Tôi là một cô
bé với mái tóc màu vàng bồng bềnh như ánh nắng mặt trời. Năm tôi lên 4
tuổi, lần đầu tiên trong cuộc đời bị một thằng nhóc với mái tóc màu hung bắt quỳ xuống làm ngựa cho nó cưỡi.
-Không đâu, cái váy này mẹ tớ mới mua cho tớ, quỳ xuống thì bẩn hết à?
-Ai bảo mày mặc cái váy đấy làm gì?
-Thế váy mua về không để mặc hoá ra để làm giẻ lau à?
-Ờ, tao đang biến nó thành giẻ lau đây!
Oắt con tóc hung đỏ dõng dạc quát lên như thế, còn doạ nếu tôi mà không quỳ nó sẽ sai quỷ bò vào nhà xé hết váy của tôi vào ban đêm. Hồi đấy còn bé nên tưởng nó biết gọi quỷ thật, dù sao nhìn thấy hai cái răng nanh của
nó trông cũng giống ma cà rồng lắm. Nhát gan, sợ mất cái váy đắt tiền,
đành bất lực nằm bò xuống đất, mặc cho nó ngồi lên lưng. Nó nói, tôi
phải gọi nó là “King”, nghe cho oai tai mát ruột.
Tối hôm đấy đi
chơi về nhà, mẹ thấy tôi quần áo lấm lem liền mắng té tát cho một trận.
Tôi vừa ức vừa tiếc cái váy, khóc bù lu bù loa mách tội thằng nhóc kia.
Bố mẹ tôi nổi tiếng chiều con, cả hai ông bà mặt hầm hầm sang gõ cửa nhà thằng nhóc đó hỏi tội. Tưởng tượng ra cảnh nó bị mắng, tôi hả hê lắm,
cười nghĩ xem mai nó còn dám bắt nạt mình không.
Nào ngờ, sáng ngày hôm sau nó không dừng bắt nạt tôi thì chớ, lại còn hếch mặt lên ra oai:
-Lại đây ranh con, mày tưởng mày mách bố mẹ mà tao sợ á? Tủi cho mày, hôm
qua tao chưa bị táng cái nào đâu, còn hôm nay đến lượt mày ăn táng đấy!
Da đầu tôi run lên, nhìn xuống đứa bị làm vật cưỡi cho thằng King, sau lại lấm lét liếc qua cái nụ cười sắc lẻm đầy ma lanh của nó. Tôi muốn bỏ
chạy, nhưng thiết nghĩ cả khu này nó cầm trịch, tôi thoát được lần này,
chỉ sợ lần sau không có ai chơi cùng mất. Trước cái vẫy tay của King,
tôi dần dần tiến lại, trong đầu thầm rủa một ngàn tám trăm lần: King cái nỗi gì, thần Kinh thì có!
Một tháng sau, tôi hay tin mẹ King qua đời, đúng vào ngày sinh nhật nó. Đợt đấy bố nó khóc dữ lắm, luôn miệng
nói: “Martin à, thật ra con còn có một cái tên khác là Thành, đó mới là
cái tên ban đầu của con. Mẹ con muốn vậy nhưng bố phản đối kịch liệt,
không cho con đặt tên tiếng việt, cũng không cho con về thăm quê hương.
Bố hối hận lắm!” Nghe người ta đồn, cả nhà nó từ chủ đến tớ đều nước mắt như mưa, duy chỉ có mình nó không rớt một giọt, người ta gọi nó là đồ
máu lạnh.
Sau đấy nó cũng chẳng bao giờ ra chơi với bọn trẻ con
trong xóm nữa. Bọn trẻ ai cũng hoan hô mừng rỡ, duy có tôi là kìm không
nổi bản tính tò mò bỏ đi tìm King. Tôi vô tình nhìn thấy King qua song
sắt ngoài cổng, thấy nó nằm dài trên bãi cỏ trước sân, tự nói huyên
thuyên một mình với con mèo đang ăn như chết đói:
-Mèo trong khu
này quá béo, nghe nói khu A lần trước bị trộm mèo. Nhỡ chẳng may bọn
trộm đến, mày ăn thế này tao không tin là chạy không kịp khỏi bọn nó!
Cảm phục trước thính giác của bản thân, tôi len lén nhìn King trong bộ dạng chăm chút cho con mèo, lẳng lặng bỏ về. Mãi sau này tôi mới phát hiện
ra ở Hàn Quốc cũng phổ biến chế độ ăn kiểu đấy: Một ngày chỉ uống nước
hoa quả, một ngày ăn như chết đói. Vừa giữ cho cơ thể thon gọn, vừa có
đủ chất dinh dưỡng. Nghĩ lại mới thấy sợ Thành, nó phát hiện ra kiểu ăn
kiêng đấy còn trước cả người dân Hàn Quốc.
