Bản Sonata Đào Hôn

Chương 9: Chương 9




Nghe Mễ Tình nói xong, Tiêu Cố bật cười. Phản ứng này so với khi Mễ Tình nghe thấy tiếng Hao Thiên khuyển giống y như đúc.

Mễ Tình trừng mắt, cao giọng nói: “Cười cái gì! Vui lắm sao mà cười!”

Tiêu Cố vừa cười vừa nói: “Buồn cười hơn cả Hao Thiên khuyển, anh hùng...... không hổ là lời nói của tiểu công chúa.”

Mễ Tình bưng bát mỳ tôm đứng lên, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng khách.

Anh hùng thì sao? Nếu anh hùng cũng có thể đáp lại lời mỉa mai của anh, vậy anh xem “Đại phiến nước Mỹ” đâu chỉ để cười nhạo ở rạp phim!

Cô rửa sạch bát, về phòng, mở máy tính ra lần nữa để online đưa sơ yếu lý lịch.

Tuy cô quả thật hơi ghét cái người tên Tiêu Cố này, nhưng vẫn nghe lời anh chọn vài xí nghiệp loại vừa và nhỏ, gửi hồ sơ đi, rồi cô lại xem bộ đầm đã có ai muốn mua chưa.

Thật ra có vài cái biên lai nhận tiền, nhưng đều là tiền điện nước , chả có ai muốn mua. Cô bỏ qua mấy lời chào hàng, tìm mặt hàng Cửu Cân bán, muốn xem một chút.

Lại thấy đồ của Cửu Cân đã trôi xuống trang hai, Mễ Tình mở ra nhìn, thấy người ta đã khóa mặt hàng này lại.

Mễ Tình “...”

Sao cô ta bán được nhanh thế?

Mễ Tình bất bình trong lòng, cô trượt con chuột hướng lên trên, tìm được tin người mua nhắn lại. Người mua kia cũng là tài khoản mới đăng kí, ngay cả một ảnh đại diện cũng không có, tên gọi là Cẩu Đản, vừa nhìn là biết tùy tiện đặt.

Trong lầu không thấy bọn họ giao dịch tỉ mỉ, chắc là trò chuyện riêng, Mễ Tình tìm không được giá sau cùng, liền tắt hết mấy web đi.

Vì sao cô luôn đặc biệt xui xẻo? Làm chuyện gì cũng không thuận lợi. Nhưng cái tên gian thương Cửu Cân kia, lại tìm được người mua nhanh chóng.

Mễ Tình bĩu môi, ôm máy vi tính ngồi ở trên giường, tìm một bộ phim truyền hình để xem.

Ngày thứ hai sau khi cô tỉnh dậy, chuyện đầu tiên chính là mở điện thoại di động, xem thử xem có tin nhắn nào chưa đọc không.

Quả nhiên có một tin.

Mễ Tình phấn khởi bật dậy từ trong chăn, mở tin nhắn ra đọc.

“Xin chào Mễ Tình, chúng tôi đã nhận được sơ yếu lý lịch của cô, mời cô vào hai giờ rưỡi xế chiều ngày 12 đến công ty phỏng vấn.”

Bên trong còn để lại địa chỉ rõ ràng, Mễ Tình vui vẻ nhảy từ trên giường xuống, bắt đầu trêu ghẹo chính mình.

Hôm qua Tiêu Cố nói cô nên ăn mặc khiêm tốn, nhưng trang phục của cô tất cả đều là hàng hiệu, đành phải mua vài bộ đồ đơn giản.

Cuối cùng cũng đến ngày phỏng vấn, công ty này so với công ty trước nhỏ hơn nhiều, ngay cả trước cửa cũng không có người tiếp đón. Mễ Tình nghĩ bụng rằng, cô cũng không làm ở đây quá lâu, nên lại như bình thường.Hôm nay phỏng vấn không nhiều người lắm, Mễ Tình là người thứ hai. Trong phòng phỏng vấn chỉ có một bàn của ban phỏng vấn, gồm năm người đàn ông, Mễ Tình chắc mẩm mấy người này sẽ không như người phụ nữ hôm trước, nhìn quần áo là soi ra giá tiền.

Trong quá trình phỏng vấn, quả thực không ai hỏi gia thế của cô, Mễ Tình phỏng vấn xong thì thấy dạt dào hy vọng, ít nhất cô ở nước ngoài ngu ngốc mấy năm, ngoại ngữ vẫn có ưu thế.

