Edit: Mộc Tử Đằng
Hôm nay Hứa Kiều bắt xe đến võ quán, bởi vì cô định sẽ cùng với Thẩm Lạc Dương về nhà nên không chạy xe đến đây.
Hai người đi dạo trung tâm mua sắm một vòng sau đó quyết định đi mua quần áo.
Hứa Kiều cầm một cái áo sơ mi đứng trước gương, hỏi Đàm Đinh Đan: “Nhìn đẹp không?”
Đàm Đinh Đan nhìn thoáng qua cái áo trên tay cô, nói: “Tớ cảm thấy cũng không tệ lắm, cậu vẫn nên mặc thử xem sao, quần áo phải mặc lên người mới nhìn ra được đẹp xấu.”
“Được.” Hứa Kiều tỏ vẻ tán đồng, cô cầm áo đi vào phỏng thử đồ.
Sau khi thay xong thì đi ra ngoài.
“Oa, đẹp quá.”
Áo sơ mi màu trắng, chỗ cổ áo vừa vặn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cổ tay áo được thiết kế khéo léo, hơi cụp vào trong.
Hơn nữa hôm nay cô mặc quần jean, áo sơ mi được sơ vin gọn gàng, khoe ra vòng eo cong tinh tế và đôi chân dài.
“Thật không?” Hứa Kiều nhìn mình trong gương, đúng là không tệ.
“Nếu không...”
“Mua!”
Hai người nhìn nhau cười.
Lúc tính tiền, ánh mắt sắc bén của Đàm Đinh Đan nhìn thấy một vật màu đỏ trong ví tiền của cô, nhìn kỹ, là một cái bùa bình an.
“Cái này không phải là cái bùa bình an đó chứ?” Đàm Đinh Đan hỏi.
Hứa Kiều lấy cái bùa ra đưa cho cô ấy.
“Ừ, không sai.”
Đàm Đinh Đan nhận lấy quan sát cẩn thận một chút, bùa bình an này vô cùng đẹp, hình vẽ trên mặt màu vàng được vẽ rất tinh tế.
“Cài này đẹp quá.”
“Phải không?”
“Đương nhiên.”
Hứa Kiều cười cười, thanh toán xong, Đàm Đinh Đan trả bùa bình an lại cho cô, cô trực tiếp để cái bùa và ví tiền vào trong túi quần.
Mua xong quần áo, hai người lại dạo quanh một hồi cho đến khi Tình tỷ gọi đến, hình như Đàm Đinh Đan có hợp đồng gì đó cần ký nên cô ấy đành phải rời đi.
Đàm Đinh Đan định đưa Hứa Kiều về rồi mới đi, nhưng bị Hứa Kiều từ chối, cô không định về nhà lúc này, giờ cô muốn đi đến võ quán, nhìn thời gian một cái, Thẩm Lạc Dương cũng sắp hết giờ rồi, cô sẽ đi về với anh.
Sau khi Đàm Đinh Đan đi, Hứa Kiều liền chuẩn bị ngăn một chiếc taxi, nhưng cô phát hiện, vào giờ này trên taxi đều có người.
Vì thế cô vừa lướt điện thoại, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn xem có chiếc xe nào trống không.
“Tin tin.”
Bên cạnh truyền đến tiếng còi xe, Hứa Kiều vẫn đứng đó không để ý đến.
“Tin tin.”
Hứa Kiều thấy nghi hoặc, nếu cô cản đường người ta thì phải tránh đi đúng không? Vì thế cô hơi quay đầu qua.
Vừa nhìn qua.
Liền thấy Tống Tử Ngu đang ngồi trong xe.
Tống Tử Ngu chạy xe dừng bên cạnh Hứa Kiều, rồi hạ cửa kính xe xuống, nói.
“Thật trùng hợp.” Hắn nói.
“Đúng là trùng hợp.” Cô trả lời.
“Cô đi đâu, tôi đưa cô đi.”
Hứa Kiều lắc tay với anh ta, “Không cần, tôi tự đi được.”
