Tôi nhìn xung
quanh, những người vừa nãy đứng lại xem đã từ từ tản đi cả, chỉ còn vài
người nán lại. Cũng đến lúc ấy tôi mới phát hiện Brian trong đó, ông ta
hình như đã đến từ lâu, khoanh hai tay trước ngực trầm mặc suy nghĩ, yên lặng chứng kiến tất cả.
Ông ta chẳng hề nhận ra tôi đang nhìn.
Tôi nhìn ông ấy chỉnh trang lại quần áo, sau đó mới bước tới phía này.
Dù gì cũng là một trưởng bối, có ông ấy ở đây chắc Văn Âm sẽ nhanh chóng
trấn tĩnh lại, Brian lấy áo khoác của mình khoác lên cho Văn Âm, Văn Âm
dựa vào ông ta, nhỏ giọng khóc lóc.
“Tôi đưa cô bé về phòng nghỉ ngơi trước, quả thật vì cuộc thi này nó đã vất vả nhiều. Xin thất lễ.”
Khi ông ấy đi rồi, chỉ còn lại tôi và Marvel.
“Marvel, xin lỗi anh.”
Tôi không cách nào tha thứ cho mình, lồng ngực cũng không hít thở nổi.
“Văn Học, không phải lỗi do em. Bất kể đó là ai nếu gặp phải chuyện như vậy
anh cũng đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu em xảy ra chuyện gì, dù
anh sẽ bước lên đỉnh vinh quang, thì có lẽ cả cuộc đời anh sẽ sống trong sự hổ thẹn và hoài nghi chính mình.”
Rõ ràng là đang an ủi nhưng tôi lại cảm thấy càng buồn bã, càng áy náy hơn bị Văn Âm tát, tôi còn
thấy dễ chịu hơn. Một người như vậy mà tôi nỡ hoài nghi tình cảm của anh dành cho mình, thậm chí còn nghĩ anh tùy tiện trở mặt, mà đó có lẽ chỉ
là trạng thái căng thẳng trước thi đấu mà thôi, tôi lại phán xét anh như vậy, nếu như anh biết được thì sẽ đau lòng đến mức nào.
“Vết
thương của em đều được băng bó rồi, xem ra là cậu ấy đưa em về, sau này
đừng đi lung tung nữa, nếu phải đến nơi nào đó nguy hiểm thì tìm cậu ấy
cùng đi, chìa khóa xe đâu rồi?”
Tôi luống cuống lục tìm chìa khóa trả Marvel.
“Vậy em đi trước đây, anh nghỉ ngơi đi nhé.”
Tôi vốn định ở lại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng biết nên nói gì.
Xin lỗi ư? Đứng trước một Marvel vừa mất đi cơ hội mà xin lỗi thì thật
quá đáng. Thậm chí có nói với Văn Âm cũng vẫn rất quá đáng. Lần đầu tiên tôi mới ý thức được rằng, nó thực sự rất yêu dương cầm, mà tôi trên
thực tế đã phá hoại giấc mơ của nó.
Mấy ngày sau đó tôi đều khó
ngủ. Văn Âm và Marvel, thậm chí cả Brian đều không xuất hiện thêm lần
nào, tôi đi nghe ngóng nhiều nơi mới biết được hai ngày trước họ đã trả
phòng.
Cũng may theo lịch của hội giao lưu học thuật, mỗi ngày
đều có không ít tài liệu cần chuẩn bị, lúc bắt đầu họp cũng cần tập
trung tinh thần nghe các báo cáo bằng tiếng Anh của đối phương, do vậy
tôi cũng bận bịu hơn, sức chú ý chuyển sang hướng khác, tâm trạng cũng
tích cực hơn một chút.
A Thành đúng hẹn đến tìm tôi.
Anh tranh thủ buổi tối đưa tôi đi khắp các nơi lớn nhỏ ở Los Angeles.
Chúng tôi đi xem bóng bầu dục Mỹ, cùng đi ngắm đại lộ danh vọng, ghé thăm các cửa tiệm trên đường.
Điều làm tôi ngất ngây nhất chính là anh ấy đưa tôi ra biển.
Los Angeles luôn khiến người ta phải ngạc nhiên như thế, giữa sự phồn hoa
hiện đại, vẫn còn lưu giữ lại những cảnh sắc tự nhiên quyến rũ đến vậy.
“Hey hey, Trương Thái Phụng, xem vẻ thỏa mãn của em kìa, lúc ở trong nước cứ đòi anh phải đưa đi ngắm biển, thực ra không phải vì có hứng thú với
biển, mà ngược lại là do có hứng thú với cơ thể của anh đúng không?
A Thành mấy ngày nay đã hoàn thành lịch trình dày đặc của mình, tranh thủ được nửa ngày rảnh rỗi, tâm trạng rất tốt.
