Chờ khi hoàn hồn trở lại, tôi mới run rẩy đứng lên, nhặt điện thoại, phát
hiện trên màn hình đã có mấy vết nứt, vừa rồi đang nói chuyện giữa chừng với Marvel nhưng cú ngã đó đã làm gián đoạn cuộc gọi.
Tôi cầm
điện thoại, phát hiện vẫn có thể dùng được, nhớ đến tấm giấy thầy giáo
cho, tôi liền lật tìm số của cảnh sát, gọi 911. Tuy tiếng Anh của tôi
khá tệ nhưng nhân viên tiếp nhận cuộc gọi lại rất ôn hòa, giúp tôi đưa
ra mấy từ đơn, cuối cùng tôi cũng mô tả đơn giản được tình hình là mình
bị cướp và đang ở nơi nào.
Khi đối phương hứa sẽ mau chóng cho
cảnh sát đến, tôi mới thở phào nhẹ một hơn. Lúc này mới nhớ ra cần phải
gọi lại cho Marvel, vì vừa nãy đột ngột ngắt cuộc gọi, có lẽ anh ấy rất
lo lắng.
Thế nhưng lần này chiếc điện thoại không hợp tác với
tôi, bất kể tôi làm gì cũng đều không thể gọi được, điện thoại tự nhảy
sang chế độ tắt máy. Sau đó mặc kệ tôi xoay xở thế nào thì màn hình vẫn
tối đen.
Tôi loay hoay hơn mười phút, cuối cùng bỏ cuộc, cũng may tôi đã liên hệ với cảnh sát, buổi chiều Marvel còn có cuộc thi, tôi xem đồng hồ, cảm thấy không nên làm phiền anh ấy thêm.
Thế nhưng lại mười phút nữa trôi qua mà cảnh sát vẫn chưa thấy đâu. Lúc này nhìn xung quanh, nhận ra trời đã tối. Trên đường vốn đã ít người qua lại, lúc này hoàng hôn xuống lại càng khiến nơi này càng hoang lạnh, thỉnh thoảng có vài người da đen mặc đồ punk đi ngang, điều đó càng khiến tôi thêm sợ
hãi.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm của Los Angeles dần
dần hiện rõ, vừa nãy bị ngã, đầu gối tôi đã rớm máu, cổ tay cũng bị xước một mảng lớn, lúc này gió lạnh thổi qua càng làm thêm đau đớn. Mà tất
cả tiền tôi đều để trong túi, bây giờ điện thoại thì không thể gọi được, lòng nóng như lửa đốt.
Có lẽ nơi này thật sự hoang vắng, trên
đường nãy giờ chẳng xuất hiện một chiếc taxi nào, thậm chí xe hơi gia
đình cũng không thấy.
Cảm giác cô độc trên một đất nước khác, sự
hoang mang và sợ hãi khi bị cướp, cảm giác tuyệt vọng khi không được ai
giúp đỡ, tất cả đồ dồn xuống tôi, tâm trạng nặng nề, trong hoàn cảnh khó khắn, không có sự giúp đỡ, tôi mới ý thức được, bản thân mình thật sự
kém cỏi, Văn Âm đến các nước đều là dựa vào năng lực của bản thân để hòa nhập nhanh chóng, mà tôi thì chẳng khác nào một con thú non nớt đang
gặp phải sự uy hiếp, sớm muộn cũng bị loại bỏ trong quá trình tiến hóa
mạnh sống yếu chết này.
Chính vào lúc tôi sắp hêt hi vọng thì phía cuối đường bỗng có hai ánh đèn sáng lên.
Tôi mặc kệ đầu gối đang chảy máu, liền chạy ra đón chiếc xe.
Thế nhưng khi đang thất vọng vì phát hiện ra đó không phải xe cảnh sát thì
chiếc xe dừng ngay trước mặt tôi, cửa xe mở ra, một người bước xuống từ
ghế lái, người ấy dang tay ôm lấy rồi đỡ tôi dậy, đó là một cái ôm mạnh
mẽ khác thường, dường như sợ tôi sẽ biến mất.