Tống Tử Ngu khẽ cười, “Đi võ quán đúng không.”
Hứa Kiều kinh ngạc một chút, vậy mà cũng đoán được?
“Không sao, tôi cũng vừa hay tiện đường thôi, hơn nữa cô thấy đấy ở đây khó bắt xe lắm.” Nói xong, anh ta liền duỗi tay mở cửa xe giúp cô.
Hứa Kiều thấy thế, cũng không từ chối nữa, người ta cũng đã mở cửa xe cho cô rồi, nếu không lên xe thì quá mất lịch sự, nên cô không ngại ngùng gì ngồi vào trong.
Tống Tử Ngu nhìn túi đồ trong tay cô, “Để mấy cái này ra ghế sau đi.”
Hứa Kiều nghĩ nghĩ, liền đồng ý, đúng là đặt chúng ở đây thì quá chật chỗ, vì thế để túi ra phía sau.
“Đi đây.”
“Ừ.” Hứa Kiều gật đầu.
Cô cài dây an toàn vào.
Dọc đường đi, Tống Tử Ngu lái xe rất chuyên chú, cũng không nói lời nào với cô.
Hứa Kiều liếc nhìn Tống Tử Ngu vài lần, không hiểu sao, cô cảm giác Tống Tử Ngu quá mức u ám, không phải cái loại nham hiểm, mà là cái loại sầu muộn, chính là cái loại mặt đang cười nhưng ý cười không lan đến mắt, trong mắt vẫn bình thản như cũ.
Hơn nữa cô vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa Tống Tử Ngu và Thẩm Lạc Dương rất kỳ quái, hai người họ khẳng định quen biết nhau, từ ánh mắt cùng hành động của Tống Lâm và Trần Nhiên thì có thể nhận ra điều này, bốn người bọn họ hình như đã từng có quan hệ rất tốt.
Còn bây giờ, Tống Tử Ngu giống như bị tách ra, nhưng có chút kỳ quái ở chỗ, dường như Tống Tử Ngu là người tự cắt đứt quan hệ với bọn họ, nếu là như vậy, vì sao Tống Tử Ngu vẫn còn xuất hiện trước mặt Thẩm Lạc Dương làm gì, hơn nữa chỉ cần Tống Tử Ngu vừa xuất hiện, không khí giữa bọn họ liền thay đổi rất nhanh.
Hai người hình như có chuyện gì đó trong quá khứ, giống như bị một sợi dây vô hình trói chặt, một đầu cột lấy Thẩm Lạc Dương, còn đầu khác thì cột Tống Tử Ngu lại.
“À, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Hứa Kiều nhịn không được tò mò trong lòng mà hỏi anh ta.
Cô thật sự rất hiếu kì với mối quan hệ kỳ quái này của Thẩm Lạc Dương.
“Có thể, cô hỏi đi.”
“Anh có quan hệ gì với Thẩm Lạc Dương vậy, tôi thấy giữa các anh có gì đó kỳ kỳ.”
“Kỳ kỳ? Kỳ quái như thế nào?” Anh ta hỏi lại.
“Không thể nói cụ thể như thế nào được.” Cô vẫn luôn cảm giác Thẩm Lạc Dương cố tình nhường nhịn anh ta, điều này rất lạ.
“Phải không? Chắc nhiều năm không gặp thôi.” Tống Tử Ngu nhàn nhạt nói.
Hứa Kiều cảm giác được không thể duy trì đề tài này tiếp nữa.
“Anh là đồng đội cũ của Thẩm Lạc Dương, vậy chắc anh nhất định biết bạn gái cũ của Thẩm Lạc Dương là ai đúng không?” Vấn đề này lần trước Ân Duyệt đã nói với cô, nhưng Ân Duyệt biết cũng không nhiều lắm, cho nên rất nhiều chuyện cô không thông suốt được, chuyện này giống như cây đinh trong lòng cô.
Bảy năm trước.
Bạn gái cũ?
