Tên tôi là Vũ Ngọc Lan Xuân, tôi học lớp 10A3 chuyên Hóa của trường THPT Lý Tự
Trọng. Tôi cao 1m60, nặng 42kg, mặt tròn, mắt một mí, má lúm đồng tiền, có nước
da trắng. Nhà tôi ở phía cuối đường Tô Hiệu, căn phòng trên tầng hai của khu tập
thể có giàn hoa tigôn nửa hồng, nửa trắng. Tôi sống ở đó cùng ba mẹ và anh trai
với một “vật thể lạ” cũng gào khóc lần đầu tiên ngày 17 tháng 3 năm 1995 như
tôi. Tôi gọi nó là “vật thể lạ” bởi vì nó luôn có những hành động và những câu
nói mà tôi không bao giờ có thể hiểu nổi hay đoán trước được. Nó - cái vật thể
lạ đó tên là Vũ Ngọc Xuân Lan, học cùng lớp với tôi, nó cao 1m60,5 và nặng
42,5kg, cũng có cái mặt tròn tròn, mắt một mí, má lúm đồng tiền, có nước da
trắng. Vậy đó, cái gì nó cũng phải “cành cựa” hơn tôi mới được. Nó cạnh tranh
với tôi cả 0,5 cm chiều cao và đua đòi hai phút chào đời, tên của nó cũng được
viết trong sổ điểm và hộ khẩu trước tôi. Thế là nó được làm chị tôi. Vâng, nó
đấy, chị sinh đôi của tôi đấy, cái máy biết gào thét suốt ngày la hét ầm ĩ cái
câu: “Mẹ ơi, Mẹ đã sinh Xuân Lan rồi mẹ còn sinh thêm con nhỏ Lan Xuân này làm
gì nữa?”.
Giới thiệu nó là chị tôi
Hiểm họa trời đất suốt ngày oan gia
Quanh năm phải sống một nhà
Nó lườm, nó nguýt chẳng tha bao giờ.
Suốt mười sáu năm dài đằng đẵng sống trên đời, tôi phải ở chung phòng với một
vật thể lạ biết la hét, đập phá, giằng đồ, có vẻ bề ngoài giống hệt mình, ngủ
chung giường, học chung một lớp và đi chung một chiếc xe đạp với nó. Nhiều đêm
tôi cứ tưởng tượng một ngày cuộc sống của tôi không có nó sẽ ra sao, chắc hẳn sẽ
bình yên lắm. Cái bánh pizza sẽ tròn vành vạnh như mặt trăng, không phải cắt làm
đôi để tôi tha hồ nhai nhồm nhoàm một mình mà không sợ ai giằng mất, cái giường
rộng thênh thang cũng không phải chia cho nó một nửa, tôi tha hồ lăn qua lăn lại
như là mình là bá chủ của thiên hạ vậy. Và ngay trong cái thời khắc huy hoàng
bay nhảy trong giấc mơ rực rỡ đó, tôi bị cái “hiểm họa của trời đất” đạp cho bay
xuống đất rồi cười hỉ hả úp mặt vào tường. Trời ạ, thế giới này có thêm nó nên
cả địa cầu mới chật chội như thế này đây, ngay cả nguồn nước trong nhà tắm và
viện trợ tiền tiêu vặt của “chính phủ” cũng bị cắt giảm vì phải chia hai.
Trời ơi, trời hỡi ông trời
Sao con cứ phải suốt đời làm em?
Trời sinh mỗi một cây kem
Nó cắn, nó mút con thèm làm sao?
Suốt thời học mẫu giáo, đêm nào tôi cũng cầu nguyện thêm một câu trước khi đi
ngủ: “Cầu cho ngày mai con được làm chị của Xuân Lan”. Thế đấy, mà tôi chờ đợi
suốt mười sáu năm rồi, trời có phù hộ cho lời cầu nguyện của tôi được linh
nghiệm đâu. Nó vẫn cứ là chị của tôi trong mười sáu năm ấy. Có lẽ tôi nên kiên
trì hơn, đợi thêm mười sáu năm nữa, biết đâu “thế sự xoay vần”, một ngày nào đó
tôi được làm chị của nó thật thì sao. “Chúa ơi, con khao khát tự do biết bao
nhiêu. Xin cho con một ngày sống bình yên mà không có Xuân Lan.”
Nhìn nó
giống hệt tôi, người ngoài khó mà phân biệt được, ngay cả những người hàng xóm
sát cạnh nhà cũng có nhiều lúc nhầm lẫn. Buổi sáng khi tôi đang tết gọn mái tóc,
thế nào nó cũng tìm cách chạy nhanh ra ngoài trước, đá tôi một cái rồi ra ngồi
phía sau xe với cái mặt nhe nhởn của kẻ chiến thắng đầy đáng ghét. Cái trò nó
thích đấy, là cái trò lè lưỡi ra rồi đưa tay lên miệng lêu lêu tôi. Mà kì thật,
lúc nào nó cũng nhanh hơn tôi. Có chăng khi nào nó không tắm, không đánh răng
hay không chải tóc không ta? Mà chắc là không đâu, nó nhanh hơn tôi ngay từ lúc
mới chào đời cơ mà. Nhưng nếu như có một giải thưởng nào dành cho người nhanh
nhẹn đáng ghét nhất thế giới, thì thế nào nó cũng đoạt huy chương vàng. Cũng có
lúc tôi nhanh hơn nó, chạy được ra đến ngoài đường chờ nó dắt xe ra thì nó ngồi
trên xe đạp vút đi bỏ mặc tôi chạy theo sau vã mồ hôi, nó mới dừng lại chờ. Nó
thực sự là hiểm họa của trời đất, cái hiểm họa nhất định phải đội chung trời với
tôi.
