Người ta nói bố mẹ thế nào con như thế quả quá sai...
Linh Hoa và Mai Châu là 2 tiểu công chúa sinh đôi, bố chúng tên là Dạ Từ
Minh, mẹ chúng là Nguyễn Giản Đơn, người mà hồi bé được mệnh danh là hai đứa trẻ ngoài hành tinh. Tuy vậy hai đứa nhóc sinh đôi con này có vẻ
bớt quậy hơn họ tưởng. Chúng xử sự như những đứa trẻ bình thường, và
điều này làm ông bà hai bên nội ngoại thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng
không thể phủ nhận hai đứa này như Thuý Kiều Thuý Vân vậy, một chín một
mười, thật sự rất thông minh, mỗi đứa nổi một bề!
Bố Minh rất
chiều con, làm đủ mọi thứ để cho hai tiểu công chúa được vui. Nào là đi
chơi đây đó, mua thật nhiều đồ chơi, gần đây nhất còn tậu hẳn quả ipad
hoành tráng về cho hai con gái. Từ ngày có ipad hai đứa ít đòi đi chơi
hẳn, lúc nào cũng chúi mũi vào xem mạng. Đơn có góp ý với chồng nhưng
Minh bảo kệ chúng nó, anh cho xem có giờ giấc không sợ cận. Tuy chồng
nói thế có phần hợp lí nhưng Đơn vẫn cảm thấy trẻ con tiếp xúc sớm với
internet không tốt mấy.
Một hôm đang nấu cơm, Đơn nghe thấy hai chị em đối thoại:
- Chị à!
- Hửm?
- Chịch đi!
Uwtf? ==
- Châu, con nói cái gì đó hả?
Đơn quát lên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô con gái út làm mắt nó rơm rớm.
Cô chị thấy mẹ bắt nạt em thì ôm em vào lòng. Ôi hai cái đứa này!
- Từ lần sau con không được nói thế nữa.
- Ứ, trên ipad bảo là yêu thì phải chịch ngay và luôn. Châu yêu chị Hoa mà!
Tất cả là do mạng truyền thông chết tiệt, càng ngày càng lưu truyền những
thứ nhảm nhí bậy bạ! Đơn tức giận vứt luôn ipad vào thùng đựng giấy bỏ
đi của ông xã, hại người nào đó đi làm về suýt thì ôm luôn đồ đắt tiền
ra vứt thùng rác, tiện thể còn phải dỗ dành con vợ cả một tối dài. Cuối
cùng Minh quyết định dẹp ipad không có chơi bời gì hết nữa. Khổ nỗi mãi
về sau bố mới mò ra được nguyên nhân khiến mẹ giận như vậy. Bố bảo:
- Con nó nói đúng đấy, Đơn ngày xưa mà như thế có phải Minh sẽ triển nhanh hơn không?
- Im mồm! Cút!!!
Theo lời của bé Hoa kể, tối hôm đấy mẹ mặc dù giận, nhưng cửa vẫn đóng im
lìm không đuổi bố ra ngoài gì cả, bên trong còn nghe thấy tiếng thở gấp
nữa. Người ta gọi đấy là... cái gì mà vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối
giường làm lành hay sao ý, Hoa chẳng nhớ nổi!
***
Năm học
lớp 2, Linh Hoa và Mai Châu bỗng dưng khóc ré, ấm ức không muốn ở chung
với mẹ, nằng nặc đòi sang ngủ với ông bà. Ông bà hai bên nội ngoại không hiểu được nguyên nhân vì sao, rốt cuộc vẫn đồng ý cho các cháu sang ở
một tuần. Úi, ông bà chả sướng quá! Ngày xưa bố mẹ tụi bay không có đáng yêu như tụi bay đâu, chuyển nhà sang đây ở luôn cũng được chứ nói gì
đến 1 tuần.
Thế nhưng ông bà rất tò mò, hai đứa này, mẹ của chúng thương yêu chúng thế, vì cớ gì mà chúng bỗng nhiên ghét mẹ? Nghĩ là
thế, tối đó 4 ông bà liền ngồi họp với nhau, dùng một gói kẹo dụ dỗ hai
đứa nhỏ.
Chẳng thể ngờ, Linh Hoa và Mai Châu ngây thơ có thừa,
nhưng độ ma lanh thì cũng chẳng kém gì bố mẹ chúng ngày xưa. Mai Châu
bĩu môi trước gói kẹo, hờn dỗi:
- Không, cháu muốn cái xe đạp có ô che màu vàng hôm trước ở siêu thị cơ! Kẹo này nhà cháu có đầy!
Linh Hoa là chị, nghe em mè nheo xong mới bắt đầu mở lời:
- Thật ra ông bà không cần phải chiều em cháu như thế. Nhưng mà mua chuộc trẻ con bằng một gói kẹo sao? Ôi....
Bốn ông bà đầu đầy vạch đen, ngầm chửi mẹ kiếp, cái gen đột biến di truyền
chết tiệt! Cuối cùng ông Dạ cũng phải vác ví ra mua cho mỗi đứa một cái
xe đạp, lúc này Mai Châu mới ấm ức kể:
- Hôm trước ý, mẹ bận
không làm bữa tối được, thế là bắt bố cháu phải nấu. Mà ông bà biết rồi
đấy, tay nghề của bố cháu không dễ chịu tí nào. Thịt rang hôm đấy mặn
chát, canh rau luộc bỏ quá nhiều mì chính, ăn vừa lợ lại vừa toàn vị
chua của sấu, rau cũng còn sống, không xanh ngon tí nào. Mẹ cháu về thử
miếng thịt, mặn quá lè ra, mắng bố cháu là lớn ngần này tuổi đầu rồi có
bữa cơm cũng không làm xong, anh muốn tôi hầu anh đến bao giờ? Xong mẹ
định đi lấy nước cam trong tủ lạnh uống, bố thấy thế mới giữ mẹ lại, bảo vợ cứ ngồi yên, anh đi lấy cho. Cháu ăn thịt của bố cũng bị mặn, mới
gọi với theo: “Bố ơi, lấy cho con với!“. Xong ông bà biết bố cháu bảo gì không?
