CHƯƠNG 4
“Cữu cữu!” Trì Chẩm Nguyệt sau khi giật mình trấn định tinh thần, nhìn bên long sàng phủ kín gấm đỏ thẫm, cũng không thấy Tuyết Dao.
“Ta để hạ nhân đưa Dao nhi đi thiên điện ngủ trước.” Tĩnh vương chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ không lộ vẻ giận dữ, lại còn mỉm cười nói: “Đêm đại hôn, con không ở tẩm cung cùng tân hôn thê tử, lại chạy đi đâu để gặp mưa?”
Hắn thả mèo con trong tay, khẽ phủi phủi vạt áo, đứng dậy đi tới trước mặt Trì Chẩm Nguyệt, bàn tay lớn phủ lên trán Trì Chẩm Nguyệt vẫn còn giọt nước mưa, nhíu mày nói: “Lạnh thế này, mau thay quần áo ướt, cẩn thận cảm lạnh.”
“Ta biết rồi.” Trì Chẩm Nguyệt cũng cảm thấy choáng váng dầu, trong lòng biết là dấu hiệu phát sốt, xoay người định lấy y phục sạch sẽ, đầu vai bỗng đau nhói, do bị Tĩnh vương nắm chặt.
“Roạt” một tiếng rách, tấm nhuyễn bào màu đỏ đã bị thấm ướt của y, bắt đầu từ vạt áo bị xé thành hai nửa.
Một tia chớp xẹt qua cửa sổ, chiếu rọi gương mặt Tĩnh vương. Nụ cười ở khóe miệng nam nhân, đã không còn hiền lành, trở thành tà khí quỷ dị.
Trong đầu Trì Chẩm Nguyệt “Ầm” một tiếng, quanh thân lạnh léo, tức khắc tỉnh táo, vừa ho khan vừa hô lớn: “Người đâu!”
Trả lời y, là nụ cười lạnh lẽo của Tĩnh vương: “Thị vệ bộc dịch ngươi mang từ vương phủ đến, ta đã phái bọn họ đến thiên điện trực đêm, bảo hộ hoàng hậu rồi. Ngoài tẩm cung nay, tất cả đều là người của ta. Chẩm Nguyệt, chẳng lẽ ngươi không hiểu, trong cung Xích Ly này, ta là lớn nhất. Dù cho ngươi lên làm hoàng đế rồi, bằng thế lực hiện tại của ngươi mà muốn đấu với ta, vẫn còn quá non.”
Hắn khoái trá vừa quan sát vẻ mặt kinh hoàng của thiếu niên, vừa kéo tiết y sát người của thiếu niên, dùng sức xé rách.
Lồng ngực trắng nõn phập phồng kịch liệt lộ ra dưới ánh nến.
“Cữu cữu…” Tiếng kêu của Trì Chẩm Nguyệt gần như trở nên tuyệt vọng. Tâm tư có trong sáng thế nào, y cũng không thể nghĩ tới cữu cữu kiêm nhạc phụ Tĩnh vương này lại có thể nổi tà niệm với y.
“Ai là cữu cữu của ngươi?” Trong tiếng sấm, Tĩnh vương cười khẩy nói: “Một thằng nghiệt chủng, bản vương coi trọng ngươi, là phúc khí của ngươi.”
Trì Chẩm Nguyệt đang giãy giụa, muốn thoát khỏi bàn tay như kìm sắt của Tĩnh vương. Nghe thấy hai chữ nghiệt chủng, toàn thân run lên — bí mật này, lại vẫn còn người biết tình hình?
“A!” Ngay trong nháy mắt y phần thần, cả người bị Tĩnh vương kéo tới bên long sàng.
Màu đỏ thẫm khắp giường, trong khoảnh khắc tràn ngập mắt y. Thân thể nặng nề của nam nhân áp lên lưng y, hầu như ép hết không khí trong phổi y.
Tĩnh vương dùng thân thể ép chặt Trì Chẩm Nguyệt, đưa tay chậm rãi vuốt dọc từ cổ thiếu niên xuống cột sống hơi cong. Thân thể nhẵn nhụi mềm mại dính nước mưa, liên tiếp có mấy tia chớp như bạch xà trườn xuống, chiếu bàn tay hắn khẽ run.