Tôi thật chẳng hiểu sao nó giống hệt tôi (hay tôi giống hệt nó) mà lũ
con trai lại cứ bám riết lấy nó chứ không phải tôi. Tôi có gì kém nó đâu, nhan
sắc thì chắc chắn không rồi, IQ chắc chắn cũng không, kết quả học tập tôi có bao
giờ thua nó đâu. Thế mà đi với nó, tôi vẫn cảm thấy như mình đang đi cạnh một
cái bóng đèn cao áp, chói và lóa. Nó nữ tính ư? Không hề, nó chạy nhảy đập phá
và đấm đá còn hơn cả lũ con trai. Nó biết nấu ăn ư? Lại càng không. Sáng nào tôi
cũng là người phải chiên cơm cho cả hai đứa, còn nó chỉ có mỗi việc rửa mỗi cái
bát nó ăn rồi chạy biến đi trong khi tôi hò hét cái tên nó và cắm đầu vào dọn
dẹp bãi chiến trường. Thế mà lũ con trai vẫn cứ bám lấy nó. Còn tôi, chắc cũng
được vài chàng mắt lồi, tóc xoăn ở thư viện để ý nhưng vẫn cứ liếc mắt về phía
nó mỗi lúc nó đi qua. Ông trời thật là bất công.
Tôi thích vẽ, ngồi đăm chiêu
vào bức tường nham nhở đầy những tranh ảnh linh tinh không theo thể loại và mơ
về một cánh đồng nào đó hay một mặt biển xanh lấp lánh. Thế nhưng mỗi lần tôi vẽ
xong một bức tranh, là cả một kiệt tác của nghệ thuật quý giá bị mẹ tôi lôi cất
vào trong kho chỉ sau ba ngày vì… chật chội mặc cho tôi phụng phịu hờn dỗi. Nó
cũng thích vẽ, nhưng nó chẳng cần đăm chiêu hay suy nghĩ như tu thiền gì cả.
Việc nó làm chỉ là kẹp cái điện thoại vào giữa vai và cổ, bắn như súng liên
thanh vào đó và cười phá lên. Tác phẩm hoàn hảo của nó là mấy màu sơn hiểm họa
trên mấy cái móng tay dài như móng vuốt quỷ thần suốt ngày dùng để đe dọa cào
cấu tôi. “Mẹ ơi, sao mẹ không cất luôn nhỏ Xuân Lan này vào trong nhà kho đi, để
ở trong phòng chật chội quá”.
- Này nhóc, ngồi vẽ mấy cái linh tinh này mãi
không chán à? Người đẹp ngồi làm mẫu cho bao nhiêu năm thì không vẽ? - Nó cười,
gục đầu trên vai tôi đùa.
- Đẹp thì cũng có đẹp đấy. Là bản sao của một kiệt
tác tạo hóa mà lại. - Tôi đùa lại với nó, để cho nó nhéo vào hông tôi đau
điếng.
- Đừng quên là ai ra đời trước nhé. Có cần hỏi lại mẹ không? Mẹ ơi! -
Nó hét toáng lên vì nó biết mỗi lần nó động đến chuyện này là tôi lại thua.
-
Vâng, thưa bà chị vô cùng cao quý và đẹp tuyệt trần. Chị có biết là tại sao chị
lại được ra đời trước không ạ?
- Sao nào? - Nó hất hàm lên nhìn tôi
- Là
vì bản nháp lúc nào cũng phải ra đời trước để có một bản hoàn hảo hơn. - Tôi
cười đắc thắng.
- Thế bản hoàn hảo có biết tại sao lại được ra sau không? Là
vì cái đuôi lúc nào cũng phải theo sau cái đầu. Cái đầu thông minh để suy nghĩ,
còn cái đuôi thì ở gần cái gì í nhỉ? Tự suy nghĩ mà biết nhá. - Nó cười khoái
trá, giọng còn đắc thắng hơn cả tôi.
- Chắc vì tôi phải theo sau dọn dẹp cái
bãi chiến trường của bà đấy mà. - Tôi hạ giọng, biết cãi nhau với nó thì mình
thua chắc.
Tôi và nó như thế đấy, suốt ngày cãi nhau chí chóe rồi cầu mong
được cách xa nhau ra nhưng lại chẳng chịu rời xa nhau bao giờ. Mà nếu có rời xa
nhau một chút thôi là lại cảm thấy nhớ nhớ, thiếu một cái gì đó. Nhưng gặp nhau
thì việc duy nhất chúng tôi làm là đánh nhau, cãi nhau và suy nghĩ xem làm thế
nào để lừa cho người kia đi làm việc nhà một mình.