Edit: Mộc Tử Đằng
Tống Tử Ngu vừa lái xe vừa nhớ đến chuyện lúc nảy.
Thật ra khi đưa Hứa Kiều đến võ quán, anh ta đã nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đang đứng trước cửa, nhưng anh ta chỉ nhìn thoáng qua, không nói gì.
Anh nhớ đến những lời Hứa Kiều đã nói.
Đồng đội, anh em?
Đèn tính hiệu chuyển sang màu đỏ.
Anh ta dừng xe lại, tầm mắt chợt nhìn thấy một đồ vật nằm trên ghế phụ.
Màu đỏ.
Hình chữ nhật.
Anh ta run rẩy vươn tay, lấy qua nhìn.
Là bùa bình an.
Lá bùa bình an này vô cùng quen thuộc với anh ta, vào bảy năm trước Tiểu Mân đã đưa cho Thẩm Lạc Dương.
Anh cảm thấy trái tim có chút đau đớn, giống như bị người ta dùng kim đâm vào, từng mũi từng mũi.
Anh ta chậm rãi mở ví tiền của mình ra, trong đó cũng có một cái bùa bình anh y hệt như cái trên tay.
Trong đầu không khỏi nhớ đến việc của 7 năm trước.
Bảy năm trước, bọn họ đều là lính tinh nhuệ, cùng nhau nhập ngũ, cùng nhau lăn lê bò lết trên thao trường, cả người dính đầy bùn đất, mồ hôi và máu tươi mới có thành quả hơn người.
Nhớ lúc trước, anh ta là kiểu người không thích nói nhiều cũng có phần lạnh lùng, cho nên ở trong quân đội không giao lưu nhiều với những đồng đội khác, ngoại trừ em gái Tống Mân của anh ta ra thì hầu như không giao thiệp với ai ở ngoài.
Còn Thẩm Lạc Dương thì khác, Thẩm Lạc Dương rất tinh tế trong những mối quan hệ với người khác, anh và những người đó sống chung rất tốt, trên cơ bản đều xưng anh em với nhau, anh là người đứng đầu trong đội đồng thời cũng là một bức tường mà mọi người muốn vượt qua.
Tuy rằng như thế, lại có rất nhiều người nể phục anh, mặc dù thủ trưởng luôn mắng anh, phạt anh, nhưng không hề che dấu vẻ tán thưởng.
Lúc ấy Thẩm Lạc Dương hết sức hăng hái, nói chuyện làm việc sạch sẽ gọn gàng.
Đôi khi, anh ta không thể hiểu được, người như anh ta cuối cùng có thể trở thành đồng đội, bạn thân, anh em của anh.
Anh ta còn nhớ rõ khi anh ta chủ động nói chuyện với anh, anh ta hơi sững sờ, vì căn bản anh ta chưa hề nghĩ rằng mình sẽ bắt chuyện với ai, để từ đó bắt đầu mối quan hệ của hai người.
Có thể do trời sinh tính tình của anh ta chậm chạp, cho nên quá trình hai người thân thiết cũng khá chậm, kết quả cuối cùng vẫn là từ từ thân thiết nhau và trở thành bạn thân.
Ngay cả Tống Mân cũng nói, từ sau khi anh ta và Thẩm Lạc Dương trở thành bạn thân, nụ cười trên mặt ngày càng nhiều, tính cách cũng ngày càng rộng rãi, mà hai người bọn họ cũng ngày càng giống nhau.
Bọn họ cùng nhau làm chuyện xấu, chịu phạt cùng nhau, nào là đi ăn trộm gà ở nhà người ta, nửa đêm xúi giục đồng đội đánh bài, lén lút hút thuốc, chuyện gì càng kích thích bọn họ càng làm, mỗi lần như vậy đều bị đội trưởng giáo huấn vô cùng thảm, rất nhiều đêm khi đồng đội say giấc trong phòng, bọn họ lại bị phạt chạy bộ trên sân huấn luyện, hít đất, bò lê trên đất, lần nào cũng mệt như chó, nhưng chỉ cần nhìn nhau lại cười vui vẻ quên trời quên đất, lần này bị phạt, lần sau vẫn tiếp tục làm.
Những ngày ấy, bọn họ không biết đã làm bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, một vài lần đều ở rất gần ranh giới sống chết nhưng họ vẫn cố gắng vượt qua, mặc dù hai người không nói gì nhưng trong lòng mỗi người, đối phương đều có một vị trí quan trọng.