“Ha ha…” Hắn dùng môi hút vành tai lạnh băng của Trì Chẩm Nguyệt, tay vươn xuống bên dưới thiếu niên, nhẹ vuốt ở cái mông tròn mượt căng vểnh của thiếu niên, bỗng nhiên kéo ra thứ che đậy cuối cùng.
“Không…” Người sau lưng giống như càng ngày càng nặng, Trì Chẩm Nguyệt liều mạng vươn cổ, hít thật nhiều không khí, sau một khắc, thét chói tai.
Nơi riêng tư chưa bao giờ bị ngoại vật xâm lấn bị banh ra, mạnh mẽ xâm nhập.
“Ta còn chưa thật sự đi vào, Nguyệt nhi ngươi kêu thành như vậy, đến lát nữa chẳng phải là muốn chết muốn sống sao?” Tĩnh vương mỉm cười trêu chọc, ngón tay đã vào non nửa tiếp tục đâm sâu vào hậu huyệt thiếu niên.
“Nguyệt nhi có biết không? Ngươi không chỉ tướng mạo, ngay cả giọng nói cũng giống Nguyệt Phù khi còn trẻ. Không thượng được tử quỷ phụ thân của ngươi, dùng ngươi thay thế cũng được. Muốn oán, thì oán phụ thân ngươi năm đó không biết suy nghĩ, dám cự tuyệt ta.”
Hắn tựa hồ nghĩ tới tình cảm đương sơ, trong nụ cười thêm vài phần ác độc, bỗng nhiên rút ngón tay, lại lật người Trì Chẩm Nguyệt.
Thân thể bị lật lại đột ngột, Trì Chẩm Nguyệt thở dốc kịch liệt.
Ánh mắt Tĩnh vương âm trầm nhìn thiếu niên có dung mạo cực giống với phụ thân khi tuổi trẻ, tháo nhẫn vàng ròng trên ngón cái, đưa tay đến gần mắt Trì Chẩm Nguyệt, để Trì Chẩm Nguyệt thấy rõ ràng một vết sẹo rất sâu ở ngón cái của hắn.
“Thấy chưa? Đây là do tử quỷ phụ thân của ngươi năm đó dừng nghiên mực ném vào, thiếu chút nữa đứt ngón tay của ta. Được thôi, nếu hắn có cốt khí như vậy, không chịu ngoan ngoãn thuận theo ý ta, ta sẽ thành toàn cho hắn, đem chuyện hắn và cung nữ tư thông nói cho Trì nữ hoàng, khiến cho nữ hoàng cắt đứt hai chân hắn, xem hắn còn đứng kiêu ngạo thế nào. Ha ha ha…Nhất định hắn cũng không nghĩ ra, năm đó hắn nợ ta, hiện giờ con hắn trả lại cho ta. Phụ trái tử thường, thiên kinh địa nghĩa.”
Hô hấp của Trì Chẩm Nguyệt trở nên gấp gáp hơn, ngực như bị nhét mấy cây đuốc, rực cháy đau nhức.
“Hóa ra là do ngươi nói.”
Nếu không phải do nam nhân trước mắt, Nguyệt Phù liệu có thể đưa mẫu thân y chạy trốn. Mà tất cả sau này, có phải đều khác với hiện tại…
Y đột nhiên nhấc tay, dùng hết toàn lực tát Tĩnh vương một cái. Đẩy mạnh nam nhân đang giật mình, thân thể xích lõa lăn xuống giường, liền chạy ra ngoài. Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã bị Tĩnh vương đuổi theo, túm tóc, một lần nữa bị lôi về long sàng.
Tĩnh vương sờ sờ vết tay đau rát trên mặt, trong mắt cuối cùng hiện lên một tia thú dạng tàn ngược thị huyết, bắt đầu cởi y phục của mình, “Trì Chẩm Nguyệt, bản vương vốn thương cảm ngươi thể nhược, muốn hạ thủ lưu tình, xem ra, là quá mức rồi.”
