Bản Sonata Đào Hôn

Chương 10: Chương 10




Cái tát này âm thanh trong trẻo dễ nghe, không những làm cho Bàng tổng bối rối, mà còn khiến Quách quản lý và Tiểu Hồ bối rối theo.

Bàng tổng đúng là người từng trải, chỉ bị chấn động trong 1 giây, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần. Ông ta vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng đứng lên chất vấn: “Cô làm cái gì thế?!”

Mễ Tình nổi nóng, đáp trả ông ta: “Tôi còn chưa hỏi ông vừa làm gì, ông sờ loạn cái gì?”

Bàng tổng nói: “Sờ một cái thì sao? Để mắt cô thì tôi mới sờ!”

Mễ Tình nhịn không được, cười nhạt: “Vậy tôi phải cảm ơn ông sao? Nói cho ông biết, tôi ghét nhất loại người như ông, chắc bình thường cũng sờ soạng mấy em gái nhỏ không ít lần nhỉ? Họ có thể nén giận, còn tôi thì không! Cho rằng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì phụ nữ ai cũng phải tiếp ông sao? Vợ con ông biết không? Ông sờ một cọng tóc của tôi, tôi cũng muốn nôn ra rồi!”

Bàng tổng lần đầu tiên đi sàm sỡ người khác mà gặp phải thất bại, còn bị Mễ Tình mắng cho một trận gà bay chó sủa, thẹn quá hóa giận muốn đánh người: “Thôi cái kiểu thủ thân như ngọc ấy đi, chắc cũng qua tay bao người đàn ông rồi, còn tự cho mình là thánh nữ!”

Tiểu Hồ vội vã ngăn cản ông ta: “Bảng tổng, có chuyện gì từ từ giải quyết, đừng đánh phụ nữ.”

“Làm gì có? Cậu không thấy cô ta đánh tôi à? Các người nói chuyện hợp tác kiểu này à?” ông ta bỏ qua Tiểu Hồ, cầm áo khoác đi ra ngoài: “Nếu đã không có thành ý, tôi cũng chẳng lãng phí thời gian làm gì!”

Quách quản lý cầm áo khoác của mình, giận đùng đùng nhìn Mễ Tình: “Cô ngày mai không phải đi làm nữa!” Nói xong đuổi theo Bàng tổng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Mễ Tình và Tiểu Hồ. Tiểu Hồ nhìn thoáng qua, thấy viền mắt cô đã đỏ, hỏi: “Cô không sao chứ?”

Mễ Tình không nói gì, Tiểu Hồ cười một tiếng, như muốn phá vỡ bầu không khí này: “Bàng tổng kia nổi tiếng là lão dê già, không biết đã hại đời bao nhiêu em gái, hôm nay cái tát này cô đánh cho hết giận!”

Mễ Tình mím môi, cầm áo khoác và túi, đi ra ngoài.

Đã qua 6 giờ, trời rất tối, hai bên đường đèn đuốc sáng trừng. Mễ Tình đứng ở đầu đường bắt taxi, trở về hoa viên Nam thành.

Khoảng thời gian này rèn luyện, cô bây giờ đi giày cao gót lên bảy tầng lầu lưng cũng không hề hấn gì rồi. Cô tìm chìa khóa trong túi xách, mở cửa đi vào.

Đèn phòng khách rất sáng, Husky đang ghé vào ổ chó ăn cơm chiều, thấy Mễ Tình trở về, hưng phấn nhào tới chỗ cô sủa mấy tiếng.

Tiêu Cố bê đĩa rau xào từ phòng bếp đi tới, đang định ăn. Mễ Tình còn đứng lặng người ở cửa, dáng vẻ không vui.

Tiêu Cố nhíu mày, bỏ khay trong tay xuống, cởi tạp dề, đi qua nhìn cô một cái: “Cô làm sao vậy?”

Mễ Tình khóe miệng giật giật, lẩm bẩm hai câu không rõ ý nghĩa rồi òa khóc thật to.

Tiêu Cố: “...”

Con Husky đang ăn cơm cũng bị tiếng khóc này thu hút, ngẩng đầu lên nhìn: “Gâu gâu!”Mễ Tình hoàn toàn không bị bên ngoài quấy rầy, khóc hết sức lức, lớp trang điểm cũng không để ý. Tiêu Cố tiến lên một bước, ôm cô vào lòng.

Lồng ngực ấm áp làm cho Mễ Tình hơi ngẩn ra, cảm nhận được sự an ủi của đối phương, Mễ Tình trong lòng tràn đầy uất ức lập tức xả hết ra.

