Bạn Quân

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Thiên Ân tự nằm dưới chân núi phía tây quốc đô Phong Hoa phủ của Xích Ly, tuy rằng trong tên có một chữ tự, nhưng không hề dính dáng đến đèn nhang tăng lữ. Trong tự tối tăm tịch mịch, canh gác sâm nghiêm.

Trong đây, là nơi chuyên giam giữ hoàng tộc Xích Ly phạm tội.

Trì Mộng Điệp bị giam tại đây. Tuy rằng mang tội danh hạ độc giết mẫu quân, nhưng trước khi định tội, quan viên trong tự cũng không dám sơ suất với tam điện hạ được nữ hoàng sủng ái nhất, một gian giam riêng tội phạm quan trọng, cũng không vội Trì Mộng Điệp khóa tay xiềng chân, còn tìm đại phu nối xương gãy cho Trì Mộng Điệp.

Thấy bóng đỏ nhỏ bé yếu ớt đi về phía khung sắt, Trì Mộng Điệp hô lớn đi ra từ góc tường, cũng không quản chân đau, khập khiễng nhào tới trước khung sắt, tàn bạo nhìn Trì Chẩm Nguyệt.

“Tam ca, tinh thần của huynh không tệ nhỉ!”

Trì Chẩm Nguyệt hời hợt vung tay, ra mệnh mấy ngục tốt giám thị Trì Mộng Điệp đều lui ra ngoài, mỉm cười với Trì Mộng Điệp: “Ta hảo tâm tới thăm tam ca, sao huynh nhìn ta hung vậy?”

Trì Mộng Điệp nghiến răng ken két.

“Lão tứ, ngươi bớt giả từ bi mèo khóc chuột đi. Ta biết ngươi vẫn không vừa mắt ta, ước ta chết càng sớm càng tốt. Bớt làm vẻ trước mặt ta đi.”

“Như nhau.”

Nụ cười của Trì Chẩm Nguyệt biến mất, thay bằng nụ cười mỉa mai: “Huynh chẳng phải muốn mạng ta sao? Độc giết hoàng mẫu, còn muốn giá họa cho ta. A, nếu như ta không chuẩn bị sớm, đã phải chịu oan uổng này rồi. Huynh hiện giờ là tự làm tự chịu, tránh ai được?”

Y chăm chú nhìn Trì Mộng Điệp tức sôi máu, nhẹ giọng cười: “Muốn trách, chỉ có thể trách huynh quá ngốc nghếch, dễ dàng tin tưởng nhị ca. Huynh hữu dùng vô mưu như vậy, dù cho có lên làm Xích Ly hoàng, sớm muộn cũng bị kéo xuống khỏi hoàng đế bảo tọa thôi.”

Trì Mộng Điệp giận đỏ mang tai, nửa ngày mới thốt tiếng: “Được, được, Coi như ngươi lợi hại. Ta chỉ hối hận trước luôn ngại tình cảm của đại ca, mới không sớm diệt trừ ngươi. Cũng chỉ có đại ca ngu ngốc, mới có thể bị ngươi lừa, làm lá chắn cho ngươi. Nếu đại ca còn ở nhân thế, thấy vẻ mặt hiện tại của ngươi, không biết có còn coi ngươi là đệ đệ tốt nữa không.”

Lời cuối nói xong, con mắt hắn hơi cay cay.

Đại điện hạ Trì Trọng Lâu trời sinh tính thanh bạch hiền hòa, xưa nay rất quan tâm ba đệ đệ. Trì Mộng Điệp tuy rằng vẫn ngại đại ca quá mức đôn hậu, lại không vừa mắt đại ca khắp nơi bảo vệ lão tứ, nhưng trong đáy lòng vẫn yêu mến tôn trọng. Năm trước qua ngày sinh của nữ hoàng, Trì Trọng Lâu bị giết hại một cách không bình thường ở trong vương phủ của mình, thi thể diện mạo đều bị chém ra mơ hồ. Hắn và nữ hoàng đều tức giận, nhưng truy đến này, vẫn không có đầu mối.

Trì Chẩm Nguyệt sóng mắt hơi đổi, cũng nhớ đến đại ca luôn luôn quan tâm y đầy đủ, im lặng một lúc chợt cười: “Tam ca huynh bản thân khó bảo toàn, bớt quan tâm đại ca đi.

Trì Mộng Điệp trừng Trì Chẩm Nguyệt khóe miệng lộ ra nụ cười kì quái, bỗng nhiên kêu lên: “Có phải đại ca bị ngươi hại chết hay không?”

Hắn tính tình lỗ mãng xung động, làm việc thiếu suy tính, kì thực không ngu ngốc. Chỉ là ở bên Trì Quân Thượng tâm tư nhạy bén lâu ngày, quen với việc đem nhưng chuyện hao tâm tổn trí giao cho nhị ca. Hôm nay ở trên kim điện lần đầu tiên ăn một vố lớn, phẫn nộ còn xót lại, ý nghĩ lại linh hoạt hơn so với ngày thường.

