Sở Minh Trảm mất một hồi lâu mới coi như dỗ được Giang Phong. Sau khi yên tĩnh lại, trong lòng Sở Minh Trảm không khỏi cảm thấy có chút sai sai. Rõ ràng đời trước y bị Giang Phong cho một phát súng đi đời, vậy mà đời này y lại đang làm gì đây, vừa xông đến căn cứ khác cứu Giang Phong, vừa dùng dị năng giảm đau cho Giang Phong, giờ còn phải dỗ Giang Phong ngủ.
Nhưng cũng không còn cách nào khác nữa, dẫu sao dùng dị năng giảm đau cũng phải tiêu hao năng lượng, mà dù có sự giúp đỡ của y thì giờ Giang Phong vẫn đau thôi nhưng sẽ không đau đến mức khó có thể chịu đựng được nữa, nên thay vì tiêu hao dị năng chữa cho Giang Phong không bằng cứ dỗ Giang Phong ngủ trước đã, “Ngủ rồi sẽ không đau nữa” - có thể coi đây là phương thuốc giảm đau vạn năng trong thời mạt thế này.
Lời nói lúc nãy của Giang Phong trong lòng y cũng tin bảy tám phần. Chuyện có thể bịa được, nhưng y đã dùng dị năng phát hiện ra tình huống bất thường trong não bộ của Giang Phong, việc này không thể nào mà có thể là giả được. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ suy nghĩ “Mặc kệ đời trước là do anh điên hay vì lý do nào đó, nhất định phải có một câu trả lời thỏa đáng cho cái mạng của tôi” của Sở Minh Trảm sẽ không lung lay chút nào. Nhưng đối diện lại là Giang Phong, không khỏi xuất hiện dấu hiệu tam quan bị “ngũ quan” (nhan sắc) đè bẹp.
Ngay cả lúc y muốn bóp chết Giang Phong, y cũng không thể không thừa nhận, nếu thật sự muốn ra tay giết Giang Phong y cũng sẽ né khuôn mặt đối phương ra. Mọi người thường sẽ chọn từ “đẹp trai” để hình dung một người con trai có vẻ ngoài bắt mắt, nhưng Sở Minh Trảm cảm thấy nếu dùng từ này để miêu tả Giang Phong lại theo khuôn sáo tầm thường quá. Nếu phải chọn một từ để miêu tả Giang Phong, có lẽ từ thích hợp nhất là “xinh đẹp“.
Hình dung một người con trai là xinh đẹp nghe có vẻ rất kỳ. Đời trước lúc Sở Minh Trảm rảnh rỗi còn tự hỏi qua vì sao Giang Phong lại rất hợp với hai chữ “xinh đẹp” này. Cuối cùng còn thật sự nghĩ ra được một lý do, đó là “đẹp trai” thường dùng dành cho người, còn “xinh đẹp” có thể dùng để hình dung người, cũng có thể dùng để hình dung cả đồ vật.
Mà Giang Phong như là một thứ đồ đẹp đẽ sẽ được trưng bày ở một chỗ nào đó, hoặc cũng sẽ là được thờ cúng ở nơi nào đó. Cách Giang Phong đối xử với mọi người không có gì không ổn, nhưng khi hắn ngồi yên tĩnh một mình không tiếp xúc cùng ai cả, thoạt nhìn cơ thể kia như dần tan biến mất vậy. Nhưng hầu hết mọi người đều không chú ý đến chi tiết này, họ chỉ nhớ rõ là Giang Phong đẹp mà thôi.
Thêm với cách nhìn của con người với cái đẹp, dù đó là người hay là vật thì đều sẽ nảy sinh lòng ngưỡng vọng, vậy nên Sở Minh Trảm tuy rằng đã từng phát hiện ra Giang Phong không ổn, nhưng y cũng không nghĩ gì nhiều.
“Giang Phong.”
“Hả.”
“Không có gì... anh vẫn chưa ngủ à.”
“Lúc này mà ngủ sẽ gặp phải ác mộng mất nên tôi không muốn ngủ cho lắm.” Giang Phong gỡ cánh tay đang truyền năng lượng của Sở Minh Trảm ra, “Được rồi, tôi đã đỡ nhiều rồi, cậu cũng đi nghỉ một lát đi. Chút nữa trong đội hẳn là còn có việc cần giúp, không cần lo cho tôi nữa đâu.”
