Lộc Nhĩ Khang hồ hởi đi theo phụ thân cùng Lão tổ tông Lộc Gia và đám người Trần Trường An đến một tiểu viện khác tại mé đông. Đây là nơi ở của Lộc Bá Nhân, gia gia của hắn.
Lộc Bá Nhân tuy cũng được xem là một cao thủ, hơn nữa còn là gia chủ hiện tại của Lộc Gia. Tuy nhiên, trình độ võ công của hắn còn xa xa, không sánh kịp Lộc Phá Thiên. Chính vì vậy mà tâm ma ảnh hưởng cũng không quá nghiêm trọng. Để giải trừ toàn bộ tâm ma cho hắn, Trần Trường An và hai người Lãnh Nguyệt không tốn nhiều thời gian và công sức như với Lộc Phá Thiên trước đây.
Hai canh giờ sau.
Đại sảnh chính trong tiểu viện của Lộc Gia.
Nhóm người Lãnh Nguyệt, Trần Trường An, Lạc Vô Trần được mời ngồi trên hàng ghế khách quý phía bên tay trái. Vị trí gia chủ là do Lộc Phá Thiên chủ trì, bên dưới tay phải của hắn là Lộc Bá Nhân, Lộc Thế Hùng, Lộc Nhĩ Khang. Xa xa nữa là Lộc Tiểu Kha cùng các thành viên chủ lực khác của Lộc Gia tại Ngọc Thành.
Lộc Phá Thiên nhìn mấy mươi người có mặt tại nơi này, trong lòng cảm khái vô cùng. Hắn điên loạn hơn trăm năm, cả Lộc Gia ngày càng xuống dốc, căn cơ nhỏ yếu. Ngay cả tiềm lực con người cũng hạn hẹp, nhìn khắp một lượt cũng không có mấy kẻ nổi trội, có thể xứng danh Hạc giữa bầy gà. Cũng may là mọi chuyện còn có thể vãn hồi.
Lộc Phá Thiên im lặng không nói, làm mọi người đều cảm thấy khẩn trương. Ánh mắt họ nhìn lên lão tổ tông như tiên ông trên chủ vị. Vừa sợ hãi, vừa hi vọng.
Đợi đến khi bầu không khí xung quanh trở nên dồn nén, nặng nề, lão nhân mới chậm rì rì, phát ra âm thanh vang dội.
- Hôm nay, ta triệu tập mọi người đến đây là có vài việc chính cần tuyên bố.
Thứ nhất. Nhờ có ba vị ân công mà bản thân ta và Bá Nhân mới có thể hoàn toàn khôi phục. Đây là ơn đức lớn bằng trời. Vì vậy, ta mong tất cả tộc nhân ghi nhớ ơn này, đối với ba vị công tử đây như thượng khách mà đối đãi.
Lộc Phá Thiên vừa nói xong, tất cả tộc nhân còn lại của Lộc Gia đều vòng tay, hướng ba người Trần Trường An hành lễ.
- Đa tạ ba vị ân công.
Nhóm Lãnh Nguyệt cười gật đầu, xem như đã nhận. Tiếp theo, Lộc Phá Thiên nói tới vấn đề thứ hai.
- Thứ hai. Được sự chấp nhận của Trần Công Tử đây, hôm nay, có mặt đông đủ mọi người, Lộc Nhĩ Khang sẽ chính thức bái Trần công tử làm sư phụ.
Người đâu, dâng trà.
Lộc Phá Thiên mạnh mẽ, dứt khoát. Lời nói vừa dứt, đã có gia nhân dâng trà lên. Lộc Nhĩ Khang hai tay tiếp lấy chung trà, thành kính dâng lên vị mỹ nam tóc bạch kim. Dập đầu thật sâu ba cái, dõng dạc nói:
- Đệ tử Lộc Nhĩ Khang, ra mắt sư phụ.
Trần Trường An không phải lần đầu nhận học trò. Ngày trước, tại Ma Lâm Thành, hắn cũng từng làm lão sư cho đám trẻ con của Binh đoàn Thần Võ. Vì vậy, trước cặp mắt chăm chú quan sát của nhiều người, biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, ung dung.
Trần Trường An khẽ nhấp chung trà trên tay. Sau lại đặt nó xuống bàn. Nhìn Lộc Nhĩ Khang, nghiêm khắc nói:
]
- Chúng ta học dược, học Luyện đan… không phải để hại người. Cũng không thể vì tham, sân, si mà làm cho con đường Dược đạo, Đan đạo xuất hiện nhiều vết ố. Ta muốn ngươi phải nghiêm khắc với chính bản thân mình. Liệu ngươi có làm được?
