Mễ Tình ăn xong một bát mì lớn, rồi lại uống sạch nước...
Tiêu Cố ngồi đối diện nhìn cô, buồn cười: “Đồ tôi nấu ngon lắm sao?”
Mễ Tình rút tờ giấy, vừa lau miệng vừa nhìn anh, nói: “Chỉ tại tôi đói bụng thôi.” Cô ném giấy vào thùng rác, đứng lên: “Tôi vì anh làm việc đến tận bây giờ, chén bát này nên để anh rửa.”
Cô nói xong liền đi vào phòng ngủ của mình, Tiêu Cố nhìn theo, tự nghĩ rằng đâu phải anh không trả tiền lương cho cô. Anh cúi đầu cười khẽ một tiếng, đứng dậy dọn dẹp, vào phòng bếp rửa chén.
Mễ Tình ăn xong bát mì thì có sức sống hơn, cô tắm rửa thật nhanh, mặc đồ ngủ tai thỏ chui vào trong chăn.
Sau khi thoa ba lớp kem dưỡng da tay hương hoa anh đào, cô sờ soạng lấy điện thoại di động dưới gối ra.
Bây giờ là 11 giờ 58 phút, còn có 2 phút, sinh nhật 22 tuổi của cô sẽ trôi qua.
Cô theo thói quen lên Weibo, phát hiện mình có một tin nhắn mới chưa đọc, người gửi là...... Anh Thỏ!
Mễ Tình kích động ngồi dậy, mũ trên lưng cũng bởi vậy mà đội lên đầu. Cố hất tóc, mở tin nhắn.
Anh Thỏ: Sinh nhật vui vẻ _ [ bánh ngọt ]
Anh Thỏ: Đã lâu không gặp, em đã 22 tuổi rồi [ cười trộm ] à đúng rồi, anh trở về nước, nghe nói sức khỏe em không tốt, nên vào sinh nhật cũng không xuất hiện, bệnh có nặng lắm không? Anh không gọi được cho em, đành nhắn tin trên weibo, mấy cái này đều là quà sinh nhật, lần sau gặp mặt sẽ tặng em _ [ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Hình ảnh anh gửi đến có một con búp bê thỏ bằng nhung rất lớn, còn có một bộ đồ để ăn màu hồng nhạt, rất tinh xảo, đáng yêu.
Mễ Tình hơi bất ngờ, cô và Chu Nghi Nhiên tuy quen biết nhiều năm, nhưng giao tình không quá sâu đậm, đơn giản là ở trong cùng một vòng tròn quan hệ, cho nên các vũ hội liên hoan linh tinh,vẫn thường gặp nhau.
Những về sau lên đại học, cả hai người đều đi nước ngoài, cuối cùng cũng cắt đứt liên lạc.
Mễ Tình tuy rằng vẫn để ý tới Anh Thỏ thông qua Weibo, nhưng chỉ vậy thôi, cô còn rất ít để lại bình luận. Nhưng thật bất ngờ, vậy mà anh ấy lại nhớ rõ sinh nhật cô.
Mũi Mễ Tình đã hơi cay, cô vốn định gửi câu cảm ơn, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn thôi đi.
Nói cảm ơn không chừng sẽ trò chuyện tiếp, một khi trò chuyện, sẽ khó tránh khỏi việc cho nhau biết tình hình gần đây, mà cô cũng không muốn để anh biết mình đang nghèo khó như thế nào.
Điện thoại lại nhận được một tin mới, lần này là...
“Sinh nhật vui vẻ Honey, lễ vật tặng em đã chuẩn bị rồi , chờ em trở về gặp mặt trao tận tay.”
Mễ Tình mím môi, vì đối xử bình đẳng, cô cũng không nhắn trả lời.
Thời gian đã nhảy tới 00:00, cô rời khỏi Weibo, nằm xuống.Nghĩ đến ngày nghỉ ngày mai rất khó mới có được, đêm nay Mễ Tình ngủ vô cùng ngon giấc.
Trước khi đi ngủ, cô tắt đồng hồ báo thức, nên cô ngủ một lèo đến 11 rưỡi sáng mai mới tỉnh lại — bởi vì hương thơm mê người tỏa từ phòng bếp.
Cô ngồi xuống sửa soạn tóc, rửa mặt xong thì lết dép lê đi đến phòng bếp.