Ánh mắt Tống Tử Ngu hơi lóe lên một cái, môi mấp máy nhưng không nói gì.
Người như Thẩm Lạc Dương sao có bạn gái được chứ, coi như người ta đem hết tất cả của mình cho anh thì anh cũng không thèm để ý đến.
Hứa Kiều nhìn sắc mặt có thể đoán được suy nghĩ, nên thấy cái dáng vẻ này của Tống Tử Ngu cô nhìn đã hiểu, cô không biết câu hỏi của mình có gì không đúng mà Tống Tử Ngu không muốn trả lời vấn đề này, nên trong nháy mắt, trong xe liền có chút xấu hổ.
“Tôi cảm thấy việc này cô vẫn là tự mình hỏi anh ta sẽ tốt hơn.” Một lát sau, Tống Tử Ngu mới trả lời lại.
Hứa Kiều nghĩ nếu việc này mà hỏi được Thẩm Lạc Dương thì hỏi anh ta làm gĩ nữa, vì thế, lại tiếp tục xấu hổ.
Tống Tử Ngu thấy Hứa Kiều xấu hổ không biết như thế nào mới tốt, có chút buồn cười, đúng lúc này xe cũng dừng trước võ quán.
“Đến rồi.”
Hứa Kiều lúc này mới phản ứng lại, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài đúng là đã đến võ quán, vì thế cô mở cửa xuống xe.
“Cảm ơn anh.”
Tống Tử Ngu cười lắc đầu, anh ta cũng xuống xe rồi mở cửa phía sau ra, giúp Hứa Kiều lấy mấy cái túi quần áo.
Anh ta đưa cho cô.
Hứa Kiều nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Sau khi Tống Tử Ngu lái xe đi, cô xách theo các loại túi đi vào trong, kết quả mới vừa quay người lại, liền nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đang đứng ngay cửa.
Tầm mắt Thẩm Lạc Dương nhìn theo hướng Tống Tử Ngu lái xe rời đi.
Cô đi đến trước mặt anh.
“Anh nhìn thấy rồi hả?” Cô hỏi.
“Ừ.”
Từ khi anh ta lái xe đến, anh đã thấy, chẳng qua hai người trên xe đều không chú ý tới.
“Em và anh ta thân thiết như vậy từ khi nào?” Anh hỏi, thuận tiện xách mấy cái túi mà Hứa Kiều đang cầm, hai người cùng nhau đi vào bên trong.
“Không thân thiết đâu, anh ta chỉ tiện đường đưa em về thôi, anh tan làm chưa?”
“Rồi, anh đi thay quần áo đã rồi về.”
“Em ở dưới chờ anh, anh nhanh một chút.”
Thẩm Lạc Dương duỗi tay xoa xoa tóc cô, “Đã biết.”
Thẩm Lạc Dương dẹp mấy cái túi qua một bên rồi đi lên lầu.
Hứa Kiều ngồi trên ghế đợi người, vừa lướt điện thoại vừa chờ Thẩm Lạc Dương.
Đột nhiên, trên lầu truyền đến một trận ồn ào, Hứa Kiều không khỏi giương mắt nhìn lên, thì thấy một đám nam sinh cao trung đùa giỡn nhau từ trên lầu đi xuống.
Những con người tinh thần phấn chấn, tràn đầy thanh xuân tươi mát, đúng là tuổi trẻ thật tốt.
Hứa Kiều không tránh được cảm thán, rồi thu hồi tầm mắt mình lại tiếp tục xem điện thoại.
Nhưng không bao lâu, cô mơ hồ cảm giác được có cái gì đó không thích hợp, vì thế cô ngẩng đầu, vừa mới ngẩng lên liền thấy mấy nam sinh đó đang đứng xung quanh mình.
“Mấy đứa...”
Cẩn thận nhìn kỹ chợt phát hiện mấy đứa này rất quen mắt, không phải là mấy học viên lúc trưa mà Thẩm Lạc Dương dạy đó sao?
