Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 202: Chương 202: Thục Sơn




“Đừng sợ.” Hắn thấp giọng nói: “Đừng sợ hãi.”

Ta không biết, hắn là an ủi ta, hay là đang làm dịu lòng mình.

Hắn quay mặt ta qua, môi đè lên.

Ta ôm thật chặt cổ hắn, cảm giác môi hắn nóng hơn bất cứ lúc nào.

Sợ hãi mơ hồ trong lòng đè cũng đè không được, giấu cũng giấu không kín. Tựa hồ hơi buông lỏng tay, sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.

Hắn cũng chưa từng nôn nóng như vậy. Hai chúng ta quả thực không giống vợ chồng, tựa như đang yêu đương vụng trộm, bàn tay ta tiến vào bên trong áo chẽn của hắn, bức thiết vuốt ve.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm câu gì, nghe không rõ. Lúc này, có nghe rõ hay không cũng không sao.

Quấn quýt bên nhau, cuồng luyến tình nhiệt.

Trước kia luôn cảm thấy không buông được, hoặc là nhắm hai mắt lại, buông màn, hoặc là sẽ thổi tắt đèn.

Ta chung quy sợ ánh mắt Phượng Nghi, hắn quá tốt, nếu so sánh, ta lại quá bình thường.

Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn không quan tâm những thứ ấy. Hắn phủ trên người ta, ta quay bờ vai hắn, lật qua đè lên người hắn, không đầu không đuôi cắn loạn cổ và bả vai hắn.

Hô hấp của Phượng Nghi bỗng chốc liền rối loạn.

Tai hắn mẫn cảm hơn nơi khác. Thế nhưng lúc trước ta không biết hắn lại mẫn cảm đến mức độ này. Một nụ hôn nhẹ nhàng cọ xát, khiến cả người hắn đều run rẩy.

Ta có một loại cảm giác sắc dục sói ác vọt tới cừu non… Dù thế nào ta cũng là yêu mà, chuyện xấu khác không làm được, loại hoạt động đẩy ngã này, lúc rảnh rỗi cũng không ngại thêm mấy lần, ừm, càng nhiều càng tốt.

Giường gỗ vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt. Ta chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt lệ dần đỏ ửng của Phượng Nghi, mắt cũng không nỡ chớp.

Giống như hoa đào hoa lê nở rộ trong mùa xuân, phấn trắng đỏ hây, rung động lòng người nói không nên lời.

Lăn qua lăn lại một phen như thế, buổi sáng đương nhiên dậy trễ.

Lúc hắn chải đầu cho ta, tay lại dừng ở nơi đó. Ta cảm thấy trên mặt hơi hơi nóng, nhìn hắn từ trong gương, Phượng Nghi cầm lược ngà, cũng khẽ mỉm cười với ta.

“Sao vậy?”

Hắn giữ hồi lâu không chải cho ta.

Hắn cúi người hôn hai má ta: “Đổi bộ quần áo, chúng ta ra cửa.”

“À, ừ.”

Hắn lấy ra cho ta một bộ váy màu tím, lúc thắt đai lưng, hắn vốn đã cài xong, lại cởi ra, nới lỏng ước chừng một tấc, lại lần nữa thắt lại.

Ta cũng không có ưu điểm gì khác, chỉ có eo coi như thon thả, bình thường đều quen thắt chặt đai lưng một chút, Phượng Nghi cũng biết.

Thế nhưng nơi hắn mang ta đi, cũng không phải danh lam thắng cảnh đạp thanh tầm xuân gì — được rồi, cũng miễn cưỡng được cho là danh thắng. Thục sơn đẹp lạ trong thiên hạ, cũng rất nổi danh.

Có điều đối với các yêu tinh mà nói, nơi này chính là nơi đại hung.

Trời rất đẹp, gió êm nắng dịu, mây trôi rất nhanh xẹt qua đại địa, bóng mây chiếu giữa dãy núi vùng quê, theo gió mà di chuyển.