- Đệ tử xin ghi nhớ lời sư phụ dạy. Đệ tử nhất nhất làm theo.
Lộc Nhĩ Khang kiên định trả lời. Sau đó, Trần Trường An tặng cho hắn một quyển sách – đây là kinh nghiệm nhiều năm mà tự tay Trần Trường An ghi lại. Thêm vào đó còn một giới chỉ không gian đựng rất nhiều đan dược, linh dược, dược liệu…. Điều này khiến cho toàn bộ những người có mặt ở đại sảnh hâm mộ cực kì.
- Lộc Nhĩ Khang bái kiến Lạc sư bá.
Tiếp theo đó, tiểu công tử của Lộc Gia dập đầu bái kiến Lạc Vô Trần. Người này là sư huynh của sư phụ, dập đầu ra mắt là chuyện tất nhiên.
Lạc Vô Trần cũng không keo kiệt, tặng hắn một bảo khí vô cùng trân quý. Có dạng một cái chuông nhỏ. Âm thanh của nó có tính công kích rất cao. Hơn nữa, cái chuông này còn là một vũ khí phòng ngự vô cùng kiên cố. Nó còn có thể phóng to, thu nhỏ tùy thời.
Lãnh Nguyệt thì tặng cho đồ đệ của Trần Trường An một thanh bảo kiếm và một bộ kiếm pháp khác có tên: Tử Tiêu Kiếm Pháp. Lãnh Nguyệt từng để ý, Lộc Nhĩ Khang sử dụng Tuyệt Tình Kiếm không phù hợp. Kiếm pháp Tuyệt Tình cũng trái ngược với bản tính vốn có của tiểu công tử Lộc Gia.
Lễ bái sư qua đi, mọi người trở lại vị trí vốn có của mình. Lúc này, Lộc Phá Thiên mới vui vẻ mỉm cười, thông báo chuyện thứ ba.
- Chuyện thứ ba mà ta muốn nói với mọi người, đó là hôn lễ của Lộc Nhĩ Khang và Tiêu Mộng Nhi chính thức bị hủy bỏ. Nếu họ muốn cưới, cứ việc đưa tân nương tử đến đây. Lộc gia ta không phải quả hồng mềm, tùy ý họ nắn xoa. Đồng thời, toàn thể trên dưới Lộc Gia đề cao giới nghiêm, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi biến cố.
- Thứ tư, hiện tại, Lộc Bá Nhân là gia chủ Lộc Gia, hãy chuẩn bị thu xếp, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta từ từ thu lại toàn bộ sinh ý. Chuẩn bị di dời.
Tin tức này vừa ra, toàn thể Lộc Gia trên dưới chấn động. Di dời, di dời đi đâu? Bọn họ đã sống ở đây mấy vạn năm. Bén rễ rất sâu, dù cho bị chèn ép khắp nơi, nhưng mà cũng chưa từng nghĩ đến ra đi.
Nhìn biểu hiện ngác ngơ của tộc nhân, Lộc Phá Thiên cau mày nói tiếp.
- Không cần hoang mang như vậy. Chúng ta đi đâu, về sau mọi người sẽ biết. Nhưng việc này nên tiến hành âm thầm thôi. Đừng để người khác biết. Nếu tin tức lộ ra. Ta điều tra ra kẻ nào thì kẻ đó sẽ bị phế bỏ, trục xuất khỏi Lộc Gia.
Lão tổ tông đã nói đến thế. Người Lộc Gia dẫu có thắc mắc hơn nữa cũng không dám dị nghị gì. Tất cả ngoan ngoãn cuối đầu, đồng thanh vâng dạ.
Lộc Phá Thiên còn ra lệnh cho Lộc Bá Nhân triệu tập tất cả tộc nhân Lộc Gia đang ở bên ngoài về lại. Chuyện này dĩ nhiên cùng tiến hành bí mật. Lộc Bá Nhân lĩnh mệnh. Mọi chuyện tới đây xem như tương lai gia tộc đã tạm xong. Tiếp theo là chuyện làm thế nào để đối phó với Tiêu gia. Tốt nhất là bọn người đó không nên ỷ thói hung hăng. Nếu không, lần này Lộc Phá Thiên sẽ cho bọn họ biết thế nào là trái đắng.
……………………………………………………………….
Lại nói đến Tiêu gia lúc này.
Tiêu Mộng Nhi mặc nguyên một bộ hỉ phục đỏ rực trên người, đứng trong hỉ phòng đi qua đi lại.
