Bản Sonata Đào Hôn

Chương 14: Chương 14




Trong lúc tiếp khách, Mễ Tình không có thời gian xem điện thoại, vất vả đến giữa trưa, cửa tiệm đóng cửa, cô mới trở lại phòng thay đồ thay quần áo, thuận tiện rút điện thoại ra kiểm tra.

Chưa thấy tin nhắn trả lời, Mễ Tình nhíu mày, bấm vào cuộc trò chuyện riêng hôm qua, nhắn: “Cậu ở đâu?”

Lần này tin nhắn trả lời tới rất nhanh: “À xin lỗi, vừa tôi có chút chuyện. Tính cách của chú Mễ cậu hiểu nhất, chú rất cố chấp mà, lần này cậu đào hôn, chú ấy giữ kín kẽ với bên ngoài. Chú rất tức giận, cậu cố kiên trì một thời gian, đến khi thời cơ chín muồi tôi sẽ thông báo.”

Mễ Tình đọc xong tin nhắn, trề môi bỏ điện thoại vào túi.

Ở đầu bên kia vừa thoát weibo, Cố Trân đã kề sát vào cô, bưng ly rượu đỏ lắc nhẹ: “Nhắn tin với ai thế? Hoắc Lệ, không lẽ cô có bạn trai à?”

Hoắc Lệ nở nụ cười, thả điện thoại vào trong túi xách: “Cố đại tiểu thư còn chưa có bạn trai, tôi sao dám có.”

Đôi lông mày tinh xảo của Cố Trân khẽ nhếch lên, khóe miệng cong lên làm say lòng người: “Ai nói tôi không có bạn trai?”

Hoắc Lệ cười xòa: “Đúng đúng, Cố đại tiểu thư chỉ là không muốn có bạn trai.”

Cô ngồi sang một bên, nghiêng đầu nói chuyện với Chu Nghi Nhiên: “Nghi Nhiên, ở nước ngoài cậu có bạn gái không?” Nghi Nhiên khẽ giơ cao ly rượu trong tay, khớp xương tay thon dài, dưới ngọn đèn mờ ảo càng thêm tao nhã: “Tôi không có thời gian.”

“Chậc chậc.” Cố Trân nhìn tay anh ta, nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Quả là người chơi đàn dương cầm, đôi tay tôi có thể nhìn cả năm không chán.”

“Phụt, chị, đừng làm Chu thiếu gia sợ hãi.” Cố Bảo cười xấu xa, cụng ly cùng Chu Nghi Nhiên, “Anh làm việc gì mà thời gian tìm bạn gái cũng không có? Đáng thương quá đi ~ dù sao bây giờ anh đã về nước rồi, chắc không bận như trước kia đâu nhỉ? Lần sau tôi dẫn anh đi chơi.”

Cố Trân cốc đầu Cố Bảo nói: “Chơi cái gì mà chơi? Em nghĩ ai cũng rảnh rỗi vô công rồi nghề như em à?”

Cố Bảo xoa xoa chỗ bị đánh đau, bất mãn trừng mắt nhìn Cố Trân: “Giao lưu cùng phụ nữ không phải việc đàng hoàng à??”

Chu Nghi Nhiên bị hai chị em dở hơi chọc cười, nhìn bốn phía xung quanh hỏi: “Đúng rồi, sao không thấy Mễ Tình?”

Trong nhát mắt, không gian vì vấn đề này mà trở nên im lặng, Cố Trân kéo Cố Bảo, đáp lại: “Mễ Tình à? Nghe nói sức khỏe cô ấy không tốt lắm, tôi cũng chưa gặp cô ấy.”

Chu Nghi Nhiên nhíu nhíu mày:“Sức khỏe không tốt lắm? Cô ấy làm sao vậy?”

Cố Trân nhún vai, tỏ vẻ mình không rõ lắm, nhưng Cố Bảo hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Em nghe được tin đồn là Mễ Tì Hoắc Lệ nói Mễ Tình thân thể không thoải máinh đào hôn .”

