Bản Sao Tình Nhân

Chương 6: Chương 6




Khi thuốc ức chế và công cụ cách ly hiệu lực mạnh ra đời, việc che giấu và ngăn chặn tin tức tố đã không phải là một việc khó, thậm chí quần thể AO cũng làm quen việc này để bảo vệ bản thân và duy trì trật tự.

Nói cách khác, tin tức tố bây giờ rất khó quấy nhiễu cuộc sống bình thường của alpha và omega.

Không chỉ như thế, tin tức tố còn thay đổi từ trạng thái phơi bày công khai sang riêng tư cá nhân, trừ khi có quan hệ thân mật hoặc tình huống ngoài ý muốn, nếu không phần lớn các trường hợp tỏa ra tin tức tố với người khác phái thường mang ý nghĩa ám chỉ cực mạnh hành vi tình dục.

Từ thời còn đi học Chu Mộ Thời đã là một người xuất sắc trong trường học, bởi vì ngoại hình và gia thế ưu tú, anh nhận được tin tức tố mà các alpha khác tỏa ra không chỉ một lần, anh cũng không xa lạ gì chuyện này, cũng chẳng đến mức hoảng hốt lo sợ.

Nguyên nhân khiến sắc mặt anh thay đổi là vì kỳ phát tình cố định của anh đang gần kề, để phòng ngừa kỹ càng nhất, anh không chỉ tiêm thuốc ức chế mà còn tiêm thuốc ngăn chặn.

Đúng như cái tên của nó, thuốc ngăn chặn có thể ngăn cách tất cả việc trao đổi tin tức tố, theo lý mà nói anh không ngửi được gì mới đúng.

Nhưng bây giờ tin tức tố của alpha đang kích thích khứu giác của anh, dù cho nó rất nhạt, nhưng vẫn rõ ràng.

Tài xế dừng xe ở ven đường, Hạ Ngung ngồi ở một bên, mờ mịt nhìn anh.

Chu Mộ Thời ngửa đầu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo: “Anh không mang thiết bị cách ly à?”

Hạ Ngung nhíu mày lại, kéo tay áo lên cho anh nhìn vòng cách ly trên cổ tay: “Tôi có đeo, sao vậy?”

Chu Mộ Thời cẩn thận quan sát cảm xúc trong đôi mắt xanh đậm của đối phương, vô tội và kinh ngạc không giống như là giả vờ, anh hít sâu một hơi, cảm thấy cơ thể của mình tạm thời không có gì khác thường, anh lấy lại tỉnh táo và nói: “Sau khi trở về, anh đi làm kiểm tra sức khỏe toàn thân đi.”

“Còn bây giờ...”

Anh đưa tay mở tủ lạnh trên xe, lấy một liều thuốc tiêm màu xanh ra, ném vào tay alpha: “Tự tiêm đi, biết làm không?”

Đây là một thuốc ức chế có hiệu lực trong thời gian ngắn thông dụng với AO, chắc cũng đủ để dùng tạm một đêm rồi.

Hạ Ngung nhìn món đồ trong tay một hồi, sau một lúc trầm mặc thì ngoan ngoãn cuốn tay áo lên, kim tiêm làm từ kim loại lạnh lẽo đâm vào mạnh máu trên cánh tay, chậm rãi bơm thuốc vào.

Tin tức tố của alpha trong không khí càng lúc càng mờ nhạt rồi dần dần biến mất.

Chu Mộ Thời mặt không cảm xúc, sống lưng căng thẳng trở nên thả lỏng.

Xe khởi động lần nữa, tiếp tục chạy tới nơi dạ tiệc.

Xe đến nơi, khi Chu Mộ Thời bước xuống xe anh đã nhanh chóng sửa lại nét mặt của mình, mỉm cười một cách máy móc, sóng vai cùng Hạ Ngung đi vào đại sảnh bữa tiệc.

