Bản Sonata Đào Hôn

Chương 8: Chương 8




Hai ngày sau, Mễ Tình chuyên chú làm lý lịch sơ lược.

Địa điểm tìm việc là ở thành phố A, cô chọn nhiều công ty lớn, sau đó cân nhắc cẩn thận khả năng được chọn của mình ở từng nơi, rồi cuối cùng cô xác định chọn công ty Tam gia.

Nhưng sơ yếu lý lịch gửi đi đã hai ngày rồi, đến bây giờ cô vẫn chưa nhận được thông báo.

Mễ Tìnhgặm bánh mì vừa mua ở dưới, tiếp tục lướt website tìm việc. Hồi ở trường học, thầy giáo rõ ràng nói bọn cô vô cùng chuyên nghiệp, tìm việc làm dễ như không, nhưng sao giờ cô lại không thấy thế?

Cô gặm xong bánh mì, thấy điện thoại di động ở bên cạnh rung lên. Mễ Tình sặc, ho khan mấy tiếng, cầm điện thoại lên nhìn.

Quả là thông báo phỏng vấn, họ hẹn cô chiều nay hai giờ đi tới công ty tham gia phỏng vấn.

Mễ Tình nhảy dựng lên trên ghế, như vừa trúng giải, hoan hô bản thân. Cô vọt tới tủ quần áo bên cạnh, sung sướng phấn khởi chọn quần áo để đi phỏng vấn.

Mễ Tình nghĩ đi phỏng vấn phải ăn mặc thật đoan trang, nghiêm chỉnh, nên cô tìm một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, phối với váy chữ A màu xanh đen, nhìn cô thật giống người phụ nữ trí thức kiểu mẫu.

Cô mặc áo khoác ngoài kẻ carô, soi gương, thấy không còn gì để soi mói được, mới lên máy tính, tìm kinh nghiệm đi phỏng vấn ở trên mạng.

Buổi trưa, cô vui vẻ úp mì ăn liền, mặc dù cô đã tìm được công việc ở mức cao nhất, nhưng nếu không ăn mì ăn liền, thì nó sẽ hết hạn.

Giải quyết xong bữa trưa, Mễ Tình chuẩn bị hết giấy tờ chứng nhận, ra khỏi nhà lúc 12 rưỡi. Kinh nghiệm trên mạng nói, đến sớm sẽ để lại ấn tương tốt.

Xuống từ xe taxi, cô đứng dưới công ty cảm thán. Công ty này tọa lạc ở trung tâm thành phố, bốn phía đều là những tòa kiến trúc cao ngất, vô cùng phồn hoa. Ở vị trí này, mà thiết kế của công ty cũng rất bắt mắt.

Mễ Tình hít một hơi, đạp giày cao gót tiến vào.

Lối vào công ty có một biển hiệu chỉ đường, dành riêng cho người hôm nay tới phỏng vấn. Mễ Tình dựa theo mũi tên, dễ dàng tìm được phòng phỏnh vấn. Cô nghĩ mình tới sớm, nhưng trong phòng chờ đã có không ít người ngồi.

Có nhân viên phục vụ hỏi han cô vài câu, sau khi biết cô tới tham gia phỏng vấn, thì phát cho cô một tờ đơn. Mễ Tình điền vào đơn xong, trả lại cho nhân viên đấy, rồi cô được mời tới phòng chờ.

Cô quan sát, những người tham gia phỏng vấn không kể nam hay nữ, đều mặc quần áo, so sánh thì thấy, bộ áo đầm cô chọn trở nên hơi tùy tiện.

Mễ Tình tự an ủi bản thân, chả liên quan, tuy cô không mặc quần áo, nhưng chắc chắn cô trông đẹp nhất, nếu không, họ cứ nhìn chằm chằm làm gì?

Đón lấy rất nhiều ánh nhìn tò mò, Mễ Tình nở nụ cười tiêu chuẩn của tiếp viên hàng không.

Nữ sinh đứng cách cô gần nhất nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Cô cũng tham gia phỏng vấn à?”Mễ Tình nói:“Đúng vậy.”

Nữ sinh kia không tiếp lời, rút xa khoảng cách với Mễ Tình.

Đúng hai giờ, phỏng vấn bắt đầu, trình tự phỏng vấn dựa theo thứ tự đến trước sau của các thí sinh. Nhân viên phụ trách vừa rồi đưa cho họ tờ đơn, bây giờ ở trong gọi tên từng người.

Khi đến lượt Mễ Tình thì đã là chuyện của một tiếng sau, cô sửa sang lại tóc và áo khoác ngoài, vào phòng phỏng vấn.