Hắn cười nhạt, toàn thân xích lõa đi về phía long sàng. Mặc dù đã hơn bốn mươi, nhưng trên người cũng không có chút mỡ béo trung niên, cơ thể cường kiện rắn chắc, khổng vũ hữu lực. Thứ đỏ đen tượng trưng cho nam tính dưới khố ngạo nghễ đứng thẳng. Vóc người hắn cũng cao, nơi kia kích thước cũng kinh người, thô như tay trẻ con, gân xanh nổi lên, dữ tợn như mãnh thú.
Sắc mặt Trì Chẩm Nguyệt đỏ lên, rồi lại biến xanh trắng.
“Sợ?” Tĩnh vương thỏa mãn nhìn hai mắt thiếu niên ra vẻ sợ hãi tuyệt vọng, túm một mảnh tơ lụa đỏ thẫm trên giường, chậm rãi xé thành hai nữa. Giữ cổ tay Trì Chẩm Nguyệt, dùng tơ đỏ buộc cổ tay thiếu niên vào hai bên long sàng, tạo thành tư thế quỳ.
Biết đêm nay mình không thể chạy trốn nổi, Trì Chẩm Nguyệt không giãy giụa nữa, chỉ cắn chặt môi. Khi thứ ngây ngô mềm nhũn bị một tay Tĩnh vương nắm lấy, Trì Chẩm Nguyệt không nhịn được run rẩy.
“Nơi này của ngươi, hẳn là ngay cả nữ nhân cũng chưa chạm qua đi.” Tĩnh vương ác ý dùng móng tay cấu nơi đỉnh yếu đuối mềm mại nhất, thừa dịp Trì Chẩm Nguyệt khẽ kêu thảm thiết, dùng nhẫn vàng ròng đeo vào ngọc hành của thiếu niên, ghìm tới gốc, sau đó vỗ về chơi đùa thiếu niên.
“Ưm… A…” Một trận vui vẻ đáng sợ khó có thể nói hết từ khi Tĩnh vương chơi đùa đồng thân nổi lên, chầm chậm làn ra. Dục vọng ngủ say từng chút một thức tỉnh, bành trướng, lại bị nhẫn vàng giữ chặt. Muốn phóng thích lại không được như ý.
Tâm tạng giống như bị người tùy ý vuốt ve, thống khổ như không hít thở nổi. Trì Chẩm Nguyệt môi dần dần tím lại, hai chân không ngừng run rẩy.
Tĩnh vương cười nhạo buông thứ yếu đuối trong tay, chuyển đến phía sau thiếu niên, tách hai nửa mông xinh xắn ra, đem cự thú mạch máu nổi đầy của mình đặt trước cửa vào nho nhỏ tiêu hồn kia, dùng sức áp vào…
“A!” Bộ phận bí mật nhất của thân thể như bị người dùng bàn ủi đốt nóng xỏ xuyên vào, Trì Chẩm Nguyệt cố gắng lắc đầu, trong họng phát ra tiếng kêu thảm thiết vỡ vụn, mười ngón tay nắm chặt lụa đỏ.
Vài sợi tơ máu đỏ sẫm, trượt dọc phần đùi trắng ngọc của Trì Chẩm Nguyệt, rơi xuống đệm gấm đỏ thẫm, không còn vết tích.
“Tên tiểu tử Quân Thượng kia vẫn chưa được hưởng tư vị của ngươi đi, ha ha…” Tĩnh vương mới miễn cưỡng chen đầu vào, đã bị hoa kính nóng bỏng căng chặt vô cùng ép đến tức tê dại eo, gần như tiết ra.
Trì Chẩm Nguyệt đau sắp ngất, hai chữ Quân Thượng rơi vào tai, y bỗng như tìm thấy được cứu tinh trong u tối, nhẹ giọng kêu lên: “Nhị, nhị ca, cứu đệ… Nhị ca…”
Cho dù trong một canh giờ chờ đợi vô vòng làm lòng y lạnh lẽo, nhưng trong lúc sinh mệnh bất lực, kỳ thức chỉ có Trì Quân Thượng có thể cho y dựa vào.