Công ty này không thông báo kết quả cho cô sớm, nhưng lại hẹn cô làm thêm 2 buổi phỏng vấn nữa. Mễ Tình đi từng cái một, cuối cùng, công ty cũng thông báo tuyển người.

Khi Mễ Tình nhận được tin nhắn đã lăn lộn mấy lần, chắc chắn cô được tuyển, cô khẽ hoan hô trong lòng.

“Gâu” Husky ở phòng khách nghe được, cũng chạy đến cửa phòng cô kêu một tiếng.

Mễ Tình cầm túi đi ra, ngồi đối diện với Husky nói: “Cẩu Đản, ngày hôm nay lại có thịt ăn.”

Husky đen muốn theo cô cùng ra ngoài, nhưng Mễ Tình lại không dám đưa nó theo. Một người một chó đấu trí so dũng khí hồi lâu, Mễ Tình mới thành công đem nó nhốt lại trong phòng.

Cách một cánh cửa cũng có thể nghe tiếng kêu không phục của nó.

Mễ Tình xuống dưới lầu mua phần cặp lồng đựng cơm và hai cái đùi gà, thêm một thanh cổ vịt, cầm túi đầy thức ăn trở về.

Husky đánh hơi được mùi, vây quanh Mễ Tình vẫy đuôi xun xoe. Cô lấy đùi gà từ túi ra, bỏ vào chậu thức ăn cho chó: “Nhân lúc bố mày không ở đây, ăn nhanh đi.”

“Gâu” Husky như hiểu ý cô, nhanh chóng vùi đầu ăn. Cô lấy cặp lồng ra, bên trong là hai món mặn một món canh, tuy cơm chưa nhuyễn lắm, nhưng vừa miệng hơn mì tôm nhiều.

Một người một chó ăn trong phòng khách vô cùng hả hê, Husky ăn xong đùi gà, lại nhìn Mễ Tình, muốn ăn thêm cả cổ vịt.

Mễ Tình cúi đầu nhìn nó, nói: “Cổ vịt rất nóng, mày không ăn được đâu.”

“Gâu!” Husky tỏ vẻ không có gì là nó không thể ăn.

Mễ Tình vẫn lắc đầu: “Nếu mày ăn hỏng bụng, không chừng chủ nhà sẽ đánh tao đấy.”

“Gâu!” Husky đen vẫn kiên quyết muốn ăn.

Mễ Tình sớm không chống chọi nổi ánh măt của nó, định cho nó một khúc cổ vịt thì Tiêu Cố đã về. Husky liền an phận, xem ra bình thường bị đánh không ít lần.

Mễ Tình tiếp tục ăn ở phòng khách như không có gì xảy ra. Tiêu Cố cầm túi đồ trong tay, quan sát bữa trưa của cô: “Hôm nay ăn thịnh soạn thế này, tìm được việc rồi à?”

“Haha” Mễ Tình cao ngạo ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Mai tôi đi làm thủ tục nhận việc, rất nhanh sẽ dọn đi chỗ khác ở.”

“Vậy sao, tôi rất mong chờ.” Tiêu Cố nói giọng nhàn nhạt, anh đặt túi đồ trên bàn trà, cầm một hộp bánh quy “Hôm nay, mày có ăn thứ gì bậy bạ không?””Gâu!” làm gì có nha..

Tiêu Cố nhìn chậu thức ăn của nó, bên trong còn miếng xương.

Anh quay ra nhìn Mễ Tình, cô chuyên chú gặm cổ vịt trong tay.

Tiêu Cố không nói gì, mở hộp bánh ra, lại lấy thêm hộp sữa, “Trong siêu thị mới bán vị mới, mày xem có thích không?”

Mễ Tình nhìn chậu thức ăn của nó, bánh quy là một miếng đường nhỏ, mang vị phô mai.

Lại nói tiếp, đã lâu lắm cô chưa ăn bánh quy phô mai rồi.

“Sao thế, cô cũng muốn ăn à?” Tiêu Cố nhìn cô trào phúng.

Mễ Tình liếc mắt, xoay đầu lại: “Ai mà thèm.”

Cô cất đồ đạc của mình xong, trở về phòng ăn. Tuy hôm nay cô vẫn chưa bán được quần áo, nhưng tìm được việc là một khởi đầu tốt, nói không chừng cô có thể đổi vận.