Chuyện anh kết hôn cùng Ngu Uyên là chuyện lớn giữa hai gia tộc vào bốn năm trước, mấy năm nay địa vị của anh trong giới chính trị cũng đi lên theo, nghiễm nhiên anh trở thành một trong những nhân vật trung tâm của nhóm lợi ích, anh vừa vào đại sảnh là đã được mọi người vây quanh. (Nhóm lợi ích hay còn gọi nhóm vận động, nhóm áp lực xã hội là một tập thể gồm nhiều cá nhân, tổ chức cùng chia sẻ một mối quan tâm chung và cùng nhau thúc đẩy các mục tiêu đó bằng cách sử dụng các hình thức tuyên truyền vận động để tác động đến dư luận hoặc chính sách của chính phủ. Họ đã và tiếp tục đóng một phần quan trọng trong sự phát triển của hệ thống chính trị và xã hội.)

Nếu là lúc trước, Chu Mộ Thời có lẽ sẽ kiên nhẫn khách sáo vài câu với đám người này, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra giữa đường khiến anh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và trở lại khu vực an toàn, bởi vậy anh lạnh nhạt tránh né dòng người, kéo Hạ Ngung trực tiếp đi vào sảnh trong.

Những người lớn tuổi trong gia tộc đều ở đây, trợ lý tặng quà mừng, Chu Mộ Thời lễ phép nói hai câu chúc phúc, chủ nhân nhà họ Ngu là ông nội của Ngu Uyên, ông đã lớn tuổi và có hơi lẩm cẩm, chưa nói được mấy câu là ông đã mệt mỏi mơ màng, được người khác đỡ đi nghỉ ngơi rồi.

Những người chú bác đứng một bên tiến tới ân cần thăm hỏi, từ khi cha mẹ Ngu Uyên qua đời, người đại diện gia tộc bây giờ là người bác Ngu Thành Sơn của hắn, dù cho Chu Mộ Thời không có thiện cảm gì với ông ta, nhưng vẫn cố kiên nhẫn nói qua loa vài câu.

Hôm nay từ khi Hạ Ngung xuống xe thì không nói nhiều, im lặng hơn bình thường rất nhiều, cũng chẳng vào trạng thái làm việc bình thường nên có, Chu Mộ Thời vốn có hơi không vui, nhưng anh nghĩ đến chuyện xảy ra trên xe, thế là hiếm khi thông cảm với đối phương một lần.

Chắc là bị tác dụng phụ do thuốc ức chế ảnh hưởng dẫn đến tâm trạng không tốt, anh nghĩ.

Bác của chồng kéo anh nói chuyện hồi lâu, nói vòng vo là muốn Chu Mộ Thời giúp ông ta trong cuộc tuyển cử nhiệm kỳ mới, Chu Mộ Thời giằng co với ông ta nửa ngày, anh mất kiên nhẫn kết thúc cuộc đối thoại, Ngu Thành Sơn không được sự đồng ý của anh, thế là không cam lòng, chuyển mục tiêu sang alpha im lặng ở một bên, muốn kéo hắn tới chỗ khác nói “việc nhà“.

Chu Mộ Thời còn chưa mở miệng, Hạ Ngung đã từ chối.

Vẻ mặt của Ngu Thành Sơn cực kỳ kinh ngạc, tiếp theo ông ta tỏ vẻ không vui: “Tiểu Uyên, sao hiếm khi mới về nhà mà con lại xa cách với bác như thế?”

Chẳng trách ông ta lại như thế, đến Chu Mộ Thời cũng hơi kinh ngạc, dù sao trên tài liệu anh gửi Hạ Ngung viết rõ người bác này là người trong gia tộc có quan hệ khăng khít với chồng anh lúc còn sống, hai người không ít lần hợp tác kiếm lợi chung.

Mặc dù phần lớn thời gian là Chu Mộ Thời dọn dẹp sai sót sau cùng cho họ, nhưng mắc phải quan hệ hôn ước ở mặt ngoài và quan hệ hợp tác trên thực tế với Ngu Uyên, trước giờ anh chưa hề nói gì.

