Bạn Quân

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Hôm sau khi lâm triều, phái của Trì Chẩm Nguyệt quả nhiên đã được Trì Quân Thượng bày mưu đặt kế, do Trịnh tướng quân đi đầu liên danh dâng thư, yêu cầu xử tử hình tam điện hạ đại nghịch bất đại sát quân, chỉnh đốn triều cương. Một phái khác cũng không tỏ ra yếu kém, đẩy Luyện tướng quốc đứng ra kêu oan, xưng tam điện hạ nhất định là bị người hãm hại. Mà người vu oan giá họa là ai, Luyện tướng quốc chỉ nhận được cười khẩy của Trì Quân Thượng, tất nhiên chắc chắn là nhị điện hạ này.

Song phương càng tranh luận càng kịch liệt, hai hàng lông mày dày của Tĩnh vương trên cao kia càng cau càng sâu, cuối cùng dùng sức vỗ tay vịn long ỷ, lệnh chúng nhân cấm khẩu.

“Đừng ồn ào việc này nữa, bản vương đã hỏi ngự y, tính toán ngày nữ hoàng bệ hạ trúng độc, khoảng từ yến tiệc. Ban đầu xác thực có bộc dịch nhìn thấy tam điện hạ thả thứ gì đó vào nước quả ướp lạnh của nữ hoàng. Có phải thuốc độc hay không, đành nhờ hai vị Trịnh tướng quân và Luyện tướng quốc cùng điều tra…”

“Không cần tra xét.” Một âm thanh lạnh lùng như đá băng từ lối vào kim điện truyền đến.

An Tử Khanh áo tím mũ cao, thản nhiên đi vào kim điện, khóe mắt cũng không thèm liếc Trì Quân Thượng và Trì Chẩm Nguyệt, đi thẳng đến dưới thềm ngọc mới dừng lại, cất cao giọng nói: “Là ta giao thuốc độc cho Điệp nhi, lừa nó là linh dược bổ dưỡng, muốn nó bỏ vào trong đồ uống của nữ hoàng. Việc này do mình ta dựng lên, không liên quan đến Điệp nhi.”

Kim điện im lặng như tờ, rồi sau đó như nổ tung.

Trì Chẩm Nguyệt biến sắc, vừa định mở miệng, đôi mắt sắc bén của An Tử Khanh đã đâm thẳng đến. Mặc dù nam nhân không nói một chữ, nhưng cũng đủ khiến Trì Chẩm Nguyệt lạnh sống lưng, mím chặt môi lại.

An Tử Khanh lúc này mới dời ánh mắt, không quan tâm đến đủ loạn thần sắc của mọi người trên kim điện, Tĩnh vương nghiêm mặt nói: “Tự làm tự chịu, ta nguyện lĩnh tội theo nữ hoàng an giấc hoàng lăng, xin Tĩnh vương gia trả cho Điệp nhi một cái danh thuần khiết.”

Chúng nhân nghe khẩu khí của hắn, đúng là tự nguyện tùy táng cho nữ hoàng. Trong đó có không ít nữ thần đều là người hâm mộ An Tử Khanh ngày trước, trên mặt hiện vẻ không đành lòng, lại nghĩ không cứu nổi An Tử Khanh, ngược lại đều thay Trì Mộng Điệp cầu tình.

Mắt thấy quần chúng tình cảm kích động, Tĩnh vương cũng không muốn đắc tội với chúng nhân, biết thời biết thế nói: “Tam điện hạ nếu như vô tội, bản vương sẽ thả hắn ra.”

Đang định phái người truyền lệnh Thiên Ân tự thả người, An Tử Khanh lại lạnh lùng ngăn cản: “Chờ ta nhập hoàng lăng xin Tĩnh vương gia hẵng thả người, trục xuất hắn khỏi Xích Ly, cả đời không được về nước. Tin ta chết, xin các vị ở đây hôm nay ngày sau chớ nhắc lại, bằng không Điệp nhi biết được, chắc chắn sẽ làm náo loạn long trời lở đất.”

Dứt lời, hắn xoay người đi ra khỏi kim điện.

Trì Chẩm Nguyệt cúi đầu, nghe tiếng nhỏ giọng nghị luận xung quanh, hai tay trong tay áo nắm chặt.