Như lời người ta nói, đàn ông trong đời này trừ không thể quên cha mẹ vợ con, còn lại chính là anh em, huống chi còn cùng nhau trải qua vô số lần sống chết và giải cứu nhau.
Người như Thẩm Lạc Dương dĩ nhiên rất được nhiều cô gái trong quân đội thích, đương nhiên, em gái Tống Mân của anh ta cũng nằm trong số đó, Tống Mân là quân y trong đội họ, mỗi lần trò chuyện với anh ta đều sẽ hỏi thăm tình hình của Thẩm đại ca, đôi khi làm người anh trai như anh ta không tránh khỏi hoài nghi, có phải Thẩm Lạc Dương đã tẩy não em gái anh ta chăng.
Tống Mân thích Thẩm Lạc Dương, nhưng anh ta cũng rất rõ, tâm trí của Thẩm Lạc Dương chưa từng đặt lên việc yêu đương trai gái, anh đối xử với Tống Mân chỉ như em gái mà thôi, anh ta nghĩ nếu Thẩm Lạc Dương không có giao tình tốt với anh ta thì xác định cũng không thèm liếc nhìn đến con bé một cái, sẽ đối xử lạnh nhạt như những cô gái khác trong quân đội.
Bởi vì biết điều này, nên cho dù anh ta biết Tống Mân thích Thẩm Lạc Dương thích đến không thể tự kềm chế được, nhưng cũng chưa từng yêu cầu Thẩm Lạc Dương cái gì quá đáng.
Vì chính bản thân anh ta cứ cho rằng ba người bọn họ sẽ mãi như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì sẽ vẫn luôn ở bên nhau.
Cho đến năm ấy, khi nhận được yêu cầu trợ giúp từ cảnh sát, quân khu đã cử nhóm bọn đi Vân Nam làm nhiệm vụ.
Tên trùm ma túy A Tạp Thập Nhĩ là một đối tượng truy nã quan trọng, nhưng hắn ta quá giảo hoạt, mỗi lần đều chạy thoát, hơn nữa hắn có chỉ số thông minh rất cao, xoay cảnh sát như chóng chóng, họ không thể làm gì khác đành phải yêu cầu sự giúp đỡ.
Quân đội và cảnh sát là người một nhà nên tất nhiên sẽ đồng ý, cuối cùng chọn bốn người lính tinh nhuệ và hai quân y đi theo.
Trong nhóm đó ngoài đội trưởng Thẩm Lạc Dương ra, còn có Tống Tử Ngu, Tống Lâm, Trần Nhiên, quân y Tống Mân và Trần Tịch Nhuế.
Nhận được lệnh, họ ngay lập tức cải trang thành dân bản xứ rồi trà trộn vào khu vực đó.
Bọn họ không hề nói sai, tên A Tạp Thập Nhĩ cực kỳ giảo hoạt, mọi người cùng nhau hành động nhưng vẫn chưa bắt được hắn, hai phe giống như đang chơi đùa nhau.
Điều này khiến họ ý thức được mình đã gặp phải đối thủ đáng gờm, nhiệm vụ lần này dù khó khăn gấp mấy cũng phải hoàn thành.
Trước ngày thu lưới, Tống Mân mang theo bùa bình an đến lều của bọn họ.
“Thẩm đại ca, em cho anh cái bùa bình an này, rất linh thiên đó.”
Tống Tử Ngu cười.
“Còn anh trai em thì sao hả?”
Mặt Tống Mân ửng hồng, cô cũng lấy từ trong túi ra một cái bùa bình an khác.
“Có.”
Thẩm Lạc Dương chưa bao giờ tin việc này, nhưng đây là do Tống Mân đưa, hơn nữa anh lại xem Tống Mân là em gái nên nhận lấy.
“Đươc, anh biết rồi, anh sẽ mang bên người.”
Sau khi Tống Mân rời đi, đêm đó, bọn họ đã nói rất nhiều chuyện.
Mỗi người trong bọn họ đều biết, nhiệm vụ ngày mai rất nguy hiểm, nếu lần này không thể bắt được A Tạp Thập Nhĩ, nhiệm vụ của họ đành thất bại, cho nên ngày mai dù có bỏ mạng cũng phải hoàn thành.