“Trương Thái Phụng, em đúng là không chịu an phận, đã nói đừng có chạy loạn lên rồi. Tiếng
Anh của em như vậy, sao không đi cùng tên chơi dương cầm kia nữa? Tuy
anh không hi vọng em và anh ta đi riêng với nhau, nhưng ở nơi nguy hiểm
như thế này sao em không hỏi anh ta trước? Nếu em vì chuyện anh không
thích anh ta nên mới một mình đến đây, rồi gặp nguy hiểm, vậy anh thà để em và anh ta đi cùng còn hơn!”
Thực ra vào lúc A Thành ôm chặt
lấy tôi, trong lòng tôi không hiểu sao trở nên bình tĩnh, lúc này đang
nghe được giọng điệu trách móc xen lẫn xót xa của anh, tôi không kìm
được nước mắt. Lau đi dòng nước mắt, trong lòng mừng vui vì nguy đã hóa
an.
“Sao anh đến đây rồi? Không phải ngày mai anh mới bay sang sao?”
A Thành vuốt tóc tôi: “Vì em, anh đương nhiên phải giải quyết mọi việc
sớm, hơn nữa anh rất nhớ em nên có thêm động lực đánh bại bệnh ì của
mình, từ tối qua đã bay sang rồi. Anh đến khách sạn tìm em, định cho em
bất ngờ, kết quả là em lại chạy ra ngoài rồi.”
A Thành cởi áo khoác: “Nào, mặc vào đi, nhìn bộ dạng em xem?”
Có lẽ anh đã cẩn thận che giấu, nhưng tôi vẫn nhìn thấy lúc anh cởi áo khoác ra đã thoáng run.
“Đi nào, chân em chảy máu hết rồi, đưa em đi xử lý vết thương trước.”
Tôi cứ thế để A Thành đỡ mình đi, ngồi vào xe, xuống xe, vào phòng khám, băng bó xử lý vết thương.
Mọi thứ anh ấy đều làm rất thuần thục, lúc vào bệnh viện anh ấy sợ chân tôi đau nên đã cõng tôi.
Lúc này tôi thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
“Sau này anh chưa cho phép thì không được chạy lung tung.” Chờ vết thương
được xử lý xong, gương mặt nhăn nhó của A Thành mới dần giãn ra, bắt đầu chọc ghẹo, “Anh thật không ngờ em lại có khí tiết như vậy! Đến tên chơi dương cầm đó cũng không thèm nhờ.”
Lúc này tôi được uống chút nước ấm, bụng cũng được ăn no rồi, tâm trạng ổn định hơn, miệng lưỡi cũng dạn đi hơn.
“Em sao có thể dở hơi vậy được chứ? Hơn nữa cứ cho là anh cấm cản, em cũng
vẫn sẽ qua lại với những người em xem là bạn. Chuyện này không phải em
cố ý không tìm Marvel mà là gần đây anh ta không thân thiện lắm với em.
Anh cũng không cần ghen tị đâu, anh ta đang ở cùng Văn Âm, cảm giác
giống như đã xóa bỏ sạch sẽ quan hệ với em rồi.”
Tôi vốn cho rằng A Thành nghe được cậu này sẽ lập tức giãy nảy lên biện minh rằng mình
vốn dĩ không ghen tị, thế nhưng nghe xong anh ấy chỉ nhíu mày.
“Em xác địnnh Marvel thực sự muốn tuyệt giao với em à? Nhưng hôm nay nếu
không phải nhờ anh ta, anh đâu thể nào tìm thấy em nhanh như vậy.”
“Sao cơ?”, tôi có chút hồ nghi, “Em cũng đang định hỏi làm sao anh biết được em đang ở đây?”