Chúng ta đứng ngoài sơn môn, bên trong đã có đạo sĩ mặc đạo bào đan xen trắng xanh ra đón.

“Vợ chồng phượng vương giá lâm, trên dưới tệ môn đều cảm thấy vinh hạnh. Mời đi vào dâng trà.”

“Hồng chưởng môn khách khí. Hôm nay không mời mà tới, là có một chuyện không hiểu.”

“Phượng vương mời nói.”

Người nọ thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng giữa trán có sắc ưu lo trầm trọng.

“Hơn ba trăm năm trước sau biến Đào Hoa quan, song kiếm Tử Thanh của Thục Sơn, phải chăng đều đã thất lạc?”

Người nọ hơi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy. Những năm gần đây thủy chung không tìm được tung tích. Phượng vương hôm nay sao lại bỗng nhiên nhắc tới chuyện này?”

Ta quay đầu nhìn Phượng Nghi.

Chẳng lẽ hắn đang hoài nghi, đại nạn ngập đầu trong mộng ta ấy, là do song kiếm Tử Thanh gây ra?

Phải… Ta sao lại không nghĩ tới.

Ta đã từng thấy, từng tự mình lĩnh hội uy lực khổng lồ của song kiếm Tử Thanh khi hợp bích! Tại cái thế giới không có vũ khí hạt nhân này, uy lực kia có thể nói là… mạnh mẽ không gì sánh bằng.

Sau khi đạo sĩ Thanh Phong và ma quân liều mạng, ma quân nghe nói là còn sống, không biết hắn sống hay chết.

Song kiếm Tử Thanh kia… Có lẽ, cũng trong tay ma cung?

Nghĩ như vậy, ý thức nguy cơ của ta tăng mạnh!

Ngoại trừ lần đó Thục sơn vây công Đào Hoa quan, bi thảm thứ hai cuộc đời ta gặp phải chính là khi ở tại ma cung.

Trải qua một lần ác mộng, ta nghĩ chính là cảnh mộng mơ màng. Phượng Nghi nghĩ lại hoàn toàn không giống, hắn nghĩ chính là nguy hiểm tiềm tàng.

Tất nhiên, hoàn toàn có thể phát sinh… Nếu như ma cung thật sự có biện pháp, dùng song kiếm Tử Thanh hợp bích để đối phó kẻ địch của bọn họ — mặc dù song kiếm Tử Thanh lực sát thương nhỏ đối với đạo môn, thế nhưng đối với những tà ma yêu nghiệt như chúng ta… Vậy ý nghĩa lại bất đồng.

Nắng xuân ấm chiếu trên người, trên mặt ấm áp nóng lên, ta lại trong thời tiết trời trong nắng ấm này, cảm thấy trên lưng rét run, lông tơ sau gáy đều dựng đứng.

Thật sự có thể xảy ra, tình hình giống như trong mộng?

Ta cũng không biết sau đó Phượng Nghi và chưởng môn Thục sơn thương lượng thế nào, chờ ta hoàn hồn, hai vị này đã vái chào cáo biệt. Phượng Nghi nghiêm túc hiếm thấy, nét mặt đối phương cũng lộ vẻ… khốn khổ còn hơn hồi nãy nữa.

Thế đạo này, yêu không dễ chịu, đạo cũng khó sống.

Ta có phần hoang mang, rốt cuộc mọi người đang tranh cái gì, tranh mãi, ngươi chết ta sống, đều dùng hết thủ đoạn toàn thân.

Có lẽ ta vĩnh viễn không hiểu được.

Phượng Nghi cầm tay ta: “Trở về đi, còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Ta nắm lại tay hắn, có chút căng thẳng: “Phượng Nghi, ta không có bản lĩnh tiên tri gì, giấc mộng này, rất không lành, thế nhưng chàng không cần quá căng thẳng.”

“Ta không có. Chẳng qua phát hiện ta xem nhẹ rất nhiều chuyện.” Hắn nâng tay ta lên, môi ấm nhuận áp vào đầu ngón tay ta, khẽ nói: “Đừng lo, ta sẽ không để những chuyện ấy xảy ra.”

