Trần Trường An chẩn đoán cẩn thận cho lão tổ tông của Lộc gia, sau đó, bắt đầu chuẩn bị để tiến hành cứu trị.
Hắn mượn căn phòng đá của Lộc Phá Thiên để bào chế dược liệu. Cả quá trình này mất hơn hai canh giờ. Trong đó, Lộc Nhĩ Khang được vinh dự đứng kề bên, học hỏi, hỗ trợ.
- Trần Đại Ca, gốc linh dược này có công dụng thế nào?
- Đây là Băng Tâm Thảo – một ngàn năm. Nó dùng để hóa giải luồng khí nóng trong cơ thể của Lộc lão.
- Hử? Như vậy, phải có thêm một loại linh dược khác để hóa giải luồng khí lạnh còn lại phải không đại ca?
Lộc Nhĩ Khang rất có thiên phú ở lĩnh vực này. Chỉ tiếc điều kiện gia tộc không cho phép. Hắn không thể phát triển đến chốn, đến nơi. Nay được chứng kiến năng lực của Trường An. Hắn bỗng lóe lên trong lòng một suy nghĩ. Nhưng lại nhớ tới hôn lễ của bản thân sắp tới, lại lập tức ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi.
Trần Trường An tập trung điều chế dược của mình, đâu quan tâm đến biểu hiện khác thường của chàng trai trẻ đứng kề bên. Cũng may, tên tiểu tử của Lộc Gia này suy nghĩ cũng không quá bi quan, chỉ giây lát sau, hắn đã khôi phục trạng thái, vui vẻ, cẩn thận đứng quan sát một bên. Càng nhìn càng kinh hãi, càng líu lưỡi, bởi lẽ, tất cả những thứ mà Trần Trường An lấy ra đều là linh dược ngàn năm trở lên, vạn kim khó kiếm.
Ân tình này đối với Lộc Gia, trọn đời khắc sâu. Ở địa ngục Thâm Uyên này, là nơi người ăn thịt người, ai cũng chỉ biết nghĩ cho lợi ích của bản thân. Hoàn toàn là cá lớn nuốt cá bé. Hiếm thay hai từ nghĩa hiệp.
Lộc Nhĩ Khang xoắn xuýt trong lòng, nào biết được sở dĩ đám người Trần Trường An đối tốt với Lộc gia, ngoài xuất phát từ lòng hào hiệp, trượng nghĩa, còn bởi vì một nguyên nhân sâu xa. Nhưng ít nhất chuyện này phải đợi đến khi Lộc Phá Thiên tỉnh lại thì hắn mới biết rõ đầu đuôi ngọn nguồn, để từ đó, nhân sinh mỗi người trong gia tộc này đều chuyển sang một hướng khác.
Nhưng ngay tại lúc này. Vấn đề lớn nhất là phải tranh thủ học hỏi Trần Trường An. Bến bờ kiến thức mênh mông. Tiếp thu càng nhiều càng tốt a.
Sau khi luyện chế xong dược liệu cần thiết, Trần Trường An ra hiệu cho những người đang ở bên ngoài. Họ nhanh chóng đưa Lộc Phá Thiên tiến vào. Lão nhân gia đã bị Lãnh Nguyệt điểm huyệt đạo. Ngoan ngoãn ngồi yên, hai chân khoanh lại, hai tay đặt trên đùi, lòng bàn tay ngửa ra. Mắt nhắm nghiền như cao tăng nhập tọa.
Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần phân biệt ngồi ngay ngắn sau lưng hắn. Hai tay đặt lên trái phải hai vai. Chỉ đợi Trường An ra hiệu. Cả hai lập tức vận công, rót nội lực vào điều khiển hai luồng khí nóng lạnh đang hoành hành trong cơ thể Lộc Phá Thiên. Khai thông kinh mạch bế tắc hơn trăm năm. Đây là chuyện rất hiểm nguy, đòi hỏi hai vị tướng quân của Hoan Hỉ thần phải vô cùng ăn khớp với nhau. Dù chỉ sai lệch tí ti cũng khiến cho tất cả như dã tràng xe cát, không còn khả năng cứu vãn.
Trần Trường An khẽ cạy miệng của Lộc Phá Thiên, rót dược vào. Tiếp theo là Lãnh Nguyệt cùng Lạc Vô Trần ra tay. Một làn khói trắng từ đỉnh đầu bốc lên. Cả cơ thể của lão tổ tông Lộc Gia run lên, đôi mày trắng cau chặt lại. Nhìn cũng đủ biết đau đớn đến độ nào.
Thái dương của hai người Lãnh – Lạc cũng rịn ra không ít mồ hôi. Tình hình khẩn trương đến nỗi, phụ tử Lộc Nhĩ Khang đứng gác ngoài cửa cũng cảm nhận được, đến thở cũng không dám thở mạnh. Lòng khấp khởi hi vọng mọi chuyện thuận lợi, an lành.