Đại ca thân là trưởng tử của nữ hoàng, cũng là chướng ngại vật để lão tứ leo lên ngôi vị hoàng đế Xích Ly, hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng, mười ngón tay nắm khung sắt đều phiếm trắng, lớn tiếng truy vấn: “Có đúng hay không?”

Trì Chẩm Nguyệt hơn nhướn mày, cười giảo hoạt.

“Tam ca huynh cứ yên tâm đi! Đại ca đối với ta không tệ, sao ta có thể hại hắn chứ? Nói thật cho huynh biết…”

Hắn ghé sát vào khung sắt, nhẹ nhàng nói với Trì Mộng Điệp đang hoài nghi: “Đại ca đang ở Câu Bình, hẳn là tiêu dao hơn huynh gấp trăm lần, ha ha…”

“Ngươi nói cái gì?” Tròng mắt Trì Mộng Điệp sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

Trì Chẩm Nguyệt lắc đầu nói: “Nói huynh ngốc còn không nhân. Huynh không nghĩ, Câu Bình quốc vô duyên vô cớ đáp ứng xuất binh, giúp Xích Ly đối phó Huyền Long?”

Y nhìn vẻ kinh sợ của Trì Mộng Điệp, lại nở nụ cười.

“Huynh nghĩ xem, mấy vạn binh mã kia dùng cái gì để đổi lấy?”

Hai bàn tay bóp chặt yết hầu y, chặn đứng tiếng kêu sợ hãi của y.

Trì Mộng Điệp khóe mắt muốn nứt, dùng sức giật người sắp tắc thở trong tay, giận dữ hét: “Đại ca vẫn luôn tin tưởng ngươi, vậy mà ngươi lại đưa hắn cho người Câu Bình! Trì Chẩm Nguyệt, ngươi chó lợn cũng không bằng!”

Ngục tốt chờ ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng chạy vào, thấy thế sợ hãi, đoạt Trì Chẩm Nguyệt từ Trì Mộng Điệp, hỏi han liên tục.

Trì Chẩm Nguyệt thở một hơi, khuôn mặt tím ngắt dần khôi phục huyết sắc, sờ vết bầm ở cổ, lạnh lùng nói với Trì Mộng Điệp đang tức giận mắng: “Hoàng mẫu yêu thương huynh như vậy, huynh lại giết ngài bằng thuốc độc, tam ca, đến tột cùng là ai chó lợn không bằng?”

Y quay đầu lại, sai bảo ngục tốt: “Tam điện hạ e là điên rồi, các ngươi coi chừng hắn, đừng để hắn đả thương người nữa.”

Những ngục tốt này đều đang lo lắng chờ đợi, sợ tứ điện hạ hỏi họ tội danh đến muộn, nghe Trì Chẩm Nguyệt không có ý trách cứ, không ngừng gật đầu phụ họa nói: “Tứ điện hạ nói đúng, tiểu nhân nhất định sẽ trông coi người điên này.”

Trì Chẩm Nguyệt cố sức ho khan vài tiếng, không còn nghe tiếng Trì Mộng Điệp mắng chửi, chậm rãi đi ra ngoài.

Ra khỏi Thiên Ân tự, đã gần đến hoàng hôn, ráng chiều khắp núi.

Khúc Trường Lĩnh cùng mấy thị vệ canh gác cạnh xe ngựa, thấy Trì Chẩm Nguyệt đi ra, vội đưa mã xa chạy tới trước mặt Trì Chẩm Nguyệt. Đột nhiên phát hiện vết bầm ở cổ Trì Chẩm Nguyệt, Khúc Trường Lĩnh giật mình nói nói: “Điện hạ, ngài bị?”

“Không có gì đáng ngại.” Trì Chẩm Nguyệt kéo cao áo, che khuất vết bầm, vẻ mặt thản nhiên lắc đầu.

Khúc Trường Lĩnh lập tức ngậm miệng. Theo vị chủ nhân này cũng đã vài năm, biết rõ vẻ mặt Trì Chẩm Nguyệt lúc này là không muốn người ngoài hỏi tiếp nữa, hắn để ghế gấm đặt chân xuống, chờ Trì Chẩm Nguyệt vào xe, bản thân nhảy lên khung xe, giơ roi đánh xo trở về phủ.

Trì Chẩm Nguyệt tựa vào đệm mềm mùi cỏ thơm nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay vuốt nhẹ vài vết nổi rõ trên cổ, đột nhiên cười…

“Chó lợn không bằng?” Y cười không ra tiếng trong tiếng bánh xe lộc cộc. Đến khi đại quyền trong tay, ai còn dám dùng khẩu khí xem thường khinh miệt chỉ trích y?

Chưa bao giờ y nhận mình là người tốt. Trên đời này, hiền lành tốt bụng như đại ca Trọng Lâu thì sao? Cuối cùng vẫn bị y bán đứng. Nếu làm người tốt, sẽ có kết quả giống đại ca, thà rằng y phụ người.

Xe ngựa cách Thiên Ân tự chưa đến một đường tên bắn, đột nhiên dừng lại.

Trì Chẩm Nguyệt nghe thấy Khúc Trường Lĩnh đánh xe đang nói chuyện với người khác, sau đó âm thanh của một người xuyên qua rèm vải truyền đến.

