Trong mộng của ta, lại lần nữa xuất hiện cái loại cảnh tượng kỳ quái, giống như tận thế ấy.
Cái gì là ác mộng?
Chính là ngươi biết rất rõ thân trong mộng, nhưng không tỉnh lại được.
Tất cả chân thực vô cùng, khủng bố khiến ngươi muốn thét chói tai lại không phát ra được thanh âm nào.
Ta thấy Đại Mao ngã xuống trước mắt ta.
Hắn rất thảm… Làm cho ta cũng nhận không ra, tóc luôn chải trơn bóng, râu vểnh đắc ý… đều cháy không còn, khuôn mặt bị lửa lớn thiêu hoàn toàn thay đổi, nhưng trong lòng ta biết, đó chính là hắn.
Có người đứng chỗ cách ta không xa, nhìn từ thân hình, hình như, tựa hồ, có lẽ… chính là Tam Thất.
Nàng dương dương đắc ý cầm pháp bảo gì đó đến gần ta, sau đó giơ tay lên đánh về phía ta. Có một người nhào vào trên người ta, thay ta chặn hơn phân nửa công kích, thế nhưng…
Trong lòng ta hiểu rõ, lần này trốn không thoát, không còn cơ hội sống nữa.
Đầu ta có lẽ bị thương, máu chảy vào trong mắt, nhìn mọi thứ không rõ. Cũng không thấy rõ người liều mạng thay ta trì hoãn thêm một khắc sống là ai.
Không phải Đại Mao. Không phải Phượng Nghi… Là Chu Anh Hùng sao?
Rõ ràng cửa tử vong đã mở ra trước mặt. Ta trong mộng lại bỗng nhiên quay người nhìn về phía sau.
Tựa hồ, dường như, có thể xác định, phía sau ta là bảo bối quan trọng mà bản thân dù có mất mạng cũng phải bảo vệ. Cho dù sinh mạng đến khoảnh khắc cuối cùng, cũng chỉ muốn liếc mắt nhìn thêm được bao nhiêu thì nhìn.
Ta đã cho rằng ta nhất định nhìn thấy chính là Phượng Nghi —
Kết quả là…
Khuôn mặt phóng đại của Phượng Nghi, đang lo lắng gọi ta.
“Tỉnh tỉnh!”
Ta hít một hơi, nhất thời không biết rốt cuộc ta nhìn thấy cuối cùng trong mộng có phải là Phượng Nghi hay không.
“Lại mộng sao?”
“Ừ.” Ta lau lau mồ hôi lạnh trên đầu. Buổi tối Phượng Nghi cho ta uống thuốc có thể an thần, thế nhưng ác mộng vẫn cứ không thể tránh khỏi.
Hơn nữa còn cùng một loạt với ác mộng đầu tiên, đây đã là, ừm, tập thứ tư của loạt ác mộng khủng bố.
Đã tỉnh là ngủ không được, bên ngoài có tiếng vang sột soạt, ta kỳ quái hỏi: “Trời mưa à?”
Lại không giống lắm, hơn nữa, trong không khí cũng không có hơi nước ẩm ướt khi trời mưa.
“Không phải, ta phân phó bọn họ làm chút chuyện, đã bắt đầu từ buổi chiều.”
“Hả?”
“Nàng nếu không muốn ngủ, chúng ta đi xem thử.”
Phượng Nghi cầm lấy áo choàng khoác cho ta, ta rất muốn kháng nghị. Giờ cũng đã là mùa xuân, trong động cũng không lạnh, hoàn toàn không cần bọc ta giống như cái kẹo bông lớn. Có điều động tác Phượng Nghi dứt khoát gọn gàng, trước khi ta kháng nghị cũng đã bọc ta kín đáo, kéo tay ta đi ra phía ngoài.
Đá phát sáng trên vách động cũng không quá sáng, ta nghiêng đầu nhìn kỹ, hình như bị lấy đi rất nhiều.
“Bọn họ phải thức đêm gấp rút, cho nên đều chuyển đá phát sáng qua để chiếu sáng.”
“Gấp cái gì?”
Phượng Nghi không trả lời, âm thanh sột soạt lại càng lúc càng vang, càng ngày càng rõ ràng. Chúng ta rẽ một cái, phía trước một mảnh đèn đuốc sáng trưng, không riêng gì đá phát sáng, còn có đuốc, đèn, thứ có thể chiếu sáng trong động đều tập trung vào nơi này.