Tiêu Cố đang cầm một ống cơm lam, anh ngước mắt nhìn lên. Mễ Tình rướn cổ nhìn vào trong nồi xem, Tiêu Cố nhếch miệng, nói: “Tôi còn tưởng cô ngủ như chết trong phòng ròi.”
Mễ Tình bĩu môi, tò mò hỏi: “Anh đang nấu món gì thế?”
Tiêu Cố nói:“Thịt bò sốt rượu vang.”
“Thịt bò sốt rượu vang?” Mễ Tình sáng mắt lên “Người đứng xem có phần không?”
“Gâu!” Husky cũng ngoắc cái đuôi lại gần, tỏ vẻ mình cũng nghe thấy.
“Mày đi ra ngoài, đừng ở phòng bếp quấy rối.” Tiêu Cố dùng chân đá đuổi Husky, rồi lại nói với Mễ Tình: “Còn cô nữa, muốn ăn phải giúp tôi.”
Mễ Tình chớp mắt: “Nhưng tôi không biết làm.”
Tiêu Cố nhìn cô một cái: “Lớn tướng rồi, cô cũng nên học nấu ăn đi.”
Mễ Tình: “...”
Để làm gì vậy...
Cô xắn tay áo ngủ lên, hỏi: “Vậy anh muốn tôi giúp cái gì? Nếu khó quá tôi làm không được đâu.”
Tiêu Cố nhìn bếp: “Nguyên liệu nấu ăn tôi thái hết rồi, cô bỏ gốc rau chân vịt rồi cắt làm tư, sau đó ngâm trong nước.”
“À.” Mễ Tình bắt đầu ngắt gốc rau theo lời anh, “Còn cái kia để làm gì?”
Tiêu Cố nói: “Có thể để làm bánh crepe [1].”
[1] Bánh crepe:
Mễ Tình ngừng động tác trên tay, vừa có bánh crepe vừa có thịt bò sốt rượu vang..... Cô trừng mắt nhìn: “Anh đừng có nói là tại thấy tối hôm qua tôi ăn chưa đủ no nên hôm nay nấu tiếp cho tôi đấy nha?”
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cô: “Có phải cô thấy bản thân cực kì xinh đẹp đáng yêu nên mới tự tin như thế không?”
Mễ Tình: “...”
Cô cũng xinh đẹp đáng yêu mà.
Cô trở mình, tiếp tục ngược đãi rau chân vịt, Tiêu Cố nói: “Chậm một chút, cô là nhanh như thế nếu như cắt vào tay, tôi sẽ không tính là tai nạn lao động.”
Mễ Tình: “...”
Cô hít sâu một hơi, mùi của thịt bò sốt rượu vang làm cho cô bình tĩnh lại.
Bữa cơm này Mễ Tình cống hiến tất cả ở rau chân vịt, cô ngồi trong nhà ăn, lòng tràn đầy phấn khởi chờ ăn cơm, nhưng lúc Tiêu Cố bưng đồ ăn lên thì thất vọng nhíu mày: “Tôi thấy anh có hầm cả một nồi thịt bò, sao bê ra ăn có chút xíu như thế?”
Đây là nhà của mình, không cần keo kiệt như nhà hàng cơm Tây đấy chứ......
Tiêu Cố nói: “Tôi chỉ mua 5 lạng thịt bò, đủ dành cho hai người.”Con ngươi Mễ Tình chuyển động, hơi buồn cười: “À, cho hai người.”
......
Tiếu Cố trấn định kéo Husky qua: “Tôi và nó.”
Mễ Tình cắn nĩa ăn trong tay, nín cười không nói chuyện. Tiêu Cố nhẹ nhàng nhíu mày, ngồi xuống đối diện cô.
Mễ Tình xiên một miếng thịt bò đưa vào miệng, chỉ cắn một ngụm mà suýt nữa cô kêu lên cảm thán. Thịt bò rất mềm, dư vị rượu vang làm cho người ta say mê. Cô thỏa mãn nhắm mắt lại, nói: “Ăn quá ngon , tôi cũng nếm thử vị trong nhà hàng ba sao của Pháp, món anh làm có thể sánh với đầu bếp chính!”
Tiêu Cố chỉ im lặng ăn, không trả lời.
Mễ Tình ngước mắt nhìn anh: “Anh làm sao vậy? Bực mình à?”
