Liên tiếp mấy ngày sau đó tôi cũng không dám lên Weibo, mỗi ngày đều có
thông báo mới, không biết bao nhiêu người theo dõi, bao nhiêu là tin
nhắn, các đối tượng buôn chuyện nườm nượp kéo đến, thậm chí có mấy công
ty truyền thông lớn còn thông qua ban biên tập tìm cách liên lạc riêng
với tôi, muốn phỏng vấn tôi, thật khổ không nói nổi.
“Anh có nghe nói đến Tống Nhị Thiếu không?” Hôm nay luyện đàn xong, tôi liền kéo A
Thành đến tra hỏi, “Anh ta nổi tiếng vậy sao? Rốt cuộc là người như thế
nào nhỉ?”
Những ngón tay thon dài của A Thành rời khỏi các phím
đàn trắng đen, động tác chậm rãi, lười nhác, giọng nói của anh ta cũng
nhẹ nhàng, chậm rãi như vậy. Anh ta ngừng một lát, “Nghe nói là một
thanh niên phẩm chất cực tốt. Tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ta.”
Tôi
cười chế nhạo, A Thành có lẽ không biết rõ về những người ở giới này,
tôi vẫy vẫy tay về phía anh ta: “Thôi được rồi, không nói chuyện này
nữa, không phải anh vẫn chưa ăn cơm sao, tối qua tôi còn đồ ăn, muốn ăn
gì đó lót dạ không?”
“Cô cho tôi ăn đồ thừa đấy à?!” anh ta trợn mắt nhìn tôi.
“Tôi đi muya rau mất nửa tiếng, nấu cơm cũng hết một tiếng, anh muốn đợi một tiếng rưỡi nữa hay là muốn ăn luôn bây giờ?”
“Người thức thời mới là trang hào kiệt.” A Thành vừa nói vừa cầm đũa, anh ta
nếm thử một miếng, có vẻ rất hợp khẩu vị, đắc ý tiếp tục ăn.
Tôi
nhìn anh ta, cảm thán: “Anh nói xem, anh không quen vị Nhị Thiếu đó, làm sao biết được anh ta tốt hay không? Nếu anh ta là tài phiệt đời thứ
hai, thường thì đời sống riêng rất ít khi được tự quyết định, trong bất
cứ chuyện gì. Anh thấy có đúng không hả?”
A Thành nhiệt tình ăn uống đến sạch sẽ mọi thứ, nghe tôi nói xong chỉ im lặng, không đáp lại lời nào.
Tôi vừa thu dọn chén đũa vừa dò hỏi: “Tôi nói này, bình thường anh có lên Weibo không? Có theo dõi… ừm… tay Nhị Thiếu đó không?”
Thực ra tôi rất quan tâm chuyện này, dù gì tài khoản “Bạch Đinh” đó đã đăng
một bức ảnh lên weibo, nếu A Thành lên mạng, lần theo weibo của tên “Nhị Thiếu” mà mở được weibo của tôi lên, sẽ nhận ra tấm ảnh của tôi và anh
ta ở nhà hang giới hạn đó, như thế sẽ đoán ra “Bạch Đinh” chính là tôi.
Từ lúc ăn cơm xong, A Thành có vẻ không vui, anh ta đảo đảo mắt, nhìn tôi
một lát, nói giọng trêu chọc. “Không lên. Tôi học ít, không biết gõ
chữ.”
Tôi âm thầm thở phào, nhưng xem sắc mặt anh ta không được
vui, tôi liền an ủi: “Không lên mạng cũng tốt, ở đó nhiều tin đồn, thật
giả khó đoán, tên Tống Nhị thiếu gia gì đó, là nhân vật thần bó thánh
hóa, theo tôi, tên đó chắc lớn lên quá xấu xí, có khi vóc người thấp bé, lại béo ục ịch, không có sức sống, điển hình của kiểu người được nuông
chiều quá mưc, gì mà chỉ có sao hạng A mới gặp được anh ya, lúc thường
khiêm tốn, người khác chưa từng được gặp qua… Hờ, cái thời đại này,
người khiêm tốn chẳng ai phô trương như vậy cả.”
A Thành chỉ nhẹ nhàng bênh vực anh ta: “Nói không chừng anh ta có vẻ ngoài không kém tôi là mấy thì sao?”