Tuy bảo muốn Giang Phong đi ngủ, nhưng Giang Phong vừa nằm xuống đã có hơi khó thở nên đành phải giữ tư thế ngồi. Mà y vẫn luôn ôm Giang Phong vào trong ngực cũng không phải giải pháp lâu dài, cuối cùng tư thế trở thành hai người dựa lưng vào tường, Giang Phong nghiêng người tựa vào Sở Minh Trảm.
Giang Phong ngoài miệng bảo Sở Minh Trảm có bận gì cứ đi làm đi nhưng hắn lại không buông tay ra cũng không ngồi thẳng lại, dù gì cả người đều đang mệt mỏi dựa lên người đằng ấy, nếu đằng ấy nhẫn tâm rời đi như thế, vậy cứ thử đi đi.
Dù sao cũng không phải lần đầu Giang Phong làm chuyện này, Sở Minh Trảm cũng không vạch trần, hai người cứ ngồi như vậy. Giang Phong không muốn ngủ, câu được câu không nói mấy chuyện lặt vặt cùng y. Chẳng qua khung cảnh hòa hợp này không kéo dài được lâu thì nghe được tiếng tiểu Mã đang phi lên tầng hét vọng lên như tiếng gà mái 'Anh Giang anh Giang anh Gianggggg'.
Nhìn có vẻ là trước khi tiểu Mã phi lên cậu ta đang ôm chậu tách đậu phộng, chạy lên vội quá còn không kịp để chậu xuống, vì quá hoảng nên bị vấp phải ngạch cửa, cuối cùng liền nghe chậu đập vào cạnh cửa bịch một tiếng, đậu phộng văng ra ngoài kêu lộp bộp, bay hết lên giường Giang Phong không phí mất một hạt nào, còn chưa hết, cái chậu vừa trượt khỏi tay tiểu Mã cũng bay luôn, nhảy mấy cái kêu leng keng loảng xoảng trên mặt đất, cuối cùng như con quay xoay mấy cái kêu ong ong ong mới dừng lại.
Yên lặng.
À không, cũng coi như không tính là hoàn toàn yên lặng, Sở Minh Trảm ở bên cạnh nghe được tiếng Giang Phong hít khí, vội vàng vỗ ngực thuận khí cho hắn.
“Cái cái cái người tên,“ lúc này Tiểu Mã cũng không rảnh lo ship cp, run run vịn cửa, “Đồ Vũ Đạt đi cùng một vị dị năng hệ thủy đến bảo muốn tìm anh, người cũng tới cửa rồi.”
Việc Đồ Vũ Đạt đến tìm, Giang Phong không cảm thấy có gì bất ngờ lắm. Đối phương tất nhiên không phải tới đập phá trả thù, trừ phi là ngại sống quá lâu rồi. Còn việc sao lại đưa dị năng hệ thủy đi theo, lý do cũng không khó đoán. Dù gì cũng là đến địa bàn của người khác, dù cho bản thân Đồ Vũ Đạt có dị năng hệ thực vật nhưng đi một mình đến nhìn cũng có chút kiêu căng.
Chỉ là Tiểu Mã... Giang Phong chịu đựng đau đầu cảm thán, thật sự là ngại sống lâu rồi.
Đội của Giang Phong còn chưa quyết định có định cư ở đây không, nhưng nhìn dáng điệu đội Đồ Vũ Đạt trồng rau nuôi gà, vậy chắc chắn là muốn phát triển dài lâu ở đây rồi. Khi đã xác định được vị trí ở lại, ngoại trừ việc phải mở rộng lãnh địa càn quét vật tư, còn có một việc quan trọng hơn cần phải làm, đó là dọn lũ zombie.
Một hai con zombie tấn công căn cứ còn không sao, nhưng nếu là một nhóm zombie đông đúc sẽ có chút nguy hiểm. Nên tập trung gom đám zombie xung quanh lại diệt một thể là biện pháp tốt nhất để đảm bảo cho sự an toàn của căn cứ. Tốc độ di chuyển của zombie hạn chế cũng không có phương hướng di chuyển cố định, nên yêu cầu phải có thời gian để dồn đám zombie ở nơi khác tới đây, chỉ cần gom chúng lại xử gọn một lần cơ bản là có thể an tâm một thời gian dài.