“Tứ điện hạ, tiểu nhân phụng mệnh Tĩnh vương gia, mời tứ điện hạ đến vương gia quý phủ nghị sự, biết được tứ điện hạ tới Thiên Ân tự thăm tù, đặc biệt ở đây chờ.”

Trì Chẩm Nguyệt chậm rãi mở mắt, vén rèm vải, nhìn ngoài xe ngựa có hơn mười thị vệ kỵ mã. Môi hồng, chậm rãi cong lên.

Đối phương lần này, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Tin tức thăm tù, sớm truyền đến lỗ tai thủ hạ của Tĩnh vương. Xem ra, Tĩnh vương đã bắt đầu chú ý giám thị y.

Y và nhị ca, đặt hết sức lực vào cuộc đấu với Trì Mộng Điệp cùng bè phái, lại quên mất Tĩnh vương gia…

Tiếu ý khóe miệng càng đậm, y buông rèm, dựa vào đệm.

“Tĩnh vương gia đã mời, Chẩm Nguyệt tự nhiên phải đi, các vị dẫn đường đi.”

Trì nữ hoàng có sáu huynh đệ. Tĩnh vương đứng hàng thứ năm, luận thanh thế, vốn không bằng mấy vị huynh trưởng khác, nhưng thắng ở trưởng nữ Tuyết Ảnh xinh đẹp thông tuệ, nổi bật nhất trong các nữ hài của hoàng thất, được nữ hoàng yêu thích, được Trì nữ hoàng dưới gối vô nữ nhận con nuôi làm thái tử, Tĩnh vương này cha nhờ con quý, khí thế áp đảo mấy thân vương khác. Tuyết Ảnh năm ngoái chết thảm Huyền Long, Trì nữ hoàng nghĩ là do bà đáp ứng cầu thân của hoàng đế Huyền Long, mới khiến Tuyết Ảnh tẫn mệnh, bởi vậy với ngũ ca này càng hổ thẹn, không kiêng nể phong thưởng an ủi. Danh vọng của Tĩnh vương này, gần như bằng Trì nữ hoàng.

Tĩnh vương phủ, xây sát với cung thành, chiếm vùng đất rộng lớn, tường điêu nhà vẽ, mái cong lầu trùng, không hề thua kém cung thành.

Trì Chẩm Nguyệt xuống xe ngựa trước cửa vương phủ. Lúc này sắc trời chưa tối, dưới cửa son hàng lang vương phủ đã đốt đèn ***g tám cạnh, chiếu sáng kim đinh trên cửa đến chói mắt. Ánh mắt Trì Chẩm Nguyệt dừng tại mấy người ra khỏi vương phủ.

Mấy cung bộc nâng chao đèn bằng vải lụa, vây quanh một nam nhân áo tím thắt lưng dài mảnh thân như ngọc đi về phía xe ở một bên. Khóe mắt nam nhân có nếp nhăn, nhưng vẫn không giảm đi phong thái anh tuấn, chỉ có mày kiếm nhăn lại, có vẻ là tâm sự rất nặng.

Người này, Trì Chẩm Nguyệt đương nhiên nhận ra, chính là sinh phụ hắn Trì Mộng Điệp An Tử Khanh. Khi còn trẻ từng là võ tướng uy danh truyền xa của Xích Ly, kiếm thuật ngạo thị tam quân, lại thích mặc áo tím, người đời gọi Tử Y Kiếm quân, sau khi vào cung ít giao du với bên ngoài, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Trì Chẩm Nguyệt gặp An Tử Khanh ở mấy lần cung yên, ngoại trừ trầm mặc ít lời ra, cũng không có ấn tượng gì khác.

An Tử Khanh cũng thấy Trì Chẩm Nguyệt, dừng chân lại.

Bị ánh mắt như kiếm sắc của nam nhân nhìn chăm chú, Trì Chẩm Nguyệt có ảo giác toàn thân bị ánh mắt của An Tử Khanh xuyên thấu. Miễn cưỡng cười, vừa định mở miệng thỉnh an, An Tử Khanh đã than nhẹ, phất tay áo lên xe ngựa, bụi mù tung bay.

Trì Chẩm Nguyệt sắc mặt có chút âm uất, cắn môi, nghe thấy bên cạnh có người dục, lúc này mới dẹp ẩn nộ trong lòng, dặn Khúc Trường Lĩnh chờ ở thiên thính, theo tùy tùng Tĩnh vương quý phủ đi vào nội viện.

Hơn trăm đèn lòng cao thấp chằng chịt, treo ở hành lang hoa viên, giữa ngọn cây, chiếu sáng vườn hoa như ban ngày, có thể thấy rõ mọi thứ.

Tùy tùng đưa Trì Chẩm Nguyệt đến cửa hoa viên, liền khom người xin cáo lui.

Tĩnh vương ngồi ngay ngắn trong chòi nghỉ mát, bỏ đi triều phục phiền phức, áo mỏng thắt vừa, ống tay áo nửa cuốn, một tay cầm chén bạc, một tay cầm bình vàng, thưởng thức rượu ấm trên hồng nê tiểu lô khắc hoa lâu năm. Nghe thấy tiếng bước chân, Tĩnh vương ngẩng đầu, nói với Trì Chẩm Nguyệt: “Đến đây, ngồi với bản vương.”