“Đào hôn?” Cố Trân nhăn mày, nhìn Cố Bảo trước mặt, “Cô ấy kết hôn với ai? Em nghe ai nói, đừng nói bừa ở đây.”Cố Bảo nói: “Em cũng không biết thật giả ra sao, ôi chao, sao mọi người không hỏi Hoắc Lệ đấy, cô ấy không phải thân với Mễ Tình nhất sao?''

Hoắc Lệ bị sặc rượu, suy nghĩ nói:“Cô ấy thực sự không ổn, đợt này tôi cũng không gặp cô ấy.”

Chu Nghi Nhiên, không nói nữa, nhíu nhíu mày.

Sau khi buổi gặp mặt kết thúc, hai chị em Cố gia có việc bận, ở lại với Chu Nghi Nhiên một lúc rồi mỗi người đi một ngả. Hoắc Lệ đi phía sau Chu Nghi Nhiên, hỏi anh: “Nghi Nhiên cậu có bận không? Hay là chúng ta đi uống vài ly?”

Chu Nghi Nhiên nói:“Không được, tôi mới về nước hôm nay, hẹn người nhà ăn cơm, lần sau mời mọi người tới liên hoan.”

Hoắc Lệ hơi thất vọng, nhưng cũng không nói thêm: “Vậy được, lần sau gặp lại.” Cô phất phất tay với Chu Nghi Nhiên, tới xe của mình.

Chu Nghi Nhiên cũng lên xe của mình, lái xe vừa thấy anh lên xe, liền lễ phép hỏi: “Thiếu gia, về nhà luôn ạ?”

“Ừ.” Chu Nghi Nhiên gật đầu, anh lấy điện thoại trên người ra, suy nghĩ một hồi, gọi một cú điện thoại.

“Xin chào, đây là Mễ gia, cho hỏi ngài cần tìm ai ạ?” Tiếng nói của người đã có tuổi, nhưng vô cùng cung kính lễ độ.

Chu Nghi Nhiên nghĩ nghĩ, mở miệng nói:“Là Minh quản gia sao, tôi là Chu Nghi Nhiên.”

Người bên kia đầu dây tạm dừng một chút, sau đó trong giọng nói mang theo sự hiếu khách: “Là Chu gia tiểu thiếu gia sao? Ngài đã về nước rồi ạ?”

Chu Nghi Nhiên cười cười nói:“Đúng vậy, tôi mới trở về hôm nay, nghe Hoắc Lệ nói Mễ Tình thân thể không thoải mái, cho nên mới gọi điện thoại hỏi một chút, thật mạo muội rồi.”

Minh quản gia hơi chần chừ, mở miệng nói: “Chu thiếu gia đừng lo lắng , thân thể tiểu thư thật có chỗ không ổn, nhưng chưa phải bệnh nặng.”

“À vậy được rồi.” Chu Nghi Nhiên cầm điện thoại trong tay, trầm ngâm, “Vậy không quấy rầy nữa, lần sau gặp lại.”

“Lần sau gặp lại, Chu thiếu gia.” Quản gia Minh ngắt điện thoại, cha mẹ Mễ Tình từ trên tầng xuống đi đến.

“Có chuyện gì vậy?” Mễ phu nhân hỏi.

Minh quản gia đáp: “Là công tử nhà họ Chu, cậu ấy vừa về nước, nghe nói sức khỏe tiểu thư không ổn lắm, nên gọi điện thoại hỏi thăm.”

Nghe thấy hai tiếng “tiểu thư”, Mễ phu nhân tối sầm mặt, Mễ lão gia hỏi: “Ông vẫn chưa nói đấy chứ?”

“Lão gia yên tâm, tôi biết phải đáp như thế nào.” Minh quản gia cúi chào hai người rồi tiếp tục đi làm việc. Mễ phu nhân nhíu mày, nhìn chồng nói: “Vẫn không có tin tức của Tình Tình à? Ông không điều vài người đi tìm sao?”