Mà căn cứ của Đồ Vũ Đạt, thoạt nhìn ra dáng ra hình, đội ngũ cũng không thiếu người có dị năng, nhưng có một khuyết điểm to bự đó là, không có lấy một người có dị năng cường đại trấn thủ. Dù có gom zombie lại một chỗ thành công cũng chỉ giết được từng con zombie một, không giống Giang Phong có thể nổ chết một đống một lần. Giải quyết từng con một vốn cũng không có vấn đề gì, nhưng một khi có sai xót gì cái giá phải trả sẽ là cả mạng người. Cho nên nhờ Giang Phong ra tay giúp đỡ cũng liền không có gì lạ, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng sẽ có cơ hội lật kèo.
Trước khi Đồ Vũ Đạt tới gã đã nghiêm túc ép hỏi đầu trọc một hồi tất cả mọi chuyện liên quan với Giang Phong. Trong những người tới cứu Giang Phong, Sở Minh Trảm là biểu hiện nhiệt tình nhất, nhưng cũng là người không được Giang Phong để ý tới nhất. Thêm vào tranh chấp giữa hai người trước khi Giang Phong bị bắt đến, Đồ Vũ Đạt cực kỳ chắc chắn rằng, hai người kia nếu không phải là đôi chim cu cãi nhau thì là Sở Minh Trảm muốn ôm đùi Giang Phong.
Dị năng giả có người muốn ôm đùi cũng là chuyện thường, Đồ Vũ Đạt cũng từng gặp qua, chẳng qua là đối phương dán lên người gã gã lại không thích, nhìn bộ dáng kiếm cảm giác tồn tại của đối phương liền phiền, nhưng cũng không thể vì vậy liền đuổi người khỏi căn cứ. Nếu Sở Minh Trảm thật muốn ôm đùi như thế, vậy gã bắt cóc luôn Sở Minh Trảm đi, vừa lúc bán cho Giang Phong một ân tình.
“Sở Minh Trảm? Quả nhiên là cậu!” Dị năng hệ thủy đi cùng qua tên là Phù Chính, lúc Giang Phong cùng Sở Minh Trảm đại náo cậu ta không ở căn cứ, sau khi trở về vừa nghe có người tên Sở Minh Trảm tới, cả người hăng hái hẳn lên.
“Phù Chính!”
Hai người là bạn thời đại học, hiện giờ gặp gỡ không khỏi một hồi tình cảm mãnh liệt chụp vai. Trong mạt thế biết có người quen còn sống tất nhiên là việc đáng mừng.
Giang Phong ngồi trên chiếc giường ngập đậu phộng, bọc trên người một lớp chăn mỏng, khoác chăn tựa như biến nó thành một cái áo choàng vậy. Nếu thêm một cái lò sưởi cầm tay trong tay là có thể vào đoàn phim diễn vai Vương gia luôn.
Sau một hồi ầm ĩ, rốt cuộc bốn người cũng ngồi lại nói chuyện nghiêm túc. Bàn việc cũng hòm hòm rồi, trước khi đi Phù Chính đột nhiên nói một câu:
“Minh Trảm, hiện tại cậu làm gì trong đội vậy?”
“À, tôi chủ yếu là ——”
“Chăm sóc tôi, với cả...” Giang Phong trầm ngâm một lát, “chăm sóc tôi.”
Sở Minh Trảm:...
“Dù Minh Trảm không có dị năng nhưng sức chiến đấu cũng không yếu,“ Phù Chính nhíu mày, “sao các người lại bắt cậu ấy phải đi hầu hạ người khác như vậy.”
Thấy cảnh tượng này, Đồ Vũ Đạt bắt đầu não bổ kịch bản “Đôi trẻ cãi nhau”, vội nói đỡ, “Đây gọi là chăm sóc người bị thương, dùng từ 'hầu hạ' này không phù hợp đâu.”
Mà cách xưng hô 'Minh Trảm' này, rốt cuộc làm Giang Phong không mặn không nhạt mà liếc mắt nhìn qua Phù Chính, “Cậu ấy thích chăm sóc tôi, tôi còn cách nào khác nữa.”
Loại nói chuyện mang theo hương trà này khiến tất cả mọi người ở đây trầm mặc.
