Suốt ngày kêu ca phàn nàn về một bà chị trẻ con và lười nhác, cuối cùng
cũng đến lúc tôi khởi nghĩa và đưa ra yêu sách “đổi vai” một lần. Quyết định do
bố mẹ đưa ta là tôi và nó phải kê ra một bản đề nghị dài dằng dặc về các điều
luật cho chị gái và em gái rồi tự thực hiện làm mẫu trước. Trong một tuần tới,
tôi sẽ làm chị của nó, còn nó là em gái tôi.
Ngày đầu
tiên.
Buổi sáng.
- Em yêu, dậy đi học nào. -
Ngày đầu tiên được làm chị, tôi ra cái giọng ngọt ngào rồi lại tự thấy mình ghê
ghê với giọng nói của mình.
- Ừ… - Nó uể oải
đáp.
- Mở to mắt nhìn chị làm gương nhé. - Tôi lôi nó ra, gập
chăn màn rồi ra chải đầu, nhường nó vào nhà tắm trước. - Đấy, làm chị là phải
nhường em như thế. Phải nhường em biết chưa? Đó là điều luật đầu
tiên.
Trong khi tôi thắt lại cái nơ ở cổ áo thì nó chạy ra
trước, không quên đá tôi một cái rồi ra ngoài đường đứng. Tôi ở trong hét vọng
ra:
- Này, không dắt xe hả?
- Không. Làm chị thì
phải nhường em chứ. Hôm nay Xuân Lan làm em cơ mà. - Nó lại lè lưỡi nhìn
tôi.
Tôi hậm hực dắt xe ra, trong lòng bực bội lắm nhưng cũng cố
nhe răng ra mỉm cười. “Hôm nay mình làm chị nó cơ mà. Phải nhường nhịn nhường
nhịn, nhường nhịn”. Tôi lẩm bẩm như đọc kinh mà nhìn cái mặt nó chỉ muốn cấu cho
nó một cái. Rõ ghét.
Buổi trưa.
- Rửa bát đi
nhé. Chị nấu cơm rồi đấy. - Tôi nói như ra lệnh với nó mà sực nhớ ra phải làm
gương nên hạ giọng xuống. - Hôm nay em gái yêu thích rửa bát hay rửa chén? - Tôi
tự thấy gai gai ở sống lưng với giọng nói của mình.
- Cái bát to
thế thì rửa bao giờ xong? Thôi, để em rửa chén nhé. - Nó tinh nghịch nhìn tôi.
Ít nhất tôi cũng hài lòng được ba mươi giây vì thấy nó ngoan
ngoãn.
“Này, xong rồi nhá”. Nó đặt cái chén bé tẹo trước mặt tôi
cười nhe nhởn, rửa mấy cái cũng là rửa đúng không? Không có luật nào quy định
nhé. Nó nói rồi chạy biến đi.
Buổi tối.
- Làm
chị là phải làm gương cho em hả? - Cái giọng nó nói với tôi nghe có vẻ đầy mưu
mô, chắc hẳn sau câu nói này là một mưu mô gì đó ác lắm đây
- Ừ.
- Tôi nói không quên vênh cái mặt lên, vẫn liếc mắt về phía nó dò
đoán.
- Chị yêu ủi cho em bộ quần áo. Xem ủi như thế nào. - Nó
giả bộ ngoan ngoãn như thể nó là em của tôi thật.
Tôi ngồi ủi
cho nó một chiếc quần và một chiếc áo sơ mi rồi hất hàm lên
hỏi:
- Đấy. Nhìn thấy chưa? Bây giờ thì làm
đi.
- Đấy mới là quần và áo ngắn. Còn váy và áo sơ mi, chắc là
phải khác nhau chứ. - Đôi mắt nó tinh ranh, mà cái mặt vẫn hồn nhiên, ngây thơ.
Nó nhập vai đứa em ngoan ngoãn tốt thật.
Nửa đêm, nó đạp tôi bay
xuống đất rồi giấu mặt vào chăn cười khúc khích.
- Chị yêu, em
không may. Chị phải cao thượng chứ.
Tôi tóm tay nó lôi xuống
không được, bèn lấy cái gối đập vào người nó được một nhát đầu tiên thì tiếng từ
phòng bố mẹ đã vang lên, như tiếng còi của trọng tài thổi ra ngay khi vừa vào
trận đấu:
- Lan, Xuân. Có ngủ đi không hả? Lớn rồi còn suốt ngày
chí chóe với nhau à?
“Hừ, mi cứ đợi đấy”. Tôi bực tức trong khi
nó vẫn cười khúc khích không thôi. “Ta còn sáu ngày làm chị, ta sẽ hành hạ mi”.