Tĩnh vương bị Trì Chẩm Nguyệt một hồi nhị ca nhị ca chọc giận, hừ nói: “Kêu cái gì? Ngươi lúc trước không phải đi chờ hắn sao? Hay, đáng tiếc tiểu tử Quân Thượng không tới đúng hẹn làm thương tâm ngươi. Trì Chẩm Nguyệt, ngươi hiện giờ chính là thân tạo nghiệp không thể sống.” Hai tay hắn giữ vòng eo nhỏ gầy của thiếu niên, đem nam căn đang đứng thẳng của mình dùng lực ấn vào thân thể thiếu niên, cho đến khi nuốt hết toàn bộ thứ cường tráng của hắn.
Lần này, Trì Chẩm Nguyệt chỉ phát ra một tiếng kêu yếu ớt, lưng đột nhiên co giật mạnh, cả người nhũn như bông không tiếng động.
Tĩnh vương lấy làm kinh hãi, lật khuôn mặt Trì Chẩm Nguyệt. Hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, khóe mắt có lệ. Làn da tái nhợt gần như trong suốt hơi tím, thật khiến người khác sợ hãi.
Hắn đưa tay lên chóp mũi thiếu niên, có hô hấp, trong lòng biết Trì Chẩm Nguyệt hơn phân nửa là do thể chất suy yếu không chịu được chuyện phòng the dằn vặt nhưng dục hỏa khố hạ đang cháy mãnh liệt, làm sao cam tâm bỏ dở nửa chừng, cũng không quan tâm Trì Chẩm Nguyệt sống chết, xoay eo dùng hung khí làm trong cơ thể thiếu niên hơn mười lần, cảm thấy hoa kinh lỏng ra, không đè nén hắn sinh đau nữa, lập tức cởi trói hai tay Trì Chẩm Nguyệt, ôm lấy thân thể thiếu niên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng bắt đầu xỏ xuyên.
Ngoài của sổ sấm chớp ầm ĩ, mưa to tầm tã. Trong long sàng che màn trướng, Tĩnh vương đang đâm chọc như gió mạnh mưa lớn.
Trì Chẩm Nguyệt trong lúc đó cũng từng vì đau đớn mà tỉnh lại, lại không rõ mình sống hay chết, chỉ có thể vô thức thở dốc, than nhẹ, nôn khan. Toàn bộ thế giới chỉ còn một màu đỏ tươi chói mắt, như sâm la huyết ngục.
“Nhị ca…” Vì sao không đến cứu y? Vì sao không đến nơi hẹn? Nếu như có nhị ca ở dây, y sẽ không đến nỗi một mình đối mặt với Tĩnh vương, sẽ không bị… chỉ cần nhị ca ở đây…
Y đột nhiên muốn cười, tơ máu tanh ngọt không ngừng tuôn khỏi ra cổ họng, xen lẫn từng khối với huyết tích trên giường đệm, giống như y ngập chìm trong máu tanh vô biên vô hạn…
Nến đỏ đốt đến cháy tàn, một đêm bão tố cuối cùng đã ngừng lại.
Tĩnh vương đang trắng trợn thảo phạt trên người thiếu niên đã hôn mê, nghe thấy cung ngữ ngoài tẩm cung cách rèm che, tấu thỉnh hoàng thượng chuẩn bị vào triều, hắn gầm nhẹ một tiếng, ép hai chân thiếu niên sát vào ngực, hạ thân bất chấp đâm một lần, lần thứ hai giải phóng dục vọng trong người thiếu niên.
Ngừng thở dốc, cuối cùng hắn rời khỏi Trì Chẩm Nguyệt, tháo nhẫn vàng còn trói buộc ngọc hành của Trì Chẩm Nguyệt đeo về tay phải, tiện tay khoác áo choàng, gọi cung nữ vào tắm rửa thay y phục, lại sai truyền hai ngự y trị thương cho Trì Chẩm Nguyệt.
Người trong tẩm cung đều là của Tĩnh vương, tuy rằng thấy trên long sàng một mảnh máu bẩn lộn xộn, hạ thân tân hoàng đế dính đầy vết máu, hơi thở mong manh, nhưng không một người phát sinh một chút dị nghị, yên lặng thu thập dọn dẹp. Hai ngự ý tới càng không dám lộ một chút khác thương với vết thương trên người Trì Chẩm Nguyệt, vội vã thanh tẩy bôi thuốc, khai đơn rồi cáo từ.