Lần cứu trị này còn dài hơn cả thời gian điều chế dược liệu trước đây. Phải hơn hai canh giờ sau, Lãnh Nguyệt cùng Lạc Vô Trần mới thu tay. Trần Trường An thu lại kim châm đâm trên đỉnh đầu của Lộc Phá Thiên, đồng thời, đút vào miệng lão nhân vài viên đan dược vô cùng trân quý. Tiếp theo đó, Lộc Phá Thiên tỉnh lại, mở mắt ra. Dù lúc đầu trong mắt thoáng qua một nét mơ hồ, nhưng mỗi lúc càng thêm rõ ràng. Điều này chứng tỏ, tâm ma trong người đã hoàn toàn được phá giải. Đợi cơ thể lão nhân hoàn toàn khôi phục, Trần Trường An sẽ hỗ trợ lão giải độc của Thụy Yên Hoa.
Lộc Phá Thiên có cảm giác như cả người vừa trải qua cả giấc ngủ mấy trăm năm. Nhìn thấy vây quanh là ba nam tử xa lạ, có chút hoài nghi. Nhưng chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đã nghe thanh âm của Trần Trường An vang lên:
- Mau chóng điều tức, hấp thụ hoàn toàn dược lực của đan dược.
Lộc Phá Thiên nghe vậy, lập tức làm theo. Tập trung điều tức, cảm nhận một luồng khí ấm áp đang lưu chuyển trong từng đường kinh mạch, làm cho kinh mạch của lão trước đây như một dòng sông khô hạn, bỗng chốc nước dâng đầy, tràn ngập sinh cơ, sức sống bừng bừng.
Lộc Phá Thiên cũng là một luyện đan sư, sao lại không biết đan dược này quý giá. Càng như vậy, hắn càng biết ba nam tử trước mặt vốn không phải người của Lộc gia. Trên người bọn họ không hề có chút dao động huyết thống nào với lão nhân. Điều này càng khiến cho Lộc Phá Thiên hoài nghi. Nhưng ngoài kinh sợ còn có thêm không ít mừng vui. Nếu có thể tương giao với bọ họ, Lộc Gia xem như cũng dính líu chút phúc đức, là may mắn của cả gia tộc này.
Lộc Phá Thiên điều tức một hồi cơ thể khôi phục xong xuôi. Lão nhân đứng dậy, cung kính vòng tay trước mặt đám Trần Trường An, lời nói chân thành mà trịnh trọng.
- Đa tạ ơn cứu mạng của ba vị công tử. Lộc Phá Thiên và cả Lộc gia ta xin ghi nhớ ân nghĩa này. Nguyện lòng báo đáp. Nếu có bất cứ yêu cầu gì, xin ba vị cứ giao phó. Chúng tôi xin nguyện sức làm theo.
- Thời hạn hai vạn năm đã đến. Tới lúc rời khỏi nơi này rồi.
Lãnh Nguyệt nhìn lão nhân nghiêm túc như vậy thì cũng khá hài lòng. Hắn chăm chú vào gương mặt hồng hào, phúc hậu tựa tiên nhân trước mặt mình. Giọng nói có chút lơ đãng, nhẹ nhàng. Nhưng vào tai Lộc Phá Thiên chẳng khác nào tiếng sấm truyền từ ngàn xa vọng đến.
- Hai vạn năm, hai vạn năm.
Lộc Phá Thiên lập lại những lời này như một cái máy. Tâm trạng vô cùng kích động. Nước mắt lão nhân cứ thế dâng lên, không thể nào giữ lại. Lão quỳ sụp xuống, nghẹn ngào.
- Hai vạn năm. Cuối cùng chúng ta cũng đợi được ngày này. Tạ ơn Hoan Hỉ Thần đã nhớ tới tộc gia. Đội ơn các vị tướng quân đã vì chúng ta mà thâm nhập Thâm Uyên Địa Ngục.
Lãnh Nguyệt vội vàng đỡ lão dậy. Hòa ái mở lời.
- Chúng ta hiện tại còn rất nhiều việc cần bàn. Hơn nữa, chuyện này cũng không nên để người khác biết quá nhiều, tránh cho lòng người xao động. Ta nghĩ ông nên biết cách nói thế nào cho ổn thõa.
- Dạ, dạ. Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi ạ!
Lộc Phá Thiên liên tục gật đầu, tiếp theo đó, bốn người bắt đầu mật đàm. Mãi một lúc sau, cánh cửa của căn phòng đá mới mở ra. Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần bước ra đầu tiên. Tiếp theo là Trần Trường An. Sau cùng nhất mới là Lộc Phá Thiên một bộ dáng đạo cốt tiên phong, cả người tiêu sái, khỏe mạnh.
Nhìn thấy lão tổ tông của Lộc Gia xuất hiện. Phụ tử Lộc Thế Hùng vô cùng kích động. Nghẹn ngào quỳ xuống, đồng loạt thốt lên:
- Gia gia / Tổ gia gia.