“Xuống máy bay anh liền đến khách sạn của em, nhưng không tìm thấy em đâu, hỏi các bạn học và thầy giáo cũng không ai biết. Lúc anh đứng ở ngoài cửa
thì vừa may gặp Marvel mặt mũi thất thần chạy tới, mới biết em đã đến
đến đây rồi. Tuy anh không thích anh ta, nhưng cũng không đến nỗi muốn
nói xấu anh ta. Lúc đó trông anh ta thực sự rất căng thẳng, còn đưa cả
chìa khóa xe mình cho anh, dẫn anh đến bãi đỗ xe, nói anh lái xe đến
đây.”
A Thành nói đến đây còn nhún vai: “Nói thật, anh ta không
giống như đã xóa sạch quan hệ với em đâu, nếu không mắc mớ gì phải cho
anh mượn xe. Ở Mỹ, bạn bè tốt cũng không cho nhau mượn xe đâu, vì một
khi xảy ra chuyện gì đó, bảo hiểm sẽ không xử lý bồi thường, trách nhiệm cũng do chủ xe tự chịu. Anh ta làm được như vậy cũng là vô cùng trượng
nghĩa rồi.”
Những điều vừa lọt vào tai thực khiến tôi bối rối.
Nếu nói như A Thành thì rõ ràng Marvel rất nhiệt tình giúp đỡ tôi, nhưng thái độ khi gặp tôi tại sao lại như nước với lửa vậy chứ?
“Anh
đưa em về trước đã, lát nữa em trả chìa khóa cho Marvel nhé, anh còn
chút việc phải đi xử lý, lát sau sẽ về gặp em. Sau này không được chạy
lung tung, chờ ami anh có thời gian sẽ đến đưa em đi dạo, tóm lại mới
đến Mỹ một lần, không thể lưu laki mỗi ấn tượng về chuyện bị cướp được.” A Thành nhận một cuộc điện thoại, sau đó anh ấy hôn tôi, “Về sau sẽ
không để em ở một mình nữa, cũng không để em phải bị thương nữa.”
Chúng tôi nán lại trong sảnh rượu lưu luyến nói không ít chuyện rồi anh ấy mới rời đi.
Tôi xem đồng hồ, đang đắn đo xem có nên đi trả chìa khóa và nói lời cảm ơn
Marvel ngay luôn hay không, từ xa lại thấy hình như có người đang chạy
về phía tôi, dáng vẻ tức giận.
Đến khi tôi ngẩng đầu lên thì khuôn mặt người đó đã đập vào mắt tôi.
Là khuôn mặt nhăn nhó của Văn Âm.
Thứ tiếp theo tôi nhận được chính là một cái tát, cũng không đau lắm, chỉ
là hơi vang lên khiến cho mọi người trong sảnh đều dừng lại nhìn.
Tôi hơi bối rối.
Văn Âm đứng trước mặt tôi, đôi mắt ngấn nước, rõ ràng nó là người ra tay mà dáng vẻ bây giờ chẳng khác nào một người bị hại không sức phản kháng.
“Văn Học, tôi hận chị!”, nó ném nhịn hồi lâu mới thốt ra câu này.
“Chị hủy hoại giấc mơ của tôi.” Nó cũng nhận thấy được ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, nhưng cuối cùng vẫn mặc kệ tất cả, “Từ lúc chị mười
ba tuổi trở về nhà, chị đã hủy hoại cuộc đời tôi rồi, chị giành lấy mọi
thứ của tôi. Vốn dĩ cha mẹ chỉ có một mình tôi, nhưng từ khi chị về, bọn họ vì chị mà cãi nhau bao nhiêu lần chị có biết không?! Chị đã hủy hoại không khí ấm cúng vốn có trong gia đình này! Sau đó còn một mực muốn
làm quen với bạn bè của tôi, giành giật bạn bè với tôi. Tôi vốn nghĩ khi chị lớn lên sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ, chị đã trưởng thành rồi, những
thứ cướp khỏi tay tôi lại càng nhiều hơn!”
“Văn Âm, đủ rồi đấy!”