Ta có chút dại ra, quay đầu nhìn Phượng Nghi: “Đây là việc chàng phân phó… phải gấp rút?”
Phượng Nghi gật đầu: “Đúng vậy.”
Ta nuốt ngụm nước miếng: “Xin hỏi, Phượng đại nhân, ngài là muốn mở xưởng xe tơ sao?”
Hắn vẻ mặt bình tĩnh: “Xưởng xe tơ? Cửa hàng bán tơ lụa sao? Chờ chuyện này qua, cũng có thể thử xem, có ngần này cao thủ dệt tám chân, nói vậy làm ăn nhất định không tồi.”
Khụ, ta thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Xưởng xe tơ Phượng Nghi tuyệt đối sẽ không đi mở, nhưng cảnh trước mắt này, thực sự rất…
Trên giá gỗ xếp hàng loạt ngang qua vô số chỉ gai, xa xa nhìn lại, trên chỉ gai còn có vô số chấm đen. Được rồi, không phải chấm đen, mỗi chấm toàn bộ là con nhện nhỏ đồng tộc của ta, mã lực toàn bộ khai hỏa, không ngừng nhả tơ rồi quấn. Sau đó xoay chỉ gai tơ nhện đã quấn bện lại, xoắn thành một sợi dây dài. Mặc dù nhìn qua là loạn một đống, trên thực tế cẩn thận quan sát, động tác của bọn họ phối hợp cực tốt, hiệu suất cũng thực sự không thấp.
“Ừm… Chàng xoắn dây bện thừng để làm gì?”
Phượng Nghi chỉ vào bên trái, ta quay đầu xem. Dây dài đã xoắn mắc bên tường, Hôi Đại Mao đang chống nạnh thét cả đám chuột nhấc thùng bôi chất nhầy trong thùng lên những sợi dây dài đó, không trung tràn ngập một mùi lạ, đăng đắng, cũng không quá khó ngửi.
Ta nhìn bóng lưng bận bịu của Đại Mao, lại nghĩ tới tình cảnh hắn ngã xuống trong mộng của ta, hơi ngơ ngác, nhất thời nói không nên lời.
“Chờ sau khi nhựa cây này khô lại bện thành võng, coi như xong việc.”
“Dệt võng à…” Đây là cường hạng của ta mà! Vì sao không cho ta phụ trách việc này? Ta bảo đảm dệt tốt hơn đám nhóc này.
Lời này không cần phải nói ra Phượng Nghi cũng hiểu trong lòng ta đang nghĩ cái gì: “Võng này mặc dù phải dệt lớn một chút, nhưng lại không có gì phiền phức khó khăn, cho nên để cho bọn họ dệt gấp. Về phần nàng ấy à, đương nhiên cũng có việc phân công cho nàng.”
Ta liên tục gật đầu, có việc để làm không sợ, chỉ sợ nhàn rỗi không có việc gì, càng thảnh thơi càng không ổn.
Mặc dù tình hình trong mộng của ta chưa chắc sẽ biến thành hiện thực tương lai, thế nhưng đã có khả năng tai vạ đến nơi, vậy không thể không phòng. Bằng không thật sự đến ngày đó, chẳng lẽ muốn khoanh tay chịu chết mặc người xâm lược à? Khác không nói, song kiếm Tử Thanh nếu thật sự lại hợp bích, tai họa ấy dám chắc không nhỏ.
Toàn bộ nơi bằng phẳng giống như quảng trường này bị giá gỗ chiếm hết, ở giữa đặt một cái đồng hồ cát khổng lồ.
Đại Mao trông thấy chúng ta, vội vàng chạy tới, râu nhếch lên: “Sư phó, sư công, trễ như vậy hai người sao lại qua đây?”
Trong mắt hắn cũng nổi lên tơ đỏ, ta nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng đừng cố quá, việc này, làm được thì làm, thân thể cũng đừng cố quá mà ốm.”
“Sư phó người yên tâm, làm việc đều là chia thành hai ca, thay phiên ban ngày ban đêm, này nhé, buổi tối là ta trông trong này, ban ngày ta đi ngủ, để Chu lão đại qua đây xem, tính như vậy, ước chừng một tháng là có thể hoàn thành.”