Sau khi bãi triều, Trì Chẩm Nguyệt không trực tiếp hồi phủ, mà cùng Tĩnh vương đi dạo dọc theo hành lang, đợi đến khi xung quanh không có người khác, liền truy vấn bóng lưng cao dài phía trước.

“Mộng Điệp sớm muộn sẽ biết việc hôm nay, đến lúc đó…”

“Nguyệt nhi con yên tâm. Con đã trở thành phu quân của Dao nhi, ta làm thái sơn, há có thể để cho mầm mống tai họa Mộng Điệp kia còn sống để uy hiếp con?”

Tĩnh vương xoay người, mỉm cười vỗ nhẹ đầu vai Trì Chẩm Nguyệt.

“Chờ An Kiếm quân chết, bản vương sẽ trực xuất Mộng Điệp ra khỏi Phong Hoa phủ, tìm một nơi yên lặng lén tặng một đao là xong. Như vậy trước mặt các đại thần ta cũng có cái để ăn nói, đỡ phiền những người đó oán thầm bản vương nói không giữ lời.

Sắc mặt Trì Chẩm Nguyệt tốt hơn, nhắc nhở Tĩnh vương: “Cữu cữu cũng đừng quên sai người hành hình mang đầu của Mộng Điệp về.”

Tĩnh vương sửng sốt, sau đó cười to, khiến chim chóc đậu trên mái giật mình bay đi.

“Nguyệt nhi, lòng dạ cứng rắn của con quả không giống phụ thân con. Ha ha…”

Trì Chẩm Nguyệt trong lòng lộp bộp, nhưng mặt ngoài vẫn không biến sắc, cười nói: “Vậy hơn phân nửa là giống hoàng mẫu rồi.”

Tĩnh vương lại cười mấy tiếng, vòng vo trọng tâm câu chuyện, muốn Trì Chẩm Nguyệt quay về Tĩnh vương phủ chơi cùng Tuyết Dao.

Bảy ngày thủ linh nhanh chóng trôi qua. Tĩnh vương dẫn theo hoàng tộc Xích Ly và đủ loại quan lại toàn thân mặc vải trắng, hộ băng quan của nữ hoàng, đi bộ chầm chậm đi đến hoàng lăng ở ngoại ô.

An Tử Khanh đã ở trong đám người, vẫn một thân áo tím, búi tóc và thắt lưng đều buộc lụa trắng, đến trước đại môn mộ thất hoàng lăng, vẻ mặt hắn vẫn hờ hững như trước, mặc cho chúng nhân trói hai tay hắn sau lưng, đưa vào mộ thất cùng nữ hoàng băng quan.

Cửa sắt nặng nề của mộ thất chậm rãi khép kín, lại đổ nước sắt nóng bỏng phong kín…

Trì Chẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn đám thợ bận rộn, ***g ngực cuối cùng cũng nhẹ nhàng không ít. Từ nay về sau, sẽ không bị đôi mắt lợi hại như kiếm phong nhìn đến mức tinh thần không yên nữa.

Nữ hoàng thì đã sao? An Kiếm quân và tam điện hạ nữ hoàng sủng ái nhất thì làm sao? Cũng không đấu lại nổi y… Y mỉm cười đắc ý, đột nhiên cảm giác có người âm thầm quan sát y, thu nụ cười quay đầu…

Là Trì Quân Thượng, đang đứng cách đó không xa nhìn y. Ánh mắt phức tạp.

Tiền giấy như hoa tuyết, phiêu diêu khắp bầu trời, che đi nắng gắt nóng rát như lửa. Đoàn đưa đám lặng lẽ trở về trong tiếng nhạc ai khúc.

Trì Chẩm Nguyệt và Trì Quân Thượng cố ý rơi lại phía sau đoàn người, tạo một khoảng cách với mọi người. Xác định người phía trước không thể nghe được bọn họ nói chuyện, Trì Chẩm Nguyệt mới buồn bã nói: “Nhị ca, vừa rồi vì sao huynh nhìn đệ?”

Không đợi Trì Quân Thượng trả lời, y khẽ thở dài: “Không phải huynh nghĩ đệ tàn nhẫn chứ?”