“Nhưng em thật không có thành ý gì cả, anh đã thành tâm như vậy rồi mà em đến cả bikini cũng không thèm mặc!”
“Gần đây có chỗ nào có thể uống rượu không?”
“Em muốn uống rượu á, chẳng lẽ là muốn tiến thêm một bước?”, đối với sự
chuyển chủ đề một cách tùy ý của anh, tôi sớm đã quen rồi, “Ờ, anh biết
một chỗ, em có thể đến đó uống bia trên xích đu, đón gió biển, cũng
tuyệt lắm.”
Cũng may ở đây có A Thành, trong lúc tâm trạng tôi rơi xuống đáy, anh ấy vẫn có thể giúp tôi vui vẻ.
Cuối cùng chúng tôi cứ thế mua hai chai bia rồi ra bờ biển ngồi, trong làn gió nhẹ, thoải mái uống bia.
Trong cơn chênh choáng, thỉnh thoảng lại trao nhau một nụ hôn.
Tôi nghe lời A Thành, không để những chuyện chưa được giải quyết giày vò
bản thân, phải thả lỏng tâm trạng, chuyện khác đợi khi về nước rồi nói,
lúc đó xem có thể bù đắp gì cho Văn Âm và Marvel hay không.
Những ngày này cứ thể trôi qua. Thời gian như tên bay, chương trình giao lưu
kết thúc sớm một ngày, A Thành vẫn còn việc cần làm, tôi đành cùng bạn
học về nước trước.
Tới nơi, lúc mở điện thoại lên thì tin nhắn kéo nhau đến một loạt, đều là của A Lâm gửi.
“Văn Học, xảy ra chuyện rồi, cậu đừng về nước! Lúc này đừng vội về nước!”
“Văn Học, cậu ơt lại mỹ thêm vài ngày đi! Đừng quay về! Tóm lại là đừng quay về! Cậu cứ ở Mỹ chơi thật vui vẻ đi, dù gì cũng có A Thành ở đó mà.”
“Vài ngày nữa hãy về nước, bây giờ các cơ quan truyền thông lớn nhỏ trong
nước đều đang điên cuồng đưa tin về cậu, vừa hay cậu cứ ở lại Mỹ tránh
nạn một thời gian, tiện thể chuẩn bị tâm lý, cũng đừng buồn quá nhé!
Ngày mai chương trình của các cậu kết thúc, cậu hoãn vé máy bay đi, bên
phía trường có tớ rồi.”
Tôi vừa xách hành lý ra cửa vừa nghĩ đến
việc gọi điện cho A Lâm, báo với cậu ấy chương trình của chúng tôi xong
trước một ngày, tôi đã về nước rồi. Cách nói của cô ấy có vẻ nghiêm
trọng, thật chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không thể để tâm
lắm, bởi vì cô ấy mỗi lần nói chuyện đều nghiêm trọng hóa vấn đề như
thế.
“Văn Học!”
Lúc vừa đến cổng ra, tôi vốn định gọi điện thoại thì đột nhiên có người gọi tên mình, kế đó tôi hướng theo tiếng gọi nhìn ra.
“Tách tách tách!”
Tôi bị loại ánh sáng chói mắt đó chiếu tới, tiếng bấm máy vang lên liên hồi cũng khiến tôi thấy hoang mang.
“Văn Học, tiểu thư Văn Học! Xin hỏi cô chính là ‘Bạch Đinh’ phải không? Lúc
nhỏ cô từng bị bắt cóc đem bán? Tấm hình này có phải là hình chụp lúc
nhỏ của cô không?”
Đó là một ký giả nam, tôi nhìn qua tấm ảnh anh ta giơ lên, đúng là dáng vẻ lôi thôi của tôi lúc còn ở trong núi, gần
mười tuổi, quần áo không đủ che thân. Cả người tôi cứng lại, chỉ muốn
đưa tay ra giật lấy tấm ảnh. Tôi láng máng nhớ lại năm đó, lúc đó có mấy nhiếp ảnh gia từ thành phố đến, bắt gặp đám trẻ trong núi liền chụp
ảnh, nói là muốn chụp lại những hình ảnh lạc hậu và nghèo khổ của vùng
này, có khi phía thành phố sẽ giúp đỡ chúng tôi, lúc đó cha mẹ nuôi tôi
mới đồng ý cho họ chụp. Nhưng đến nay, tấm ảnh này sao lại xuất hiện
trong tay người này?
“Tiểu thư Văn Học, xin hỏi cô xây dựng ‘Bạch Đinh’ theo hình tượng tiểu thư nhà giàu cao quý, có phải là muốn chạy
trốn những ám ảnh và tự ti về tuổi thơ của chính mình không?”
“Tiểu thư Văn Học, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi được không?”