“Cứ cho là anh ta đẹp trai không kém anh đi, nhưng nội tâm làm sao có thể
là người đơn thuần chịu hòa nhập với các tầng lớp khác nhau như anh
được! Lần trước mẹ tôi hễ mở miệng đều là khen anh đấy.”
Tôi
không nhận ra mình đang tang bốc A Thành lên tận mây xanh, cho đến khi
sắc mặt A Thành lại trở nên xanh xám, tôi dừng lại. Nhưng tôi cũng không tìm hiểu sâu thêm , mấy ngày trước tôi đưa mẹ nuôi đi tham quan một
vòng thành phố phồn hoa nhưng bà chẳng chút hứng thú, tôi thuyết phục
mãi bà mới chịu để tôi mua một ít quần áo và đặc sản, vội vàng nói tạm
biệt rồi ra về, đến lúc đi cũng chit một mực nhờ tôi giúp đỡ em trai,
chiều nay tôi đã hẹn thằng bé, chuẩn bị đưa nó đi ăn, làm quen với hoàn
cảnh xung quanh.
Sau khi tạm biệt A Thành, tôi chỉnh trang một lát rồi đến trạm xe đón em trai.
Thật lòng mà nói, lúc tôi đi, thằng bé mới chín tuổi, khuôn mặt nó cũng
không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ hai má có tàn nhang, vừa gầy vừa đen, lúc nào
cũng thòng lòng mũi rỏ. Nhưng có một chuyện tôi nhớ mãi là vào ngày rời
đi, em trai tôi gào khóc đến khản tiếng. Mặc kệ mọi thứ, nó cứ bấu víu
vào chiếc xe nấc lên từng tiếng mà gọi: “Chị, chị không về nữa phải
không? Chị, chị.” Mẹ nuôi tôi đứng phía sau yếu ớt kéo nó lại, bởi vì bà cũng đang khóc. Tôi từ kính chiếu hậu trong xe nhìn người đàn ông lái
xe, cũng chính là cha tôi đang chau mày, sau đó ông bật kính lên, chặn
đứng tiếng khóc của em trai tôi bên ngoài ô tô, đi thẳng.
“Con sẽ nhớ họ chứ?”,mẹ ruột ngồi cạnh hỏi tôi.
Tôi cắn răng lắc đầu, lúc đó, tôi chỉ muốn làm họ vui lòng, thậm chí tôi
còn chẳng quay đầu lại nhìn em trai mình đang chạy theo xe của chúng
tôi.
Chớp mắt đã bao nhiêu năm qua đi.
“Chị hai.”
Đứng trước mặt tôi bây giờ là một chàng trai cao gầy, mũi thẳng, làn da
ngăm, ngũ quan chỉnh tề. Lúc này nó vẫn hơi dè dặt: “Mẹ cho em xem hình
của chị, cảm ơn chị đã đưa mẹ đi tham qian nhiều nơi như vậy.” Giọng địa phương của nó khiến tôi có cảm giác vừa quen thuộc, vừa yên lòng.
Lúc nó nói câu này hai má liền đỏ lên, nhưng ánh mắt nhìn tôi rất chân thành, trong trẻo.
“A Long, có muốn ăn gì không, chị đưa em đi ăn.” Em trai tôi tên là Trương Đằng Long, chúng tôi một đứa là Đằng Long, một đứa là Thái Phụng, hợp
thành một ý nghĩa tốt đẹp: Long Phụng sum vầy, cũng là mong ước của mẹ
nuôi tôi.
“Mấy ngày nay em đều ăn mì gói.” Nói đến ăn uống, cậu
bé trở nên họa bát hơn, “Em còn ăn cả hamburger, gà chiên, cả khoai tây
chiên nữa, cái nào cũng ngon. Thức ăn ở thành phố thật phong phú, chị
đưa em đi ăn món gì cũng được, em đều thích cả.”
“Sao có thể ăn những thứ đó được, chúng ta đi ăn món gì hảo hạng thôi, chị đưa em đến nhà hang Tây.”
Thế là tôi lái xe đưa cậu bé đến một khu phố ẩm thực cao cấp. Lúc tôi dừng
xe, thằng bé vô cùng kinh ngạc, sau đó lại mải nhìn theo những tòa nhà
cao vút, những chàng trai cô gái thời thượng lướt qua trên đường…
“Chị, sao chị có thể đưa chìa khóa xe cho một người không quen biết như vậy?” Thấy tôi đưa chìa khóa cho người giữ xe, em trai lập tức kéo tôi thắc
mắc.