Cuối cùng, A Tạp Thập Nhĩ không thoát được, sa lưới ở thảo nguyên Shangri-La rộng lớn.
Có lẽ người dân ở đó sẽ không bao giờ quên được chuyện này, ngày hôm đó đã xảy ra một trận đấu súng, tiếng súng vang vọng trên thảo nguyên, mọi người đều liều chết chiến đấu với A Tạp Thập Nhĩ.
Bên cạnh đó cũng chia nhau ra hành động, Tống Lâm và Trần Nhiên dẫn dắt một đội cảnh sát đi phân tán lực chú ý của A Tạp Thập Nhĩ, còn anh ta và Thẩm Lạc Dương trực tiếp tấn công hắn ta.
Cuối cùng, cả hai bên đều đã mệt mỏi, hắn nói: “Tao đã sớm biết chúng mày là ai, đám cảnh sát Vân Nam cũng có thủ đoạn đó, đều là một đám phế vật, còn gọi chi viện bên ngoài.”
“Mày đã trốn không thoát, bỏ súng xuống, bọn tao sẽ suy xét chừa lại cái mạng cho mày.”
Nghe vậy A Tạp Thập Nhĩ chỉ cười, vết sẹo trên mặt nhìn vô cùng dữ tợn.
“Bỏ súng, bọn mày có tư cách gì nói những lời này với tao.”
Ngay sau đó, một tên đồng bọn kéo một cô gái từ phía sau đi lên.
Lập tức cả hai người đều hít một ngụm khí lạnh, bởi vì cô gái đó chính là Tống Mân, cô ấy bị trói lại và đẩy đến trước mặt A Tạp Thập Nhĩ.
Hắn tay nắm lấy cánh tay của cô, một tay chĩa súng vào đầu cô.
Tống Tử Ngu chỉ thấy đầu mình muốn nổ tung ra, tay cầm súng đầy mồ hôi lạnh.
“Thả con bé ra!”
A Tạp Thập Nhĩ cười lạnh, “Nằm mơ đi, thả nó tao sẽ giữ được mạng chắc, tao đâu có ngu như vậy!”
“A Tạp Thập Nhĩ, mày có chạy đằng trời cũng không thoát được.” Thẩm Lạc Dương đưa súng ngắm ngay đầu hắn.
“Ít nói nhảm, mau bỏ súng xuống!” A Tạp Thập Nhĩ không khỏi dùng sức chĩa súng vào đầu Tống Mân.
“Nhanh lên!”
Tay Thẩm Lạc Dương có chút run rẩy, anh nhìn thoáng qua hắn ta.
“Không được! Thẩm đại ca, không được nghe hắn, không được bỏ súng xuống!” Tống Mân nhìn Thẩm Lạc Dương, lớn tiếng nói.
“Câm miệng!” A Tạp Thập Nhĩ dùng sức kéo tóc cô.
“Súc sinh, mau buông tay mày ra!” Tống Tử Ngu cảm thấy vô cùng căng thẳng, hai mắt đỏ lên, hắt ta bỗng đưa súng lên bắn một phát.
“Pằng“.
A Tạp Thập Nhĩ bắn vào đùi Tống Tử Ngu.
“Mày giống như một con chó! Có tư cách gì khoa tay múa chân với tao! Không muốn nó chết thì nghe lời tao, tao sống, nó cũng sống, mà tao chết, chắc chắn ta sẽ kéo nó theo làm đệm lưng!”
“Anh!” Tống Mân khóc, nước mắt từ hốc mắt cô rơi xuống.
Mặt Tống Tử Ngu trắng bệch, cô vẫn còn nói tiếp: “Không có việc gì đâu anh, em không sao, không chết được.”
“Thẩm Lạc Dương, mày oai phong như vậy thì có gì ghê gớm chứ, mày đừng nghĩ chỉ như vậy bắt được tao, nằm mơ đi! A Tạp Thập Nhĩ tao đã lăn lộn nhiều năm rồi làm sao có thể chết trong tay một tên tiểu tử như mày!” A Tạp Thập Nhĩ nói.
Thẩm Lạc Dương nhìn hắn, hiện tại anh chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, không thể bị rối loạn được.
“Lời tao nói mày đã nghe rõ rồi chứ, bỏ súng xuống sau đó đá lại chỗ tao, rồi giơ tay lên, còn mày nữa, cũng làm như vậy!” A Tạp Thập Nhĩ nói với Thẩm Lạc Dương và Tống Tử Ngu.
