Tôi cực kỳ khó xử, đúng là sơ ý mà, sao tôi có thể quên mất chuyện tấm
thiệp để trong bó hoa chứ! Lần này đắc tội với Marvel rồi, thỏa thuận
thất bại, tôi đành cười gượng, sau đó nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của
anh ta.
A Thành chờ tôi khá lâu, vừa nhìn thấy tôi đã tỏ vẻ khó
chịu: “Đàn ông gì nhiều lời thế chứ, nhường thì nhường không thì thôi,
chỉ một câu nói thôi mà. Thật là, chúng ta đừng ăn cái món giới hạn này
nữa, đi ăn món bình thường, tôi sắp đói chết rồi đây.”
Nhưng lúc chúng tôi gọi phục vụ tới thì người ta lại nói, người đàn ông đối diện đã tự nguyện nhường chỗ cho chúng tôi.
Tôi và Marvel vừa châm chọc nhau một trận, cảm giác há miệng mắc quai vẫn
còn, nhưng A Thành hoàn toàn không để tâm: “Nếu anh ta đã nhường, vậy
chúng ta cứ ăn thôi.”
“Hai vị, xin phép làm phiền.” Khi chúng tôi đang ăn, người phục vụ cầm bình rượu đỏ đi về phía chúng tôi, “Đây là
chai Rafi năm 1982 do vị khách bàn ban nãy chọn cho hai người trước khi
đi, xin tặng hai vị. À, đây là danh thiếp của ông ấy.”
Tôi theo
hướng chỉ của người phục vụ, thấy hướng cô ta chỉ đến đúng là nơi ban
nãy Marvel vừa ngồi, lúc này anh ta đã đi mất rồi, trên bàn còn lại bộ
dĩa và dụng cụ ăn cho một người, xem ra người bạn gái anh ta đợi tối nay đã không tới.
Tôi mở tấm danh thiếp của Marvel ra, bên trên là
dòng chữ rồng bay phượng múa: Honey, Cheers and wish you a sound sleep,
just dream of us – Love, M.
Tôi đoán được đại ý suy nghĩ của
Marvel, có lẽ tấm thiệp của tôi đã tổn thương lòng tự trọng của anh ta,
cho nên mới muốn trả đũa, trước khi đi còn tặng tôi một bình rượu đắt
đỏ, còn thêm một tấm thiệp nội dung không chính đáng, để khiến A Thành
hiểu lầm, tạo ra mâu thuẫn giữa chúng tôi. Đáng tiếc anh ta nghĩ quá
nhiều rồi. Đầu tiên, A Thành không phải là bạn trai tôi, hơn nữa, tôi sợ có khi A Thành còn không hiểu nổi nội dung câu tiếng Anh viết trên tấm
thiệp này.
A Thành có vẻ hiếu kỳ, anh ta cầm lấy tấm thiệp trên tay tôi, nhìn một lát, chân mày nhíu lại.
Sau đó tôi chỉ nghe anh ta nói: “Đồ biến thái chết tiệt! Ai là Honey của
anh ta, ai quen biết gì anh ta?! Thật buồn nôn mà.” Sau đó anh ta nhìn
tôi, “Tôi muốn nói là, lúc chúng ta vừa bước vào nhà hàng, người đàn ông đó đã không ngừng nhìn tôi, không biết có phải người quen không, lúc cô qua đó thương lượng, anh ta lại len lén nhìn tôi lẽ nào là để ý đến
tôi! Lần sau đừng để tôi thấy anh ta, nếu không tôi sẽ phải làm rõ mọi
chuyện với anh ta!”
Tôi miệng chữ a mắt chữ o, không ngờ A Thành
còn hiểu cả tiếng Anh, Marvel, ý đồ để A Thành hiểu lầm của anh cuối
cùng cũng đạt được, chỉ tiếc là mọi chuyện không đi theo hướng anh mong
đợi…
Sau khi tạm biệt A Thành, tôi trở về phòng trọ gần trường với tâm trạng lơ lửng trên mây.
Mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã chín rưỡi tối, lời hứa mười giờ tối nay
update phần mới cho độc giả chắc không thực hiện được rồi.
Tôi
rót một lý trà, đăng nhập weibo tên “Bạch Đinh” Vip gửi đi một dòng tin
nhắn “Tối nay tôi đi ăn cơm với bạn, không update được rồi”, sau đó đăng tấm ảnh chụp lúc ăn tối với A Thành lên.