Không lâu sau, chuyện
nó lo đã xảy ra. Mèo trong khu này bị bắt không còn một mống, mà toàn
mèo hiếm, mấy nghìn đô một con. Mấy bác kêu gào ầm ĩ, đoạn lại xì xào
bàn tán về con mèo Khao Manee bị chọc mù hai mắt của King. Lúc nghe tin
đó tôi hơi sốc, liên tưởng đến bộ dạng chăm chút cho con mèo của nó,
đinh ninh rằng King đang rất buồn.
Tò mò, thương hại, lại mò sang nhà nó chơi.
Cô giúp việc nhà King nói rằng nó đang chơi ở sân sau, tiếp đến cô ấy dẫn
tôi đi gặp nó. Cô ấy lầm bầm quái lạ, cảm thấy kì diệu khi vẫn còn có
đứa chơi được với một thằng có tính cách quái gở như nó. Bắt gặp King
đang cấu mạnh vào tai con mèo, cô giúp việc chạy ra cản liền bị nó đạp
cho một nhát, bực tức bỏ vào bên trong.
-Sao King lại đạp cô ấy?
-Vì cô ta ngu xuẩn? Với con mèo mù này, không cấu cho nó khắc cốt ghi tâm, làm sao mà nó nhận ra mình là chủ nó?
Mới đầu tôi còn lơ mơ không hiểu nó nói cái gì, mãi về sau mới vỡ lẽ. Theo
như bà tôi bảo, Martin thật ra rất thông minh. Nó cấu con mèo như thế,
mai sau nếu lạc nhau chỉ cần lặp lại hành động đó, tức khắc con mèo sẽ
nhận ra sự quen thuộc của chủ mình. Tôi ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, rồi lại
chạy sang đóng vai ngựa cưỡi cho nó chơi trò anh hùng. Giờ nghĩ lại vẫn
cảm thấy mình mắc chứng tự ngược, đi thích một đứa hành hạ mình như thế.
Một thời gian sau biến cố lại xảy ra. Nhà King bị cháy, con mèo
chạy đi đâu mất tiêu. Hôm sau lúc chơi với tôi nó cứ lầm lũi chẳng nói
gì, tôi tưởng nó buồn liền bảo:
-King buồn à, hay Bell lại làm ngựa cho King cưỡi nhé?
-Không, hôm nay mày làm mèo đi, tao muốn chơi với mèo.
Nó chạy vào lục lọi thùng đồ chơi trong phòng, đoạn mang ra một cái bờm có gắn tai cài vào đầu tôi. Tiếp đến King dùng hai bàn tay nhỏ nhắn véo
vào má tôi khiến nó đỏ ửng.
-Mèo đau không mèo?
-Có đau, cậu thả ra đi!
-Hừ... lần đầu tiên tao thấy một con mèo biết nói đấy!
Nó chán nản gầm gừ, dỗi hờn bỏ ra một góc chơi siêu nhân. Tôi đã đau thì
chớ, mất công sang đây còn bị nó hắt hủi, thế là lúc sau mắt đã rơm rớm, thút thít khóc. Nó thấy tôi khóc mới quay lại, cái mặt hốt hoảng thấy
rõ. Ối giời, sao tôi không dùng chiêu này từ lúc mới chơi, để nó khỏi
bắt tôi làm ngựa cưỡi nhỉ? Nó quát:
-Đây là lí do tao ghét chơi với bọn trẻ con đấy, động một tí là nước đái chảy!
King lại gần, lau nước mắt cho tôi. Nó dỗ dành tôi như con nít, còn xoa má hỏi:
-Còn đau lắm không? Thôi lần sau tao không bắt mày làm mèo nữa nhé?
Chỉ nghe đến đó thôi mà tôi thấy vui lạ, tự hào ghê gớm. Nhìn đi, cả cái lũ trẻ con trong khu này, mình tôi được nó nịnh thế này thôi đấy!
Vui vẻ được vài ngày, tôi bị mẹ nhốt trong nhà học Tiếng Việt. Mẹ bảo gia
đình có công chuyện, muốn tôi chăm chỉ học ngôn ngữ mới càng sớm càng
tốt. Tôi bị giam lỏng ở nhà cùng với gia sư ngày qua ngày, đúng đủ 6
tháng như thế, tôi thành công làm cho tiếng việt trở thành ngôn ngữ thứ
2.