Người khác trầm mặc, nhưng Giang Phong thì không, cái miệng liên thanh: “Sở ca, cậu giải thích cùng bọn họ đi, có đúng là như vậy không.”
Sở Minh Trảm:...
Y nào dám nói gì, y nào dám. Là người dị năng chữa trị, dù y thích hay không, công việc hằng ngày của y đúng là chăm sóc người bị thương. Hơn nữa lúc này y nói không thích, rồi lại quay qua chăm người ta chẳng phải là tự vả mặt sao; nhưng nếu y nói thích, nói là thích chăm người bệnh, lại nghe như là y thích Giang Phong vậy.
“Nếu không thì Minh Trảm này, cậu qua đội chúng tôi đi,“ Phù Chính hòa giải, “như vậy cậu cũng không cần phải làm bộ ——”
“Muốn đi tôi cũng không ngăn,“ thái độ Giang Phong ngược lại thực tùy ý, “Chỉ cần là cậu ấy muốn đi cùng các cậu.”
Đừng nói là đời này Sở Minh Trảm sẽ không đi, đời trước y cũng sẽ không đi. Một mình Giang Phong là có thể xử nguyên cả đội Đồ Vũ Đạt, đội ngũ yếu như vậy y qua làm gì. Hơn nữa hiện tại bàn tay vàng lớn nhất của y là có kí ức đời trước, gia nhập đội ngũ mới có khác gì đang max level lại xóa dữ liệu quay lại khu tân thủ chứ, ngu mới qua.
Chỉ là y nên đáp lại lời này như nào đây.
Lúc này Giang Phong còn đang xem kịch vui không chê chuyện lớn tiếp tục liên thanh: “Cũng không cần lo lắng chọc tôi không vui, chỉ là một người không có dị năng mà thôi, cũng chẳng hiếm gì.”
“Anh!” Phù chính khó chịu, “Sao anh có thể nói vậy.”
Nhưng Sở Minh Trảm lại nghe ra trong lời nói của Giang Phong có một tầng ý khác, “Hiện tại người khác vẫn chưa biết việc cậu có dị năng chữa trị, muốn chạy giờ còn kịp, nếu không một khi dán lên cái nhãn dị năng giả, muốn rời khỏi đội sẽ không dễ dàng như vậy đâu“.
“Tôi sẽ không đi. Anh ấy cứu tôi nên mới bị thương, việc tôi chăm sóc anh ấy là chuyện nên làm.”
“Không cần nói với tôi gì mà nên hay không,“ Giang Phong không vừa lòng lắm với câu trả lời của Sở Minh Trảm, “Tôi hỏi cậu một câu, thích hay không thích. Thích thì ở lại, không thích thì cứ đi đi.”
Sở Minh Trảm im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là cúi đầu trước bàn tay vàng, “Thích chăm sóc anh, được rồi chứ.”
“Được, thích là được, đỡ phải để người khác nói tôi ép cậu.” Giang Phong nhìn về phía cửa, Đồ Vũ Đạt lúc này đang bịt miệng Phù Chính lôi ra ngoài, hắn cũng không ngăn, giơ tay bảo, “Có vẻ các anh còn có việc quan trọng, tạm biệt không tiễn.”
Đồ Vũ Đạt rất là hiểu chuyện, vừa kéo người đi đồng thời còn không quên đóng cửa hộ.
Không đợi Sở Minh Trảm nói gì, Giang Phong đã thu lại nụ cười trên mặt: “Hai người chúng ta trong lòng đều rõ lý do vì sao cậu không đi.”
“Nếu cảm thấy người tên Phù Chính kia có thể bảo vệ cậu được, giờ đi còn kịp, không cần bày ra vẻ tôi nợ cậu như vậy. Sở Minh Trảm, đừng quên, cậu làm mất thuốc của tôi, vì thế mà tôi không biết đã phải chịu nhiều đau đớn như nào.”
“Số thuốc kia ——”
“Nhưng cậu lại thức tỉnh dị năng chữa trị rồi, thừa dịp bọn họ còn chưa đi xa, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng,“ Giang Phong lấy lọ thuốc trống rỗng ở đầu giường ném cho Sở Minh Trảm, “Hoặc là rời đi, hoặc là ——”
“về sau chính cậu sẽ là thuốc của tôi.”