Vì thế cô cười với bọn họ.
“Là mấy đứa à.”
Kết quả, tất cả các nam sinh đó đều dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
Hứa Kiều có chút ngơ ngác, cô cũng không phải là Thẩm Lạc Dương, bọn họ nghiêm túc như vậy làm gì chứ.
“Xin chào sư mẫu!”
Đột nhiên, bọn họ đồng thanh hô lên làm Hứa Kiều hoảng sợ.
Sư mẫu?
Ừ... Rất mới mẻ.
“Chào mấy đứa.”
Bọn họ bu lại ngồi quanh cô.
“Sư mẫu, chị tên là Hứa Kiều đúng không?” Một nam sinh tóc húi cua hỏi.
Gì?
Làm sao cậu nhóc này biết được?
“Đúng vậy, sao em biết được?” Cô có chút tò mò.
Nhưng nam sinh đó không trả lời lại câu hỏi của cô mà quay sang nói với những người khác: “Thấy chưa, tớ đã nói là chị Hứa Kiều mà.”
Hứa Kiều không hiểu được bọn họ đang nói gì.
Thấy dáng vẻ lờ mờ của Hứa Kiều, nam sinh đầu húi cua liền mở miệng nói: “Sư mẫu, em chính là fan hâm mộ của chị! Lúc trưa em nói chị là Hứa Kiều mà bọn họ không tin.”
“Fan hâm mộ?” Cái này làm Hứa Kiều có chút xấu hổ.
“Đúng đúng, sư mẫu, em rất thích chị, chị chính là nữ thần của em...”
“Chu Sâm......” Nam sinh bên cạnh cậu ta mới ngẩng đầu lên liền thấy cái gì đó, cả người chợt cứng lại sau đó duỗi tay kéo tay Chu Sâm.
“Sư mẫu, chị và sư phụ làm sao mà...” Chu Sâm không thèm quan tâm đến người bên cạnh, cậu ta vẫn hứng thú bừng bừng nói chuyện với Hứa Kiều.
“Chu...”
“Chu Sâm.” Một giọng nói trầm trầm từ phía sau truyền đến.
Chu Sâm còn đang luyên thuyên nghe thấy vậy liền im bặt, cậu ta cứng ngắc người quay sang nơi phát ra âm thanh.
Người đứng đó không phải huấn luyện viên của bọn họ sao?
“À huấn luyện viên em...”
Thẩm Lạc Dương đút tay vào trong túi quần rồi vững vàn bước qua đó, mấy nam sinh rất thức thời tránh sang một bên.
“Cậu vừa nói gì? Fan hâm mộ? Nữ thần? Thích?” Thẩm Lạc Dương nhìn Chu Sâm hỏi.
Chu Sâm đứng cúi đầu trước mặt Thẩm Lạc Dương, cảm thấy cứng họng, sao lại xui xẻo bị huấn luyện viên bắt gặp ngay lúc này chứ, quá trùng hợp mà!
“À...cái đó...” Chu Sâm nói cả nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh.
Hứa Kiều nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ta, không khỏi thấy có chút buồn cười, sau đó cô kéo cánh tay của Thẩm Lạc Dương.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái, sau đó duỗi tay gõ đầu Chu Sâm.
“Không còn sớm nữa, mau về nhà đi.”
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng!”
“Tạm biệt sư phụ! Tạm biệt sư mẫu!”
“Tạm biệt, tạm biệt.” Hứa Kiều vẫy tay với bọn họ.
Nhìn bóng dáng bọn họ đã đi xa, Hứa Kiều không khỏi nói: “Sao em thấy anh dạy võ bọn họ mà cứ như huấn luyện tân binh vậy hả?”
Thẩm Lạc Dương cười.
“Chỉ có nhiêu đó mà đã giống huấn luyện tân binh? Nếu thật sự huấn luyện bọn họ như tân binh thì xác đinh bọn họ không bước ra nổi cái võ quán này đâu.”
Hứa Kiều: “...”