Cứ tưởng học xong sẽ được đi chơi, ai ngờ mẹ cho luôn cái tin
nay mai thôi cả nhà sẽ dọn sang Việt Nam sinh sống. Thời gian gấp rút,
bố mẹ cuống nên hành động rối tinh rối mù lên. Tối hôm trước ngày bay,
tôi cầm cái chìa khoá ban sáng thó được của mẹ lén trèo ra khỏi cổng.
Lúc tôi đập cửa nhà King, mắt bố nó kiểu trợn tròn, mấy cô giúp việc
cũng ngạc nhiên. Lúc ấy phải 11 giờ đêm rồi chứ đâu có ít? Chỉ có mỗi nó là bình thản như không có gì xảy ra, hỏi:
-Có chuyện gì?
-Mai Bell đi ra nước ngoài, Bell muốn đến tạm biệt King.
-Gớm, lặn tăm 6 tháng còn bày đặt đến tạm mới chả biệt. Thế đi làm cái gì, sao không ở đây chơi với tao luôn cho khoẻ?
Lúc đấy tôi muốn nói là đi vì bố mẹ lắm ý, chẳng hiểu sao lại thốt ra cái câu rõ dở hơi ăn cám lợn:
-Vì người Bell thích ở nước ngoài, Bell muốn đi tìm người đó.
Trong lòng thầm mong ngóng nó sẽ quát, sẽ mắng, sẽ sang nhà tôi làm ầm giữ
tôi lại, dù được hay không được thì tôi cũng đã vui lắm rồi. Ai ngờ nó
phang luôn cho câu:
-Ờ, đi tìm zai vui vẻ. Bai!
Khỏi phải nói, tôi vừa buồn vừa ức chế, hụt hẫng kinh khủng khiếp, ôm một mặt đầy nước mắt chạy về nhà.
Bố mẹ từng hỏi tôi rằng, Bell muốn đặt tên Việt Nam là gì nào, tôi không
ngần ngại trả lời “Thành ạ!” khi nhớ đến cái tên tiếng việt của King. Mẹ với bố mắt trợn tròn nhìn tôi, sau vì xấu hổ quá, thế là kêu con nói
nhầm, ý con là Thanh.
Lúc lên lớp 6, chả hiểu sao lại có đứa loan tin tôi về Việt Nam là do thích thầm một chàng bên này, tên cũng đặt vì người đó. Mẹ kiếp thằng nào mà ghê thế, biết cặn kẽ tiền sử ra đời của
tên tôi luôn! Nhưng mà tội cho nó, tôi về Việt Nam do bố mẹ ép, thích
thầm anh nào bên này chỉ là lí do bịa ra lừa Martin mà thôi.
Khoảng thời gian cấp II có lẽ là quãng thời gian vui vẻ nhất đối với tôi. 3
năm trong cuộc đời, lần đầu tiên tôi không khóc lấy một giọt nước mắt,
ngoại trừ có lần thấy Martin lấp ló ở phòng hiệu trưởng xin nhập học.
Nhớ lại khi ấy mới thấy mình xúc động cỡ nào, cảm thấy trái đất này thật là nhỏ bé, cảm tạ ông trời nghìn lần vì cho tôi được gặp lại King.
Lần đầu mắt chạm mắt ở đất khách xứ người, nó chẳng nhận ra tôi, thiết nghĩ cũng phải, khi xưa chơi với nhau từ hồi còn bé tí tị. Nó cười toả nắng
giới thiệu tên mình, sau đó đòi ngồi cạnh cô bé Việt Nam mà tôi đã nhắm
từ trước. Tôi biết ngay mà, Nguyễn Giản Đơn giống mẹ Thành đến 7 phần,
đó là lí do từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã ngỡ ngàng tới mức tự nhiên
nhảy ra bắt chuyện với Đơn.
Ở với Đơn, Thành bộc lộ một khuôn mặt trái hoàn toàn, đôi lúc khác hồi bé đến mức khiến tôi cảm thấy ghen tị. Nó luôn tỏ ra đáng yêu trước mặt Đơn, King ngày xưa từng dẫm tôi dưới
chân giờ lại chịu để cho tôi mắng tôi đánh. Tốt lắm con trai, bà mày giờ éo có hiền như ban đầu nữa rồi, để bà tận dụng cơ hội đập mày chửi mày, hoàn trả lại mối thù làm ngựa cưỡi năm xưa!