“Vậy thì tốt.” Ta thở phào: “Ngươi có biết đây là để làm gì không?”
Hôi Đại Mao lắc đầu, liếc mắt nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Sư công cũng không nói tỉ mỉ với ta, chẳng qua, ta cũng biết ngày thái bình không còn bao lâu, chúng ta chắc chắn phải phòng bị. Lương thực ta tích trữ không ít, trong động chúng ta vừa có sông ngầm lại có nước suối, vậy cũng không cần phải lo. Sư phó người về ngủ đi, ta làm việc người còn có gì không yên lòng?”
Ta nhìn hắn lúc nói chuyện râu nhếch lên, bỗng nhiên vươn tay vỗ một cái thật mạnh vào vai hắn.
Đại Mao bị vỗ sửng sốt, vốn thao thao bất tuyệt trong miệng, cũng lập tức dừng lại.
Ta lại vỗ hai cái, không bớt sức chút nào, hai cái đều vỗ rất mạnh. Đại Mao bị ta vỗ lắc lư, mày ủ mặt ê vịn cột nhà mới đứng vững, nhe răng nhếch miệng với ta: “Sư phó! Lão nhân gia ngài muốn luyện chưởng pháp, phân phó một tiếng là được, ta nhất định tìm bia ngắm tốt cho ngài! Khỏi phải vội vã như vậy liền lấy ta mà luyện chứ?”
Phượng Nghi ở một bên cười tủm tỉm, nụ cười kia thực sự là thiện lương: “Luyện bằng ngươi, cũng là cất nhắc ngươi ấy chứ. Đại Mao à, chính ngươi nói xem, cho dù đổi thành người khác khóc hô muốn làm bia ngắm này, sư phó ngươi có thể để mắt sao?”
Đại Mao lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã quỵ, vẻ mặt đau khổ miễn cưỡng tươi cười: “Dạ dạ, sư công lão nhân gia ngài nói rất phải. Nhưng đêm cũng đã khuya, sư phó muốn luyện chưởng pháp cũng không cần nhất thời vội vã, ta nhưng bận rộn phải đi trước.”
Hắn chạy trốn ấy là nhanh, tựa như làn khói chui vào trong đống chuột không ló đầu ra. Phượng Nghi kéo tay ta: “Trở về đi.”
Tiếng sột soạt ổn định mà liên miên, nghe qua thực sự rất giống tiếng mưa.
Chỉ mong… Chúng ta đều có thể bình an sống sót.
Không, chúng ta nhất định đều có thể sống sót!
Chúng ta dắt tay về phòng, ta xoay tay đóng cửa lại, nhào tới hỏi Phượng Nghi: “Rốt cuộc muốn ta làm cái gì, chàng nói mau đi!”
Phượng Nghi không nói chuyện, lại trước tiên lấy một cuộn vải trắng từ trên giá xuống, chậm rãi bày ra trên bàn.
“Đây là?”
Đường nét phía trên đan xen, ta thực sự không tinh thông cái phía trên này, chỉ có thể nhận ra đây là bản vẽ trận pháp, chữ viết phía trên uốn lượn ít gặp, tối nghĩa khó đọc, trong mười chữ ta có thể nhận ra ba bốn, thế nhưng đọc cả lại chẳng hiểu chút gì.
“Đây là trận phong ma, còn gọi là trận ngũ hành.” Phượng Nghi chỉ vào năm điểm màu sắc bất đồng ở giữa trận: “Trận này cũng không khó bố trí, thế nhưng mắt trận là mấu chốt. Nàng xem, chính là nơi này, lần lượt là phong, hỏa, thủy, thổ… lôi.”
Nghe lên rất quen tai, ta thốt ra: “Linh châu?”
Phượng Nghi quay đầu, ánh nến chiếu vào trong mắt hắn, hào quang nhu hòa, tĩnh mà sâu xa.
“Phải, chính là ngũ linh châu.”
“Thế nhưng, linh châu chỉ có… bốn viên.”
Trong lòng ta mơ hồ nghĩ đến cái gì. Lôi… Lôi điện, tự ta không phải là một cái máy tiếp thu lôi điện trời sinh sao?
Lúc trước Phượng Nghi cho ta bốn hạt châu kia giúp ta tu luyện, trong này, nhất định có liên quan sâu xa tất yếu, chỉ là ta không đoán.