Có một ngự y tóc hoa râm động lòng trắc ẩn, lớn gan cầu tình với Tĩnh vương: “Hoàng thượng bị cảm lạnh rồi, lại bị thương không nhẹ, trước khi vết thương khỏi, không nên hành phòng nữa, thỉnh vương gia thương cảm hoàng thượng trời sinh ốm yếu…”
“Bản vương tự biết chừng mực.” Tĩnh vương phất tay đuổi hai ngự y, lại không nổi giận. Chấp niệm nhiều năm đối với Nguyệt Phù cuối cùng đã đáp trả như nguyện, tâm tình tất nhiên được nâng cao. Huống chi hắn cũng không muốn lấy luôn mệnh Trì Chẩm Nguyệt.
Nâng đỡ Trì Chẩm Nguyệt đăng cơ, cũng là do nhìn trúng tứ điện hạ này thân thể ốm yếu, lại không có thế lực nhà cha làm chỗ dựa, dễ nắm trong tay hơn Trì Quân Thượng và Trì Mộng Điệp, hơn nữa hắn còn nắm trong tay bí mật thân thế của Trì Chẩm Nguyệt, không lo Trì Chẩm Nguyệt không cúi đầu nghe lệnh, làm hoàng đế bù để nhìn một tay hắn thao túng.
Hắn đắc ý nhướn mày, xoay người, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên mới dần tỉnh dậy, đưa tay sờ hai gò má trắng bệch của Trì Chẩm Nguyệt, mỉm cười nói: “Nguyệt nhi, thân thể ngươi không khỏe, lâm triều, đành do bản vương gánh vác vậy!”
Môi Trì Chẩm Nguyệt hơi run run, nhưng không phát ra một tiếng nào. Lần hành phòng như cực hình này khiến y e ngại Tĩnh vương đến cực điểm, bị ép dưới *** uy của Tĩnh vương, không dám làm gì.
Trong lòng Tĩnh vương tràn ngập vui vẻ chinh phục, cười lớn nghênh ngang đi.
Vang khắp tẩm cung, càng thể hiện tiếng cười điên cuồng của Tĩnh vương. Hai mắt Trì Chẩm Nguyệt mở lớn, nhìn màn trướng hoa lệ trên đỉnh đầu.
Sau ngày đăng cơ tân hoàng đế liền nhiễm phong hàn, không thể vào triều, do quốc trượng Tĩnh vương nhiếp chính.
Sau khi bãi triều, quân thần không khỏi khe khẽ bàn luận, chúng nhân sớm biết Trì Chẩm Nguyệt từ nhỏ thể nhược đa bệnh, nhưng không nghĩ tới thân thể y yếu tới mức này. Đám người Luyện tướng quốc càng không thể bớt châm chọc khiêu khích.
Trì Quân Thượng một hồi lo lắng. Tối hôm qua hắn suy trước tính sau, do dự một hồi lâu, cuối cùng không đến nơi hẹn rừng phong. Dù sao tối qua cũng là đại hôn của Trì Chẩm Nguyệt, lường trước tứ đệ không có khả năng thực sự bỏ hoàng hậu vào đêm động phòng hoa chúc cùng hắn lén hẹn hò, huống hồ mình cũng đang thất vọng thần thương, nếu gặp rồi, cũng không biết có thể nói gì với Trì Chẩm Nguyệt. Nhưng nghe được Trì Chẩm Nguyệt nhiễm phong hàn, chẳng lẽ do chờ hắn mà bị gặp mưa?
Hắn càng nghĩ lòng càng bất an, đuổi theo Tĩnh vương nói: “Cữu cữu, hoàng thượng có phải do đêm qua gặp mưa nên nhiễm phong hắn không?”
Tĩnh vương cười nói: “Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của Nguyệt nhi và Dao nhi, làm sao có khả năng gặp mưa? Ta thấy, hơn phân nửa là y thiếu tiết chế, ha ha…”
Trì Quân Thượng nghe hiểu ý của Tĩnh vương, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, không hỏi nữa, nhìn Tĩnh vương đi xa.
