Về đến nhà, Chu Mộ Thời tắm rửa xong thì mở kết nối máy truyền tin xem mail thư ký mới gửi tới, lúc này anh mới nhớ ra lúc chạng vạng tối anh vốn có chuyện muốn thông báo với Hạ Ngung, nhưng bởi vì bị ngắt ngang ngoài ý muốn mà suýt nữa quên mất.
Anh tiêm cho mình một liều thuốc ức chế rồi mới đi tìm đối phương.
Căn hộ này là chỗ ở riêng, cũng không tiếp đãi khách đến thăm, bởi vậy chỉ có hai phòng ngủ, căn phòng chồng anh đã từng ở đã bị khóa lại, Hạ Ngung thì ở một căn phòng khác được sửa lại tạm thời trong phòng làm việc.
Đèn trong phòng khách đã tắt, cửa phòng làm việc đã khép, bên trong có vẻ không có người.
Chu Mộ Thời đứng tại cửa phòng, anh nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, quay người lại mới phát hiện Hạ Ngung đứng phía sau anh.
Đối phương vừa tắm rửa xong, áo choàng tắm khoác hờ trên người, bóng tối và ánh sáng chia cắt mặt mũi hắn thành hai phần mờ nhạt, làm nổi bật vết sẹo trước ngực, giống như một con rắn tối màu.
“Ngài tìm tôi có việc gì à?” Giọng của alpha nghe có hơi kinh ngạc.
Chu Mộ Thời gật đầu, tránh ra một bước.
“Ngài muốn vào phòng nói không?” Hạ Ngung giữ cửa và hỏi.
“Không cần.” Giọng Chu Mộ Thời không có chút thay đổi: “Tôi chờ ở phòng khách.”
“Thay đồ xong thì trở ra.”
Nói xong anh quay người đi vào trong bóng tối.
Bật đèn lên, Chu Mộ Thời ngồi ở trên ghế sofa chờ trong giây lát, Hạ Ngung đi ra ngay.
Đối phương đã thay áo sơ mi, ngồi đối diện anh, Chu Mộ Thời trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ngày mốt đi đến một nơi với tôi.”
“Chỗ nào?”
“Nhà anh.”
Hạ Ngung kinh ngạc nhìn về phía anh, một lát sau mới kịp phản ứng: “Ý ngài là...”
Nhà Ngu Uyên muốn tổ chức một buổi dạ tiệc, chúc mừng sinh nhật ông chủ gia tộc, theo lý anh phải có mặt cùng chồng của mình.
Chu Mộ Thời vốn chỉ định thông báo cho Hạ Ngung chuẩn bị trước, nhưng lại thấy được sự chần chờ hiếm thấy trên mặt đối phương.
“Có chuyện gì?”
“Tôi phải gặp mặt người thân của anh ta sao?” Hạ Ngung hỏi: “Tôi không chắc chắn mình có thể không lộ sơ hở.”
Dù sao giấu giếm được mắt người ngoài là một chuyện, trước mặt người có quan hệ máu mủ là một chuyện khác.
Nhưng Chu Mộ Thời cũng không lo lắng, bởi vì quan hệ trong nhà họ Ngu phức tạp, người thân nhất của Ngu Uyên là ba mẹ thì cũng đã qua đời rồi, chỉ còn lại mấy người chú bác, dựa theo sự khống chế hành tung đi lại của Ngu Uyên trước đây của anh, số lần đối phương về nhà ít vô cùng, khả năng bị phát hiện sơ hở không lớn lắm.
“Không sao, tôi sẽ gửi cho anh tài liệu người nhà chi tiết sớm thôi, đến lúc đó cứ đi theo tôi là được.”
“Vâng.” Hạ Ngung nói, “Như ngài mong muốn.”
Chu Mộ Thời cảm thấy hài lòng với sự nghe lời của đối phương, anh nâng cằm ra hiệu hắn có thể về phòng.
“Ngủ ngon, ngài nghỉ ngơi sớm một chút.”
Chu Mộ Thời dựa vào lưng ghế sô pha, nhìn bóng lưng Hạ Ngung về phòng, đột nhiên anh hỏi: “Dưới vết sẹo của anh là cái gì vậy?”
Trước đó ở cửa phòng anh có nhìn một chút, đó một chuỗi ký tự giống như con số, ánh sáng quá mờ anh không thể thấy rõ.
“Sao?” Hạ Ngung quay đầu, sờ lên ngực mình theo ánh mắt của anh, sau khi kịp phản ứng mới giải thích: “A, đó là hình xăm trước đây, nếu ngài không thích thì tôi có thể đi xóa.”
Chu Mộ Thời nhướng mày, dường như bất ngờ trước sự tự giác và phối hợp của hắn, sau đó anh đứng dậy trở về phòng, để lại một câu: “Không cần thiết nếu anh không phanh ngực trước mặt người khác.”
“Vâng.” Alpha nói, “Cám ơn ngài.”
Rất nhanh đã tới hai ngày sau, Chu Mộ Thời đã bảo trợ lý gửi tư liệu đã sửa sang xong cho Hạ Ngung từ lâu, đối phương gần như đã học thuộc hết.
Buổi chiều ngày đó, anh bị ngáng chân bởi một chuyện xảy ra đột ngột, tạm thời không về nhà được nên để trợ lý tìm người đến nhà sửa soạn thay Hạ Ngung, anh thì ở văn phòng bận đến tối mịt, sau đó mới vội vàng thay đổi quần áo đi xe trở về.
Còn một giờ nữa là dạ tiệc bắt đầu, với thân phận của anh thì đến trễ một lát cũng không có gì, nhưng Chu Mộ Thời quen đúng giờ, bởi vậy về đến nhà cũng không xuống xe, trực tiếp bảo Hạ Ngung xuống lầu.
Năm phút đồng hồ sau, cửa xe mở ra, có người ngồi ở bên cạnh anh.
Chu Mộ Thời mở mắt ra, vào lúc này anh đột nhiên ngửi thấy một mùi hương xa lạ.
Anh nghiêng đầu, Hạ Ngung mặc một bộ âu phục được may vừa người, tư thế ngồi thẳng lưng, đường cong mặt nghiêng cứng cỏi mà tuấn tú, khi cảm nhận được ánh mắt của anh thì quay đầu nở nụ cười tự nhiên với anh.
Thoạt nhìn không có một chút sơ hở nào, tất cả đều rất hoàn mỹ.
Cửa xe đóng lại, xe bay chậm rãi khởi động, chạy ra khỏi cửa khu dân cư.
Mùi hương quanh quẩn chóp mũi dần dần trở nên rõ ràng, không có cách nào phớt lờ, Chu Mộ Thời nhíu mày lại, anh đã hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào rồi.
“Anh đổi nước hoa à?” Anh hỏi.
Loại nước hoa chồng anh thường dùng không phải loại này, để bảo đảm thống nhất cả chi tiết, anh vẫn đặt loại nước hoa giống với trước đây trong phòng tắm đối phương, không tự ý thay đổi gì.
Hạ Ngung lại lắc đầu phủ nhận: “Không có.”
“Vậy mùi hương này là sao?”
“......”
Lần này, đối phương chìm trong sự im lặng kỳ lạ một lúc lâu, thẳng đến khi Chu Mộ Thời hơi cảm thấy mất kiên nhẫn quay đầu sang mới thấy Hạ Ngung ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh mang theo chút khác thường, hắn trả lời:
“Là tin tức tố của tôi.”
Chu Mộ Thời sững sờ một giây.
Một lát sau, sắc mặt của anh đột ngột sa sầm.
“Dừng xe.” Anh nói.