Trì Chẩm Nguyệt cùng Tĩnh vương này xưa nay cũng không thâm giao, kêu tiếng cữu cữu rồi ngồi xuống. Ánh mắt lướt qua, phát hiện trên bàn thanh ngọc không có gì ngoài mấy món đồ ăn, còn có một chén bạc, bên trong rượu tràn đầy.

“Ha ha, đây là của An Kiếm quân.” Tĩnh vương lấy ra một chén bạc khác châm rượu cho Trì Chẩm Nguyệt, đạm nhiên nói: “Thưởng thức nữ nhi hồng bản vương ủ đi.”

Trì Chẩm Nguyệt nhất thời đoán không ra dụng ý khi Tĩnh vương mời y tới, cùng Tĩnh vương yên lặng uống vài chén, khẽ ho nói: “Cữu cữu, An Kiếm quân đến để cầu tình cho tam ca sao?”

Tĩnh vương gật đầu nói: “An Kiếm quân chỉ có một nhi tử là Mộng Điệp, nghe nói Mộng Điệp độc sát mẫu thân, tất nhiên không tin, đến hỏi ta tình hình thực tế.”

Hắn đặt bình vàng xuống, đứng dậy đi thong thả hai bước, đưa lưng về phía Trì Chẩm Nguyệt than thở: “Linh cữu nữ hoàng đặt bảy ngày, phải hạ táng hoàng lăng. An Kiếm quân tự nguyện tuẫn táng cùng nữ hoàng, chỉ cầu đổi lấy một đường sống cho Mộng Điệp.”

Trì Chẩm Nguyệt chấn động: “Cữu cữu đáp ứng rồi?”

Trì Mộng Điệp nếu không chết, sớm muộn gì cũng thành họa lớn cho y.

Tĩnh vương xoay người, thấy sắc mặt Trì Chẩm Nguyệt, cười như không cười nói: “Ngươi sợ bản vương đáp ứng?”

Không đợi Trì Chẩm Nguyệt trả lời, hắn thản nhiên nói: “Mộng Điệp tiểu tử kia tuy lỗ mãng, nhưng cũng không có linh lung tâm can như ngươi, chỉ bằng hắn, còn không nghĩ ra nổi chủ ý độc sát mẫu thân. Hắn nếu không phải bị vu oan, thì cũng là bị người sai khiến.”

Hắn hừ một tiếng, ngữ khí mang cho vài phần nghiêm nghị.

“Hung thủ hành thích vua đương nhiên tội không thể tha thứ, nhưng người làm chủ phía sau, tội ác càng tày trời, tuyệt không thể buông tha. Chẩm Nguyệt, con nói xem có đúng hay không? Hử?”

Trì Chẩm Nguyệt tay khẽ run, một chút rượu tràn khỏi chén. Tim đập mạnh không ngừng.

Thần tình ngôn ngữ của Tĩnh vương, rõ ràng đã nhìn ra y và Trì Quân Thượng. Y nắm chặt chén, cố gắng không để bản thân thất thố, nhưng vẻ mặt tái nhợt vẫn rơi vào mắt Tĩnh vương.

“Chẩm Nguyệt, sắc mặt con thật xấu, thân thể xương cốt quả nhiên quá yếu.”

Tĩnh vương vươn tay. Vóc người hắn cao dài, bàn tay cũng thon dài dày rộng hơn thường nhân, ngón cái tay phải còn đeo một chiếc nhẫn vàng ròng lớn. Vỗ vỗ vai thiếu niên, than thở: “Phụ thân con Nguyệt Phù cũng là văn nhân nhược chất, thanh niên tảo thệ, lại nói, Nguyệt Phù học sĩ và Tử Y Kiếm quân năm đó một văn một võ, cùng ở triều đình, được gọi chung Xích Ly song bích, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nữ tử. Con và Mộng Điệp lại như nước với lửa, ôi…”

Tĩnh vương liên tục thở dài. Trì Chẩm Nguyệt lại dần trấn định. Nếu Tĩnh vương đã tìm ra được hung thủ thực sự, sớm đã lệnh áp giải y và Trì Quân Thượng đến Thiên Ân tự, không cần đứng đây cùng y đun rượu nhàn nhã.

Nữ nhi hồng trên hồng nê lô còn ấm, từng đột hương rượu, bay vào mũi.

Trong đầu Trì Chẩm Nguyệt lóe lên một tia sáng, cao giọng cười: “Chuyện của tam ca, có Thiên Ân tự thẩm tra xử lí theo lẽ công bằng, sẽ sớm có manh mối. Cữu cữu, Chẩm Nguyệt một thời chưa gặp Tuyết Dao muội tử, không biết Tuyết Dao gần đây khỏe không?”

Tĩnh vương ánh mắt thâm trầm, nhìn thiếu niên chốc lát, cuối cùng lộ ra dáng tươi cười.