Bên trong có ba người ngồi, chỉ có người ở giữa là phụ nữ.

Mễ Tình lấy tư liệu đã chuẩn bị sẵn từ balô ra, ngồi xuống ghế ở giữa phòng.

Người phụ nữ kia không nhìn sơ yếu lý lịch của cô, mà lại nhìn cô, cười cười:“Gia cảnh của Mễ tiểu thư không tệ?”

Mễ Tình không nghĩ sẽ bị hỏi vấn đề này, sửng sốt vài giây, đáp:“Đúng rồi, nhà tôi vẫn ổn.”

Đối phương nói tiếp: “Chúng tôi vừa nhìn cô điền tư liệu cá nhân ở kia, công ty này không ở cùng thành phố với nhà cô, Mễ tiểu thư có họ hàng thân quen ở thành phố A à?”

Mễ Tình nói: “Tôi không có, tôi ở trọ.”

Người đó gật đầu: “Thì ra là thế.” rồi cúi đầu nhìn lý lịch của Mễ Tình, hỏi: “Vì sao Mễ tiểu thư lại chọn công ty chúng tôi?”

Nghe thấy câu hỏi, Mễ Tình thở phào một hơi, đây là vấn đề mà công ty nào cũng hỏi. Cô đã chuẩn bị tốt đáp án trả lời, đơn giản là, vô cùng yêu thích tinh thần và văn hóa của quý công ty, muốn thử thách bản thân, ... vân vân các loại.

Lần phỏng vấn này chủ yếu là người phụ nữ ngồi giữa kia hỏi, Mễ Tình thấy mình trả lời cũng không tệ, cuối cùng, họ hỏi mức lương mong muốn của cô, cô cố ý nói số tiền không cao: “Chừng 5 ngàn tệ là được ạ.”

Người phụ nữ nở nụ cười, nhìn cô nói:“Năm ngàn tệ còn không mua nổi cái đầm cô mặc!?”

Mễ Tình ngẫm nghĩ, nói: “Ài, tôi có thể không mua váy.”

Người đó không hỏi tiếp nữa, nói với cô, có được vào làm việc hay không, cô sẽ sẽ nhận được thông báo sớm.

Mễ Tình lúc về đến nhà, không thấy Tiêu Cố và Husky. Cô nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đây là thời gian anh dắt chó đi dạo.

Cô về phòng mình, đổi dép, thay đồ ngủ, chuẩn bị ra ngoài ăn mì.

Để phòng ngừa cơn đói ập đến quá nhanh, lần này cô cầm hai gói, chút nữa cho vào nồi nấu.

Tuy không biết nấu ăn, nhưng cô vẫn biết đun nước. Cô tìm nồi ở phòng bếp, đun nước, đậy vung. Nấu xong, cô ngồi ở phòng khách, vừa xem TV vừa ăn mì

Mới ăn được một nửa, điện thoại ở trong túi áo ngủ rung lên. Mễ Tình bỏ bát xuống, lấy điện thoại ra nhìn với tốc độ cực nhanh.

“Mễ Tình tiểu thư, thật đáng tiếc, cô không vượt qua vòng phỏng vấn đầu này, hy vọng cô tiếp tục cố gắng, sớm tìm được công việc vừa ý.”

Mễ Tình đọc tin nhắn này 3 lần, bỏ lại điện thoại vào túi.

Cô đội mũ tai thỏ trên đầu, hai tay cho vào túi áo, cúi gằm đầu xuống.Vì sao cô không vượt qua vòng phỏng vấn? Những vấn đề được hỏi cô đều trả lời rất tốt, chẳng lẽ tiền lương mong muốn cô nói quá cao? Năm ngàn tệ mà cao?? Mức sống ở thành phố A cũng đâu có thấp.

Tiêu Cố cho Husky về nhà, vừa vào cửa đã thấy Mễ Tình ngồi không nhúc nhích ở phòng khách, cũng không tức giận oán trách, khóe mắt giật giật: “Cô đã đồng ý sẽ không chết trong nhà của tôi.”

Mễ Tình: “...”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Cố: “Tôi bị sa sút tinh thần.”

“À.” Tiêu Cố kéo Husky vào trong: “Chán mì vị thịt bò mềm rồi à?”

Mễ Tình trề môi, còn chưa đáp lại, Husky đã “gâu” một tiếng, nhào tới cạnh bàn, định xử nốt chỗ mì còn lại trong bát.

Mễ Tình: “...”

Cô cầm đũa, ăn sạch mì trong bát.

Bên tai truyền đến tiếng kêu tội nghiệp của con chó.

Tiêu Cố lấy từ bếp ra gói thức ăn cho chó, đổ vào bát ăn của Husky: “Mau ra ăn đi.”