Ôm mong muốn tốt đẹp này, cô háo hức chuẩn bị đón ngày đầu tiên đi làm. Cùng nhận việc với cô còn có một nữ sinh nữa, hai người ngồi chung trong phòng hội nghị, nghe người phụ trách giảng giải hợp đồng.

Mễ Tình thấy hơi khó hiểu, ba tháng đầu tính là thời gian thử việc, tiền lương không cao, mà trước khi trở thành nhân viên chính thức, có khi cô đã về nhà rồi.

Nhưng bây giờ không có cách nào khác, đành làm thôi. Người phụ trách giảng giải một lượt, rồi dẫn hai người tới phòng ban riêng. Mễ Tình bị phân tới bộ phận tiêu thụ, không phải cô đặc biệt yêu thích ngành này, mà người phụ trách nói đây chỉ là căn cứ điều phối của công ty, sau khi làm chính thức có thể sẽ tới phòng khác.

Mễ Tình không ư hử gì, đến phòng Tiêu thị. Người quản lí phòng này học Quách, một phụ nữ tầm 30 tuổi, giỏi giang nhưng nghiêm khắc. Chị ấy quan sát Mễ Tình vài lần rồi nói: “Đi thôi, về sau cô theo Tiểu Hồ, học hỏi anh ta.”

Dứt lời, Quách quản lí gọi Tiểu Hồ đến, Tiểu Hồ giữ cái chặn giấy, thoạt nhìn anh hơn Mễ Tình bốn, năm tuổi. Anh thấy cô, nói đùa: “Ui, sao chị Quách lại giao đại mỹ nữ cho tôi thế này?”

Quách quản lí cười cười: “Đẹp cái đầu cậu! Cô ấy mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm làm việc, sau này cậu để ý cô ấy nhiều một chút.”

Tiểu Hồ nói: “Yên tâm đi, tôi thích nhất là ngắm mỹ nữ.”

Quách quản lí không hùa theo nữa, nói với Mễ Tình: “Cứ như vậy đi, tiếp theo Tiểu Hồ sẽ hướng dẫn cô, à đúng rồi, tối nay chúng tôi có một bữa tiệc, cô cũng đi đi.”

Mễ Tình nhíu mày: “Tôi cũng đi ạ?”

Quách quản lý nói: “Đương nhiên, cô là người mới, còn muốn lười biếng à?”

Chị ta nói rất dứt khoát, Mễ Tình cũng không nói gì thêm. Tiểu Hồ đưa cô đi nhận việc, ngày đầu đi làm, công việc cũng không quá phức tạp, cô chỉ làm vài thứ lặt vặt, làm quen với môi trường công ty.

Tan làm vào buổi chiều, Quách quản lí đưa cô và Tiểu Hồ đi liên hoan. Tổ chức ở Thiên hạ cư, Mễ Tình nhìn bên ngoài nhà hàng, cũng đoán ra đại khái đồ ăn giá bao nhiêu.

Có vẻ làm một khách hàng lớn.

Ba người họ ở trong phòng bao một lúc, vị khách kia mới thong thả tới. Ấn tượng của Mễ Tình về người đó rất giống hình tượng mấy ông chủ, hói nửa đầu, bụng bia, thấp béo ục ịch.

Hôm nay Mễ Tình đến chủ yếu để ngồi, dù sao cô cũng hiểu vấn đề. Trên bàn cơm chợt nghe Quách quản lí gọi mấy người bọn họ đến, cô thỉnh thoảng cũng phụ họa mấy câu.

Sau mấy lượt, Quách quản lí phát hiện vị khách kia môt mực nhìn trộm Mễ Tình, con người cô giật giật, nói với Mễ Tình: “Mễ Tình, kính Bàng tổng ly rượu.”

Mễ Tình dừng đũa, nhìn chị Quách: “Tôi ạ?”

Quách quản lý nói: “Đương nhiên, về sau còn không ít vấn đề cần Bàng tổng chiếu cố.”

“Đâu có đâu có.” Bàng tổng khiêm nhường nói hai tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mễ Tình.

Mễ Tình khẽ nhíu mày, cầm ly rượu trên bàn đi tới trước mặt Bàng tổng, rót rượu vào ly ông ta.

Bàng tổng cười híp mắt nhìn cô: “Mễ tiểu thư da dẻ đẹp thật, nhìn tay này, trắng nõn nà.”

Ông ta vừa nói vừa sờ soạng mu bàn tay Mễ Tình, cô giật mình, ném ly rượu lên bàn, quăng một bạt tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.