Tấm ảnh đó chụp được
logo ChefLtd trên bàn, còn có chai Rafi 1982, cả hoa và nến cùng bàn tay trắng trẻo thon dài của A Thành ngồi đối diện.
Chỉ vài giây sau liền có người hâm mộ bình luận.
“Woa! Đây chẳng phải là đầu bếp giới hạn của nhà hàng vô cùng nổi tiếng sao?
Không khí thật tuyệt! Bạch Đinh xinh đẹp giàu có! Thật sang chảnh nha!”
“Bạch Đinh Nữ Thần!”
“Nhân vật đẹp trai đối diện kia là ai? Đề nghị đăng ảnh chụp chính diện!”
Tôi nhìn màn hình cười mãn nguyện, thực ra tôi đã đăng ký hai tài khoản
weibo, Bạch Đinh là tài khoản Vip đăng tải nội dung rất giới hạn, ngoài các thông báo về tiến độ bài viết và thông tin tiểu thuyết xuất bản thì chỉ đăng những nội dung nhằm xây dựng hình tượng bản thân.
Tôi
đổi trình duyệt khác, đăng nhập tài khoản cá nhân của mình, ở đây so với “Bạch Đinh” thì cách biệt một trời một vực, nhìn qua một lượt toàn là
những câu như “Lại phải viết luận văn rồi!”, “233333”, “Ahahahaha lại ăn đòn rồi”, “Tên ngốc X” …
Tôi vừa xem bình luận mới nhất trên
“Bạch Đinh”, refresh weibo cá nhân, lại thấy bất kể là “Bạch Đinh” hay
tài khoản cá nhân của tôi đều bị một tin khác đè lên rồi.
“Hôm
nay, hình như có một người đàn ông thích tôi, lần đầu bị đàn ông thích,
cảm thấy hơi mất mát, có điều tôi luôn giữ mình trong sạch nên đến nay
vẫn còn độc thân.” Tôi đọc một lượt, ID đó là “Nhị Thiếu?” Là ai chứ?
Rất nhiều lời mời kết bạn hoặc theo dõi weibo này?
Tôi tò mò xem
thêm, dưới status này toàn những bình luận như “Nhị Thiếu, em trước nay
cũng luôn vì anh mà giữ mình, anh nhớ Hồ Đại Minh em không?”, “Đẹp trai
như anh sao có thể độc thân được, thật đáng buồn, em muốn nói với anh
rằng, khi anh cô đơn, hãy liên lạc với em!”, Thậm chí còn có “Nhị Thiếu, đã có người đàn ông dám to gan làm người thứ nhất, vậy thì tôi cũng
không ngại gì nữa, vòng tay này luôn dang rộng vì anh, suy nghĩ về tôi
nhé!”
“Tên “Nhị Thiếu” này là ai? Sao có tới hơn trăm vạn người
follow thế này?” Tôi uống một ngụm trà, cảm thấy thật kỳ lạ. Những yêu
cầu kết bạn hoặc theo dõi thì ngoài một số người mẫu hạng B, C có tài
khoản Vip ra, còn có vài nam, nữ minh tinh hạng A nữa, mà số người tên
“Nhị Thiếu” kia folloe lại là 0.
“Em âm thầm ở phía sau vì anh
làm nhiều thứ như vậy, anh lại có thể để trạng thái là độc thân, thật
khiến em thất vọng. Nhiều năm nay, anh luôn lừa gạt nói sẽ cho em một
danh phận, chính câu nói này khiến em kiên trì suốt thời gian qua. Bây
giờ thấy anh liếc mắt đưa tình với mấy minh tinh kia, thậm chí bất kể
nam nữ, trái tim em như bị rỉ máu. Nhị Thiếu, vì anh, tuổi thanh xuân
của em đã bị hủy hoại cả rồi. Em không muốn sống cuộc sống trong bóng
tối nữa, hoặc là anh cùng em chung sống, hoặc là năm triệu, anh chọn
đi.”
Chắc do nhất thời buồn chán hoặc cũng có thể vì ít cồn trong người, tôi nổi hứng muốn chơi đùa, tiện tay viết một đoạn bình luận,
gửi lên góp vui.
Sau đó tôi ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ kéo dài trọn mười tiếng đồng hồ, mãi đến khi A Thành xuất hiện gõ cửa tôi mới tỉnh lại.