Tôi cười theo một điệu của cây thần đèn trong Aladin mà vẫn ấm ức không thôi.
Lúc nào tôi cũng thua nó.
Ngày thứ hai.
Tôi nghĩ
ra chiến thuật mới là lợi dụng uy quyền làm chị tạm thời của mình để hành hạ nó
trước. Nhưng phải âm thầm, kín đáo không cái miệng nó mà ngoác ra thì thế nào
tôi cũng thua trước. Nó luôn có cách nói để thắng được tôi mà. Nhưng buổi sáng
hôm sau, tôi vừa mới thức giấc thì thấy nó đã nhường nhà tắm cho tôi trước. Tôi
đi vào mà vẫn hoài nghi xem mặt nó có biểu lộ gì của sự gian xảo không. Vừa đánh
răng, bọt trắng xóa đầy miệng (nhìn như trong phim kinh dị) mà tôi vẫn phải vắt
não của mình như vắt chanh suy nghĩ xem liệu âm mưu của nó là
gì.
- Ăn sáng đi. Phở đấy. - Nó thản nhiên như thanh niên ăn kem
Tràng Tiền.
Tôi liếc mắt nhìn nó, không tránh khỏi nghi ngờ,
bình thường cái mặt nó đâu có như thế này. Chắc là có âm mưu gì, để lừa mình rửa
bát chăng?
- Vừa chạy ra ngoài đường mua phở đấy à? - Tôi hỏi nó
nghi ngờ.
- Mua đâu mà mua. Phở nấu đấy. - Nó cúi xuống, cái mặt
nhăn nhó vắt quả chanh tươi. - Ăn nhanh lên cho người ta rửa bát, hỏi nhiều
thế.
Phở ngon thật, mà nhỏ này học nấu ăn từ bao giờ ta? Mà sao
cái mặt nó nhìn thản nhiên thế nhỉ? Âm mưu trong đầu nó là gì đây? Ăn sáng xong,
nó ngoan ngoãn rửa hết hai cái bát rồi nhẹ nhàng đi ra trước, không đá tôi cái
nào.
- Làm chị là phải nhường em đúng không? - Nó nháy mắt với
tôi.
- Ừm. Tất nhiên rồi. Nhường mọi thứ. - Tôi nhìn nó nghi
hoặc, không biết nó có dán cái gì ra sau lưng áo tôi không
đây?
- Hôm nay chị Lan Xuân yêu quý nhường cho Xuân Lan cậu bạn
thân nhé. Để cậu ấy đưa Xuân Lan đi học. - Nó tỏ vẻ rụt rè.
- Ừ,
thế cũng đc. - “Càng tốt, tôi đỡ phải đạp hết hơi chở nó đến trường”, tôi thầm
nghĩ.
- Hứa đấy nhé.
- Ừ.
-
Nhưng có một vấn đề nhỏ.
- Chuyện gì?
- Xe thủng
xăm rồi, lát đi nhờ người khác đến trường nhá.
Nó cười ha hả,
chạy ra lao lên xe của Hắc Ly, thằng bạn thân tội nghiệp của tôi bỏ tôi chạy
đằng sau, tìm xe người quen để đi nhờ… Lúc này tôi cũng vừa kịp biết phở bữa
sáng là do mẹ nấu. Âm mưu của nó là như thế này ư?
Hết mấy ngày
trong tuần, nó có đủ trò mưu mô để hành hạ tôi trong khi tôi vẫn cố nhẫn nhịn vì
đang được làm chị để làm gương cho nó mà không khống chế nổi. Đến ngày thứ năm,
tôi đã hết chịu nổi và phải hét toáng lên đầu hàng:
- Con thua
rồi, từ nay con sẽ gọi Xuân Lan là chị.
Không hiểu sao, lúc nào
bố mẹ cũng bênh vực nó. Hừ, may ra có anh trai về thì mình mới thắng
được.
Cái cảm giác được làm chị chẳng hoan hỉ, hạnh phúc gì cả.
Chỉ toàn là sự ấm ức phải cố gắng nhường nhịn, nhường nhịn mà vẫn cứ không chịu
nổi. Sao không lúc nào nó chịu nghĩ tới chuyện nhường nhịn hay làm gương cho tôi
một chút? Từ đó tôi cũng bỏ cái lời cầu nguyện làm chị của nó luôn.
Trời ơi! Sao khổ thế này
Để con thảm bại, ngày ngày con thua.
Viết thơ lên hỏi ông trời, được ông đáp lại rằng:
Tại con đội mũ trời mưa
Nên trời không hiểu, trời chưa xiêu
lòng
Từ mai cứ chạy lòng vòng
Sét đánh tận óc, hiểu lòng con ngay