“Nguyệt nhi, con quả nhiên thông minh hơn cha con ba phần, ha ha, con muốn gặp Dao nhi, để ta sai người đưa nó đến.”

Nghe được tiếng “Nguyệt nhi” kia Trì Chẩm Nguyệt biết, mình đã thành công có được chân chính dụng ý Tĩnh vương mời y đến. Quả nhiên là vị Trì Tuyết Dao.

Tĩnh vương vô không có con trai, chỉ có một đôi ái nữ sinh đôi. Trưởng nữ Tuyết Ảnh sinh tiền là thái tử, mà thứ nữ, lại ít có người đề cập. Vi người này mặc dù có dung mạo giống Tuyết Ảnh, nhưng tám tuổi bị ngã, thương vào đầu, từ đó về sau tâm trí dừng ở tám tuổi, đến nay vẫn ẩn trong khuê phòng. Chỉ có trong một lần trung thu dạ yến vài năm trước, Tuyết Ảnh từng dẫn muội tử này vào cung, gặp qua Trì Chẩm Nguyệt. Y nhớ rõ lúc đó mình còn bị nha đầu ngốc quấn lấy đi câu cá chép trong ngự hoa viên.

Nữ nhi hồng của Tĩnh vương rõ ràng là vì Tuyết Dao mới lấy ra… Trì Chẩm Nguyệt mỉm cười ánh mắt nhìn về phía cửa hoa viên.

Một thiếu nữ xinh đẹp ôm một con mèo con màu trắng tuyết, chu miệng, vẻ mặt không tình nguyện mà bị mấy bộc phụ nửa kéo nửa đẩy đến gần chòi nghỉ mát. Vừa thấy Trì Chẩm Nguyệt, ánh mắt thiếu nữ sáng lên, kinh hỉ mà bỏ lại mèo con, vọt tới bên cạnh Trì Chẩm Nguyệt, líu lo không ngớt.

“Nguyệt ca ca, vì sao lâu như vậy mà không đến thăm muội? Huynh đáp ứng với muội sẽ đi câu cá và rùa con, a, còn nữa, mèo con Tuyết Cầu muội nuôi rất ngoan, cho huynh xem!”

Nàng vừa quay đầu lại, phát hiện mèo con đã đi xa, liền xách váy, đuổi theo mèo con chui loạn vào bụi, miệng không ngừng kêu Tuyết Cầu Tuyết Cầu. Mấy bộc phụ sợ tiểu thư gặp chuyện, vội đi theo bắt mèo.

Tĩnh vương cười khổ, nhưng cũng không cản, nhấc bình nữ nhi hồng, rót đầy chén bạc cho Trì Chẩm Nguyệt, chậm rãi nói: “Nếu như Dao nhi có nửa phần thông tuệ của Tuyết Ảnh, cũng có thế đảm nhiệm thái tử, đâu đến nỗi Xích Ly hôm nay không người nối nghiệp? Tiểu tử Mộng Điệp kia, cũng sẽ không hi vọng vào ngôi vị hoàng đế, phạm phải đại tội sát mẫu.”

Trì Chẩm Nguyệt nhìn rượu Tĩnh vương đưa tới trước mặt y, ho nhẹ trong gió đêm dần chuyển lạnh: “Nước một ngày không có thái tử, liền không có ngày yên ổn. Cho dù Chẩm Nguyệt vâng theo tổ huấn, tôn nữ tử làm hoàng, Dao nhi muội tử chắc chắn không đảm đương nổi nữ hoàng. Nếu như nữ nhi nhà cữu cữu khác lên ngôi vị hoàng đế, cữu cữu không lo lắng sao?”

Y liếc nhìn Tĩnh vương, đúng lúc thấy khuôn mặt tuấn mĩ của Tĩnh vương trở nên âm trầm.

Tuyết Ảnh được lập làm thái tử, kiêu ngạo hung hăng càn quấy, đối với tỉ muội trong gia tộc vênh mặt hất hàm sai khiến, sớm kết oán với mấy nhà vương gia khác. Nếu lập nữ hoàng khác, đừng nói vinh hoa phú quý hiện giờ của Tĩnh vương khó bảo toàn, chỉ e ngay cả tính mệnh của nữ nhi cũng nguy hiểm.

Tĩnh vương muốn, đơn giản chỉ là ái nữ tâm trí như đứa trẻ có một chỗ cả đời dựa vào. Trì Chẩm Nguyệt nhắm mắt, lại mở ra, đã có quyết định.

Y tiếp nhân chén bạc, cười nhợt nhạt: “Xin cữu cữu hãy yên tâm, nếu Chẩm Nguyệt được cữu cữu giúp đỡ đăng cơ làm hoàng, Tuyết Dao muội tử chắc chắn sẽ là Xích Ly hoàng hậu. Chỉ cần một ngày Chẩm Nguyệt còn sống, tuyệt sẽ không lạnh nhạt ủy khuất nàng.”

Dường như cuối cùng đã nghe thấy hứa hẹn mình muốn, khuôn mặt Tĩnh vương lộ tiếu ý, lại là ba phần vui mừng bảy phần cương quyết.