Cô vừa khóc vừa nói: “Từ khi trở về nước, tôi không gặp được cái gì tốt cả, bị bắt ép kết hôn, vất vả mãi mới trốn đi được thì bị trộm tiền, bán quần áo cũng gặp phải gian thương, tìm việc làm còn gặp phải sắc lang [1].”

[1] Sắc lang: những kẻ dê già hám gái.

Con ngươi Tiêu Cố khẽ động, bị bắt ép kết hôn? Tuy anh đã đoán được từ lâu rằng cô không tới thành phố A chỉ để tìm việc, nhưng không nghĩ rằng cô đến để đào hôn. Anh vỗ nhẹ lưng cô, hỏi sự việc mà mình để ý: “Gặp phải sắc lang sao?”

“Đúng, còn là một lão sắc lang.” Giọng nói Mễ Tình mang theo sự nức nở, nghe vô cùng đáng thương. “Hắn sờ tay tôi, tôi tát hắn một cái. Hắn còn mắng tôi rằng, đã bị bao đàn ông sờ qua rồi, tôi mặc dù học đại học ở nước ngoài, nhưng ngay cả bạn bè thuộc phái nam còn không có, càng không bị đàn ông nào sờ soạng rồi.”

Tiêu Cố xoa đầu cô, để ngón tay luồn giữa mái tóc mềm mại của cô, khẽ vuốt ve ót của cô.

Mễ Tình nói đứt quãng: “Tôi, tôi lại mất việc rồi.”

Tiêu Cố ôm cô một lúc lâu, tiếng khóc mới dần dần dừng lại. Thấy người trong lòng mình tâm trạng đã ổn định hơn nhiều, Tiêu Cố buông cô ra, đưa cô một tờ khăn giấy.

Mễ Tình lau sạch nước mắt, lục lọi trong túi, lấy ra một cái gương để soi.

Tiêu Cố nở nụ cười, hỏi cô: “Cô ăn cơm chưa?”

Mễ Tình lắc đầu: “Ăn chưa no.”

Tiêu Cố thấy hơi buồn cười, anh xoay người lại, đi vào phòng ăn: “Lại đây cùng ăn đi!”

Đây là lần đầu tiên chủ nhà mời cô ăn cơm, trước đây mỗi khi đến giờ cơm, cô dùng ngồi trong phòng cũng ngửi được mùi thức ăn anh nấu. Nhưng cho dù cô ngồi ở phòng khách ăn mì làm bộ đáng thương, anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ đến tận bây giờ.

Mễ Tình giống như vừa thực hiện được một mong muốn từ rất lâu rồi, trong giây lát hơi khó xử. Đến khi Tiêu Cố cầm một bộ bát đũa bày lên bàn, cô mới hoảng hốt đi tới.

Đậu hũ Ma Bà [2], sườn heo hấp, súp rong biển.

[2] Đậu hũ Ma Bà: còn gọi là Mapo Tofu, là một trong những món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, Trung Quốc.

“Lúc vẫn còn nóng, cô ăn đi.” Vừa rồi cô khóc lâu như thế, đồ ăn bắt đầu nguội.

Mễ Tình cầm bát đãu lên, xúc một miếng cơm tẻ dẻo dẻo thơm thơm, rồi gắp một miếng sường heo vào bát. Sườn heo hấp hương vị rất đậm đà, cô nhịn không được cắn một cái: “Ui, ngon quá đi!”

Tiêu Cố nhìn cô, nhướn mày: “Cái này vẫn chưa được gọi là ngon, sở trường của tôi không phải mấy món này.”

Mễ Tình tò mò nhìn anh: “Vậy sở trường của anh là món nào? Xuyến Xuyến?”Tiêu Cố khẽ nhếch miệng, không trả lời, Husky không ngồi yên mà nhảy chồm hai chân lên bàn, như muốn được chia một phần súp.

Tiêu Cố không kiên nhẫn hất nó xuống dưới: “Ăn ức gà của mày đi.”

“Hức hức!” Vừa muốn ăn ức gà, vừa muốn ăn sườn heo!

“Muốn ăn đòn à?” Tiêu Cố uy hiếp.

Husky cụp đuôi, không dám chọc giận anh, trở về ổ tiếp tục gặm ức gà.

Mễ Tình gặm xong một miêng sườn, ngước mắt nhìn Tiêu Cố: “Vừa rồi anh ôm tôi làm gì?”

Tiêu Cố nhìn lướt qua cô, nói: “Trước đây khi mẹ tôi khóc, bố tôi vẫn an ủi bà như thế.”

Mễ Tình theo bản năng cắn cắn đầu đũa, nghe anh nói xong thì hơi xấu hổ. Cô múc một muỗng đậu phụ Ma Bà vào bát, cúi đầu hỏi: “Có phải anh thấy tôi quá kích động, quá trẻ con không?”