Những chuyện ấy, là chỉ những chuyện trong mộng?

“Đó chẳng qua là một giấc mộng.” Ta cũng cảm thấy lời này của mình rất không có cảm giác chân thực.

Chỉ là mộng sao? Có lẽ không chỉ là như vậy.

Ta giang hai cánh tay, ôm chặt lấy hắn.

Vô luận thế nào, không thể mất đi.

Không thể mất đi hắn.

Ta chưa từng có một khắc nào sợ hãi như vậy.

Rõ ràng ôm chặt trong lòng, lại cảm thấy sau một khắc sẽ mất đi.

Cái loại cảm giác nguy hiểm ấy, hít thở không thông.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Hắn nhẹ giọng nói: “Chúng ta sẽ không tách ra.”

Có tiếng bước chân, dừng lại phía sau chúng ta.

Ta có chút nghi hoặc quay đầu.

Một người mặc đạo bào màu xám đen đứng dưới tàng cây không xa phía sau chúng ta.

Ta lau lau mắt, có chút không xác định gọi: “Lý… Phù Phong?”

Hắn cười với chúng ta, gật gật đầu.

Ta đến gần hắn hai bước. Hắn thoạt nhìn, rất không giống.

Lần trước khi chia tay, hắn vẫn giống một người tục gia, vẻ mặt khói lửa hồng trần, giữa mặt mày lại đạm bạc, cũng không phải cái loại khí khái của người xuất gia. Thế nhưng bây giờ cảm giác không giống… Ngay cả cái trâm trên đầu cũng đổi thành một cái trâm xương, tóc mai hai lọn. Còn nhớ khi chia tay lần trước tóc mai hắn rất chỉnh tề, màu xanh đen, hợp với khuôn mặt, ừ, chính là bộ dạng thư sinh điển hình.

Ta quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải hẳn là ở kinh thành sao?”

“Ta đã chính thức tiếp nhận ấn quốc sư, lần này là tới bái kiến Hồng chưởng môn, không ngờ chạm mặt ở đây, còn chưa chúc mừng haị vị tân hôn đại hỉ.”

“Đa tạ…”

Như vậy nói cách khác, quốc sư tiền nhiệm đã ngoẻo rồi à.

Hắn chuyển hướng Phượng Nghi: “Phượng vương, về chuyện song kiếm Tử Thanh, ta còn muốn thỉnh giáo nhiều hơn. Chúng ta đi đằng trước ngồi một chút đi.” Hắn chỉ đình nhỏ đằng trước.

Phượng Nghi không do dự chút nào, nói: “Được.”

Hắn lại quay đầu nói với ta: “Nàng chờ ta một lát.”

Ta nắm chặt ngón tay hắn, Phượng Nghi vỗ vỗ mu bàn tay ta, ta cúi đầu, chậm rãi buông ra từng ngón tay một.

“Nếu như sợ buồn, thì nhìn xem xung quanh, phong cảnh nơi này không tệ.”

Khuôn mặt Phượng Nghi dưới ánh dương ấm áp giống như một miếng ngọc đẹp ôn nhuận, có một loại sáng rọi ấm áp ôn hòa. Ta cuối cùng gật gật đầu, buông tay ra.

Bọn họ đi về phía đình, ta quay đầu nhìn sơn môn của phái Thục sơn. Hai chữ Thục sơn không biết đã viết bao lâu rồi, trải qua mưa gió, thoạt nhìn vẫn còn oai nghiêm cao ngất.

“Ngươi là ai vậy?”

Một tiểu đạo đồng thoạt nhìn tầm bốn năm tuổi hỏi ta, trên đầu hắn chải hai búi tóc nhỏ, thoạt nhìn trắng trẻo đáng yêu.

“Ta ấy à…” Ta hơi ngớ ra, ngồi xổm xuống, vừa vặn cao bằng hắn, hai người hoàn toàn nhìn thẳng.

“Ta là yêu đấy.”