Trì Quân Thượng không nói gì đáp lại. An Kiếm quân cùng sinh phụ hắn là biểu huynh đệ, so với huynh đệ tay chân còn thân thiết hơn, càng xem hắn như con ruột. Hắn một thân võ công cũng do An Kiếm quân truyền thụ. Nhìn An Kiếm quân như cha như thầy có kết cục như vậy, tâm tình hắn tất nhiên tệ vô cùng. Khi thấy nụ cười lạnh lùng thỏa thuê mản nguyện của Trì Chẩm Nguyệt, trong lòng không nhịn được lạnh lẽo.

Không ai so với hắn càng hiểu tứ đệ nhìn như có thế không tranh này. Trong thân thể ốm yếu mỏng manh này, che giấu một trái tim cuồng nhiệt gần như số một với quyền thế. Trước đây nằm dưới cánh chim che chở của hắn, cẩn thận thu liễm, mà nay, càng ngày càng không che giấu…

Hắn đột nhiên nghĩ, mình sắp không giữ nổi Chẩm Nguyệt nữa.

Hắn đang im lặng, nghe thấy Chẩm Nguyệt bắt đầu ho khan, dần kịch liệt, vai lưng cũng run rẩy theo. Cuối cùng dẹp đi suy nghĩ trong lòng, đỡ Chẩm Nguyệt ngồi dưới bóng mát của một gốc cây ven đường, xoa lưng thuận khí cho Chẩm Nguyệt.

Trì Chẩm Nguyệt lấy ra viên thuốc tùy thân. Uống xong vài viên, khuôn mặt ho đến mức tím ngắt dần bình thường, lưng dựa vào gốc cây nhắm mắt thở dốc một lúc, sau đó mới mở mắt, cười với Trì Quân Thượng vẻ mặt lo lắng.

“Nhị ca, huynh đừng lo lắng. A, huynh chưa từng nghe câu người tốt mệnh không dài, tai họa sau ngàn năm sao? Đệ không phải người tốt, nhất định sẽ không chết sớm. Ha ha…”

“Đừng nói lung tung.” Trì Quân Thượng khẽ quát, ngẩng đầu nhìn đoàn người thong thả bước đi phía trước đã thành chấm đen, hắn ngồi xổm xuống nói: “Đệ không đi được, để huynh cõng đệ.”

“Đệ không muốn đi.” Trì Chẩm Nguyệt vỗ vô bãi cỏ bên cạnh, ý chỉ Trì Quân Thượng cũng ngồi xuống.

“Khó có được ngày nhẹ nhàng như hôm nay, nhị ca huynh nghỉ ngơi với đệ một chút đi, ngắm phong cảnh cũng được.”

Trì Quân Thượng muốn nói gần hoàng lăng ngoại trừ núi là thì là cây, có cái gì đẹp đẽ, nhưng trông thấy khuôn mặt Chẩm Nguyệt không giấu được mệt mỏi rã rời, cuối cùng hắn không lay chuyển được tứ đệ này, cùng Chẩm Nguyệt ngồi dưới bóng râm, nhìn dãy núi kéo dài trong trời đất.

Trống nhạc đã xa không thể nghe thấy, chỉ có vô số tiền giấy lụa mỏng màu trắng theo gió khẽ bay, lướt qua tóc mai, thân thể hai người…

Hắn đang nhìn phương xa, cũng không có Chẩm Nguyệt lại đang nhìn hắn. Ngưng mắt nhìn một lúc lâu, không đợi Trì Quân Thượng quay đầu lại nhìn, Trì Chẩm Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa đầu vào vai trái Trì Quân Thượng.

“Nhị ca, thương thế của huynh đã tốt chưa?”

“Ừ.”

“Vậy huynh thổi một bài đi. Đệ muốn nghe…” Trì Chẩm Nguyệt thì thào nói.

Vết thương vai phải kỳ thực chưa lành hẳn, Trì Quân Thượng vẫn rút tiêu ra, trầm trầm mấy âm đơn, sau đó tiếng tiêu trong trẻo bay khắp sơn dã.

Trong ký tức, ngày hắn chân chính chú ý tới tứ đệ, là ở thọ thần của nữ hoàng mấy năm trước. Chúng nhân ồn ào vui cười, ăn uống linh đình, nhưng hắn không thích ầm ĩ, lặng yên đứng dậy, một mình đi vào trong rừng. Còn chưa đến nơi, ngay tại nơi lá phong đỏ bay đầy trời đã trông thấy Chẩm Nguyệt.