Có lẽ đó là lí do
khiến mỗi lần gặp Thành là tôi lại chí choé. Phải nói thật, tôi thích
khuôn mặt này của nó hơn, thích được cãi nhau với nó. Ngày xưa ấy à,
chơi với nhau toàn là nó ra lệnh cho tôi thôi, chẳng bao giờ được trò
chuyện tử tế, nói chi là cãi lộn một cách chợ búa thế này. Tôi vừa vui,
lại vừa buồn. Vui vì nó thay đổi, buồn vì người làm nó thay đổi chẳng
phải là tôi. Lâu dần tôi nhớ ra, trước ngày mẹ mất nó cũng đã từng có bộ mặt đáng yêu thế này.
Tôi từng không biết bao nhiêu lần nhìn vào khuôn mặt Đơn, sau đó lặng lẽ thở dài, âm thầm nhận ra lí do tại sao
mỗi khi thấy Đơn là Thành lại cười vô cùng trìu mến. Có lẽ... nó liên
tưởng đến mẹ trong đôi mắt ấy.
Minh có dự định đi du học mà không nói với tôi và Đơn. Ban đầu tôi đã hơi nghi nghi rồi, vì Minh với Thành cứ thậm thụt với nhau trong nhà vệ sinh nam suốt mà chẳng chịu ra. Đôi
khi tôi còn điên tới nỗi tưởng tượng chúng nó chơi trò lột quần áo nhau
trong đó kìa!
Sau đấy Thành nói sự thật với tôi, lúc nó nói nó
không nỡ để Đơn một mình, tôi đã ghen đến điên cuồng. Tôi tự hỏi 100 lần trong đầu, tại sao mày lại bỏ tao mà đi, mày định chia cắt chúng ta lần thứ 2 ư?
Tôi nghĩ, thà xa Đơn còn hơn là chấp nhận xa người tôi
thích một lần nữa. Thế là trong phút bồng bột, trong cơn ghen, tôi đi 2
năm và để lại Việt Nam một cô gái nhỏ bé. Quãng thời gian ở Anh, hằng
ngày tôi đều phải lôi tờ giấy có tên “Thanh” nó ghi cho tôi ra, lôi “bộ 3 móng tay” là kỉ niệm cuối để ngắm mới có thể đi học được. Mãi sau tôi
mới phát hiện được bí mật trong một lần nghe lén Thành nói chuyện với
bố, hoá ra chính nó là người ép Minh đi du học cùng. Lúc ấy tôi đã hối
hận vô cùng vì bỏ Đơn mà đi, bỏ mất cô bạn thân bé bỏng của tôi. Tất cả
việc này, đều do một tay Thành dàn dựng, còn tôi lại là người tiếp bước
cho kế hoạch của nó.
Tôi hận bản thân mình, đến tận lúc ở tuổi
trung niên mới vỡ lẽ ra. Con Đơn, nó có thể trường thành như bây giờ, có thể bươn trải được trong cuộc sống như bây giờ, có cam đảm xin bố mẹ
cho bỏ cái bằng Sư Phạm để theo đuổi ước mơ, đều do một tay chồng tôi mà nên.
Tạm gác lại chuyện đó, tôi giận Thành nguyên một tháng trời ở Anh, không mở miệng ra nói với nó một câu. Càng giận Thành bao nhiêu
tôi lại càng căm ghét bản thân mình bấy nhiêu. Cheylabell Melorline à,
mày cứ nói yêu thương Đơn cho lắm vào, giờ nhìn xem mày đã làm gì với
Đơn đây?
Cái ngày hay tin Đơn bị hội đồng đến trọng thương ở bệnh viện, tôi muốn về, nhưng lại hổ thẹn khi phải chạm mặt với nó. Tôi làm
bộ không quan tâm rồi tự nhốt mình trong phòng khóc cả ngày trời. Nghĩ
lại mới thấy sáng suốt biết bao khi tôi đã không về thăm Đơn, bởi nếu
làm vậy thì chắc chắn tôi sẽ ở lì bên Việt Nam không bao giờ đi Anh nữa.
3 năm tiếp theo ở Anh lại là một địa ngục khác. Rõ ràng đây mới
là nơi tôi sinh ra, sao bản thân lại cảm thấy Việt Nam mới chính là nhà
vậy nhỉ?
Prom cuối năm cấp III, phải gọi là thác loạn. Bọn học
sinh bên này thoáng phải biết, tiệc vừa mới bắt đầu được một tiếng chúng nó đã ngà say rồi, cứ đi một chốc là lại gặp một đôi đang ôm hôn nồng
thắm. Tôi nghe tiếng động rục rịch và riếng rên ở trong toilet, ảo não
bịt tai làm vẻ mắt điếc tai ngơ.
