Đến khi cô thức dậy đã là trời tối mất rồi.
Thiên Sở Mộc ngồi chờ cô thức đến ê ẩm cái mông.
Trình Phương Chu ngáp ngắn ngáp dài, tay dụi dụi mắt cho thật sự tỉnh, khi thấy hắn cô liền giật nảy mình lên:Cậu, cậu sao ở trong phòng mình?.
Cô nhìn lại bản thân. Thở phào, vẫn còn mặc đồ
Thiên Sở Mộc bước lại giường, đè nén cô xuống giường, hai tay anh chính xuống nhìn cô:Nhìn vẻ mặt này là sao nhỉ? Cậu tưởng tôi làm gì cậu?.
Thì thì, ai biết được, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng mà_Trình Phương Chu lắp bắp nói, vì sự ảnh hưởng quá mức của Thiên Sở Mộc.
Vậy cậu có muốn chúng ta làm chuyện đó không?.
Trình Phương Chu đẩy hắn ra, hai má đỏ lên vì ngại:Cậu mau tránh xa tôi ra, tên lưu manh thối tha.
Đừng nói là cậu tưởng tôi sẽ ăn thịt cậu đấy nhé?.
Biết đâu?.
Thiên Sở Mộc gõ cốc vào đầu cô:Suy nghĩ bậy bạ, cậu như cái màng hình tivi vậy, thấy ớn .
Nhưng mà trong lòng hắn thì nghĩ khác, cô chính là mẫu con gái lí tưởng mà hắn đã chọn.
Chỉ là thích trêu ghẹo cô thôi.
Trình Phương Chu lấy tay đặt lên ngực mình, đo đi đo lại, liền cãi ngau:Cậu nói làm sao? Chứ của mình cũng tầm 89 đó?.
Chỉ suýt chút nữa là hân chết lâm sàng tại chỗ.
Cô gái này, có biết trong phòng có đàn ông không vậy? Không phải chứ, anh còn là một con sói đội lớp cừu non đó.
Ừ, ừ, cậu mau đi tắm rửa gì đi, chúng ta bắt đầu học.
Hả? Học cái gì?.
Thiên Sở Mộc lại gõ cốc vào đầu cô:Học ngữ văn, lúc nãy tôi có gọi điện nói cho cậu rồi mà, cậu quên sao?
Trình Phương Chu cáu lên:Azzz, sau cậu cứ đánh tôi hoài vậy?.
Thế cậu muốn tôi hôn cậu sao?
À, cái đó cũng được..._Trình Phương Chu nói với lưu lượng rất nhỏ, hắn vốn không nghe được. Nhưng nhìn gương mặt nở hoa kia của cô hắn cũng thầm đoán ra được gì đó.
- ------Còn----