Husky miễn cưỡng đi ăn thức ăn cho chó. Tiêu Cố nhìn Mễ Tình vẫn đang xuống tâm trạng, suy nghĩ rồi hỏi: “Cô không tìm được việc à?”

Mễ Tình: “...”

Lẽ nào trên mặt cô viết mấy chữ “không tìm được việc làm” sao?

Thấy Mễ Tình không nói câu nào, Tiêu Cố cảm giác mình đoán đúng, cười một tiếng, ngồi xuống sô pha bên kia: “Cô không phải học đại học ở nước ngoài, tìm việc vô cùng dễ dàng sao?”

Mễ Tình: “...”

Cô giơ tay lên bỏ mũ xuống, tức giận nhìn anh nói: “Còn anh thì sao? Anh học đại học gì, tốt nghiệp trung học chưa??”

Tiêu Cố nhíu mày, không trả lời.

Mễ Tình khinh thường, lại đội mũ lên, tiếp tục sa sút tinh thần.

Tiêu Cố nhìn cô một hồi, hỏi: “Cô đi phỏng vấn ở công ty nào?”

Mễ Tình trầm mặc một hồi, vẫn nói tên công ty cho anh.

Tiêu Cố nói: “Sơ yếu lý lịch của cô chỉ nộp ở đây thôi à?”

Mễ Tình ừ một tiếng.

Tiêu Cố nói: “Thứ nhất, dù cô học đại học ở nước ngoài, nhưng cũng chỉ là khoa chính quy, công ty này đại loại là về mậu dịch, sức cạnh tranh cũng không cao. Thứ hai, cô không có kinh nghiệm làm việc. Thứ ba, cô sẽ không làm lâu dài. Nếu tôi muốn tuyển nhân viên, cũng sẽ không tuyển cô.”

Mễ Tình: “...”

Hai cái đầu cô không thể phản bác, nhưng cái thức ba, cô đáp: “Tại sao nói tôi không làm được lâu?”

Tiêu Cố cười: “Đại tiểu thư như cô, ai cảm thấy cô sẽ làm lâu dài? Một trong những nhân tố lớn công ty chọn khi tuyển người, là tính ổn định, mà cô lại không có cái này.”

Mễ Tình nhíu mày: “À, anh nói tôi vẫn không tìm được việc làm sao?”

Tiêu Cố nói: “Cô có thể thử chọn một số xí nghiệp loại vừa và nhỏ, mặt khác, ăn mặc lúc phỏng vấn khiêm tốn một chút.”

Mễ Tình mấp máy môi, định nói gì nhưng lại thôi.

Tiêu Cố chợt nói: “À, tôi quên mất, đại tiểu thư sao có thể làm ở xí nghiệp nhỏ. Đáng tiếc, công ty lớn lại chướng mắt cô.”

Mễ Tình: “...”

Như cảm giác được Mễ Tình đang bị khi dễ, Husky buông bát thức ăn cho chó, chạy tới an ủi: “Hức hức.”

Nó vẫy vẫy đuôi với Mễ Tình. Mễ Tình cảm động trong lòng, nghĩ thầm rằng, sớm biết thì vừa cô sẽ chia mì ăn liền cho nó.

Cô sờ sờ đầu chó: “Cẩu Đản, mày so với dạng mặt người dạ thú còn tốt hơn nhiều.”

Tiêu Cố bỏ Husky đang bị ép bên trong ra: “Tôi đã nói, gọi nó là 'Hao thiên khuyển'... Bây giờ cô không sợ chó nữa à?”

Mễ Tình cũng ý thức được vấn đề này, ngây người nói: “Tôi hình như chỉ không sợ mỗi nó.”

Tiêu Cố để con chó chạy về ổ, thuận miệng hỏi: “Trước đây cô bị chó cắn à?”

Mễ Tình nói: “Bị chó làm cho sợ hãi, từ hồi bé xíu.” Cô hiện tại vẫn còn nhớ rõ cái nhìn hung ác cùng tiếng kêu rùng rợn, “Nhưng may mà có người giúp tôi đuổi con chó kia đi.”

Tiêu Cố quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt có sự trêu ghẹo: “Nghe giọng điệu của cô, người cứu chắc làm một nam sinh.”

Mễ Tình đảo mắt: “Là một anh lớn.”

Tiêu Cố nói: “Sau đó cô động lòng thiếu nữ rồi?” anh cười, “mấy người nữ sinh như cô thật dễ lừa gạt.”

Mễ Tình bất mãn trợn mắt nhìn anh, nói: “Anh ấy là anh hùng trong lòng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.