Chẩm Nguyệt khi đó, vẫn là thiếu niên gầy yếu mười bốn mười lăm tuổi. Đang ngồi ấn chặt ngực, khóc rất nhỏ, còn thỉnh thoảng ho nhẹ.

“Vì cái gì hoàng mẫu không thích thọ lễ ta tặng? Vì cái gì?…”

Hắn nhớ lại tứ đệ đưa đến là bức họa của hoàng mẫu. Tuổi còn nhỏ, mà vẽ tranh lên màu không kém họa sĩ trong cung, khiến bức họa Trì nữ hoàng trở nên vô cùng sống động. Lúc cuộn tranh mở ra, quần thần đều khen ngợi xưng tán. Thiếu nhiên khẩn trương và chờ mong nhìn Trì nữ hoàng.

Nhưng mà Trì nữ hoàng chỉ nhìn lướt qua, lại làm khuôn mặt âm trầm, giống như thọ thần năm rồi, đem thọ lễ của tứ điện hạ ném xuống thềm ngọc.

Thiếu niên sửng sốt, sau đó run rẩy toàn thần, đi bước một trở về chỗ ngồi, ánh mắt dại ra nhìn cuộn tranh nằm trên mặt đất, cho đến khi nó bị cung nô mang đi.

Hắn và chúng nhân không lưu ý thiếu niên rời cung yến lúc nào. Trên kim điện, kỳ thực cũng không mấy ai quan tâm tứ điện hạ sinh phụ mất sớm lại không được nữ hoàng sủng ái. Hắn cũng không muốn quấy rồi Trì Chẩm Nguyệt, đang chuẩn bị rời đi, lại thấy Chẩm Nguyệt toàn thân chấn động, cả người ngã xuống đất, tay chân co giật.

“Cứu, cứu ta…” Thiếu niên khí tức yếu ớt khẽ gọi.

Hắn biết tứ đệ từ trong bụng mẹ, đã gầy yếu hơn thường nhân, tim phổi càng vì thiếu háng, bẩm sinh dẫn đến khuyết tật. Ngự y đã nói, tứ điện hạ thân thể nhược không được điều dưỡng tốt, tùy thời có thể ngã chết.

Nếu như hiện giờ không cứu, thiếu niên hẳn là sẽ chết… Hắn do dự một chút, nâng tứ đê xưa nay chưa từng có giao tình thậm chí cũng chưa nói một câu lên.

Khóe mắt thiếu niên còn đang chảy nước mắt. Khuôn mặt thanh tú tái nhợt như tờ giấy, chỉ có chu sa chí ở mi tâm đỏ sẫm như máu, có một loại thê diễm nhìn thấy mà giật mình. Nhìn thấy rõ hắn, thiếu niên dùng hết khí lực kéo ống tay áo hắn một chút, mặc dù khí lực này trong mắt Trì Quân Thượng, căn bản nhỏ bé không đáng kể. Nhẹ nhàng gọi: “Nhị ca, nhị ca, cứu cứu ta.”

Hắn thở dài, để thiếu niên nửa nằm trên đùi hắn, vươn tay dán sát vào lưng thiếu niên, đưa từng chút chân khí vào.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt của thiếu niên cuối cùng cũng dần bình tĩnh, hai mắt giống như sợ hắn đào tẩy, không chớp mắt. Mười ngón tay nắm chặt tay áo, giống như đó là thứ duy nhất trên đời có thể dựa vào.

Giây phút kia, Trì Quân Thượng cảm thấy nếu mình buông tay bỏ đi, thiếu niên sẽ chết.

Hắn là tất cả của thiếu niên… Ý niệm này đột nhiên tới, rồi được coi như lý thường. Hắn đưa ra một tay, khẽ vuốt tóc dài của thiếu niên bị mồ hôi tẩm ướt, để thiếu niên chậm rãi thả lỏng.

Cho dù hơi thở của thiếu niên đã hồi phục, hắn vẫn không đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng thổi tiêu, nhìn thiếu niên dần thu mắt trong tiếng tiêu thanh u thư hoãn, rơi vào mộng đẹp. Khóe miệng thiếu niên, lộ ra một nụ cười thản nhiên, hiển nhiên là giấc mơ đẹp.