Hắn đứng im chốc lát, cuối cùng chậm rãi đi đến tẩm cung hoàng đế. Mặc dù tứ đệ tự nhân có Tĩnh vương phụ chính căn cơ đã ổn, không muốn đứng dưới cánh chim của hắn, nhưng hắn vẫn không yên lòng.
Dù cho Trì Chẩm Nguyệt hôm nay đã là hoàng đế Xích Ly, nhưng trong lòng hắn, Chẩm Nguyệt của hắn, vẫn chỉ là thiếu niên nho nhỏ rơi lệ nắm tay áo hắn cầu cứu.
“Bệnh thể của hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, xin thứ lỗi cho ty chức không thể để nhị điện hạ vào.” Trước tẩm cung, thị vệ giống như cung kính, cường ngạnh chặn Trì Quân Thượng lại.
“Ai cho các ngươi lá gan này, dám ngăn cản ta?” Ánh mắt Trì Quân Thượng lóe lên, cười lạnh.
Khuôn mặt hắn từ trước đến nay luôn tươi cười, lại có một ngày nổi giận, càng thể hiện uy nghiêm. Bọn thị vệ không khỏi có chút sợ hãi, tuy nói Tĩnh vương có lệnh không được cho bất luận kể nào bước vào tẩm cung hoàng đế, như nhị điện hạ này là thân huynh trưởng của hoàng đế, không phải người bọn họ có thể động vào. May mắn có một thị vệ cơ linh, kêu một cung nữ vào bẩm váo.
Cung nữ kia rất nhanh trở lại, khom người với Trì Quân Thượng nói: “Nhị điện hạ, hoàng thượng nói không muốn gặp nhị điện hạ.”
Trì Quân Thượng ngạc nhiên, nhanh chóng nói: “Nói bậy!”
“Nô tỳ không dám, mời nhị điện hạ trở về.” Cung nữ kia diện vô biểu tình ngầm lệnh đuổi khách, không để cho nhị điện hạ chút mặt mũi.
Trì Quân Thượng nhất thời không thể tin Trì Chẩm Nguyệt sẽ sập cửa trước mặt hắn, đẩy đám người đi vào trong, lạnh lùng nói: “Bản cung tự đi hỏi.”
“Ai đang làm ồn?” Giọng Trì Chẩm Nguyệt đi qua lớp màn gấm dày truyền ra, cực kỳ khàn khàn, vừa ho vừa quở mắng đám người: “Đã nói không gặp bất kì ai, đám nô tài các ngươi không đuổi người ra ngoài?”
Trì Quân Thượng nghe thấy rõ ràng, nhất thời cứng ngắc, không di động bước chân nữa.
Cung nữ trước truyền lời lúc trước đuổi theo nói: “Nhị điện hạ, ngài cũng nghe rồi, mời trở về.”
Đến bước này, hắn cố vào cũng chỉ là rước nhục vào thân. Trì Quân Thượng lặng lẽ, xoay người rời khỏi tẩm cung.
Đất dưới chân còn rất dính, lưu lại vũng nước của trận mưa suốt đêm qua. Phía trên có nước mưa chảy qua hàng ngói sứ men xanh, một giọt, lại một giọt… rơi vào hồ nhỏ của ngự hoa viên, tạo rung động trong tịch mịch.
Trong lòng Trì Quân Thượng thất ý sinh buồn bã, lửng thững mà đi, không ngờ chút bất tri bất giác đi tới rừng phong kia.
Sắp tới cuối hè, lá phong chưa đỏ hết.
Cảnh còn, mà người đã mất. Hắn than nhẹ, bước vào trong rừng, lập tức, liền thấy một chiếc ô vải dầu bị ném trên đất.
Trên ô còn dính bùn nhạo, còn bị gió thổi khẽ rung động. Trì Quân Thượng có một khắc tim đập loạn nhịp, lập tức tiến lên, cúi người nhặt ô. Chỗ đất bên ô vải dầu, còn có hai vết chân nhợt nhạt.
