Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!

Chương 62: Chương 62




Đức Nhân dựa sát vào tường không phục mà liếc xéo tôi. Anh bạn nhỏ, đừng nhìn tôi thù hằn như thế, dù tôi chưa từng học qua một khóa huấn luận tạo mẫu nào nhưng với kinh nghiệm hơn 10 năm cắt lông mèo tôi đảm bảo tóc cậu sẽ không bị vuốt thành lông chó.

- Tránh ra _Đức Nhân gằn giọng cảnh cáo.

Tôi nào có để cậu ta uy hiếp vẫn cười đê tiện sán lại dụ dỗ.

- Tớ giúp cậu tạo kiểu tóc phù hợp với vở kịch đảm bảo đẹp, hơn nữa cậu sao phải giấu nhan sắc xinh đẹp chim sa cá lặn của mình chứ...được rồi là tuấn tú phi phàm.

Tôi sửa lại lời, chẳng chàng trai nào thích bị nói là xinh đẹp cả trừ khi anh ta cong. Đức Nhân hừ lạnh một tiếng khoanh chân ngồi xuống bãi cỏ, tôi biết cậu ta đồng ý nịnh nọt chạy lại.

Tóc Đức Nhân rất mềm lại xoăn nhẹ, rủ xuống như lá liễu trong hồ thu, mùi hương bạc hà lành lạnh thanh mát vờn quanh cánh mũi. Tôi loay hoay chải chải vuốt vuốt một hồi cảm thấy khá hài lòng.

Đức Nhân nhắm nghiền mắt hơi dựa vào người tôi, phần tóc bị hất lên để lộ vầng trán trắng trẻo trơn mịn, hàng lông mi cong dài cương nghị, tôi nhìn không rời mắt.

***

12V là cả một lũ háo sắc vây quanh Đức Nhân như nhìn thấy động vật tuyệt chủng, thường ngày mọi người vẫn e dè cậu ta thì hôm nay cho dù Đức Nhân có nhíu màu cau có cũng được xem là bá đạo có khí chất, thậm chí còn có người khen dễ thương. Tôi cũng cảm thấy vậy rõ ràng Đức Nhân rất giống một đại mỹ nữ.

Công việc chuẩn bị cho vở kịch càng tất bật mọi người càng đoàn kết mà Đức Nhân dù không tình nguyện cũng đã hòa đồng hơn với lớp, bạn học không sợ cậu ta như trước nữa khiến người làm mẹ như tôi vô cùng hãnh diện.

- Thế nào, Đức Nhân đẹp thật đúng không? hai người thua rồi nhé

Tôi hích vai Tuyết Hoa và Thanh Phong trêu chọc. Thanh Phong giơ tay cam đoan

- Trồng cây chuối chạy vòng quanh trường là chuyện nhỏ, làm bạn trai Tuyết Hoa mới là chuyện lớn tớ thà cả đời này không có bạn gái còn hơn

- Vậy tức là muốn có bạn trai chứ gì, tưởng thế nào chứ chuyện nhỏ ngày mai tớ dẫn cậu đi xem mắt mấy soái ca đảm bảo tốt ơn cậu vạn vạn lần

- Nằm mơ cả đời này của cậu sợ rằng chỉ gặp được duy nhất thằng con trai tử tế là tớ

- Vậy thì đời này tớ quả thật bất hạnh rồi vớ phải cậu ăn cơm cũng nghẹn chết đi vệ sinh rặn cũng không ra

- Tuyết Hoa. Xem có đứa con gái nào thô bỉ như cậu không? Rồi xem ai dám rước

- Dù ế già cả đời cũng không phiền đến cậu

Bọn họ ở một bên cãi qua cãi lại tôi chỉ lặng yên đứng xem kịch, hai người thân nhau thật đấy.

***

Tối hôm nay tôi ngủ lại nhà Tuyết Hoa, vẫn cơn ác mộng leo cầu thang lên tầng 20 ấy Tuyết Hoa rất ra dáng giảng đạo đức cho tôi rằng đi bộ tốt cho sức khỏe thế nào. Cho xin đi tôi sắp hộc máu tại đây rồi.

Chẳng biết leo được bao nhiêu cầu thang, tôi dựa tường thở dốc nhìn ra cửa sổ chỉ thấy một bức màn tối đen và gió lộng quét qua, cầu thang yên tĩnh không một tiếng động.

Tôi nhất quyết ngồi ăn vạ, hoặc nó để tôi đi thang máy hoặc cõng tôi lên. Tuyết Hoa lau mồ hôi trên trán ngồi sát bên tôi tươi cười

- Khả Vy tao kể chuyện cho mày nghe nhé, cho đỡ mệt

- Kể đi

- Một cô gái đi chơi về khuya, nhà cô ta ở chung cư tầng 20 thang máy hôm ấy lại bị hỏng, cô nhìn lên cầu thang bộ đen kịt lạnh tóc gáy, vậy là cô gái gọi điện cho mẹ xuống đón, chỉ một lúc sau mẹ cô đã xuống tới nơi cả hai người cùng đi bộ lên tầng 20. Mày nói xem tiếp theo thế nào?