Tâm can hắn, lại có chút chua xót– nước mắt và đau thương, thực sự không nên xuất hiện trên người thiếu niên này. Hắn muốn nhìn thiếu niên vô ưu vô lự vui cười, củng thủ giang sơn, chỉ để đổi lấy một nét vui của thiếu niên…

Trì Quân Thượng ngơ ngẩn cất tiêu, mới phát hiện mặt trời đỏ xa xa đã xuống núi được phân nửa, trong gió mang theo chút cảm giác mát trong thời tiết nóng bức.

Người tựa đầu vào vai hắn hơi thở nhẹ nhàng, đã đi vào mộng.

Hắn đối với dung nhan càng trưởng thành càng xinh đẹp này có một si vọng vô cùng, vừa vươn tay sờ lên tóc mai Trì Chẩm Nguyệt, định lấy một mảnh tiền giấy trên tóc Trì Chẩm Nguyệt, Trì Chẩm Nguyệt đã giật mình tỉnh giấc, Trì Quân Thượng nhìn thấy lòng co rút đau đớn.

“Nhị ca, là huynh a…” Trì Chẩm Nguyệt thở dài một hơi, lại đầu vào vai Trì Quân Thượng, ngửa đầu thấy trên thân cây có một gốc dây leo, dựa vào đại thụ bò lên rất ca. Hắn cười, nói: “Nhị ca, dây leo kia thực may mắn, có đại thụ chống đỡ mà leo lên, có thể bò lên cao như vậy. Nhị ca, huynh có thể vĩnh viễn chống đỡ cho đệ! Dù cho một ngày nào đó đệ già rồi, xấu rồi, huynh cũng không buông?Nhị ca…”

Trì Quân Thượng nghe hắn làm nũng, nếu như bình thường, sớm đã hôn môi, nhưng hôm nay lại ngơ ngẩn, không nói gì đáp lại.

Trì Chẩm Nguyệt không có được câu trả lời, có chút mất mát, thu lại dáng cười, hí mắt trông về ánh nắng chiều xa xa, thản nhiên nói: “Nếu chúng ta cứ vĩnh viễn giống như bây giờ, ngắm phong cảnh, nghe khúc nhạc, không cần nghĩ chuyện khác, thì thật tốt. Nhị ca, huynh nói phải không?”

Trì Quân Thượng im lặng chốc lát mới nghiêm nghị nói: “Đệ đã quyết định muốn kết hôn, ngày say cho dù chúng ta thường xuyên gặp mặt, cũng không thể như bây giờ nữa.”

Trì Chẩm Nguyệt biết trong lòng nhị ca còn đang gút mắc chuyện hắn đáp ứng việc hôn nhân với Tĩnh vương, sắc mặt hơi trầm xuống: “Nhị ca, huynh lại quản đệ rồi. Huynh biết rõ đệ sau khi đăng cơ, dù không cưới Tuyết Dao, cũng phải lập hậu phi. Huynh nếu như không hết giận, huynh cũng thành thân đi, vậy là chúng ta hòa nhau.”

Một câu cuối của y kỳ thực mang ba phần vô lại, muốn chọc cười Trì Quân Thượng. Trì Quân Thượng không cười, xoay xoay tiêu trong tay, cúi đầu không nói. Một lát sau mới chậm rãi nói: “Chẩm Nguyệt, nói cho huynh biết, đến cùng là đệ muốn những cái gì?”

“Muốn cái gì?” Trì Chẩm Nguyệt bị hắn hỏi sửng sốt.

Trì Quân Thượng nhìn hắn, ôn nhu nói: “Ngôi vị Xích Ly hoàng đối với đệ thực sự quan trọng vậy sao? Nếu lên làm Xích Ly quốc quân, liệu đệ có muốn trở thành bá chủ thiên hạ? Chẩm Nguyệt, trong lòng đệ, thực sự là muốn cái gì?”

“Nhị ca, hôm nay huynh sao vậy?” Trong mắt Trì Chẩm Nguyệt toát ra chút âm uất, “Huynh hối hận vì giúp đệ sao?”

Trì Quân Thượng lẳng lặng nói: “Đệ năm đó, không phải như vậy.”

Trì Chẩm Nguyệt đột nhiên đứng lên, âm thanh cũng run rẩy: “Nhị ca, huynh không muốn giúp đệ nữa?”

Trì Quân Thượng vừa nói ra miệng, đã thấy hối hận, thấy khuôn mặt Trì Chẩm Nguyệt trắng bệch, vội đứng dậy kéo tay Trì Chẩm Nguyệt.

