Bán Thảm Học 101

Chương 12: Chương 12: Mạt thế




Giang Phong nghe Sở Minh Trảm nói xong trong lòng rất là cảm động, thậm chí còn tặng cho đối phương danh hiệu — “Máy giặt tự động“.

Rốt cuộc không cần hắn phải ra tay, đối phương đã tẩy sạch sẽ hành vi trong quá khứ thay hắn rồi, sạch bong không dính một hạt bụi luôn. Hắn không có nhìn lầm Sở Minh Trảm, y đúng là người lương thiện mà.

Thật ra Giang Phong có thể hiểu được tại sao Sở Minh Trảm sẽ nảy ra ý tưởng như vậy.

Có một điều tưởng như vô lý, nhưng sự thật đúng là mọi người thường thích tìm cớ cho kẻ giết người. Bọn họ cảm thấy tội phạm giết người chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì khó khăn không thể vượt qua trong cuộc sống, hoặc do mắc bệnh tâm thần không thể làm chủ được bản thân nên mới có thể làm ra tội ác không thể dung tha như thế.

Thật ra việc này không có liên quan gì lắm đến sự thiện lương. Nếu phải nói thì có lẽ là nửa đời trước họ quá may mắn, chưa từng gặp phải kẻ điên thật sự nên mới nghĩ rằng chắc chắn là có lý do gì đó mới phải giết người.

Nếu bọn họ có cơ hội tiếp xúc với sự tột cùng của cái ác là có thể ngộ ra một đạo lý:

Chỉ là muốn giết người mà thôi, cần gì phải có lý do?

Tuy nhiên đôi khi Giang Phong cũng sẽ có chút nghi ngờ liệu có phải suy nghĩ của hắn đã quá tiêu cực hay không. Hắn nhớ lại trước đó đầu trọc nói muốn đổi xe lấy hắn, hắn lúc ấy thật sự là không hề nghĩ ngợi gì liền đi thẳng qua bên bọn gã. Việc này giống như người khi bị bỏng sẽ theo bản năng rút tay lại ngay vậy, hành vi của hắn cũng là xuất phát từ bản năng, hắn chưa từng cảm thấy có điều gì không đúng.

Hành động này của hắn hoàn toàn không liên quan gì đến việc tránh để đội bị cướp đi một chiếc xe cả, quan trọng đó là để xe lại đi bộ về căn cứ sẽ có độ rủi ro rất cao, nếu không cẩn thận cái là sẽ đi tong trong tay đám zombie ngay. Chỉ cần Sở Minh Trảm cân nhắc lợi và hại một chút, cho dù y không muốn để hắn chết trong tay người khác thì cũng không đáng ra quyết định mạo hiểm giao xe giữ người như vậy để cứu hắn. Có lẽ đổi lại là người khác, giây phút thấy Sở Minh Trảm chắn trước người mình kia trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm động, nhưng thực tế giờ phút ấy Giang Phong lại không thể sinh ra được thứ cảm xúc cao cấp ấy được, thay vào đó trong đầu hắn lại xuất hiện mấy chữ ——

Sở Minh Trảm cậu có bị ngốc không.

Nếu là người đầu óc bình thường chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, Giang Phong cảm thấy suy nghĩ khi đó của hắn chẳng có tí tốt đẹp nào, quả thực như là vứt phắt lòng tốt của người khác xuống đất ấy. Vì thế hắn đang tự hỏi xem có cách nào có thể bù đắp lại việc này không.

Hắn cũng không biết bình thường mọi người sẽ bù đắp kiểu gì, nhưng dù thế nào đi nữa, tặng thứ hữu dụng gì đó chắc chắn sẽ không sai. Nhưng vấn đề là hiện tại hắn nghèo rớt mồng tơi, vali không biết chạy đi đằng nào, hắn cũng không mua nổi mấy thứ đồ trong cửa hàng của hệ thống. Giang Phong nghiêm túc suy tư một hồi, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt cú mèo:

Hắn có thể tặng Sở Minh Trảm chút kinh nghiệm.

Giang Phong nhất thời khâm phục sự cơ trí của mình.

Kế hoạch ban đầu của hắn là cứ thế bác bỏ luôn sự ảo tưởng của Sở Minh Trảm đi cho rồi, nhưng nghĩ lại hắn cần gì phải làm vậy. Con người ấy mà, luôn chỉ tin những gì mình muốn tin, không đụng tường nam không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nói thẳng chân tướng cho đối phương như việc dạy học sinh mà cứ nhấn mạnh trọng điểm chỗ này chỗ kia vậy, chúng sẽ chẳng nghe vào đầu được chút nào cả, chỉ khi thật sự làm sai mất điểm rồi mới có thể nhớ kỹ được.

Nếu đã nói phải tặng cho Sở Minh Trảm một chút kinh nghiệm, vậy nhất định phải khiến đối phương khắc cốt ghi tâm bài học kinh nghiệm này mới được.

Thật ra còn có một việc, đó là Giang Phong ít nhiều gì cũng có chút không đành lòng. Đối phương như một đứa trẻ cầm cuốn truyện cổ tích trên tay, hỏi với giọng non nớt là liệu rằng hoàng tử và công chúa có thật sự sống hạnh phúc mãi mãi về sau không.