Một người đàn ông đâu đến mức nhỏ mọn như thế chứ.
Tiêu Cố không chút rung động: “Chỉ là tôi được khen nhiều rồi, nên im lặng thôi .”
Mễ Tình: “...”
Thật là muốn đem những lời khen vừa rồi từng lời từng chữ nuốt trở lại trong bụng.
Cô làm mặt quỷ ở trong lòng, cũng chuyên tâm ăn cơm của mình..
Husky vây quanh Tiêu Cố náo loạn hồi lâu, rốt cuộc cũng được cho một khối thịt nhỏ.
Khi nấu Mễ Tình xen vào giữa chừng nên không giúp đỡ gì nhiều, Tiêu Cố quyết định giao cho cô việc rửa bát. Mễ Tình trong lòng không vui, nhưng để trả ân cho cô ăn cơm chùa, cô vẫn làm.
Cô rửa hơn nửa tiếng thì chén bát mới sạch sẽ, lại thoa cho mình ba lớp kem dưỡng tay hoa anh đào, trở về phòng tiếp tục ngủ.
Ăn no nên ngủ rất say , cô ngủ hơn bốn tiếng mới tỉnh lại. Lúc này Tiêu Cố đang chuẩn bị ra ngoài cùng con chó, thấy cô cầm ly ra rót nước, nhịn không được nói: “Cô là lợn đầu thai à? Ngủ nguyên cả ngày.”
Mễ Tình ha ha một tiếng: “Những chủ tiệm như anh, đương nhiên không hiểu rằng nhân viên chúng tôi rất khổ cực.”
Tiêu Cố cười, kéo Husky đi vài bước, lại quay đầu hỏi Mễ Tình: “Cô muốn cùng đưa Husky đi dạo không?”
Mễ Tình nuốt ngụm nước vào, nhếch lông mày: “Dắt chó đi dạo?”
“Ừ, tranh thủ làm quen xung quanh một chút.”
Mễ Tình hơi bồn chồn, chạy vào phòng ngủ: “Được, vậy chờ tôi một chút, tôi thay đồ!”
Mười lăm phút sau, Tiêu Cố nhìn Mễ Tình còn đang chuốt lông mi, nhíu mày: “Cô từ từ vẽ, tôi đi trước.”
“Được được được, tôi vẽ xong rồi!” Mễ Tình buông mascara, cầm lược chải lên mái tóc xoăn hai cái, chạy ra ngoài thật nhanh “Anh thật không kiên nhẫn, người ta chờ bạn gái trang điểm nửa tiếng là chuyện bình thường.”
Tiêu Cố cười cười: “Vấn đề là cô không phải bạn gái tôi.”
Mễ Tình hứ một tiếng rồi quay đầu đi, làm như tôi muốn có bạn trai là anh lắm đấy.
Hai người ra khỏi cửa, Tiêu Cố cúi đầu nhìn quần áo Mễ Tình mặc. Cô mặc một cái áo len màu trắng sữa, váy liền đỏ đô, hai lớp, lớp trong dài hơn lớp ngoài, làm bằng lụa trắng.
Tiêu Cố cười nhạo một tiếng: “Chỉ là đưa chó đi dạo thôi, cô ăn mặc như công chúa nhỏ làm gì?” Đặc biệt là cái áo len trắng sữa kia.
Mễ Tình nói:“Tôi bình thường đi làm đều mặc đồng phục của quán, quần áo này đã lâu không có cơ hội mặc. Hôm nay được ra ngoài dạo, đương nhiên phải mặc.”
Tiêu Cố hơi nghẹn lời: “Tôi đưa chó đi dạo, không phải đưa cô đi dạo.”
Mễ Tình: “...”
Hai người đang nói, ông cụ Khâu ở tầng năm lại mở cửa đi ra. Thấy hai người cùng nhau xuống lầu, giống lần trước nhìn thấy bọn họ, hiền lành cười nói: “Vợ chồng mới cưới lại dắt chó đi dạo nha.”
Mễ Tình: “...”
Tiêu Cố bình tĩnh nói: “Vâng.”
Mễ Tình: “...”
Cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt chất vấn anh.
Tiêu Cố nói: “Có giải thích với ông cụ Khâu cũng vô dụng, dù sao lần sau ông cũng sẽ quên.”
...... Vậy cũng không nên âm thầm chấp nhận chứ!