“Đúng.” Tiêu Cố trả lời thẳng thắn.

Mễ Tình: “...”

“Nhưng chẳng ai vừa ra trường đã thành thục chuyên nghiệp. Nếu như chuyện này phát sinh ở thời điểm một năm sau khi cô đi làm, tôi tin rằng cô sẽ xử lí thấu đáo hơn.” Tiêu Cố bổ sung thêm, “Con gái ở ngoài làm việc rất dễ phải chịu uất ức, cái loại dê già này chưa bao giờ bị đánh, chỉ có ngông cuồng sàm sỡ người khác. Hôm nay bị cô tát một cái, sau này khi sờ soạng người khác, cũng sẽ để lại bóng ma trong lòng.”

Mễ Tình sửng sốt, cảm thấy được động viên. Cô gật gật đầu, nói với Tiêu Cố: “Anh cũng thấy đấy, tên Bàng tổng kia thật xấu xa!”

Tiêu Cố nhìn cô, hỏi: “Về sau cô có tính toán gì chưa?”

Nói đến vấn đề này, trong lòng Mễ Tình cũng không rõ: “Chỉ còn cách tìm việc thêm lần nữa thôi.”

Tiêu Cố suy nghĩ một chút, nói: “Cô tạm thời đến quán của tôi hỗ trợ đi, bởi cô chủ yếu đến thành phố A để tránh rắc rối thôi mà.”

Mễ Tình cứng đơ người, ngơ ngác hỏi: “Sao anh biết tôi đến thành phố A để tránh rắc rối?”

Tiêu Cố hơi buồn cười, nhìn cô: “Cô vừa rồi tự nói là cô bị ép kết hôn, trốn đến nơi này.”

Mễ Tình: “...”

Vừa rồi cô quá đau lòng, chỉ lo đem bao nhiêu uất ức xả hết ra ngoài, hoàn toàn không để ý mình nói cái gì.

“Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ ra đâu.” Tiêu Cố cười với cô, “Ở trong quán, ba tháng đầu là thời gian thử việc, lương 2800 tệ, mỗi ngày bao hai bữa ăn, cuối tháng trích phần trăm tiền thường. Từ 10 rưỡi sáng đến 2h chiều, từ 5h chiều đến 10h tối là thời gian làm việc, lúc còn lại có thể ở trong quán nghỉ ngơi, cũng có thể làm gì tùy ý. Thay phiên nghỉ ngơi, một tháng được nghỉ 4 ngày. Bao giờ làm nhân viên chính thức có thể mua bảo hiểm, cuối năm còn có một chuyến du lịch tập thể 2 ngày 2 đêm.”

Mễ Tình nghe ào ào, không nghĩ tới đãi ngộ phúc lợi nhân viên ở tiệm Xuyến Xuyến lại tốt đến thế, ngay cả đi du lịch cùng công ty cũng có tổ chức. Nhưng mà... “lương tạm thời hơi thấp.”

Tiêu Cố nhìn cô: “Trước cô đi làm tiền lương tháng bao nhiêu?”

“Ặc...” Mễ Tình hơi khó nói, “Cũng không tệ, dù sao cũng là làm trong xí nghiệp.”

Tiêu Cố cười cười: “Vì thế nên cô khinh thường quán bán hàng?”

Mễ Tình nói: “Tôi không có ý đó.” cô chỉ không muốn làm người bán hàng.

Nhìn thấu ý nghĩ của cô, Tiêu Cố nhíu mày: “Coi như thôi vậy.”

Mễ Tình và vài miếng cơm, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Ở tiệm tôi phải làm những gì?”

Tiêu Cố cười, hỏi ngược lại: “Cô biết làm gì?”

Mễ Tình: “...”

Cô dù gì cũng là sinh viên đại học, coi cô như kiểu cái gì cũng không biết làm à?

Tiêu Cố nói: “Tiệm Xuyến Xuyến không cần rửa bát đĩa, cô tiếp đón khách, rót nước, quét tước vệ sinh, mọi người có gì cần cô phụ một tay là được.”

Mễ Tình suy nghĩ một chút, như Tiêu Cố nói, cô vốn chỉ tới thành phố A tránh phiền phức, không định phát triển ở đây, tìm một việc để làm là được. Hơn nữa, trong quán của Tiếu Cố mọi người sẽ chiếu cố lẫn nhau, còn có cả hai bữa ăn dành cho nhân viên, cô không phải ăn nhảm nhí nữa.

Cô gật đầu, nói: “Vậy được rồi.”

Cô đáp ứng, Tiêu Cố lại nhìn cô nói: “Tiệm chúng tôi rất bận rộn, cô có gì cũng đừng cản trở,“

Mễ Tình: “...”

Anh rốt cuộc muốn thế nào!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.