Mễ lão gia hơi mất kiên nhẫn: “Phái nhiều người đi sẽ dễ dàng bị lộ, nếu để người trong Tống gia biết, cái mặt già của tôi để vào đâu đây?!”

Mễ phu nhân đã hơi kích động nói: “Ông chỉ lo cho thể diện của ông thôi sao? Tình Tình được nuông chiều từ nhỏ, đã bao giờ phải nếm trải gian khổ đâu? Sao ông không tạm hủy cái hôn ước này?”Mễ lão gia nhăn mặt, như thế sắp phát hỏa, một lát sau, ông lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Gia đình chúng ta chỉ có nó làm con, sự nghiệp này sớm muộn gì cũng giao cho nó, tôi đương nhiên sẽ tìm người có thể tin tưởng được để hỗ trợ nó.”

“Tiểu tử Tống gia kia có thể nhờ cậy được sao? Tôi thấy nó cả người đều nhũn như thịt sống.”

“Bà....” Mễ lão gia nhìn vợ mình một cái, quay đầu đi, “Tôi không nói chuyện với bà nữa.”

“Không thèm nói chuyện với tôi?” Mễ phu nhân cười lạnh một tiếng, “Hai ngày nữa chính là sinh nhật của Tình Tình, tôi xem ông ăn nói thế nào với người của Tống gia.” Bà nói xong cũng xoay người đi lên lầu.

Nếu như không ai biết sinh nhật Tình Tình thì tốt quá..

Vào sinh nhật Mễ Tình, quả thật... phong phú.

Bình thường trong quán đã rất nhiều việc, nay là cuối tuần, làm đến đầu óc choáng váng luôn... Kĩ năng làm việc của cô chưa đến nơi đến chốn, chỉ có thể nhắm mắt làm bừa.

May mà khách biết cô mới làm, đối xử với cô không khắt khe. Đến khi kết thúc công việc cuối ngày, đồng hồ cũng đã chỉ qua số 11.

Cô thay xong quần áo, lấy điện thoại ra, ấn mở màn hình nhìn, chỉ còn 53 phút nữa, sinh nhật của cô sẽ trôi qua.

Nghĩ lại sinh nhật hồi trước, có rất nhiều bạn bè tới chúc mừng, nếu bây giờ cô còn ở nhà, người thân sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, rất náo nhiệt. Vậy mà giờ đây...

Thôi quên đi, không nên nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy thảm.

Cô thấy việc nhất định phải làm trong tối nay, là tìm Tiêu Cố đòi tăng lương.

Ra khỏi Xuyến Xuyến, bên ngoài không có ai, chỉ có màu da cam của đèn đường phủ bóng lên Mễ Tình. May mà cửa tiệm rất gần với hoa viên Nam thành, nếu không trễ thế này cô không dám về nhà một mình.

Hành lang rất yên tĩnh, Mễ Tình ở dưới lầu hít một hơi, giúp tinh thần của cô trở nên hăng hái, chạy lên bảy tầng lầu. Đến khi nhìn thấy nhà Tiêu Cố, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cô hơi sợ leo cầu thang vào buổi đêm.

Nghĩ rằng Tiêu Cố cùng Husky đều đã ngủ, cô rón rén mở cửa đi vào, phát hiện trong phòng khách có ánh sáng rất nhỏ.

Cô khó hiểu nhíu mày, đi về phía trước xem.

...... Tiêu Cố và Husky ngồi đối diện nhau trên bàn dài trong nhà ăn, trên bàn có cắm nến.

Đúng thật là có nến, ánh sáng chớp nhoáng kia là từ nến mà ra.

Mễ Tình:“......”

Hình ảnh này thật quỷ dị, cô trầm mặc, coi như cái gì cũng chưa thấy.

“Gâu!” Husky ngồi trên ghế kêu cô một tiếng, để cô thấy sự tồn tại của mình.

Mễ Tình quay đầu đi chổ khác, cười haha ngu ngốc: “Tôi... không quấy rầy hai người dùng cơm nữa.”