12 giờ đêm, con nào về chuồng
con nấy. Anh Minh nhà này thì cứ phải gọi là hót cmn boi, bị bao nhiêu
em gạ chịch từ lúc 9h đến tận giờ, từ chối mỏi mồm, phũ đến mỏi tay. Anh ta quyết giữ cho cái môi mình trinh trắng, hất cả một bé gái nóng bỏng
ra sàn khi người ta sắp sửa hôn mình cơ mà. Giỏi, giỏi lắm con trai!
Thành thì khỏi bàn, nó say đến bất tỉnh nhân sự, làm tôi phải tung cú đá chân dài tuyệt đẹp của mình ra để gạt mấy em đang gợi tình Thành ộp pa của
chúng nó sang một bên. Vác Thành về phòng của nó, thế quái nào lại phát
hiện thằng dẩm dớ này làm rơi chìa khoá nhà trong tay một con nhóc, mà
con nhóc đó còn nhắn tin cho tôi rất khiêu khích: “Hey chị, chị bảo anh
Thành đến gặp em thì em mới trả chìa nha!” Gớm có cái lỗ đít bà mày ý!
Thế là ba máu sáu cơn dưới sự trợ giúp của Minh vác Thành về phòng mình.
Đừng ai hỏi tôi tại sao không quẳng thằng khốn nạn sang phòng
Minh. Ông tướng Minh sợ ông kễnh này say nôn ra phòng ông ý, thế là hất
luôn sang cho phận gái tôi đây. Đêm đấy tất nhiên là chả có cái xxoo gì
xảy ra giữa tôi và Thành cả. Tôi ôm chăn ra sofa ngủ, để Thành nằm co ro chết rét trên giường lớn. Mẹ kiếp nghĩ lại vẫn tiếc, lúc đấy cứ đè lên
lột quần lột áo nó ra mà thực hành có phải ngon lành không? Còn lí do
tôi với Thành yêu nhau á, cực kì đơn giản! Sáng hôm sau ngủ dậy chạy vào tôi thấy nó đang cầm quyển nhật kí của tôi với hai con mắt trợn tròn.
Nó hỏi:
-Mày thích tao à?
-Ừ!
-Thế sau lúc tao thả thính mày ở trường cấp III của con Đơn mày lại từ chối?
-Lúc nào?
-Thì cái “nghiệm với phương trình” ý!
-Tao biết là mày thả thính, tao éo đớp!
-....
-....
-Thế bây giờ nói thật nhé? Thanh ơi mày làm người yêu tao đi!
Sau đó thì sao? Mong còn chẳng được, tất nhiên là đồng ý rồi. Đến tận bây
giờ tôi vẫn còn không hiểu lí do nó làm thế. Rõ rành rành nó chẳng thích tôi, sao lại đòi làm người yêu tôi? Tôi thắc mắc cả năm trời, hỏi thì
Thành mới bảo:
-Cả cuộc đời này tao chỉ yêu nổi 3 người phụ nữ:
Mẹ, Đơn, mày. Mẹ là của bố, Đơn là của Minh, thôi thì tao ôm mày về làm
của riêng vậy!
Nói thật, tôi thật sự bị đao, bị hỏng não, bị phê
cần ma che mù mắt mới thích thằng này được nhiều đến thế. Tỏ tình chẳng
được một câu hẳn hoi, giải thích tình cảm thì sủa rõ khét, khắm éo tả.
Nhưng vẫn phải công nhận, ông xã tôi sau này vẫn là một người chồng tốt, một người bố đảm. Dù nó có yêu tôi hay không, chỉ cần được ở cùng nó
đến hết cuộc đời thì chẳng còn vấn đề gì quan trọng hết.
***
Lời Thanh kể chắp vá với hành động của Thành. Nếu ai đó chỉ đọc ngoại
truyện về Thành, có thể sẽ nghĩ Thành rất ác liệt, rất khó hiểu và hai
mặt, đó là lí do tôi phải giải thích thêm ở dưới rằng Thành khó hiểu.
Nếu đọc cả hai, miếng ghép này tiếp nối miếng ghép kia, các cậu có thể
hiểu được toàn bộ tâm lí của couple Thanh-Thành này rồi đấy! Thành chẳng phải ác gì cả, chẳng qua chẳng có ai chịu thấu hiểu nội tâm của cậu ta
ngoại trừ Thanh mà thôi