Ai có thể nhẫn tâm mà cho đáp án phủ định được? Nói với bạn nhỏ rằng, không đâu, xác suất hoàng tử và công chúa ly hôn rất cao, lúc ly hôn còn có khả năng sẽ chọi bình hoa vào mặt đối phương nữa.

Nói vậy đúng là quá thất đức.

Đợi đến khi bạn nhỏ đã trở thành hoàng tử, tự mình trải nghiệm là có thể hiểu rằng, cổ tích cũng chỉ là cổ tích mà thôi, thậm chí bạn nhỏ cũng chẳng có cơ hội mà chọi bình hoa cùng công chúa, bởi vừa bắt đầu công chúa đã sống hạnh phúc cùng ác long rồi.

Giang Phong chỉ nghĩ vậy thôi trên mặt liền không tự chủ được mà mỉm cười. Cứ để Sở Minh Trảm ngâm trong hũ mật ảo tưởng ngọt ngào kia một lúc đi, rồi sau đó hắn sẽ xé mở lời nói dối, phơi bày chân tướng ra trước mặt đối phương.

Không biết lúc ấy phản ứng của Sở Minh Trảm như nào nhỉ. Nhưng dù là phản ứng như nào đi nữa thì nó nhất định sẽ cực kỳ thú vị.

Giang Phong lại nhắm mắt dưỡng thần một lúc, khó chịu thì vẫn khó chịu, mà nói chuyện bình thường thì không thành vấn đề, chỉ là thanh âm hắn hơi nhẹ chút, “Nếu tôi nói lúc tôi điên lên thật sự sẽ giết người... cậu có sợ không?”

Quả nhiên... tuy rằng Giang Phong cũng không có cho y câu trả lời khẳng định rõ ràng, nhưng trong mắt Sở Minh Trảm đối phương đã thừa nhận rồi. Nhớ lại đời trước y sử dụng dị năng không thuần thục, chỉ mấy việc linh tinh như chữa lành vết thương cũng đã lo không xong, nào còn có khả năng kiểm tra tinh thần Giang Phong có vấn đề gì hay không.

Nhưng lúc trước y cảm thấy Giang Phong cho y cảm giác không giống với những người khác. Những người muốn sống sót được trong mạt thế cơ bản đều có một đặc điểm, đó là trân trọng mạng sống của mình. Nhưng dù ở đời nào y cũng không nhìn ra đặc tính này ở trên người Giang Phong, Giang Phong dường như không bao giờ quan tâm tới việc sống chết cả. Trước kia y cho rằng, Giang Phong là người có năng lực cao nên mới dám liều mạng vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là có nguyên nhân khác.

“Cũng không tính là sợ,“ kiến thức y học của Sở Minh Trảm hữu hạn, rối rắm tìm từ mà không có kết quả, dứt khoát nói thẳng ra, “chỉ là muốn biết có điều kiện gì kích phát khiến anh nổi điên không, để tôi có thể đề phòng.”

“Điều kiện kích phát...” Giang Phong cười cười, “cậu không cần lo lắng nhiều như vậy.”

“Mấy lọ thuốc cậu giúp thu dọn trước đây không ngăn tôi nổi điên được, cùng lắm chỉ có thể giúp tôi bớt đau đi thôi. Thật ra tôi cũng không dễ phát bệnh như vậy, chỉ cần thường ngày dỗ tôi cẩn thận là sẽ không sao cả.”

Tốn hơi tốn sức bịa chuyện xong, Giang Phong cũng đã có chút mệt mỏi, hắn dựa vào vai Sở Minh Trảm, cả người càng uể oải hơn: “Mấy chuyện nhỏ nhặt kích thích đến tôi như chuyện hôm nay, cơ bản là cũng có thể kiểm soát được. Dù là không ngăn được cũng không phát điên tới nỗi đáng sợ lắm đâu, không đến mức sẽ gây chết người.”

Ra là chuyện “chơi” cùng hắn không đúng cách là có thể toi mạng luôn ấy, cũng chỉ được tính là chuyện vụn vặt mà thôi, thật ra Sở Minh Trảm rất là tò mò: “Vậy chuyện gì được tính là chuyện lớn?”

“Với tôi mà nói là người quan trọng với mình xảy ra chuyện, đó chính là chuyện lớn. Ví dụ như...” Giang Phong hít sâu một hơi, tạm dừng một lát, mới tiếp tục nói, “Ví dụ như lúc trước biết bà tôi bệnh tình nguy kịch, bà đã nuôi tôi từ khi còn nhỏ. Khi nghe tin đầu óc liền choáng váng, đến khi có kí ức lại thì tôi đã quỳ trước mộ bà rồi.”

Sở Minh Trảm hô hấp cứng lại “Khoảng thời gian giữa đó anh... không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không nhớ rõ,“ Giang Phong nhẹ nhàng bâng quơ, “Dù sao từ lúc đó ánh mắt của người nhà tôi đã thay đổi, tôi cũng không hỏi lúc ấy rốt cuộc tôi đã làm gì. Sau đó chưa tới mười ngày thì mạt thế tới, cũng không có cơ hội hỏi lại nữa.”