Thời gian càng trôi qua, ả càng nóng ruột. Bởi lẽ, thám báo cho hay, Lộc Gia hoàn toàn không có chút khí thế nào là chuẩn bị cho hôn lễ. Cả tòa tiểu viện, đèn lồng đỏ không treo, mấy chữ song hỉ cũng không dán. Người qua kẻ lại, ai nấy mặt mũi lạnh lùng, làm y những việc vẫn làm.
Ngay cả người lẽ ra là Tân lang là Lộc Nhĩ Khang vẫn dửng dưng, tập trung nghiên cứu dược liệu với một á nhân xa lạ. Dường như chẳng nhớ gì đến trách nhiệm của mình.
Tiêu Mộng Nhi càng nghĩ càng giận. Ả ghét cay ghét đắng thái độ cao ngạo lạnh lùng của mấy kẻ tự cho tài giỏi, cao ngạo dù trong tay chẳng có chút vốn liếng nào.
Cho Lộc Nhĩ Khang ở rễ tại Tiêu Gia là đã xem trọng hắn rồi. Vậy mà hắn còn không biết thân biết phận. Đã thế, ả sẽ cho hắn thấy, chống đối lại kẻ mạnh sẽ phải chuốc lấy hậu quả thế nào.
Tiêu Mộng Nhi đùng đùng bước ra khỏi phòng, ngồi lên lưng ngựa, ngông nghênh dẫn theo người xuất phát đến Lộc Gia.
Lúc đi qua khỏi cửa, ả còn gặp phải đại tẩu Lan Tuyết đang đỡ lấy Tiêu Phi chầm chậm từng bước. Mồ hôi trên trán mỹ nhân tuôn ra như suối. Thế mà cái thân thể ục ịch như heo ấy vẫn cứ mãi dán lên người nàng. Đã vậy, hắn còn chán ghét nương tử của mình. Thốt ra lời lẽ rất khó nghe.
Tiêu Mộng Nhi mặc dù không phải thứ tốt lành gì cho cam. Nhưng mà bản thân ả cũng rất chén ghét con heo ngốc vô dụng này. Bởi nếu như hắn có thể nhận gánh trách nhiệm của mình thì thân nữ nhi như ả đâu phải gánh lấy trọng trách nối dõi tông đường, để thiên hạ vạn người thóa mạ.
- Ca ca thật có nhã hứng a. Thân thể thế này mà vẫn có tâm trạng dạo phố, vấn liễu tầm hoa. Tiểu muội xin bội phục, bội phục a.
- Con ranh kia. Không đâm chọt ca ca ngươi vài câu thì chết à. Đanh đá cho nhiều vào để không ai thèm cưới. ha ha. Nếu ta đoán không lầm giờ này nên là tên tiểu tử Lộc gia đó đã phải có mặt tại đây. Hay ngươi làm quá, người ta bỏ chạy rồi.
Tiêu Phi đang khó chịu trong người, nghe được lời nói chói tai của muội muội, cũng chẳng muốn nhường nhịn cho nghẹn lòng. Thế là cứ hoạch toẹt lẫn ra. Sau đó, huynh muội hắn mạnh ai nấy quay lưng, mặt đen thui cau có.
Dĩ nhiên, đây chỉ là một nốt nhạc rất nhỏ, đệm vào hành trình đến Lộc gia của Tiêu Mộng Nhi.
Ả ta mang theo người ngựa, trên phố huênh hoang, làm không ít dân chúng tò mò, thích náo nhiệt kéo theo.
Đoàn người rồng rắn dừng lại trước cửa Lộc Gia. Cả tòa tiểu viện im lìm, không ai thèm vào thông báo.
Tiêu Mộng Nhi giận dữ hét lên:
- Mở cửa. Mau mở cửa. Mau gọi Lộc Nhĩ Khang ra đây, chúng ta đến đón người.
Ả hò hét một hồi vẫn không có ai ra. Đến khi cổ họng có cảm giác đau đau, mới thấy hai cánh cửa hé ra. Một gã sai vặt thập thò, hỏi một câu trớt quớt.
- Xin hỏi, các vị tìm ai?
- Đáng chết. Mắt ngươi mù, hay tai ngươi điếc? Tiểu thư nhà ta đã nói là tới đón người. Mau gọi Lộc Nhĩ Khang bước ra.
Kẻ theo hầu cạnh bên Tiêu Mộng Nhi lên tiếng. Thế nhưng, gã sai vặt của Lộc Gia lại chẳng mấy quan tâm đến câu nói của tên nô tài này. Hắn ngác ngơ một hồi rồi nhanh chóng chạy vội vào trong. Vừa chạy vừa hô thật to:
- Lão gia, lão gia. Có người tìm tiểu thiếu gia. Lại còn mặc áo tân nương nữa.