“Nguyệt nhi, con nhớ cho kỹ lời nói hôm nay. Bằng không…”

Hắn không nói hết lời uy hiếp, bởi đó là đều là hiểu lòng không nói. Ánh mắt hai người đang trong kích động mãnh liệt, Tuyết Dao đã bắt được mèo con trở về, vui vẻ ấn mèo con vào trong lòng Trì Chẩm Nguyệt.

“Nguyệt ca ca, huynh xem có phải Tuyết Cầu rất ngoan không?”

Trì Chẩm Nguyệt xưa này ghét chó mèo, vô ý thức đẩy ra, móng vuốt sắc nhọn của con mèo, vạch ra vài đường vết thương trên mu bàn tay y. Y nhíu mày, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Tĩnh vương, lại vươn cánh tay đã rụt lại hơn phân nửa, mỉm cười nói với Tuyết Dao đang làm vẻ mặt tha thiết chờ y khích lệ: “Rất ngoan.”

Tuyết Dao vui vẻ: “Trong sân muội còn nuôi vài con rùa, chúng ta đi cho rùa ăn đi.”

Nàng kéo Trì Chẩm Nguyệt chạy ra khỏi vườn hoa.

Hai người chơi rùa chơi mèo cả buổi, trăng đã lên cao, Tuyết Dao cuối cùng không thắng được cơn buồn ngủ, ngáp liên tục, được bộc phụ đưa về phòng ngủ.

Trì Chẩm Nguyệt cùng nha đầu ngốc chơi hồi lâu, thể lực cũng không còn bao nhiêu, sốc lại tinh thần chào tạm biệt Tĩnh vương, lên xe hồi phủ. Trong xe mí mắt y dính lại, ngủ một giấc.

Sau khi đến phủ trở về phòng, vừa mới đóng cửa phòng ngủ, còn chưa đốt đèn, có một bàn tay đặt trên đầu vai y.

Y giật mình, lập tức toàn thân buông lỏng. Không cần quay đầu lại, chỉ độ ấm quen thuộc từ bàn tay kia, y đã biết người phía sau là ai.

Trên đời này, chỉ có Trì Quân Thượng dừng chân ở phòng ngủ của y.

Y không đốt nến, quay đầu lại mượn ánh trăng chiếu vào phòng nhìn khuôn mặt không vui của Trì Quân Thượng, cười nhẹ nói: “Sao nhị ca không ở phủ dưỡng thương, chạy đến chỗ đệ làm gì?”

“Ta không đến, còn không biết đệ hôm nay lại uống rượu.”

Trì Quân Thượng nhìn bình rượu bạch ngọc hắn lấy ra từ trong phòng, nhẹ giọng trách cứ, lại nhịn không được thở dài.

“Đệ tim phổi có tật, vốn không nên uống rượu. Chẩm Nguyệt, đệ uống ít một chút.”

Trì Chẩm Nguyệt trầm xuống mặt, hất tay Trì Quân Thượng, lạnh lùng nói: “Nhị ca, huynh không phải mới quen biết đệ một hai ngày. Trì Chẩm Nguyệt một ngày cũng không thể rời rượu. Huynh đừng quản đệ.”

Trì Quân Thượng ngạc nhiên. Trì Chẩm Nguyệt lại nhanh chóng đổi thành vẻ mặt ai oán, buông mắt buồn bã nói: “Nhị ca, nếu như huynh thật tình thích đệ, đừng ép đệ phải sửa này sửa nọ. Nếu đệ thay đổi, sẽ không còn là Trì Chẩm Nguyệt huynh thích nữa.”

Trì Quân Thượng biết rõ là Chẩm Nguyệt đang ép mình, có thể thấy được biểu tình này của Chẩm Nguyệt, yêu thương còn không kịp, thời gian đâu mà trách cứ, hắn cười khổ: “Huynh sẽ không bắt đệ sửa nữa. Chỉ cần đệ muốn, thích làm gì huynh cũng đều theo đệ.”

Trì Chẩm Nguyệt mặt mày rạng rỡ.

“Nhị ca huynh là tốt nhất.”

Y lúc giận lúc vui, phong tình vô hạn. Trì Quân Thượng nhìn không chuyển mắt, cuối cùng thở dài một hơi đốt đèn, chậm rãi nói: Huynh chỉ là lo lắng rượu mạnh thương thân, khuyên đệ uống ít một chút. Chẩm Nguyệt, đệ thể nhược lại không biết võ công, hiện tại lại đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Chuyện trên triều đình, huynh có thể gánh thay đệ, nhưng thân thể là của bản thân đệ, đệ…”

“Nhị ca, huynh thực sự là càng ngày càng thích nói nhiều.” Trì Chẩm Nguyệt che miệng ngáp một cái, ngồi xuống giường bắt dầu cởi thắt lưng cởi áo.

Trì Quân Thượng bất đắc dĩ im tiếng, đi tới ngồi cạnh mép giường, thấy vẻ lười biếng của Trì Chẩm Nguyệt, hỏi: “Được rồi, huynh nghe nói chiều nay đệ đến Thiên Ân tự, vì sao hiện giờ mới hồi phủ? A, đây là…”

Trì Chẩm Nguyệt đã cởi áo đỏ, mấy vết bầm trên cổ lập tức đập vào mắt Trì Quân Thượng. Nửa ngày qua đi, dấu tay càng phát xanh tím biến thành màu đen, nằm ngang trên làn da bạch ngọc của Trì Chẩm Nguyệt càng lộ vẻ dữ tợn.