“Hey, Văn Học, cô mau mở cửa! Tôi vào đến cửa tiểu khu thì gặp mẹ cô, mẹ cô
và tôi đang đứng ngoài này chờ cô cả tiếng đồng hồ rồi, cô còn chưa tỉnh ngủ à?”
Vừa nghe thấy lời A Thành cả người tôi choàng tỉnh.
“Hả, Mẹ tôi ư?” Trong đầu tôi liền xuất hiện khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng
và dáng vẻ lạnh lùng ấy, nếu không phải chuyện gì quan trọng, bà ấy
tuyệt đối không tìm tôi đâu, “Anh có nhận nhầm người không vậy, Bà ấy
không thể nào đến tìm tôi đâu.”’
Tôi túm mớ tóc bù xù trên đầu, vừa lẩm bẩm vừa đi ra mở cửa.
A Thành đứng ngoài cửa nhìn thấy dáng vẻ của tôi, liền ném cho tôi ánh
nhìn khinh bỉ, sau đó lại đổi bộ mặt hiền lành phúc hậu, quay đầu nói
với người sau lưng: “Bác gái, bác vào đây đi, đây là Văn học, à không,
là chỗ Trương Thái Phụng ở đấy ạ.”
Anh ta đẩy cửa nhường lối, người phía sau thuận theo bước ra.
Người đứng trước cửa kia nào đâu phải người mẹ giàu có của tôi, rõ rang là bà cô nông dân tóc bạc, trên người chỉ mặc quần áo vải bố, làn da ngăm
đen.
Bà gọi: “Thái Phụng, con gái, mẹ hớ con chết mất.”
Sau đó bà ấy hình như còn định nói gì đó, nhưng lại dừng lại, chỉ lúng túng giơ tay lên, bà đưa tay về phía tôi, dường như muốn chạm vào tôi, nhưng lại không dám. Tôi nhìn chằm chằm đôi bàn tay ấy, những ký ức chôn sâu
trong lòng bỗng chốc dâng lên mạnh lẽ. Căn phòng thấp bé lát gạch ấy,
cây cối vì đất đai khô hạn thiếu nước mà không phát triển nổi, cảm giác
đói khát, những chuyện thời cũ thơ ấu liên tiếp xuất hiện trong đầu tôi.
Người đứng trước mặt tôi, chính là người mẹ nuôi tôi trước khi tôi mười ba
tuổi. Ở vùng núi ấy, bà mua tôi về từ tay những kẻ buôn người.
Bà già đi nhiều quá, tôi nhất thời chẳng thể nhận ra bà.
Mà sự xuất hiện đột ngột của bà vào lúc này, ngoài việc khiến tôi cảm xúc hỗn loạn ra, tôi chợt thấy lo sợ.
Thấy tôi không lên tiếng, bà ấy liền đưa tay lau nước mắt: “Con gái đã lớn
lên xinh đẹp như vậy, thật tốt quá.” Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì,
bà nói: “Phải rồi, lần này mẹ còn có đem theo món con thích ăn nhất, là
bánh mì thơm, thơm lắm đấy.”
Lúc đó tôi mưới nhận ra trong tay bà còn cầm hai chiếc túi, A Thành nhanh nhẹn mở chiếc túi ra: “Ôi, bác
gái, đều ở đây cả, món bánh mì thơm Thái Phụng thích ăn nhất, cháu nói
đúng không ạ?”
“Mau lại đây lại đây.” Tôi vội vàng đưa và và A Thành vào phòng, sau đó thò đầu ra ngoài nghe ngóng.
“A Thành, vừa nãy chuyện gì vậy? Anh gặp, ừm, bà ấy… thế nào?” Tôi không
dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, chỉ hướng ánh mắt ra xa, lúc trước gọi
“mẹ” ngọt ngào như vậy, bây giờ sao một tiếng cũng không gọi nổi.
A Thành nhìn tôi: “Là thế này, hôm nay không phải ngày tôi đến dạy cô đàn sao, lúc tôi đến đã thấy bác gái, nên đành đứng chờ dưới lầu, tiện thể
cùng bác gái nói vài câu, bà nói muốn đến tìm con gái là Trương Thái
Phụng, cho nên tôi biết đó là cô…”
“Vậy ngoài anh ra không có ai khác thấy bà ấy?” Tôi kéo A Thành sang một bên thì thầm nói.
Anh ta gật gật đầu.