“Chẩm Nguyệt, đệ đừng nghĩ nhiều.”

Tay bắt một khoảng không.

Trì Chẩm Nguyệt cắn môi, phóng chân chạy. Phớt lờ Trì Quân Thượng hô hoán. Chạy không được bao lâu thì ngực một trận khó thở, tim như nổi trống, hắn há miệng thở dốc từng hơi, đột nhiên cảm thấy ngực đau trướng không tả nổi, quỵ xuống đất.

“Làm sao rồi, Chẩm Nguyệt?”

Trì Quân Thượng bước nhanh tới nâng y dậy. Môi và ấn đường Trì Chẩm Nguyệt đều một màu tử khí làm người ta sợ hãi, trong giọng mang theo âm khóc, nhỏ giọng nói: “Nhị ca, ngay cả huynh cũng ghét đệ. Đệ…”

“Đừng nói nữa.” Trì Quân Thượng cắt đứt khóc lóc kể lể của Trì Chẩm Nguyệt, tay đặt vào ngực Trì Chẩm Nguyệt ngưng thần truyền khí, chuyển một chút nội lực vào.

Trì Chẩm Nguyệt quả nhiên không nói nữa, dòng nước mắt chầm chậm chạy ra khỏi khóe mắt, dọc theo quai hàm rơi xuống trần ai.

Trì Quân Thượng thu tay, lại nhẹ nhàng vuốt mãi tóc đen dài của thiếu niên, đợi hô hấp hỗn loạn của Trì Chẩm Nguyệt bình phục. Mắt thấy mặt trời đã hoàn toàn chìm vào chuyển tiếp giữa trời đất, lưu lại dải máu tàn đỏ cuối cùng, hắn cõng Trì Chẩm Nguyệt, chậm rãi đi về phía cung thành.

“Chẩm Nguyệt, Chẩm Nguyệt, nhị ca thích đệ, vẫn không thay đổi…Là đệ thay đổi, không còn cần nhị ca như trước đây nữa…”

Hắn vừa đi vừa nhẹ giọng thì thầm, cũng không biết Trì Chẩm Nguyệt có nghe được hay không. Chỉ có sau cổ một mảng nóng ướt, nói cho hắn Trì Chẩm Nguyệt vẫn đang yên lặng rơi lệ.

Sau khi nữ hoàng nhập táng hoàng lăng, Tĩnh vương ngày hôm sau liền ở trên triều đình qua mặt văn võ bá quan, hạ chỉ lưu vong tam điện hạ Trì Mộng Điệp, sai người đến Thiên Ân tự áp giải Trì Mộng Điệp ra đi, không bao giờ được trở về Xích Ly. Lại cùng bách quan thương nghị chọn tân hoàng đế.

Đám người Trịnh tướng quân đều tiến cử tứ điện hạ Trì Chẩm Nguyệt. Xích Ly quốc sử chưa từng có tiền lệ nam tử làm để, tất nhiên chịu không ít phản đối kịch liệt của đại thần phái thủ cựu. Tĩnh vương ung dung thản nhiên nhìn các đại thần khẩu chiến, cuối cùng giơ tay, ngăn cản chúng nhân tiếp tục tranh luận, thản nhiên nói: “Tổ huấn lệ pháp cũng chỉ là do người đặt. Chỉ cần là huyết mạch hoàng tộc Trì thị, cần gì phải câu nệ phân biệt nam nữ?”

Phái thủ cựu nghe thấy Tĩnh vương nói lời này, bên ngoài là tán thành lập nam hoàng đế, đều cảm thấy ngoài ý muốn. Có vài người nói trái trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ Tĩnh vương gia cũng muốn làm hoàng đế quá thành nghiện?

Trì Quân Thượng liếc nhìn mấy huynh đệ khác của nữ hoàng, thấy mấy người định mở miệng nói, hắn hiểu rõ cười một cái, cất cao giọng nói: “Tĩnh vương gia nói đúng. Quốc quân liên quan trực tiếp đến vận mệnh quốc gia bách tính trăm họ, phải tìm người có năng lực. Hoàng mẫu sinh tiền cũng từng trước mặt Quân Thượng khích lệ tứ đệ ổn trọng mẫn tuệ, có ý định lập làm thái tử, đáng tiếc còn chưa kịp hạ chiếu, hoàng mẫu đã….”

