 普安国: ‘Phổ’ phổ biến, rộng khắp ‘An’ yên bình, yên ổn.