Mười mấy ký giả vây xung quanh, tôi đối diện với hàng loạt ống kính của họ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Rõ ràng là đã một tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng cảnh tượng bị vây chặt ở
sân bay lúc nãy dường như vẫn hiện lên trước mắt tôi. Tôi không nhớ nổi A Lâm làm thế nào kéo tôi ra khỏi đó, chỉ nhớ mang máng những ký giả đó
chẳng khác nào đang há rộng mồm như muốn nuốt lấy tôi, không ngừng lôi
kéo, không ngừng chụp lấy hình ảnh hoảng loạn của tôi lúc đó, những câu
hỏi sắc bén, máy hình và micro cứ thể chĩa đến sát mặt tôi.
“Cũng may hôm nay tớ biết được tin rất nhiều ký giả đã mua chuộc được nhân
viên của công ty hàng không, nhờ đó có được tin tức hôm nay cậu trở về
nước, nên đã kéo nhau đến sân bay chờ sẵn. Tuy cũng bán tín bán nghi
nhưng tớ vẫn chạy đến trước, còn thuê mấy nhân viên bảo an, thực tế
chứng minh là rất hiệu quả!”
“Nhưng Văn Học, cậu đắc tội với ai
vậy? Rốt cuộc ai đã tiết lộ thân phận của cậu? Còn đào bới những hình
ảnh về đời sống riêng của cậu nữa, bây giờ trên web của trường toàn là
tin tức về cậu.”
Tôi uống chút nước, từ từ bình tâm lại: “Link bài đăng ở đâu? Cho tớ mượn máy tính của cậu xem đã.”
Lần này sau khi được A Lâm giải cứu từ sân bay về, tôi thậm chí không dám
về phòng trọ của mình, sợ ở đó sớm cũng đã có cạm bẫy giăng sẵn, chỉ có
thể tạm thời trốn ở nhà A Lâm.
A Lâm nghe qua đề nghị của tôi,
giọng điệu còn hơi do dự: “Tớ khuyên cậu đừng nên xem, có những bài viết quá đáng, thậm chí nội dung còn xuyên tạc, cách dùng từ lại cay nghiệt, tớ nghĩ cậu đừng nên xem mấy thứ này, ảnh hưởng tâm trạng.”
Mãi đến khi tự mình tìm thấy những bài đăng đó trên mạng, tôi mới biết A Lâm không nói quá chút nào.
Vỏ bọc “Nữ Thần” Bạch Đinh – sự thật trần trụi về một cô gái nông thôn, Lộ ảnh thanh cao của Nữ Thần Bạch Đinh “đẹp” đến nghịch thiên…
Tiện tay mở ra xem, khắp nơi tràn ngập những bài đăng kiểu này, thậm chí còn khá hot nữa.
Tôi mở một trong các bài đăng có tựa: Là bạn học của Văn Học tôi xin lên tiếng.
“Văn Học, thực ra không xinh đẹp gì, có lần cô ấy chắc là phải đi phẫu thuật nên xin nghỉ đến hai tuần, trước khi xin nghỉ tôi còn thấy khuôn mặt và cằm của cô ấy sưng phù, chuyện này cả lớp có thể làm chứng. Khi đó sắp
cuối kỳ mà cô ấy còn xin nghỉ phép nên để lại ấn tượng rất rõ ràng. Con
người của Văn Học rất ham hư vinh, chỉ kết bạn với người có tiền, thích
cao sang chê thấp hèn, tuy rằng trên người toàn đồ hiệu nhưng nghe nói
cha mẹ không yêu thương cô ấy, cũng chưa từng cho cô ấy tiền, cho nên
những thứ cô ấy mua toàn là hàng nhái, chỉ giỏi giả vờ; về sau đời sống
riêng tư cũng cực kỳ phức tạp, nghe nói cô ấy còn dụ dỗ bạn trai của em
gái, ờ, chính là người chơi dương cầm tên Marvel, thời gian trước còn
nói muốn hợp tác với “Bạch Đinh”, thì ra “Bạch Đinh” đó lại chính là Văn Học!”
A Lâm nhìn thấy những nội dung này lập tức nổi giận: “Để
tới đi, là ai nói đây? Chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, khi đó cậu
xin nghỉ phép và mặt bị sưng rõ ràng là do bị quai bị! Còn lây sang cho
tớ nữa! Phẫu thuật gì chứ! Còn nữa, chuyện này sao còn liên quan đến
Marvel? Cái gì mà bạn trai của Văn Âm chứ? Marvel rõ ràng là của tớ! Hơn nữa cho dù không phải của tớ, tớ cũng không thể dễ dàng chấp nhận
chuyện trai đẹp bị loại người như Văn Âm hủy hoại, tớ nguyện vì trai đẹp mà chịu thiệt thòi!”