Mấy ông bà giật giật khoé miệng, đáp:
- Không...
- Bố cháu bảo là: “Con có chân có tay thì tự ra mà lấy, không ai hầu!“.
Hức, có phải là mẹ đã cướp hết tình yêu thương của bố dành cho chúng
cháu rồi không hả bà?
Trước tiếng sụt sịt của đứa cháu gái yêu
quý, mấy ông bà chẳng biết làm gì hơn. Tưởng mọi chuyển chỉ dừng lại ở
đó, ai ngờ cô chị Linh Hoa lúc này cũng bất công kể:
- Tháng
trước bố mua về cái máy chụp ảnh quý, còn bảo quản hẳn trong tủ chống
ẩm. Sau đấy một thời gian thì bố mẹ cãi nhau, mẹ tức quá tranh thủ lúc
bố đi làm lôi máy chụp ảnh ra lấy bút dạ vẽ lên ống kính. Bọn cháu thấy
hay, chung tay góp sức lôi ra 4 hộp màu các loại vẽ cùng mẹ, còn vẽ cả
lên mặt tủ kính chống ẩm. Bố về thấy một bãi chiến trường, rõ ràng thấy
chữ kí của mẹ trên mặt kính là biết mẹ làm rồi, thế mà bố vẫn gọi chúng
cháu ra. Bố bảo màu của chúng cháu, chúng cháu nghịch hư tủ của bố, phạt úp mặt vào tường. Cháu không phục, gọi mẹ ra, nói mẹ vẽ nhiều nhất, mẹ
cũng đã “ừ, tôi vẽ” một cái rồi, thế mà bố vẫn không tin. Bố lôi cái
bánh ngọt ra đưa cho mẹ, nịnh nọt vợ anh đảm đang thế này, nào có chuyện vẽ bậy mấy trò con nít. Mẹ lặng im không nói, bỏ vào bếp, bố phạt chúng cháu xong cũng bỏ vào theo...
- Đấy, bà nói xem, có phải mẹ cố tình lôi cháu với chị cháu ra làm bia đỡ cho trò đùa của mẹ không?
- Mẹ đúng là quá đáng mà!
- Huhuhuh..... Cháu ghét mẹ!!
Hai đứa trẻ khóc lóc như mưa, kể tội làm người vợ “đảm đang” nào đó ở nhà
làm cô ấy phải hắt xì mấy cái. Người chồng thấy thế hỏi:
- Cảm hả em?
- Không biết, nhưng anh bỏ cái tay lạnh cóng đấy ra khỏi người tôi ngay,
không có tôi cảm thật đấy! Nàooooo, á, ai cho anh xé áo tôi? Trả đây!
- Tưởng trả mà dễ hả? Cởi nốt cái quần ra nhìn em còn đẹp hơn đấy!
- Khốn nạn! Làm gì đấy? Buông tay, buông tay ra ngay! Đấy là cái áo tôi thích nhấ... ưm... ưn.. ưm ưm.......
Haizzz, nói chung là, phận làm mẹ khổ lắm chứ không như các anh các chị tưởng đâu...
Rất nhiều năm sau, khi mà Linh Hoa và Mai Châu đã khôn lớn hẳn, chúng mới
nhận ra vấn đề thật và hối hận vì đã ghét bỏ tình mẹ vĩ đại bao la. Hai
chị em khóc trong lòng, thầm niệm 1000 lần xin lỗi mẹ vì đã mu muội yêu
thương ông bố biến thái này quá nhiều.
***
CẢNH BÁO: PHẦN
TIẾP THEO GIỚI HẠN ĐỘ TUỔI (16+) Thịt ít lòng nhiều, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, nghiêm cấm hành vi đòi hỏi thêm thịt Lòng nhân từ của tác giả
bao la vô bờ, vì biết còn nhiều em nhỏ cố kiết đọc nên quyết định xoá
toàn bộ phần H 16+ gợi dục ban đầu, thay thế nó bằng một cảnh H trong
sáng hơn rất nhiều :)))))))
Những điều Dạ Từ Minh nghĩ trong đầu khi nhìn 2 cô con gái của mình là:
Ối giời ơi làng nước ơi, nhà có 2 con vịt zời thế này thì lấy ai để tôi
share bí kíp 1001 cách tán gái đây? Còn công thức ủ ấm giường chiếu nữa
chứ, ai, ai để share?
Thôi, may còn có các bạn độc giả, để Minh share cho các cậu nhé hí hí!
B1: Nhắm đối tượng. Minh thì giỏi rồi, nhắm từ khi 4 tuổi lận, mà nhắm phát trúng luôn, không hề thay đổi mục tiêu trong hơn hai chục năm sống trên cõi đời.
B2: Bồi dưỡng tình cảm. Cái khoản này Minh cũng hoàn
thành xuất cmn sắc, lẽo đẽo đi theo con bé tới tận lúc nó lớn, lập kế
hoạch “chỗ dữa vững chãi” cho nó dựa dẫm vào mình, quen hơi mình, rời
mình ra là sống méo có được.
B3: Tạo ấn tượng kỉ niệm đặc sắc.
Phải tồn tại một cách mạnh mẽ trong trí nhớ của nó, phải có nhiều bí mật mà chỉ 2 đứa biết (người ta gọi là bí mật tình yêu ấy