“Vậy được, hôm nay làm phiền anh, đã thế này rồi, buổi học đàn hôm nay tạm thời hủy bỏ, anh có thể về rồi.”
Trước hết để A Thành rời đi, sau đó từ từ hỏi nguyên nhân, rồi đưa mẹ tôi đi. Tôi quay người nhìn bà, bà nhìn tôi cười, mắt đã ráo lệ.
Đột
nhiên tôi cảm thấy buồn. Thực ra khi tôi bị mấy kẻ buôn người đưa đến
vùng núi ấy thì chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt, bởi vì đường dài mệt
mỏi, ăn không được mấy, thân hình lại nhỏ yếu gầy còm, chỉ là một bé
gái, vốn dĩ không bán đi được, đám buôn người mới quyết định vứt tôi
trong núi.
Lúc đó mẹ nuôi tôi đang mang thai, thấy tôi đáng
thương mới mua tôi về. Về sau bà sinh một người con trai, nhưng nói thật lòng, đứa em trai này có thứu gì thì tôi cũng chẳng thiếu phần. Thậm
chí có thứ gì tốt bà ấy còn cho tôi trước. Bà ấy thực sự chưa từng đối
xử tệ với tôi, tôi thật sự cảm kích bà.
Khi mẹ ruột tìm thấy tôi, bà ấy không nói nhiều chỉ liền trả tôi lại cho mẹ ruột, cũng không đòi
một đồng nào, nhưng lúc chia tay tôi bà đã khóc rất nhiều.
“Thái Phụng à, về thành phố sống cho tốt nhé.”
Tôi khi đó trước chiếc bánh gato socola hấp dẫn của mẹ ruột đã hoàn toàn
cởi giáp đầu hàng, tôi của ngày thơ ấu không hề biết đúng sai gì cả.
Một lần ly biệt, mười năm trôi qua.
Con người từng nhớ nhung da diết mẹ nuôi đã không còn tồn tại trong tôi nữa.
“Sao mẹ lại tìm đến đây?” Sau khi đuổi A Thành về, tôi bắt đầu thắc mắc, “Mẹ có chuyện gì cần giúp đỡ à?”
“Con gái, em trai con năm nay thi đại học nên phải đến thành phố, còn thi
vào trường của con nữa đó. Lần trước nó đến trường nhìn thấy con trong
sổ tay tân sinh viên, mẹ liền nghĩ, hôm nay mẹ cũng phải vào thành phố,
một là để đến trường thăm em con, hai là nghe ngóng tình hình của con,
đến thăm con. Mẹ cũng chẳng có chuyện gì khác, chỉ là đã nhiều năm như
vậy, muốn xem con sống có tốt không.”
Vốn dĩ nghe được nửa câu
đầu, tôi nghĩ bụng, chắc vì chuyện em trai đi học nên cần tiền, vì vậy
mới đến chỗ tôi, tôi chuẩn bị sẵn một con số có thể chấp nhận, nhưng
nghe xong nửa câu sau, tâm trạng tôi liền không còn bình tĩnh được nữa.
“Mẹ.” Rốt cuộc tôi đã không kiềm lòng được, vẫn gọi ra một tiếng ấy. Một
tiếng gọi hàm chứa những cảm xúc lẫn lộn. Người đứng trước mặt không
ngừng lau nước mắt.
“Mẹ, để con sắp xếp cho mẹ đến khách sạn ở, ngày mai con đưa mẹ đi tham quan thành phố. Mẹ thấy có được không?”
“Được, được, con nói thế nào cũng được hết. Nhưng mà, sao ban nãy con không
giữ người bạn kia lại cùng ăn cơm? Thằng bé ấy tốt lắm, tâm thiện.”
Cứ thế, tôi ôm trong lòng nỗi niềm phức tạp đưa mẹ nuôi đến khách sạn, sau đó còn gọi đồ ăn sẵn. Chỗ này gần trường học, khả năng gặp người quen
là quá lớn, lỡ như có người nhìn thấy, tôi chỉ sợ không phải mình biến
thành Trương Thái Phụng, mà có khi là Trương Se Sẻ, Trương Gà Đá gì đó.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện thì cũng đã gần mười giờ tối. Tôi trở về phòng, đột nhiên lại nhận được điện thoại khẩn cấp của A Lâm.
“Alô, Văn Học, cậu hot quá rồi!”
“Hả!?”