“Thị lão tam.”

Trì Quân Thượng thoáng nghĩ đã đoán được hung nhân.

Trì Chẩm Nguyệt buồn bã gật đầu, thấp giọng nói: “Tam ca hẳn là hận chết đệ.”

Y lén nhìn vẻ mặt Trì Quân Thượng u tối.

“Nếu không phải ngục tốt Thiên Ân tự kịp thời giật tam ca, Chẩm Nguyệt e là không trở về được.”

Trì Quân Thượng không nói, lấy thuốc mang theo bên mình bôi cho Trì Chẩm Nguyệt, mới trầm giọng nói: “Lưu lại lão tam, đệ sẽ không gặp bình an. Mai huynh sẽ sắp xếp các vị đại thần dâng thư, sớm xử tử hắn.”

Trì Chẩm Nguyệt sờ cổ, sóng mắt lưu chuyển.

“Nhị ca, huynh thực sự nhẫn tâm được sao? Chưa nói tam ca có thân thích bên ngoại, phụ thân hắn và cha huynh là biểu huynh đệ thân giao từ nhỏ. Huynh muốn giết tam ca, không sợ cha huynh tức giận sao?”

“Cũng không cần quan tâm việc đó.”

Dung nhan tuấn nhã của Trì Quân Thượng xuất hiện vẻ lạnh lùng.

“Huynh cốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng xem ra, chỉ có diệt trừ hắn, đệ mới có thể vô tư. Chẩm Nguyệt, phàm là người thương tổn trở ngại đệ, huynh nhất định sẽ loại bỏ thay đệ.”

“Nhưng Chẩm Nguyệt không muốn nhị ca vì đệ mà tạo tội nghiệt…”

Trì Chẩm Nguyệt cúi đầu xuống, khóe miệng tại nơi Trì Quân Thượng không nhìn thấy lộ ra vẻ đắc ý, một chuyến đi Thiên Ân tự này, tính ra cũng không uổng công… Nếu như không có vết bóp cổ của Trì Mộng Điệp, Trì Quân Thượng cũng sẽ không dễ dàng hạ quyết tâm lấy mệnh lão tam.

Trì Quân Thượng ôn nhu nói: “Tất cả đều là huynh cam tâm tình nguyện làm vì đệ, đệ không phải khổ sở.”

Thấy Trì Chẩm Nguyệt vẫn cúi đầu, hắn vỗ nhẹ nhẹ tay Trì Chẩm Nguyệt thiếu niên dỗ dành. Phút chốc thấy trên mu bàn tay Trì Chẩm Nguyệt có mấy vết máu dài nhỏ, không khỏi ngẩn ra.

“Đây không phải là do lão tam cào chứ?”

“A! Là con mèo con.”

Trì Chẩm Nguyệt nhanh chóng kéo ống tay áo che vết thương, nhưng Trì Quân Thượng lại nắm tay y không buông, muốn y nói rõ ràng. Trì Chẩm Nguyệt thở dài một câu, thành thành thật thật nói: “Lúc trước đệ được Tĩnh vương mời đến, vết thương này, là do mèo con của Tuyết Dao muội tử nuôi làm.”

“Cái gì? Đệ đáp ứng cưới Tuyết Dao?”

Nghe Trì Chẩm Nguyệt nói xong hành trình đến Tĩnh vương phủ, sắc mặt Trì Quân Thượng triệt để thay đổi, trong mắt lộ vẻ buồn bực.

“Loại chuyện này, vì sao không thương lượng với huynh đã đáp ứng?”

Trì Chẩm Nguyệt sớm đoán được Trì Quân Thượng sẽ tức giận, vừa ngáp vừa cười nói: “Thương lượng thì đã sao? Đệ và tam ca thế lực hai bên không kém nhau bao nhiêu, lại thấy Tĩnh vương bên kia nguyện ý giúp. Nếu như chọc giận hắn, đến lúc đó người độc sát mẫu thân, chính là hai người chúng ta. Hơn nữa…”

Y chuyển ánh mắt dịu dàng, nụ cười càng đẹp hơn.

“Nhị ca huynh không thành thân không quan trọng, khi đệ lên làm Xích Ly quốc quân, cũng phải lập hoàng hậu. So với cưới một người tâm trí thông mình, không bằng cưới nha đầu ngốc Tuyết Dao cái gì cũng không biết, miễn cho tương lai nàng hai chúng ta.”

Trì Quân Thượng không phải không biết lợi hại trong đó, nhưng tỏng lòng vẫn như đặt một tảng đá lớn nghẹn khó chịu. Hắn cũng hiểu Trì Chẩm Nguyệt một khi làm vua, tất nhiên phải cưới vợ sinh con, nhưng không nhất thiết phải đặt tất cả những chuyện không muốn trước mắt, trong lnogf cảm thấy khó chịu.