Thẩm Lạc Dương và Tống Tử Ngu liếc mắt nhìn nhau, chỉ nhìn nhau một cái nhưng hai người đã hiểu được ý của đối phương.
“Được.”
Hai người chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó đặt súng trên mặt đất.
A Tạp Thập Nhĩ thấy bọn họ đã bỏ súng xuống, không khỏi cười ha hả, lúc hắn đang ngửa đầu cười, Thẩm Lạc Dương đột nhiên cầm súng đứng thẳng lên bắn một phát nhưng A Tạp Thập Nhĩ phản ứng quá nhanh, hắn né người qua, phát súng chỉ trúng cánh tay hắn.
Mà Tống Tử Ngu đang nằm dưới đất cũng bắn một phát vào đầu đồng bọn của A Tạp Thập Nhĩ.
Cánh tay A Tạp Thập Nhĩ bị thương nên buông Tống Mân ra.
“Ngồi xổm xuống!” Thẩm Lạc Dương một bên chạy nhanh đến một bên nói với Tống Mân.
Tống Mân nhanh chóng ngồi xuống, Thẩm Lạc Dương vừa đi đến bắn một phát vào ngực A Tạp Thập Nhĩ.
A Tạp Thập Nhĩ không thể tin được mình sẽ chết như vậy, cả đời hắn đều đuổi theo tiền tài, quyền lực nhưng giây phút này tất cả dường như sắp mất hết rồi, hắn ta tuyệt vọng ngã xuống.
Thấy A Tạp Thập Nhĩ đã gục ngã, Thẩm Lạc Dương liền bước nhanh đến cạnh Tống Tử Ngu, lúc nảy nằm xuống chắc chắn đã động đến vết thương trên đùi rồi nên anh đỡ Tống Tử Ngu đứng dậy.
“Chúng ta đã thắng, nhiệm vụ đã hoàn thành.” Anh cười nói với Tống Tử Ngu.
Tống Tử Ngu dù có chút yếu ớt, nhưng khóe miệng cũng không khỏi nở một nụ cười, anh kéo anh ta đứng dậy, Thẩm Lạc Dương nhìn Tống Mân một cái, cười lớn nói: “Em gái, về nhà thôi!”
Tống Mân ngồi đó nhìn bọn họ, cũng cười theo, mọi chuyện rốt cuộc đã kết thúc rồi.
Bọn họ có thể quay về rồi!
Nhưng dường như có chút không thích hợp lắm, cô mơ hồ nghe được tiếng động từ phía sau nên quay người lại.
Bỗng nhiên thấy A Tạp Thập Nhĩ trên mặt đã không còn huyết sắc gì, lộ ra nụ cười lạnh, đang giơ súng về phía Thẩm Lạc Dương.
“Không được.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Theo bản năng, cô chắn trước người Thẩm Lạc Dương.
“Pằng“.
Trên thảo nguyên yên tĩnh, tiếng súng vang dội như sấm rền khiến bọn họ đều ngẩn người.
Thẩm Lạc Dương và Tống Tử Ngu cứng đờ người quay lại thì nhìn thấy thân thể Tống Mân đang chậm rãi ngã xuống.
“Không...” Nụ cười trên môi Tống Tử Ngu ngay lập tức tắt ngúm.
Mắt Thẩm Lạc Dương đỏ lên, tay cầm chặt súng đến trắng bệch giơ lên bắn nhiều phát vào người A Tạp Thập Nhĩ.
Nhưng cho dù có làm như vậy cũng không thể ngăn cản được sinh mệnh của Tống Mân đang dần trôi đi.
Ngày đó, trong mắt Tống Tử Ngu và Thẩm Lạc Dương chỉ có hai màu đỏ đen, mùi máu tanh lan tỏa trong không khí che lấp đi hương hoa thơm ngát trên thảo nguyên.
Người ta nói nước mắt đàn ông khó có thể rơi, nhưng ngày hôm đó hai người đều khóc, trong lòng đều là bi thương cùng cực.
Bi thương như hóa thành mãnh thú, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, nghẹn ngào không nói thành lời.
Bọn họ phải quay về nhưng cô lại không đi cùng, rõ ràng sáu người cùng đi nhưng chỉ có mình cô vĩnh viễn ở lại nơi thảo nguyên này lẻ loi một mình.