Hắn thở dài ai thán, lập tức nghiêm mặt nói: “Tứ đệ tài trí hơn người, Quân Thượng tự cảm thấy thẹn. Việc mượn binh Câu Bình cũng là tứ đệ lập công lớn. Tứ đệ xưng đế, Quân Thượng vui lòng phục tùng.”

Quần thần đều biết cái gọi là ‘Trì nữ hoàng sinh tiền nói’ là cái gì, nhưng căn bản chết không đối chứng, chỉ đành im lặng mặc cho Trì Quân Thượng nói ba hoa. Nhưng nghe nhị điện hạ này cực lực ủng lập Trì Chẩm Nguyệt làm vua, lại nghĩ đến nữ tử trong hoàng thất, xác thực không chọn được người tài thức xuất chúng, bằng không Trì nữ hoàng cũng không đến nỗi sau khi Tuyết Ảnh thái tử qua đời mấy năm vẫn không lập thái tử từ mấy chất nữ, mấy thần tử trước phản đối lớn nhất cũng không hé răng nữa.

Trì Chẩm Nguyệt xưng đế, kết cục đã định.

Tĩnh vương và Trì Chẩm Nguyệt cũng không muốn đêm dài lắm mộng, lý do nước không thể một ngày không có vua, đặt hai việc đại sự tân hoàng đăng cơ và nghênh thú hoàng hậu cùng xử lý, đặt ở ngày hoàng đạo cuối cùng của mùa hè.

Ngày đó sáng sớm mặt trời đỏ dâng lên, hào quang vạn đường. Trì Chẩm Nguyệt dẫn quần thần đến tông miếu tế tổ xin sắc phong, toàn bộ buổi sáng là liên tiếp phồn văn nhục tế nặng nề dài dòng. Đến khi buổi lễ đăng cơ kết thúc, đã qua buổi trưa. Tám cung nữ áo đỏ đã chờ lâu nâng khay vàng đặt mão vua đến bên cạnh Trì Chẩm Nguyệt, cung kính quỳ rạp xuống đất, nâng mão vua cao quá đỉnh đầu

Trì Chẩm Nguyệt hôm nay mặc đế vương triều phục, Xích Ly sùng hỏa, đế phục cũng lấy màu đỏ đậm làm chủ, lại dùng vô số kim tuyến và ngọc châu màu đen may ra tường vân diễm văn, trong ung dung hoa diễm có uy nghi đại khí.

Hắn nhìn mão vua, nở nụ cười.

Trên mão châu kim thúy, chín đầu dùng tơ vàng xuyên thành màn châu, san hồ châu bện thành thải phượng đủ loại hình thái khác nhau, trông rất sống động, tụ lại xung quanh một viên minh châu tròn lớn cỡ trứng bồ câu và một khối ngọc thạch đỏ máu, chớp động lóe lên quầng sáng vàng đỏ tím xanh, mỹ lệ muôn phần.

Mão châu này, là mùa thu năm đó hắn lấy từ trong tay Huyền Long hoàng đế, là lễ tặng trong thọ thần của Trì nữ hoàng. Từ trước đến nay Trì nữ hoàng không giả sắc mặt với hắn nhưng cũng không tránh khỏi thiên tính thích chưng diện của nữ nhân, đối với mão châu vô cùng khéo léo tinh xảo tuyệt luân cực vừa ý, lần đầu tiên nhận phần hạ lễ của hắn. Sau thọ yên, Trì nữ hoàng còn để sinh phụ của nhị điện hạ động thủ đem ngọc đỏ nam dương trên mão vua chuyển sang mão ngọc, sửa mão ngọc thành mão vua.

Trì Quân Thượng từ khi bắt đầu, vẫn nhìn Trì Chẩm Nguyệt chằm chằm không chuyển mắt, lúc này đến gần, thay Trì Chẩm Nguyệt tháo xuống đầu quan bằng lụa đỏ thẳm, lại đặt mão vua lên đầu Trì Chẩm Nguyệt. Chậm rãi làm xong tất cả, hắn đối mặt với khuôn mặt đoan trang mỹ lệ cũng như lẫm liệt hơn bất kì lúc nào trước đây trong chốc lát, thở dài không ra tiếng, lui ra.

Trong giây phút vai chạm vào nhau, Trì Chẩm Nguyệt nghe thấy Trì Quân Thượng thấp giọng hỏi y: “Đệ hiện giờ, có vui không?”