Lời giải thích này... thật ra khiến Sở Minh Trảm có chút tự mình đa tình, nếu là đời trước Giang Phong coi y là người quan trọng với hắn, cho nên chuyện y bị nhiễm virus đã dẫn tới việc hắn bị mất kiểm soát, nghe cũng có vẻ hợp lý đấy.

Đợi một lúc không thấy Sở Minh Trảm nói gì, Giang Phong cũng không để ý, tiếp tục nói:

“Về phần tại sao cậu không cần lo lắng, nói một câu không xuôi tai, đừng nói nếu cậu xảy ra chuyện gì, kể cả khi cậu ngỏm luôn tôi cũng không vì vậy mà phát điên được đâu. Không những không điên mà tinh thần còn rất tỉnh táo có thể đi thắp cho cậu mấy nén hương.”

Hắn tốn rất nhiều sức mới nâng được một tay lên, vỗ vỗ ngực Sở Minh Trảm, “Ồ, đúng rồi. Nếu cậu thích thứ gì có thể nói với tôi, miễn là không quá đắt, đến lúc đó tôi đốt xuống cho cậu.”

Cũng không biết Sở Minh Trảm nghe xong lời này trong lòng có cảm tưởng gì, nhưng đối phương lập tức rút cánh tay đang chữa cho hắn kia đi.

Giang Phong nhất thời đau đến không nói nên lời, kết quả giây tiếp theo liền nhận được thông báo:

Tổng hệ thống: [Nhiệm vụ nhắc nhở: Độ thiện cảm của mục tiêu tăng nhẹ.]

Giang Phong:...

Cái gọi là nhân tính phức tạp, không thể nào mà dùng logic phán đoán được.

Nhưng nếu so ai cứng đầu hơn, Giang Phong mà là số hai không ai dám nhận số một, cuối cùng vẫn là Sở Minh Trảm xuống nước trước, lại bé ngoan tiếp tục chữa trị cho hắn. Có lẽ Sở Minh Trảm cũng thấy bản thân quá dễ mềm lòng nên có hơi lúng túng, thành ra hai người không ai nói lời nào.

Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

10587 ở bên cạnh xem màn biểu diễn của Giang Phong nửa ngày, lúc này mới xen vào được: [Chậc chậc chậc, tính toán thông minh cặn kẽ tốn sức bịa được câu chuyện dài đến vậy, còn đưa Sở Minh Trảm vào cả phạm trù người quan trọng nhất luôn rồi, kết quả thế nào?]

Nó vừa nói vừa treo đống pháo mua trước đó mà chưa có cơ hội dùng tới lên: [Độ thiện cảm mới tăng lên được một chút bọ, không chừng tí nữa cậu hắt hơi cái độ thiện cảm lại tụt xuống giờ.]

Nếu 10587 không phải là trí tuệ nhân tạo, Giang Phong đã hoài nghi thứ này có quan hệ huyết thống gì với hắn không mà sao cái miệng thiếu đòn này giống y hắn thế nhỉ.

Giang Phong không trả lời, mặc kệ 10587 ngớ ngẩn ngồi kia đốt pháo một mình.

“Sở Minh Trảm, tôi chưa bao giờ giải thích chuyện này với người khác, có lẽ là đau đến ngu người rồi mới nói với cậu nhiều như vậy.” Giang Phong nhắm mắt lại, câu nói kế tiếp càng mơ hồ không rõ, như là oán giận, rồi lại như là có chút tủi thân: “Sau này... gắng đừng hỏi tôi về chuyện này nữa.”

Sở Minh Trảm cảm nhận được trong giọng nói của Giang Phong có chút biến hóa không dễ phát hiện, cảm giác quanh tim hơi thắt lại, “Là vì sẽ khiến anh nhớ tới bà sao?”

“Tôi đã buông xuống được chuyện của bà rồi, chỉ là tôi... không chấp nhận được việc phải lột bỏ lớp xác của chính mình trước mặt bất cứ người nào.” Giang Phong thở dài một hơi, “Cũng không trách cậu đã hỏi tôi, là tôi không nên nói cho cậu biết.”

Nói xong hắn nắm lấy cổ áo Sở Minh Trảm, cả người vùi hẳn vào trong ngực đối phương, rầu rĩ nói, “Nói ra lý do tại sao lại vậy tôi cũng tự thấy vớ vẩn, vì chỉ cần nhắc tới những thứ này là tôi sẽ cảm thấy ——”

“— rất khó chịu.”

Hắn đối xử với bạn không giống với những người khác + sự yếu ớt hiện giờ của hắn + ỷ lại bạn, được mấy người có thể chịu được combo này.

Tổng hệ thống: [Nhiệm vụ nhắc nhở: Độ thiện cảm của mục tiêu—— ]

10587 nhìn mảnh pháo vụn đầy đất:...

Tổng hệ thống: [— tăng mạnh ó.]

10587: [Má!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.