Đúng 7 gìơ 30 phút tối, hai đứa có mặt nghiêm chỉnh tại trường trong trang phục vô cùng thoải mái và tiện lợi cho việc lao động công ích :v. Nó mặc một chiếc áo thun rộng màu neon có hình thiên thần, quần baggy ngắn màu tím đậm và một chiếc áo khoác da đen, lấp ló sợi dây chuyền hình đôi cánh, với lí do là để xua đuổi ma :))). Hắn cũng mang áo thun nhưng là hình siêu nhân :))) quần đùi rộng. Cả hai đứa đều mang giày thể thao năng động. Dụng cụ lao động thì không cần đem, vì trong nhà kho của trường không thiếu, cuốc xẻng, xà ben, chổi, xúc rác,..vân vân và mây mây.... đều có đủ. Học sinh bị phạt không bao gìơ có cơ hội trốn việc vì lí do thiếu dụng cụ. Mà kể cả có thiếu đi chăng nữa, thì đó là “VIỆC CỦA TRƯỜNG“. Nhiệm vụ của học sinh là thi hành án phạt, không hỏi nhiều. Nhớ, KHÔNG HỎI NHIỀU!!!
May mắn là gặp bác bảo vệ thương tình, vào kho tìm giúp hai cái chổi, hai cái xúc rác, hai cây lau nhà và hai cái xô còn nguyên vẹn trong cái đống dụng cụ hỗn độn. May mắn hơn nữa, tụi nó còn gặp được cô Hoàng lao công. Cô Hoàng rất quý nó nên đã ở lại phụ giúp hai đứa. Đối với cô, nó là một đứa học sinh ngoan ngoãn, học giỏi, khiêm tốn, biết đối nhân xử thế. Nhất là nó luôn có thái độ kính trọng, lễ phép với mọi người, kể cả những cô lao công như cô, không bao giờ dựa vào gia thế mà hống hách, kiêu ngạo như các cậu ấm, cô chiêu khác, mặc dù gia thế thuộc hàng khủng trong trường. Cô Hoàng luôn yêu quý, và có cả biết ơn nó nữa. Nó đã đứng ra bảo vệ và minh oan cho cô, dù biết sẽ gây thù chuốc oán với một nhóm tiểu thư công tử trong trường. Cô biết, nếu ngày đó cô bị đuổi việc, với thế lực của nhóm học sinh đó, cô chắc chắn sẽ rất khó xin việc làm. Nếu cô thất nghiệp, thì làm sao chăm lo cho hai đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn? Cô luôn mong có thể có cơ hội để đền đáp hành động đó của nó.
Nhờ có cô Hoàng mà chỉ sau hơn 1 tiếng, 3 dãy nhà đã sạch bóng. Nhưng cũng đã trễ lắm rồi, cô Hoàng cũng phải về nhà, thế nên chỉ còn có hai đứa. Trước khi về, cô còn ghé vài tai hắn nói nhỏ:
“Băng Nhi là một cô gái tốt. Cháu thật may mắn. Đừng để vụt mất cô bé nhé” - và không quên nháy mắt đầy ẩn ý.
Là một người từng trải, làm sao cô lại không tinh ý nhận ra sự khác biệt trong cách cư xử của nó với chàng trai này? Thời gian cô biết nó không quá nhiều, nhưng cô biết nó dù thân thiện nhưng vẫn luôn gĩư khoảng cách nhất định với mọi người. Ngoài Anh Trâm ra, cô chưa thấy nó quá thân thiết với ai, nhất là con trai. Nhưng đối với cậu bé này thì khác. Cô thấy rõ sự quan tâm và tình cảm của nó đối với hắn. Và cô tin chắc rằng hắn cũng có tình cảm với nó, qua ánh mắt trìu mến, những hành động nhỏ, sự lo lắng chăm sóc,... Bằng mọi cách, nhất định cô phải tác hợp cho bọn trẻ. VÌ MỘT THẾ GIỚI KHÔNG CÒN NGƯỜI Ế!!! (T/g: còn con nè cô ơi!! Tìm cho con một đại soái ca ngôn tình điiii. Con đâu có đòi hỏi nhiều đâu :))) )
Hắn giật mình, đơ trong vòng....1...2...3...đến giây thứ 4....
“Áaaaa....” - hắn hét lên.
Cô Hoàng đã cao chạy xa bay từ lúc nào, để lại hắn đứng như trời trồng chịu đựng cái ánh nhìn “kinh dị” của nó. Thời gian ngừng trôi......
-”Ê, hai đứa,...ở đây nhé. Bác đi mua thêm ít đồ, sẽ về nhanh thôi. Dọn xong sớm đi rồi về, trời sắp mưa rồi đó.” - tiếng bác bảo vệ phá tan không gian tình cảm ngập mùi khói lửa.
.................
Bây giờ thì hai đứa đang thất thiểu lê lết hai cái thân tàn trên hành lang. Quái, đã 1 tiếng rưỡi, “sẽ về nhanh thôi” của bác bải vệ kính mến đó. Quằn quại nãy gìơ mà vẫn còn cái dãy nhà ma ám với cái phòng vệ sinh 5★ chói lóa.
Đi không nổi, nó kéo hắn ngồi bịch xuống đất, vai kề vai, tay kề tay, chổi kề chổi. Bỗng hắn lên tiếng, tiếng nói thì thào ma mị...
-”Ê, ta nghĩ nhà vệ sinh trường mình có ma thật.!?!.”
Nó giật thót, thò tay nhéo hắn một cái rõ đau.
-”Điên, đừng có làm ta sợ!”
Hắn lại thì thào:
-”Chỉ có nhà vệ sinh nữ thôi, nam không có.”
-”Biết tại sao không? “
*lắc lắc*
-”Tại vì nhà vệ sinh nữ có máu....máu...”
1 giây....
2 giây....
......
5 giây....
“Chát...” - gương mặt xinh đẹp của hắn in rõ năm ngón tay.
Nó sau khi tát hắn một cái thiệt mạnh thì ngúng nguẩy giậm chân bỏ đi thẳng với tốc độ ánh sáng.
Hắn xoa mặt rồi vội vã xách mông chạy theo. Len lén bước lại gần, hắn nghe rõ mồn một tiếng chửi oanh liệt, mà mục tiêu không ai khác là chính hắn.
-”Thứ biến thái... biến thái.... Gừ...thứ cờ hó... *beep* *beep* *beep*.”
Nó đang chửi đột nhiên im bặt, vểnh tai như đang nghe ngóng.
“Hu...hú.....hú....”
“C...ứ...u....t..ô..i...với....”
*******
Tiểu Miêu _ WS
P/s: thú thật là ta thấy cái đoạn nhà vệ sinh nữ có ma nó hơi bị....biến thái.... ta định xóa đi rồi. Mà đây là tình huống thật ta mới gặp, nên thôi :) Để cho vui :)
À, đây sẽ là chap cuối cùng....
......
..........
..............
.......................
Trước khi ta nghỉ một thời gian để ôn thi..... :)....thông cảm thông cảm....:)