“Đương nhiên.”

Trì Chẩm Nguyệt từ ngày đưa tang, quan hệ với nhị ca như có vật ngăn chặn, hơn nữa đoạn thời gian này bận chuẩn bị cho thịnh điển đăng cơ và đại hôn, hai người không nói chuyện nhiều, nghe thấy giọng Trì Quân Thượng tràn ngập cô đơn và mất mát, Trì Chẩm Nguyệt cảm thấy có chút băn khoăn.

Y có thể lên vị trí Xích Ly hoàng, có thể nói là một tay dốc sức của Trì Quân Thượng, xác thực không nên quá lạnh nhạt nhị ca.

“Đêm nay sau tiệc cưới, đệ đến rừng phong của Ngự hoa tìm huynh. Chờ đệ.”

Y nói vừa nhẹ vừa nhanh, chỉnh lại ống tay áo, không nhìn Trì Quân Thượng, thị vệ cung nữ vây quanh dọc theo thềm đá dài đi ra thiên đàn ngoài miếu.

Trì Tuyết Dao mặc đồ cưới đỏ tươi, đầu trùm khăn đỏ, bộc phụ đứng bên cạnh làm bạn, chờ trên thiên đàn từ lâu.

Giờ lành đã đến, tiếng pháo tách tách bùm bùm vang lên, khói thuốc pháo khiến mọi thứ trước mặt Trì Quân Thượng đều trở nên mơ hồ. Hắn bị kẹp giữa đủ loại quan lại, lẳng lặng nhìn hai người giao bái thiên địa trong tiếng hô của ti lễ giám. Sau đó, lẳng lặng, rời khỏi đám người ồn ào.

Một đôi mắt sắc bén ẩn trong đoàn người, từ đầu đến cuối, thu hết tinh hình giữa hai người Trì Quân Thượng và Trì Chẩm Nguyệt vào đáy mắt.

Vào đêm, tiếng sấm ầm ầm cùng với mưa lớn như hạt đậu tương nện xuống ngói nhà, cửa sổ, trên mảnh đá… Thỉnh thoáng có vài tia chớp sáng chói như con trăn trắng xé rách màn đêm đen đắc, chiếu đến cung thành lúc sáng lúc tối.

Trì Chẩm Nguyệt che ô vải dầu, một mình đứng trong mưa.

Một cái ô, căn bản không chống đỡ được gió mạnh mưa lớn. Y phục đầu tóc y đã ướt hết, dính sát vào người. Nước mưa từ ngạch đầu phát sao không rừng rơi xuống, lướt qua khuôn mặt lạnh lẽo của hắn.

Sau hôn yến, y vội vã thay thường phục, lại đội ô đi trong cơn mưa xối xả chợt đến vào rừng, nhưng đối mặt với y, chỉ có bóng cây yểu điệu. Đợi tròn một canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.

Lại một tia chớp nữa rạch ngang trời đêm, lại vài tia chớp nữa, chiếu sáng khuôn mặt Trì Chẩm Nguyệt, trắng bệnh không có chút huyết sắc.

Đây là lần đầu tiên Trì Quân Thượng thất ước… Nhị ca, thật sự đã quyết từ này về sau buông y rồi…

Trì Chẩm Nguyệt đờ đẫn nghe tiếng sấm trên đỉnh đầu, bỗng nhiên cười khẽ: “Huynh muốn đi sao, cho dù sau này, ta cũng không cần huynh nữa…”

Y ném ô vải dầu, mặc cho mưa lớn chậm rãi đi ra khỏi rừng phong.

Trở lại trước cửa tẩm cung, đã là nửa đêm. Y không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của cung nữ thị vệ, ho nhẹ đi vào trong.

Y đứng trước rèm che của tẩm điện, nghe thấy bên trong có tiếng mèo con yếu ớt kêu nhỏ, thở ra hơi thở lạnh lẽo, vén rèm đi vào, giật mình…

Trong ánh nên hỉ trướng khắp điện nhiệt liệt đến chói mắt, một người căn bản không nên xuất hiện ở đây đang ngồi cạnh bàn, bàn tay to hữu lực thong thả vuốt ve mèo con Tuyết cầu đang nằm trên đầu gối hắn, trên ngón tay cái là chiếc nhẫn vàng ròng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Lại là Tĩnh vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.