“Husky, đi xuống.” Tiêu Cố đột nhiên nói, Husky lại đáp một tiếng, nhảy từ trên ghế xuống, đến trước mặt Mễ Tình vẫy đuôi.

Mễ Tình thấy Husky đang chặn đường mình, nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cố. Tiêu Cố hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt đáp lại cô. Anh dừng một chút, nói: “Cô có đói không?”

“Gì cơ?” Mễ Tình hơi nhíu mày, nhìn anh.

Tiêu Cố: “Đi làm giờ này mới về, vào đây ăn khuya đi.”

Mễ Tình: “......”

Chờ chút, anh ta vừa nói gì? Hai ngày nay cô đã làm gì có lỗi với anh ta đâu? Tuy cô muốn tiền lương tăng ca, nhưng chỉ mới suy nghĩ thôi, chưa mở miệng nói cơ mà.

Cô hơi lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua vì cái dạ dày trống không.

Cô rất đói, trong cửa tiệm ăn cơm khá sớm, tuy ăn đủ no, nhưng làm việc đến giờ thì thấy hơi đói.

Cô đi tới, ngồi vào chỗ Husky vừa ngồi, Tiêu Cố từ phòng bếp đi ra , nhìn thấy hơi buồn cười: “Tôi có cảm giác chó bỗng biến thành người.”

Mễ Tình co rúm mặt: “Chó không phải đồ của chung à?”

Tiêu Cố cắn môi dưới, đặt đồ trong tay xuống trước mặt cô: “Ăn đi.”

Mễ Tình cúi đầu nhìn, mặc dù chỉ là một tô mì, nhưng tô mì này nhìn rất ngon mắt, có trứng gà cà chua và cả thịt bò nữa !

“Oa, thơm quá!” Nghĩ rằng Tiêu Cố chả có gì tốt, nhưng người này có thể biến một món ăn bình thường thành mỹ thực.

Tiêu Cố lấy ghế ra, ngồi xuống đối diện cô: “Cô ăn luôn cho nóng, nhìn xem, mặt sắp dán vào bát mì rồi.”

“Ừ.” Mễ Tình cầm đũa, cuộn mỳ trong bát, chậm rãi ăn. Hương vị rất ngon, sợi mì giòn dai.

Cô ăn được chừng nửa bát, thấy Tiêu Cố vẫn ngồi đối diện nhìn cô, do có ảnh nến nên không khí vô cùng mờ ám, mặt anh mờ mờ ảo ảo. Mễ Tình nhai nuốt sợi mì, ngước lên nhìn anh: “Sao hôm nay anh lại tốt đến nỗi nấu mì cho tôi ăn vậy?”

Chẳng lẽ hôm nay anh đến tiệm kiểm tra, thấy được sự cố gắng làm việc của cô sao?

Tiêu Cố nói đơn giản rõ ràng, nhưng trúng chỗ hiểm: “Chúc mừng sinh nhật.”

Mễ Tình hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.

Tiêu Cố hỏi: “Chẳng nhẽ hôm nay không phải sinh nhật cô à?”

Mễ Tình mím môi đáp: “Sao anh biết sinh nhật tôi vào ngày nào?”

Tiêu Cố nói: “Tôi có nhìn qua thẻ căn cước của cô .”

Mễ Tình hơi bối rối, ngày hôm đó cô đến, anh quả thật hỏi xem thẻ căn cước của cô.

Không biết vì cái gì, cô bỗng nhiên cảm động. Cô nhanh chóng buông rèm mi, cúi đầu để anh không phái hiện cảm xúc của mình: “Anh trang trí như vậy, mà chỉ nấu một tô mỳ? Tôi còn tưởng anh sẽ làm cơm Tây chứ.”

Tiêu Cố nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cô nói: “Tôi vốn làm một bữa cơm đầy đủ, bò bít tết rượu vang, canh khoai tây bơ, nhưng ngặt nỗi cô về muộn quá, tôi ăn hết rồi.”

Mễ Tình: “......”

Ăn rồi thì đừng nói ra, có được không ?!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.