- Còn thế nào nữa? Cô ta về phòng ngủ chứ không ở ngoài chơi đập muỗi chắc.

- Sai. Khi lên tới nhà cô nhận được cuộc điện thoại của bà mẹ Con gái mẹ xuống rồi, con đang ở đâu.

- Á!!!! Hạ Tuyết Hoa mày là đồ khốn nạn.

Tôi kinh hãi đạp Tuyết Hoa sang một bên hít một hơi thật sâu phi thẳng lên tầng 20 khóa chặt cửa run rẩy. Tuyết Hoa mày được lắm biết tao sợ ma còn ở đây kể chuyện kinh dị.

Chỉ một lúc sau thấy Tuyết Hoa u oán đẩy cửa bước vào, Anh Nhật chẳng biết từ đâu chui lên dìu Tuyết Hoa ngồi xuống ghế. Tôi để ý mới thấy tay phải của nó hơi sưng, liệu có phải do ban nãy tôi xô không? Chắc vậy rồi.

Tuyết Hoa vớ lấy gối dựa bên cạnh nhắm tôi mà đáp

- Tao chỉ dọa mày chút thôi mà mày đạp tao xuống cầu thang, may mà Anh Nhật có ở đấy không thì bây giờ tao ngồi trên bàn thờ ngắm phao câu gà ngửi mùi nhang rồi.

- Tao biết lỗi rồi, mày xin lỗi tao đi.

- Cái zề?

- Thì cũng do mày dọa tao còn gì, tao muốn đâu

Tuyết Hoa lại lấy gối đáp tôi. Tôi ăn năn cười hòa, sau đó đi luộc trứng gà giúp nó xoa lên vết bầm, trứng gà luộc xong để lên bàn tôi bận đi tìm thuốc bôi khi quay lại chỉ còn vỏ trứng. Tuyết Hoa xoa bụng ợ một hơi.

- Bà nó 3 quả trứng tao luộc cho mày lăn tay mày lại ăn hết.

- Lăn ngoài da chỉ là chữa ngoại thương thôi, ăn vào bụng mới chữa được nội thương trong ngoài đều tốt. Nào ái phi lại đây bôi thuốc cho trẫm.

- Bôi cái con khỉ

Tôi đáp thuốc về phía Tuyết Hoa, giơ cao chân đạp nó ra vô cùng khinh bỉ. Anh Nhật chỉ đứng một bên cười lớn.

- Sao Anh Nhật ở đây vậy?

- Đến ngủ với hai đứa

- Bị Tuấn Bảo quấn như cháy dính đít nồi thì nói đại đi còn bày đặt

- Con bé này chẳng nữ tính chút nào cả

Anh Nhật cốc đầu tôi, tôi lè lưỡi cười tại vừa cãi nhau với Tuyết Hoa nên vẫn còn hăng hái.

Tôi ôm quần áo vào phòng tắm mở nước ngập bồn, vừa ngâm người vào nước cửa phòng lập tức bật mở, Tuyết Hoa từ ngoài lao vào cười đê tiện

- Ái phi hôm nay trẫm và nàng thị tẩm

- Nghe có vẻ vui đấy, anh cũng muốn

- Biến thái, cút

- Mồ đừng ngại mà, ái phi của trẫm hôm nay muốn nằm trên hay nằm dưới?

- Ngậm mồm vào bớt ăn nói bậy bạ đi

- Anh có thể nằm giữa được không?

- Tô Anh Nhật đừng có hùa theo nó

Tôi vơ tất cả những gì gần tầm tay đáp về phía hai người họ Tuyết hoa né trái né phải cười vui vẻ, tôi nghiến răng rủa thầm, tiếp tục với lấy thứ gì đó dài dài đằng sau đáp về phía cửa, Tuyết Hoa lãnh trọn cái thứ đó... Đó là cây chổi cọ bồn cầu a~

- Diệp Khả Vy mày chết chắc.

- Bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi!!!

***

Thay xong quần áo tôi hong khô tóc rồi mới bước ra đi về phòng khách. Anh Nhật tuấn lãng vẻ mặt mê mang lướt tay trên phím đàn, cổ áo mở hờ, một đường cong hoàn hảo từ sống mũi trượt xuống chiếc cổ thon mảnh. Tuyết hoa một thân áo ngủ mỏng tanh nhìn thấy cả nội y đỏ rực bên trong ngồi dự lưng bên Anh Nhật. Bọn họ một đàn một hát gió thổi tung tấm rèm cửa, bầu trời không trăng đen như mực phối cảnh trong phòng mê hoặc phóng khoáng.