“Cậu còn không biết ư?” Giọng cô ấy đầy bất ngờ, “Cậu mở weibo chưa? Trời
ơi, cậu có biết không, lần này thật sự hot lắm đấy. Mau xem đi, Nhị
Thiếu trả lời cậu kìa! Còn gửi cả bình luận. Anh ta còn theo dõi cậu nữa đấy nhưng cậu vẫn còn chưa theo dõi anh ta, ai nấy đều đang bàn tán về
cậu!”
Tôi mở tài khoản cá nhân của mình, bên trong hoàn toàn sạch sẽ, chẳng có gì xảy ra.
“Chuyện gì chứ? Tớ thấy ở đây trời quang mây tạnh mà!”
“Tớ đang nói tài khoản “Bạch Đinh” cô ơi! Nhị Thiếu sao lại không trả lời
tớ chứ. Anh ta mà trả lời thì tớ đã phát hiện ra ngay rồi, tớ theo dõi
anh ta từ lâu rồi ấy chứ.”
A Lâm là người duy nhất biết tôi chính là Bạch Đinh. Tôi mở loa ngoài của điện thoại, một tay gõ gõ trên máy
tính đổi sang tài khoản “Bạch Đinh”.
Bên này đúng là có chút choáng váng.
Hơn hai mươi ngàn thông báo, mười mấy ngàn bình luận, hơn một trăm ngàn fans mới…
“Hêy hêy? Văn Học? Hả? Người đâu rồi? Kích động quá choáng luôn rồi ư?” Giọng A Lâm văng vẳng trong điện thoại.
Tôi ngây người nhìn hai dòng chủ đề bàn luận “Tour du lịch X X” và “Kinh
ngạc mối tình bí mật giữa nữ tác giả Bạch Đinh bí ẩn và Nhị Thiếu HT”,
tối qua chắc uống nhiều quá rồi, tôi nhớ rõ ràng mình đã dùng tài khoản
cá nhân mà.
“Văn Học, cậu đúng là đã hot càng hot hơn rồi.”
“Tớ nói này A Lâm.” Tôi tự trấn tĩnh, ngắt lời cô ấy, “Nhị Thiếu này rốt cuộc là ai?”
“Hả? Cậu không biết ư? Cậu biết HT Entertainment không? Anh ta chính là Tống Minh Thành, con thứ hai trong Tống gia, nên được gọi là “Tống Nhị”, mọi người đều gọi anh ta là Nhị Thiếu.”
Tôi trước nay không hứng thú với chuyện của giới giải trí lắm, cũng gần như không xem tin tức giải
trí, đến minh tinh cũng chẳng biết được mấy người, A Lâm ngược lại với
tôi, có thể nói là nắm rõ tường tận giới này.
“Ôi, tớ nói cho cậu nghe, có tin đồn rằng Nhị Thiếu này phong độ đẹp trai chẳng kém minh
tinh đâu, anh ta thỉnh thoảng mới tham gia vài hoạt động nội bộ, chỉ có
các sao hạng A mới quen nổi anh ta. Anh ta cực kỳ khiêm tốn, nhưng danh
tiếng thì vang dội, nổi tiếng phong lưu đấy. Biết bao sao nữ vì muốn làm quen anh ta mà tranh nhau đến vỡ đầu ấy.” A Lâm nói với chất giọng
ngưỡng mộ, “Cậu không thấy có rất nhiều sao hạng A theo dõi anh ta sao?
Kết quả, anh ta chỉ theo dõi một mình cậu. Cậu thật sự có quan hệ mờ ám
với anh ta hả? À, khoan đã, tấm ảnh cậu đăng lần trước, có dính bàn tay
một người đàn ông, chẳng lẽ là Nhị Thiếu sao?”
“Nhị Thiếu cái đầu cậu!” Đó rõ ràng là tay của tên ăn bám A Thành đấy chứ!
“Ơ hơ, vậy để tớ tiếp tục phụ đạo phần thành viên gia đình Nhị Thiếu vậy.
Anh ta còn có một anh trai, đáng tiếc là đã kết hôn rồi, còn có một cô
em gái, chính là người thành danh sau một đêm tên Thẩm Miên, theo họ mẹ, còn có một chú chó, tên là…” A Lâm nói đến mấy thứ này thì liền thao
thao bất tuyệt như nước song dâng tràn, “Ôi, ôi ôi, cậu đừng cúp máy
vội, Văn Học, tớ chưa nói xong mà…”
Tôi dứt khoát cúp điện thoại của A Lâm.