Trì Quân Thượng nắm ô vải dầu, hai chân chậm rãi bước vào hai vết chân ướt sũng kia, nghe gió thổi quanh người, cùng khẽ vang, giống như ngây dại.
Mưa xối qua tàn phá bừa bãi cả đêm, tất cả dấu vết đều bị cọ rửa gần như biến mất, nhung hai đấu chân này vẫn có thể thấy được. Chủ nhân của vết chân này, nhất định đã đứng rất lâu trong mưa…
Chẩm Nguyệt của hắn…
Thị vệ đứng trước tẩm cung hoàng đế đang thấp giọng nói chuyện, bỗng nhiên im lặng, kinh ngạc nhìn nhị điện hạ quay lại, trong tay còn nắm ô vải dầu.
“Tránh ra.” Trì Quân Thượng vẻ mặt bình tĩnh, đẩy người thị vệ.
Đám người không dám ra tay với nhị điện hạ, chỉ đành theo sau hô lớn: “Nhị điện hạ, ngài không thể vào! Hoàng thượng đã nói không gặp…”
Trì Quân Thượng không quay đầu lại, đột nhiên giơ chân đạp, khiến một tên thị vệ đứng gần hắn ngã bổ nhào, hừ lạnh nói: “Ai dám lắm miệng, liền chuẩn bị đầu rơi xuống đất đi!” Đi nhanh bước, bỏ đám thị vệ lại ở hành lang.
Cách rèm che, hắn nghe thấy tiếng ho khan gián đoạn của Chẩm Nguyệt, so với bất kì lúc nào cũng khổ cực, một trận yêu thương, vén rèm vào.
Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy người dựa nghiêng vào đệm chăn khắp giường, Trì Quân Thượng vẫn chịu chấn động. Chỉ xa cách một ngày đêm, Chẩm Nguyệt đã không còn thần thái phi dương trên điển lễ, tóc đen mất trật tự rối tung, hốc mắt phát xanh, môi và khuôn mặt bởi vì sốt cao lại có màu hồng dị thường.
Hai mắt Trì Chẩm Nguyệt, lạnh lùng, nhìn hắn lạnh lùng. Chân giường bên lư hương phỉ thúy, một con mèo con toàn thân tuyết trắng nằm cuộn mình, ngẩng đầu nhìn người xa lạ.
Tâm tạng bị ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên đâm đau đớn, Trì Quân Thượng buông ô, tới bên giường, đưa tay sờ trán Trì Chẩm Nguyệt, áy náy nói: “Huynh tưởng tối qua đệ sẽ không đến…”
Tay còn chưa chạm tới da thịt đối phương, đã bị Chẩm Nguyệt đánh ra. Thiếu niên bình thường tay đã sức trói gà không chặt, bệnh rồi càng không có một phần lực, nhưng Trì Quân Thượng lại triệt để sửng sốt.
Trên mặt Trì Chẩm Nguyệt, tràn ngập chán ghét và oán hận không che lấp…
“Đừng chạm vào ta.” Y cố gắng tạo ra âm thanh từ cổ họng đau đớn như đốt cháy, chỉ chỉ cửa.
“Đi ra ngoài.”
“Chẩm Nguyệt…” Trì Quân Thượng có chút thất thố, tay đứng ở không trung một lát, cuối cùng buông xuống, ôn nhu nói: “Nhị ca sai rồi, tối qua không nên lỡ hẹn, hại đệ gặp mưa nhiễm phong hàn.”
Trì Chẩm Nguyệt giống như không hề nghe thấy hắn nói cái gì, chỉ cất cao giọng nói: “Đi ra ngoài!”
Lòng Trì Quân Thượng trầm xuống. Trước khi mỗi lần tứ đệ nổi tính tình, hắn chỉ cần nói chuyện nhẹ nhàng, là có thể khiến tứ đệ từ giận thành vui. Nhưng biểu tình Chẩm Nguyệt hiện tại nói rõ ràng cho hắn, Chẩm Nguyệt đích thật không muốn nghe bất kì lời giải thích nào, bất kì lời xin lỗi nào.