Tuyết Hoa rất nhanh phát hiện tôi đứng ngây người một góc, nó nhón đôi chân trần, miệng vẫn ngâm nga hát một điệu nhạc u ám dai dẳng vươn tay bắt lấy tôi xoay vòng nhảy múa trên nền đá hoa cương lạnh lẽo.

***

Tôi ngồi dưới gốc phượng già ngáp ngắn ngáp dài dựa vào người Thiên Huy thiêm thiếp ngủ, hắn chỉnh lại tư thế nằm giúp tôi thoải mái tránh đi cái nắng dưới sân trường.

- Sao bây giờ còn chưa tỉnh ngủ?

- Hôm qua ngủ lại nhà Tuyết Hoa, còn có cả Anh Nhật thức đến nửa đêm bày trò chơi. Mà Tuyết Hoa đâu rồi?

- Đi mua nước với Thanh Phong rồi

Tôi khe khẽ gật đầu lại thoải mái vươn tay ôm lấy eo hắn dụi dụi mặt vào vạt áo lau mặt, Thiên Huy lười chẳng muốn đẩy ra. Tôi mơ màng nhìn hắn lòng thầm nghĩ có nên đẩy hắn ngã xuống đất rồi nằm lên không? Như vậy là có một chiếc giường êm ái để ngủ rồi.

- Anh Huy, chị Vy cũng ở đây hả?

Giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng cất lên làm tôi giật bắn vội buông tay khỏi Thiên huy, Nhu Ngọc vẫy tay chào.

- Huy, chiều nay chúng ta đi xem phim nhé

- Chiều nay anh bận rồi trường mình đang có hoạt động em biết mà

Tôi che miệng ngáp dài liếc nhìn Nhu Ngọc khẽ cúi đầu đượm buồn miệng hơi cong xuống, Thiên Huy lập tức an ủi

- Không thì cuối tuần này anh đi cùng em, em muốn đi đâu cũng được

- Thật sao?

- Có bao giờ nói dối em chưa?

- Em biết anh thương em nhất, chị Vy nói đúng không?

Nhu Ngọc lao vào ôm vai Thiên huy hôn lên má hắn trắng trợn, tôi tiếp tục ngáp dài chẳng buồn nhìn.

Tuyết Hoa và thanh Phong mỗi người hai chai nước vừa đi vừa cãi nhau vang cả sân, hai người này vẫn thân thiết như vậy. Tôi lấy một chai nước khoáng ngửa cổ uống một hơi mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. Tuyết Hoa đứng sát bên tôi, chẳng hiểu sao mặt đằng đằng sát khí liếc Nhu Ngọc công khai, tôi nhéo nó một cái nhắc nhở.

- Chị Vy, vậy chị có rảnh không? chiều đi dạo phố cùng em!

Nhu Ngọc như một con gấu bông mềm mại ghé sát tôi tươi cười, cô bé vừa chân thành vừa dễ thương đôi mắt nâu sữa lấp lánh như đọng một màn sương, chỉ thiếu mỗi cái đuôi ngoe nguẩy. Tôi vươn tay xoa xoa hai bên mặt Nhu Ngọc cảm giác mềm mại thơm mát vô cùng.

- Ngoan~ Chiều chị cũng bận rồi

- Có cảm giác chị vừa coi em là chó

Tôi ngượng ngùng cười vì hình như mình thật sự nghĩ thế. Nhu Ngọc lại nắm lấy tay tôi ghé sát tai hỏi như bí mật lắm

- Dạo gần đây em thấy chị hay đi với anh Nhân bạn trai chị à?

- Sao em lại hỏi thế

- Thì thấy hai người thân nhau lắm, với lại cũng đẹp đôi nữa

- Xích ra xích ra coi, làm cái gì mà thậm thụt thế?

Tuyết Hoa chen ngang tách hai chúng tôi ra vẻ mặt không mấy hoà nhã tôi cũng chỉ cười cho qua chuyện xách cổ Tuyết Hoa về lớp học.

- Sao mày cứ khó chịu với Nhu Ngọc vậy?

- Tao thì có thái độ gì chứ, mày đấy không biết nghi ngờ không biết đề phòng không biết làm bộ yếu đuối dễ thương không biết giả tạo có ngày bị Nhu Ngọc kia đá cho thì mới biết đau.

- Mày nói quá rồi, tao thấy con bé dễ thương hiểu chuyện mà có làm gì đâu, với lại cũng do tao lúc nào cũng thân với Thiên Huy qua Nhu Ngọc phải đề phòng tao mới phải.

- Mày ngốc thì cũng đừng kéo tao ngốc theo

Tôi vỗ vai Tuyết Hoa giúp nó nguôi giận rồi cũng về lớp lúc này thật sự không muốn tranh cãi gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.