Cậu bé này vẫn là một tờ giấy trắng, ánh mắt chứa đầy lo
lắng và hiếu kỳ, giống y như tôi khi mới được đưa tới thế giới kỳ lạ
này, nhưng thứ tôi gặp phải là những chế nhạo, khinh thường, tôi không
muốn em trai mình cũng gặp phải những điều tương tự.
“Người đó là nhân viên giữ xe của nhà hàng, chuyên giúp khách đậu xe. Lần này đi ăn
món Tây, sẵn tiện dạy cho em cách dùng dao nĩa khi ăn, nếu muốn sống ở
đây, những thứ này đều phải học, không cần lo lắng, có chị rồi.”
Đáng tiếc là, có lẽ vì cuối tuần, tôi lại không đặt bàn trước, quán sườn bò
này lại khá nổi tiếng, chỗ ngồi bên trong đã hết từ sớm, chúng tôi đành
ngồi ở bên ngoài, rất may là vị trí này tương đối thoáng.
“Phải
thế này, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, khi cắt thức ăn trước tiên
dung nĩa ở tay trái giữ chặt thức ăn, tay phải cầm dao cắt thành từng
miếng nhỏ, sau đó dung nĩa để ăn, khi cắt phải dung lực thật khéo, không được để phát ra âm thanh quá lớn; nếu còn muốn ăn tiếp thì dao nĩa đặt
lên đĩa phải tạo thành hình chữ “bát”, nếu không muốn ăn nữa thì cứ đặt
hai thứ song song trên đĩa là được.”
“Haizz, chị à, sao ăn mà
phải mệt như vậy, hơn nữa, chị xem này, miếng sườn này sao cắt ra vẫn
còn máu, vẫn còn sống, có cần báo đầu bếp nấu lại không!”
Sau khi tôi giảng giải cho cậu bé về việc thịt bò bảy phần chín ba phần sống xong, tôi vào toilet.
Đến lúc tôi quay trở lại, cậu bé ban nãy còn vui vẻ, tò mò đột nhiên lại có thần sắc bất an.
“Chị, em nói này, sau này chị đừng đưa em đến những nơi thế này nữa.”
Lúc nãy vẫn bình thường, sao đột nhiên lại thay đổi thế này?
Dưới sự chất vấn của tôi, cậu chàng cuối cùng cũng mở miệng: “Em thấy em
không thích hợp với nơi này, mọi người ở đây đều ăn mặc cầu kỳ, không
như em, quần áo quê mùa thế này, mà chị mặc đồ cũng đẹp, vừa rồi có
người đàn ông nhìn em mãi, sau đó đến nói với em rằng, muốn em rời xa
chị, giờ đã đi vào căn phòng kia rồi. Mọi người đều nghĩ em không hợp
khi đứng bên cạnh chị, sau này chị đừng đưa em đến những nơi như thế này nữa.” A Long e ngại, “Em sợ sẽ khiến chị mất mặt, mẹ cũng nói rồi,
không được cản chân chị.”
Nói xong, A Long lo lắng nhìn tôi. Còn
tôi, trong lòng chợt buồn vô hạn. Điều đó đối với tôi thật quen thuộc,
là nét mặt từng nhiều lần xuất hiện trong gương khi tôi nhìn vào, thứ
cảm xúc thận trọng đầy bất an, thứ cảm giác muốn lấy lòng thế giới lạ
lẫm này.
Từ phương diện huyết thống, so với đứa em trai này thì
em gái tôi rõ ràng càng phải thân thết với tôi hơn, thế nhưng với Văn
Âm, con bé chỉ sợ người chị này làm nó mất mặt, nó không muốn đưa tôi
đến tham gia những hoạt động của ní, không muốn tiếp nhận tôi vào cái
gia đình này; ngược lại, em trai tôi không muốn làm tôi mất mặt, nó để ý đến cảm nhận của tôi.
“Sao có thể được chứ? A Long, em sao có
thể khiến chị mất mặt được? Có người em trai cao lớn phong độ thế này
bên cạnh, chị còn vui mừng không kịp ấy chứ. Ban nãy ai trừng mắt với
em? Để chị lấy lại công bằng cho em.”
