Bạn, Thầy Hay Chồng?

Chương 9: Chương 9




Thế mà thời gian cũng trôi nhanh đáo để, thấm thoát chúng tôi cũng đến ngày đính hôn, còn nhớ mấy ngày trước đính hôn tôi và hắn phải khổ sở thế nào, phải chạy đôn chạy đáo, mua mua sắm sắm rồi chụp ảnh đính hôn mà mặt đứa nào đứa nấy méo xệch khiến đoàn Ekip chụp ảnh củng phải lắc đầu ngao ngán. Rồi bọn tôi đính hôn trong im lặng không có sự tham dự của khách mời và báo chí, chắc do ông nội chồng tôi muốn giữ bí mật, đợi đến ngày cưới rối ting tinh luôn cho Hót ấy mà. :)) Và điều đáng nói là từ ngày đó tôi cũng được chuyển hẳn hoi qua nhà riêng của “bọn tôi” ở, đây là quà mừng lỗ đính hôn của chúng tôi, mà người tặng thì các bạn biết rồi đó :)).

May mắn là căn nhà rộng, rộng lắm và có tận bốn phòng. Tôi và hắn chia ra hai người hai phòng ở đối diện nhau. Kể từ ngày đó tôi cũng bị ông nội ép nghỉ việc. Đành nghỉ luôn, cứ mấy ngày là về thăm ông nội một lần. Từ ngày tôi đi tôi nghĩ ông sẽ buồn lắm nhưng tôi hoàn toàn sai ông càng ngày càng lên cân, trắng trẻo và yêu đời ra. =_= tôi tự đề cao mình rồi, nhưng ông tôi cũng tuyệt tình thật. Gét ông quá.

Và điều cuối cùng đáng lo là ngày mai là ngày tôi đi học @@. Tôi được chuyển sang ngôi trường của hắn, lớp hắn, thậm chí là ông nội chồng sắp xếp luôn cho tôi ngồi với hắn, chẳng biết kiếp trước tôi làm điều thất đức gì nữa! Cứ bị áp đặt cho hắn từ nhà đến trường. Các lão cụ này thật sống sai quá! Hắn thích con trai chứ đã thích con gái đâu. =))

______________

Tôi thò vào phòng hắn hỏi.

- Này! Chủng bị sách vở hết chưa? Cần tôi giúp gì không?

Hắn đang nhơi game nghe tôi hỏi không buồn quay đầu lại, sẳn miệng nói.

- Một đống trên đó, tôi chưa làm gì cả.

Theo hướng mắt hắn tôi nhìn sang. Và hỡi đức thần diệu dàng của chúa. Cái quái quỷ gì thế này? Nào cặp, sách, vở, đồ dùng hắn quăng vào một xó chưa có dấu tích đụng vào gì cả. Giờ tôi thấy ân hận, ân hận lắm khi hỏi hắn. Tôi toan quay đi về phòng thì bị hắn gọi lại.

- Bảo giúp tôi mà? Sao? Chỉ được cái mồm.

Tôi quay lại, nghiến răng. Mẹ kiếp cái thằng nhải này , bà quan tâm mày nên vào hỏi không ngờ mày lười như con lợn nái nhà bà nuôi, đã gặp trúng đồ lười thì bà đây đếch cần giúp. Đồ mày thì mày tự đi mà làm. Bà méo liên quan.

- Đồ cậu thì tự đi mà làm, muốn tôi giúp thì phải có gì đi chứ.

Hắn chợt tắt máy tính, đứng dẩy tiến lại gần chổ tôi. Cong môi đầy vẻ kiêu ngạo.

Tôi có hơi ngớ người chút, à không tôi như người thất thần, vì ai đó đẹp thế cơ mà, xem kìa cứ như cái bùa mê thuốc lú gì vậy! Căn bệnh mê trai của tôi lại được dịp trỗi dậy. Bà nhà nó sinh ra đẹp trai thì có sức công phá trái tim con gái đến thế à? Đặc biệt là con gái mới lớn như tôi nữa. Quả thật từ trước đến giờ chưa thấy thằng nào đẹp bằng thằng cẩu huyết này đấy.

Hắn lên tiếng đưa tôi về hiện tại.

- Giờ muốn gì bảo cô giúp tôi, tôi tặng một nụ hôn nhé! sao? Chiệu không? Tốt thế thì còn gì bằng. Nào lại đây! Nhanh lên!... Lại đây nào!... Lại đây...

vừa nói hắn lại vừa tiến gần tới tôi. Tôi đỏ mặt nhưng vẫn tức tức, đồng ý là hắn đẹp trai thật nhưng mà tôi cũng đẹp chớ đâu có khùng đến mức lú lẫn, trừng mắt một cái rồi đá hắn một phát cho rõ đau. Quay đầu, đi ra đóng sầm cửa lại. Và chẳng hay biết rằng ai đó đang cười tủm tỉm đằng sau cánh cửa.

Đấy cuộc sống của tôi hiện giờ là thế đấy....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.