Văn Âm quay đầu, tôi cũng ngẩn người rồi hướng theo con bé nhìn ra, Marvel
không biết từ lúc nào đã xuất hiện, khuôn mặt anh hiện lên vẻ tiều tụy.
Thế nhưng tâm trạng Văn Âm chẳng vì nhìn thấy Marvel mà trở nên bình tĩnh hơn, nó ngược lại càng kích động.
“Marvel, đến anh cũng giúp chị ta sao? Chị ta hại em chẳng thể tham gia cuộc thi lần này! Chị ta biết cuộc thi dương cầm này đối với sự nghiệp của chúng ta có ý nghĩa thế nào, chuyện đó em đã nói với chị ta rồi!”
Văn
Âm quay lại trừng mắt nhìn tôi, “Văn Học, học dương cầm vốn không dễ
dàng như chị nghĩ đâu! Vì cuộc thi ngày hôm nay, không những Marvel mà
tôi cũng đầu tư tâm huyết mà một người bình thường không thể nào tưởng
tượng nổi. Đến nước khác học tập vốn không phải chuyện dễ dàng, các
người chỉ nhìn thấy những điều tốt đẹp khi chúng tôi biểu diễn nhưng có
từng tưởng tượng đến việc chúng tôi vì luyện một bản nhạc mà ba tháng
liền, mỗi ngày luyện sáu tiếng đồng hồ, luyện đến mưc cổ vai đau không
thể ngồi thẳng không?! Cuộc thi lần này, bao nhiêu tên tuổi dương cầm từ các nước đều đến để chọn lựa học trò, năm năm chỉ tổ chức một lần! Rốt
cuộc thì sao chứ, Marvel vì chị nên mới không tham gia tiết mục độc tấu
trong cuộc thi lần này! Sau đó anh ấy vẫn đến cùng tôi đàn bốn tay,
nhưng tâm trạng vô cùng tồi tệ, đến mức hư cả tiết mục song tấu! Chúng
tôi có được bao nhiêu lần năm năm đây? Chị có biết tôi vì cuộc thi này
mà đã nổ lực bao nhiêu không hả?”
“Văn Âm, chuyện này không liên
quan đến Văn Học, là anh có lỗi với em, tâm trạng tồi tệ của anh đã hại
em không thể phát huy tốt trong tiết mục song tấu, thậm chí bởi vì anh
đột nhiên không tham gia dự thu, đã khiến tâm trạng em bất an mà ảnh
hưởng đến tiết mục độc tấu, đây đều là lỗi của anh, không liên quan đến
Văn Học.”
Tôi nhìn Văn Âm và Marvel, chẳng dễ gì tiếp nhận được nội dung cuộc đối thoại của họ, trong lòng xuất hiện một dự cảm tồi tệ.
“Marvel, tại sao anh không tham gia cuộc thi?”
Văn Âm nhếch miệng cười: “Văn Học, đến bây giờ chị còn có thể hỏi những
chuyện không liên quan đến mình ư, Marvel vì nhận một cuộc gọi của chị
mà mặc kệ tất cả bỏ ra ngoài, đi khắp nơi tìm bạn học và giáo viên của
chị, còn gọi cho cảnh sát, khi anh ấy quay lại thì hạng mục độc tấu đã
bắt đầu rồi, nhưng cũng may anh ấy bốc thăm được thứ tự số hai, không
phải là người đầu tiên lên sân khấu. Anh ấy chỉ đến trễ mười phút, vốn
dĩ vẫn còn kịp, nhưng không ngờ thí sinh đầu tiên vì lý do sức khỏe mà
bỏ cuộc, thứ tự lên sân khấu của anh ấy bị đẩy lên, nên khi anh ấy đến
thì đã muộn mất rồi!”
Dự cảm xấu nhất cuối cùng đã thành sự thật. Tôi nhìn Marvel, áy náy đến không biết phải nói gì. Anh lại vẫn đứng đó cười với tôi, sau đó còn giữ Văn Âm, muốn ngăn con bé làm lớn chuyện.