“Nhị ca…”

Trì Chẩm Nguyệt cầm tay áo Trì Quân Thượng khẽ lay động, hai tròng mắt ngập nước, tràn ngập ý tứ cầu xin.

“Sự tình đột nhiên phát sinh, đệ chỉ có thể quyết định thật nhanh đáp ứng hôn sự, ứng phó với con cáo già Tĩnh vương kia. Nhị ca, huynh đừng giận nữa.”

Nghe y mềm giọng cầu xin, Trì Quân Thượng nhìn y hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

“Được. Đệ muốn làm cái gì, nhị ca sẽ không ngăn đệ. Nhưng đệ phải nhớ kỹ, cho dù đệ lập bao nhiêu phi tần, đệ vẫn chỉ là của huynh.”

Hắn khẽ vuốt hai gò má hơi lạnh của Trì Chẩm Nguyệt, ánh mắt chăm chú, khiến Trì Chẩm Nguyệt không thể nào tránh.

“Đại ca không ở đây, vốn nên lấy huynh làm tôn. Về lý về tình, ngôi vị hoàng đế Xích Ly này không đến phiên đệ và lão tam. Nhưng chỉ cần đệ vui vẻ, nhị ca liền đem Xích Ly tặng cho đệ không nuối tiếc. Từ nay về sau, Xích Ly thuộc về đệ, mà đệ… thuộc về huynh.”

Mỗi chữ mỗi câu, hắn đều nói vô cùng thong thả, vô cùng rõ ràng, dường như muốn khắc sâu vào đầu óc hai người

Trì Chẩm Nguyệt không chống đỡ nổi ánh mắt nóng bỏng của Trì Quân Thượng, cười nói: “Nhị ca huynh đang lo lắng gì vậy? Đệ vốn là của huynh, ưm…”

Hai phiến môi dán vào nhau, dùng khi tức dần nóng lên che đi lời y chưa nói xong.

Trì Quân Thượng một tay đặt ở sau đầu Trì Chẩm Nguyệt, đầu lưỡi càn quấy thăm dò miệng Trì Chẩm Nguyệt, nghe thấy hô hấp gián đoạn bên tai càng ngày càng gấp, tuy rằng chưa muốn kết thúc, hắn vẫn dừng việc thân thiết.

Tứ đệ trời sinh ốm yếu, đã từng trong lúc hai người hôn môi hô hấp không kịp mà ngất đi, đến nỗi hắn từ đó về sau không dám lỗ mãng. Nếu chân chính là việc chăn gối, càng lúc càng không dám nghĩ. Hôi môi đã ngất xỉu, nếu như hắn cố ý giao hoan, chỉ sợ vừa mới đi vào, Trì Chẩm Nguyệt đã sinh bệnh tử.

Ngón tay hắn vuốt đôi môi Trì Chẩm Nguyệt đã biến thành đỏ thẫm, chờ đến khi nén xuống dục hỏa mới đứng dậy.

“Đêm nay đệ cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi. Huynh cũng phải hồi phủ chuẩn bị cho việc liên danh dâng thư ngày mai.”

Trì Chẩm Nguyệt gật đầu, nhìn theo Trì Quân Thượng ra khỏi phòng, xác định tiếng bước chân đã xa, y nhảy xuống giường, sau khi đóng cửa trở lại cạnh bàn, không cần nghĩ ngợi nhấc bình rượu, bình rượu trong tay đã trống không, liền bình trà uống một ngụm lớn, súc miệng liền nhổ ra bình bạc ở chân giường.

Cảm giác buồn nôn cuồn cuộn đã hết, y khẽ ho, đứng trước gương đồng ở góc tường, vươn tay khẽ vuốt thiếu niên trong kính. Khuôn mặt tái nhợt, môi mất đi huyết sắc, nhưng vẫn không che đi được xinh đẹp tuyệt trần… Mi tâm một điểm huyết lệ chu sa, mơ ảo mị hoặc… đây, có lẽ chính là nguyên nhân Trì Quân Thượng chấp mê y.

“Ha ha…”

Y nhìn bàn tay của mình cũng thanh tú mảnh khảnh, hai vai hơn run lên. Ai bảo y sức trói gà không chặt, chỉ có thể dựa vào dung mạo làm tiền đặt cược. Chỉ là, tuổi trẻ mau qua. Đến khi y lớn tuổi sắc suy, không biết dùng thứ gì để giữ lại trái tim Trì Quân Thượng.

Người trong kính cũng lộ ra nụ cười tự giễu, lạnh lùng nhìn y.

Chú thích

Hồng nê tiểu lô 红泥小炉

Phương danh

Thiên Ân tự 天恩寺: ‘Thiên Ân’ ơn trời ban, ‘Tự’ chùa, dinh.

Phong Hoa phủ 风华府: ‘Phong Hoa’ tao nhã, hào hoa phong nhã.

An Tử Khanh 安子卿: ‘An’ bình yên, yên ổn

Tử Y Kiếm quân 紫衣剑君: ‘Tử y’ áo tím

An Kiếm quân 安剑君

Tuyết Dao 雪瑶: ‘Dao’ ngọc quý, sáng sủa tinh sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.