Đúng lúc này cánh cửa phòng ấy cũng đột nhiên mở ra, người mở cửa nhìn thấy hai chúng tôi liền ngẩn người. tôi cũng ngây ra. Đây chẳng phải là A Thành sao?
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi không thể ở đây hay sao?” anh ta hừ khẽ, sau đó đưa mắt đánh giá người
em trai đứng sau lưng tôi, “Trương Thái Phụng, dạo này sở thích của cô
là thế đấy hả?”
Trong lúc tôi còn đang ngỡ ngàng, em trai tôi đã liền lên tiếng: “Chị, vừa rồi người trừng mắt với em chính là anh ta.”
“Trừng mắt với cậu thì sao chứ? Hôm nay cô ta mời tôi ăn cơm thừa, dựa vào đâu mà lại mời cậu ăn sườn bò hả?!” Giọng A Thành bất bình, “Hơn nữa cậu có biết trước sau gì không hả!”
A Thành chỉ vào tôi: “Người này là của tôi.”
Nói đến mức này rồi, tôi cuối cùng cũng hiểu được ngọn nguồn, đây chẳng phải là tuyên ngôn sở hữu của A Thành sao.
“Được rồi được rồi, cậu bé này là em trai tôi, mấy ngày trước không phải anh
cũng gặp mẹ tôi rồi sao, em trai tôi đến đây để đi học.”
Mặt A
Thành liền giãn ra, nét mặt tươi cười: “Tôi đã nói mà, cô gặp được người đàn ông ưu tú như tôi rồi, sao mắt thẩm mỹ có thể đột nhiên rớt hạng
như thế được.”
Nói rồi, anh ta khoác vai bá cổ em trai tôi:
“Ahahahaha, đừng hiểu lầm nhé em trai, không phải chê em xấu xí đâu! Em
đúng là viên ngọc thô, nếu được tân trang lên thì cũng có thể so cao
thấp với anh, tuy rằng khí chất hơi kém cỏi, năng lực cạnh tranh cũng
hạn chế, nhưng nếu tập luyện cơ bắp thì lúc đứng gần anh cũng không đến
nỗi. Mà nếu em đã là em trai Văn Học, thì cũng chính là em trai anh rồi! Haizz, anh nói cho em nghe, anh cũng biết nói tiếng địa phương đấy, em
phải biết nghé (nghe) lời cúa (của) chị hai, ân (anh) sẽ không bạc đãi
em đâu. Sau này cứ theo anh là được!”
Nói xong, anh ta lại kéo em trai tôi ra thầm thầm thì thì, mãi đến khi tôi kéo nó về lại, anh ta mới nói lời tạm biệt chúng tôi.
Đối với việc này em trai tôi vẫn rất hoang mang, nó vẫn chưa thích nghi được với phong cách của A Thành.
Nó vừa nghi ngờ, vừa tò mò hỏi: “Chị, vừa rồi là ai vậy? Sao anh ta lại biết chị là Trương Thái Phụng?”
“Anh ta là một, ừm, nói thế nào nhỉ, con người cũng không tồi, nhưng công
việc của anh ta, bề ngoài tuy hào nhoáng, nhưng người bình thường rất
khó chấp nhận. Cho nên nếu anh ta bảo em đi làm cùng anh ta, em nhất
định không được đồng ý đấy nhé! Mẹ đã dặn dò chị phải giúp em tốt
nghiệp, sau đó tìm một công việc đàng hoàng, chị cũng không muốn em
giống như anh ta đâu.”
“Em thấy anh ấy cũng rất tốt mà!” Thằng bé khó hiểu thì thầm.
Ăn cơm xong tôi đưa em trai về trường, nó đã làm xong các thủ tục nhập học ở lại phòng dành cho khách, tôi mua cho nó ít đồ dùng và thức ăn vặt,
sau đó tạm biệt nó.
Lúc này vừa đúng bốn giờ chiều, tôi nhớ ra mớ tài liệu tham khảo viết luận văn vẫn để ở nhà từ lần trước, giờ này vẫn chưa tới giờ cơm, trong nhà chắc cũng không có ai, lúc này về nhà sẽ ít khó xử nhất.