“Tứ đệ…” Hắn cón đình khẩn cầu, nhưng đôi mắt mệt mỏi của Chẩm Nguyệt khép lại, “Trì Quân Thượng, trẫm mệnh ngươi ra ngoài!”
Một chữ “Trẫm” khiến Trì Quân Thượng đột nhiên nhớ lại, người trước mắt, đã không còn là tứ đệ cần hắn che chở nữa, mà là đế vương của Xích Ly. Chẩm Nguyệt của hắn, vốn chí cao vô thượng… Hôm nay đứng ở đỉnh cao quyền thế, càng không phải ẩn nhẫn vì bất kì kẻ nào.
Không cách nào hình dung sự chua sót từ tim chậm rãi khuếch tán ra toàn bộ ***g ngực, hắn khẽ hỏi: “Nhị ca làm tất cả vì đệ, chưa bao giờ muốn đệ hồi báo. Chỉ có lúc này đây, nhị ca làm sai rồi, đệ không thể tha thứ cho huynh vào lúc này sao?”
Hắn không hi vọng Chẩm Nguyệt thật sự chịu trả lời hắn, nhưng người trên giường cư nhiên mở mắt, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, mỗi câu mỗi chữ, khàn khàn mà rõ ràng không gì sánh được: “Đúng, tuyệt đối không tha thứ.”
Thấy khuôn mặt tuấn nhã của Trì Quân Thượng đột nhiên trắng bệch, Trì Chẩm Nguyệt nhếch mép ra một nụ cười như báo thù, “Trì Quân Thượng, ta hận ngươi, hận ngươi không chết luôn đi.” Hắn vừa ho, vừa cười lớn.
Trì Quân Thượng mở mịt lắc đầu, vẻ mặt đau thương không thể tin nổi, hắn lui về sau rèm che, run giọng nói: “Chẩm Nguyệt, đệ thực sự không nhớ chút tình cũ sao?”
Trì Chẩm Nguyệt cười nhạt: “Tình cũ là gì? Trì Quân Thượng, nói cho ngươi hay, ta chỉ lợi dung ngươi thôi, ngươi bớt tự mình đa tình đi.”
Trì Quân Thượng bình tĩnh nhìn Chẩm Nguyệt, giống như cho tới giờ chưa từng quen biết người này, một lát sau, hắn chậm rãi gật đầu, nói mấy chữ tốt, nhấc rèm ra, không quay đầu lại nhanh chóng rời khỏi.
Rèm che sau hắn một trận xôn xao, cuối cùng ngừng lại. Trì Chẩm Nguyệt còn đang cười, càng lúc càng lớn, cuối cùng nửa người đều úp sấp bên mép giường, ho hai tiếng lại cười một trận.
“Cười đủ rồi chứ?” Nam nhân từ tấm rèm ngọc lưu ly sau long sàng đi ra, tới bên giường, nắm tóc Trì Chẩm Nguyệt nhấc đầu y lên, xem kỹ khuôn mặt thiếu niên loang lổ vết nước mắt, cau mày rậm: “Không phải hận hắn sao? Còn khóc cái gì? Không nỡ bỏ tiểu tử Quân Thượng kia sao?”
Trì Chẩm Nguyệt nước mắt rơi càng nhiều, nhưng mím môi không nói.
“Nguyệt nhi, còn chưa học ngoan sao?” Khuôn mặt tuấn mĩ của Tĩnh vương lộ lệ khí, túm chặt tóc trong tay, nghe Trì Chẩm Nguyệt phát ra tiếng kêu đau nhức mới mỉm cười buông tay, xoa đầu Trì Chẩm Nguyệt như vuốt mèo con, chậm rì rì nói: “Nói thực cho bản vương, ngươi có thực sự hận hắn không? A, nếu như thật sự muốn hắn chết, bản vương giúp ngươi, không phải việc khó.”
Ngữ khi của hắn vô cùng nhẹ nhàng ôn hòa, hoàn toán giống một trưởng bối từ ái. Trì Chẩm Nguyệt lại nghĩ đến hình ảnh như ác mộng đêm qua, toàn thân không khống chế được khẽ run, lại không dám dùng im lặng làm tức giận Tĩnh vương, nghẹn ngào phun ra một chữ: “Hận.”