Nhưng không có nghĩa là chồng chết rồi, anh vẫn phải tiếp tục vung tiền như rác.

Thế là đối mặt với người bác tức giận, Chu Mộ Thời kéo tay Hạ Ngung lại, nói giải vây: “Gần đây anh ấy không khỏe, để lần sau anh ấy nói chuyện với bác nhé.”

Dùng dăm ba câu đuổi đối phương đi, hai người rời khỏi sảnh trong.

Hạ Ngung đột nhiên hỏi anh: “Tôi có thể hút một điếu thuốc không?”

Chu Mộ Thời buông tay hắn ra, đồng ý.

Đúng lúc anh cũng muốn ở một mình.

Đối phương đi hút thuốc, anh đứng tại chỗ nhìn theo hướng Hạ Ngung đi, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc không rõ ràng, tiếp theo anh cụp mắt xoay người đi lên sân thượng.

Trong sảnh mở điều hoà rất đầy đủ, nhưng Chu Mộ Thời lại cảm thấy oi bức, nhất là khi đứng cách một người đàn ông khác quá gần.

Trên sân thượng có bồn hoa cảnh, nhưng không có ai, Chu Mộ Thời dần dần hết căng thẳng, anh hít thở không khí mát mẻ, cảm giác khô nóng giảm đi không ít.

Đặt tay lên trên lan can, anh cúi đầu vùi mặt vào tay và nhắm mắt lại.

Vừa rồi anh ngửi được mùi hương quen thuộc.

Phát ra từ trên áo khoác âu phục của anh, nói một cách chính xác là trên tay áo, chỗ anh vừa kéo tay một alpha khác.

Sự mệt mỏi trong đầu bị quét sạch trong nháy mắt như bị giội cho một chậu nước đá, mùi hương đó là một ngòi nổ, nó xấu xa nhóm lửa trong trái tim nguội lạnh.

Hơi nóng bắt đầu cuồn cuộn chảy xuôi dọc theo mạch máu, tỏa ra làn hơi nóng bỏng, Chu Mộ Thời lùi lại hai bước, đỡ vách tường để tránh ngã xuống, anh gần như hoảng loạn đưa tay vào túi âu phúc.

Nhưng không lấy được thứ gì.

Thuốc tiêm cỡ nhỏ vốn nên được đặt sẵn trong túi đã biến mất.

Là trợ lý quên để vào? Hay là anh bất cẩn làm mất?

Giờ phút này Chu Mộ Thời không rãnh suy nghĩ sâu xa, bởi vì độ nóng đang bóp nghẹt ý thức của anh, khát khao xa lạ như là con sâu lẳng lặng chui ra từ trong góc tối, gặm nhấm thần kinh của anh.

Từ khi kỳ phát tình đầu tiên vào năm mười tám tuổi qua đi, anh chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này, gần như không thể kháng cự nó.

Chu Mộ Thời vịn tường ngã ngồi trên mặt đất, ngửa đầu thở, liều mạng cắn đầu lưỡi của mình, cố gắng giữ tỉnh táo.

Đột nhiên cửa sân thượng được mở ra, một loạt tiếng bước chân vang lên.

Anh từ từ nhắm hai mắt, lạnh lùng nói: “Cút chỗ khác.”

Giọng nói khàn khàn, chính anh cũng không phát hiện.

Tiếng bước chân dừng một hồi, sau đó lại vang lên, không phải lùi lại mà là tiến lên.

Chu Mộ Thời cầm chậu hoa trong tay nện đối phương, nhưng lại bị tay của một người chặn lại.

Người đó cúi người đặt chậu hoa lại chỗ cũ, nhìn thấy hết dáng vẻ chật vật giãy giụa của anh nhờ vào ánh trăng, bóng người đó bao phủ toàn thân anh.

Tiếp theo đối phương quỳ một gối trước mặt anh, đặt tay lên tường và tới gần, nhỏ giọng hỏi: “Ngài cần tôi giúp không?”

Chu Mộ Thời mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt màu xanh đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.