- Ha ha. Đứng dậy, mau đứng dậy. Ta muốn nhìn xem con cháu của mình thế hệ này thế nào.
Lộc Phá Thiên cười lên sảng khoái. Trăm năm rồi, hắn mới có thể gặp được đám con cháu có huyết thống tương liên. Chỉ vào Lộc Thế Hùng mái tóc đã điểm hoa râm. Lão nhân vui vẻ nói:
- Ngươi chính là tên nhóc nhỏ thò lò mũi xanh trước đây mà. Không ngờ, chớp mắt cũng đã bạc đầu. Nhưng nhìn cũng thật không tệ nha.
- Dạ. Đa tạ gia gia khích lệ. – Lộc phụ kính cẩn lên tiếng. Sau đó, lôi kéo tay của Lộc Nhĩ Khang, mạnh mẽ giới thiệu.
- Gia gia. Đây là khuyển tử. Tên hắn gọi Lộc Nhĩ Khang a.
- Tốt. Tốt. – Lão nhân đánh giá tên tiểu tử trước mặt mình. Căn cơ không tồi, cũng là một nhân tài có thể bồi dưỡng, trọng dụng.
Sau đó năm người bước ra sân nhỏ, chuyện trò đôi câu. Phụ tử Lộc Gia đồng loạt quỳ xuống, dập đầu với đám người Trần Trường An. Đệ đệ của Hiểu My cũng muốn nhân cơ hội này, chữa trị cho Lộc Bá Nhân. Lúc điều chế dược, hắn có chừa thêm mấy phần dư ra. Cứu thêm vài người hẳn không gì đáng ngại.
Trần Trường An nói ra đề nghị với đám người Lộc Gia, làm họ thêm mừng vui. Nhưng lại ngại e ba vị ân công tổn hao sức lực vừa mới xong, sợ họ còn chưa hồi phục.
- Chuyện nhỏ. Cứu thêm một người, còn không làm khó được chúng ta. Hơn nữa, cũng phải tranh thủ thời gian để gia gia của Lộc Nhĩ Khang có thể dự được hôn lễ tôn tử của hắn.
Lãnh Nguyệt ngạo nghễ cười. Hắn nhướng mày, đắc ý nói một lèo. Lộc Nhĩ Khang lại nghe tới hai từ hôn lễ, một tầng da gà nổi hết cả lên.
- Sao? Ta vừa tỉnh lại đã được tham dự chuyện vui của Lộc gia a. Đúng là duyên may thật sự.
Lộc Phá Thiên hào hứng nói. Tuy nhiên, nhìn lại mặt mày buồn xo của hai tên cháu chít trước mặt thì lại thấy có gì đó không ổn ở đây.
- Chuyện thế nào? Các ngươi có việc gì giấu ta. Chuyện hỉ sự mà sao mặt ai cũng như cha chế chưa chôn thế kia. Hay là các ngươi bị người ta ức hiếp lên tận đầu cũng không dám ho he. Cắn răng chịu đựng.
Nghe lão nhân giọng điệu tức giận. Lộc Thế Hùng ấp úng nói:
- Cũng là gia gia anh minh. Chuyện này nói ra cũng khá dài. Chúng ta vừa đi đến chỗ phụ thân của con vừa nói vậy.
Lộc Phá Thiên cau mày, nhưng cũng không nói thêm lời nào. Sau đó, đoàn người vội ly khai tiểu viện này. Đến nơi ở của Lộc Bá Nhân.
Suốt một đường đi. Lộc Thế Hùng và Lộc Nhĩ Khang lần lượt mang chuyện xảy ra trong trăm năm trở lại đây nói cho lão tổ tông nghe. Lão nhân càng nghe càng nóng, càng nghe càng khó chịu trong lòng. Hắn bật ra một lời chửi tục khiến ai nấy nhìn nhau ngỡ ngàng. Cười lắc đầu im lặng.
- Khốn nạn thật. Không ngờ bọn chúng lại ức hiếp ta đến mức độ này. Không có cưới hỏi gì cả. người của Lộc Gia ta không cần phải sợ. Đợi phụ thân ngươi tỉnh lại, chúng ta đến đó đòi công đạo. Phải cho bọn chúng thấy, Lộc gia dù không có thế lực lớn nhưng cũng không phải quả hồng mềm, để mặc ai nấy tùy ý nắn xoa.
- Thật ạ?
Lộc Nhĩ Khang kinh hỉ nghe được quyết định của lão tổ tông, mắt hắn phút chốc ngời sáng hẳn lên. Điều này khiến cho đám người Lãnh Nguyệt, Trần Trường An đi theo che miệng, một bên cười vui vẻ.
Tuổi trẻ thật tốt. Có trưởng bối lo lắng, quan tâm càng tốt a.