“Hả?” Tiểu hài nhi hiển nhiên chưa hoàn hồn, mắt to chớp chớp: “Yêu? Ngươi vì sao ở trong này? Sư phó của ta nói, yêu ma đều xấu.”

“Chưa chắc, yêu cũng có tốt, người cũng không hoàn toàn là tốt.” Ta sờ sờ đầu hắn, còn đổ kẹo trong hồ lô của ta ra cho hắn ăn. Cuộc sống trên núi hẳn là rất kham khổ, đứa nhỏ này cầm viên kẹo nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, cuối cùng vẫn không ngăn được sự hấp dẫn của hương ngọt, liếm liếm.

“Ăn đi.”

Hắn lập tức nhét kẹo vào trong miệng, viên kẹo to, trên má lập tức nhô ra một cục lớn, tròn tròn, bộ dáng kia chọc cười nói không nên lời.

“Ngươi dẫn ta đi Vô Ưu các xem thử đi.”

“Hả? Nơi đó có cái gì đẹp mắt?” Hắn lắc đầu, hiển nhiên không bị viên đạn bọc đường của ta thu mua hoàn toàn: “Đó là nơi người phạm lỗi mới đi.”

“Ừ, vậy tự ta đi, ngươi trở về tìm sư phó của ngươi đi.”

Ta đi chưa được mấy bước phía trước, bỗng nhiên tay áo căng căng, cúi đầu thấy đứa bé kia kéo ta: “Ta mang ngươi qua.”

Vô Ưu các thật ra chính là một loạt sơn động, xa xa thoạt nhìn cũng không có chỗ gì không bình thường. Đứa bé kia đi đến trước thang lên núi đằng trước, thế nào cũng không chịu đi tiếp nữa.

“Không thể qua! Sư bá bên kia rất nghiêm.”

Tiểu hài nhi nôn nóng toát cả mồ hôi, ta có chút không đành lòng.

“Ta không qua đó, chỉ nhìn ở đây thôi.”

Gió thổi qua, giữa núi tựa hồ nổi lên sương mù.

Không, mặt trời rất sáng, không phải nổi sương.

Là ánh mắt ta có chút sương mù.

Ta cúi đầu, đứa bé kia đang nghiêng đầu tò mò nhìn ta.

“Ngươi tên gì?”

“Ta tên Minh Anh.”

“Ngươi có sư huynh đệ không?”

“Có sư huynh.” Hắn nói: “Không có sư đệ, ta là út.”

“Ừ.” Ta sờ sờ đầu hắn: “Ở chung vui vẻ với các sư huynh, đừng cãi nhau… đừng đánh lộn.”

Hắn ngậm viên kẹo, vẻ mặt nghi hoặc.

Chậc, ta thật sự là choáng váng, nói những chuyện này với một thằng bé.

“Đi thôi.”

Phượng Nghi đứng ở ngoài sơn môn chờ ta, hắn đứng thẳng tắp, vạt áo trắng như tuyết hơi hơi lay động trong gió.

Hắn quay đầu mỉm cười với ta, vươn tay.

Trong lòng ta không hiểu sao kiên định, đi nhanh hai bước qua, cầm tay hắn.

Lý Phù Phong xa xa vẫy tay với chúng ta, nắm tiểu Minh Anh vào cửa.

“Chúng ta trở về thôi,” hắn dừng lại, đột nhiên kề đầu đè trên bả vai ta, trong thanh âm lộ ra ý mừng từ đáy lòng: “Ta thật là có chút chờ không kịp?”

Mặt ta thoáng cái nóng bừng, lắp bắp nói: “Ban ngày ban mặt, chàng nói, nói cái gì đó… Nơi này cũng không phải chỗ.”

Hắn ngẩng đầu: “Ô, trong cái đầu nhỏ này của nàng đang suy nghĩ gì? Ừm? Ta cũng không có ý gì không nghiêm túc, là tự nàng nghĩ chuyện tình không đứng đắn phải không?”

Ta thẹn quá thành giận, tóm lấy tay hắn, tàn bạo cắn một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.