Edit: Mộc Tử Đằng
Ánh mắt của Thẩm Lạc Dương dừng trên hình ảnh con mèo đang ngồi xổm ở ban công nhà anh.
Anh không biết đây là loài mèo gì, chỉ cảm thấy con mèo này vô cùng xinh đẹp.
Trừ vùng lông ở quanh mắt và lỗ tai của nó có màu xám nhàn nhạt ra thì toàn thân đều là một màu lông trắng như tuyết.
Điểm xinh đẹp nhất của nó chính là đôi mắt màu xanh nước biển giống như một khối ngọc bích xinh đẹp, đôi mắt ấy đang ngoan ngoãn nhìn anh.
Anh nhìn thấy tầm mắt nó vẫn luôn dán chặt vào món cơm chiên trứng trên tay mình.
“Muốn ăn sao?”
“Meo~.”
Con mèo giống như có thể hiểu những gì anh nói kêu lên một tiếng tỏ vẻ muốn ăn.
Thẩm Lạc Dương thấy vậy thì vẫy vẫy tay về hướng nó, con mèo thấy động tác của anh thì đứng dậy đi qua.
- -----------------------------
Không biết qua bao lâu, Hứa Kiều đã hoàn thành xong hai chương truyện, vào lúc cô phục hồi lại tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy bầu trời đã tối đen như mực.
Hứa Kiều đem hai chương truyện đăng lên mạng xong, sau đó nhìn thoáng qua WeChat,【 Ngọt ngào vòng 】 đã gủi cho cô một tin nhắn vào hai giờ trước.
【 Ngọt ngào vòng 】: Khả năng là không thể cùng cậu đua tốc độ tay được rồi, hiện tại tớ có việc phải đi ra ngoài một chuyến nên chờ lần sau chúng ta lại đua tiếp nhé.
【 Kiều Mạch 】: Không có việc gì, tớ mới từ thư phòng ra nên mới đọc được tin nhắn của cậu, chúng ta hẹn lần sau vậy.
Khi gửi nhắn tin trả lời xong, cô đem máy tính từ trên đùi mình đặt qua một bên.
Cô thoải mái duỗi eo một cái, sau đó đấm đấm bả vai có chút nhức mỏi của mình rồi hoạt động cái cổ một tí.
Cô từ trên sô pha đứng lên, cơ hồ ngay vừa lúc chân vừa chạm đất, cảm giác tê dại từ chân lan ra kích thích thần kinh của cô.
Hứa Kiều đành đỡ lấy sô pha từ từ ngồi xuống lại.
“Cảm giác này quả thực không dễ chịu chút nào.” Hứa Kiều một bên từ từ xoa bắp chân, một bên lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Qua một lúc lâu, cô mới cảm thấy dễ chịu một ít.
Cô đưa tay sờ sờ cái bụng lép xẹp vì đói của mình, sau khi dùng não để suy nghĩ quá nhiều liền cảm thấy đói, đặc biệt là cô viết mấy vạn chữ, hiện tại chỉ cảm thấy thân thể mất hết sức lực.
Cô đi chân trần đến trước tủ lạnh mở ra, lại phát hiện trong tủ lạnh ngoại trừ một ít rau dưa hoa quả còn lại không còn cái gì có thể ăn được cả.
Hiện tại thực sự cô không muốn ăn rau dưa hoa quả đó, bây giờ cô chỉ muốn ăn thịt, muốn ăn cơm!
Có một sự thật là bát tự của cô và phòng bếp không hề hợp nhau, muốn ăn cơm quả thực chính là nằm mơ mà, cô đành phải rầu rĩ từ tủ lạnh lấy ra một quả táo, đến vòi nước rửa sạch sẽ, vào lúc đang chuẩn bị ăn, đột nhiên nhớ tới còn chưa cho Trà Sữa ăn tối.
Cô buông quả táo xuống, chạy nhanh đến tủ bát lấy ra thức ăn dành cho mèo rồi đỗ vào cái đĩa.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh lại không thấy Trà Sữa nhà cô đâu cả, dưới sô pha không có, dưới bàn ăn không có, trên ban công cũng không có.
“Trà Sữa.” Cô không nhịn được kêu tên của nó.
Cô kêu vài tiếng vẫn không thấy Trà Sữa xuất hiện, cô liền thấy có chút bối rối, Trà Sữa nhà cô sao lại không thấy đâu cả rồi.
Lại một lần nữa xác định Trà Sữa không có trong nhà, Hứa Kiều nhanh tay lấy áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài tìm nó, nhưng cô vừa mới đi đến gần cánh cửa, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng mèo kêu: “Meo~“.
Cô liền xoay người lại thì thấy Trà Sữa đang ngồi xổm trên ban công, chớp chớp đôi mắt màu ngọc bích nhìn cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó bước nhanh đến ban công đem Trà Sữa bế lên.
“Trà Sữa, em đã chạy đi đâu vậy, em có biết chị lo lắng nhiều lắm không, lần sau không được đi như vậy nữa đấy.” Hứa Kiều vừa vuốt lông Trà Sữa, vừa nhỏ giọng răn dạy nó.
Trà Sữa vương một đôi mắt xinh đẹp tội nghiệp nhìn cô, tâm Hứa Kiều liền mềm nhũn.
“Được rồi, đi ăn bữa tối của em đi, hôm nay chưa ăn tối phải không?” Cô đem cái đĩa thức ăn của Trà Sữa đẩy đến trước mặt nó.
Sau đó cô liền đi lấy quả táo lúc nãy vừa mới rửa xong để ăn, vừa rồi bởi vì lo lắng cho nó, cô còn chưa ăn miếng nào.
Thẩm Lạc Dương đứng ở ban công nhà mình nhìn lên, hơi hơi nghiêng mặt nhìn thoáng qua, liền có thể nhìn thấy ban công của chủ nhà lầu trên, ban công ở chung cư này vô cùng độc đáo, được thiết kế theo kiểu lớn bé xen kẽ.
Một tầng lầu sẽ có ban công rộng lớn, một tầng khác sẽ có ban công nhỏ hơn, mỗi một tầng đều cứ lập lại như vậy cho nên trên tầng sáu có ban công thoạt nhìn giống như bị ban công của tầng năm bao bọc lấy. Ban công của tầng năm có thể miễn cưỡng nhìn đến ban công tầng sáu nhưng từ trên ban công tầng sáu cúi đầu một cái liền có thể nhìn trọn cảnh ở ban công của năm tầng dưới.
Thẩm Lạc Dương vừa rồi nghe được trên lầu có người kêu “Trà sữa”, anh lúc ấy còn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao lại kêu Trà Sữa ở đây thì con mèo đang ăn cơm chiên trứng của anh ở trong nhà đột nhiên nhìn lên hướng ban công của căn nhà đó rồi quay lại nhìn anh một cái, sau đó từ ban công nhà anh tìm đường nhảy lên ban công của căn nhà đó.
Như vậy, anh liền biết thì ra con mèo là của nhà đó, nhà ở trên nhà anh là của một cô gái.
- --------------------------------
Nằm nghỉ trên sô pha một hồi, sau đó cô chuẩn bị đi tắm. Thời điểm khi cô đứng dậy nhìn thoáng qua ngoài ban công, bỗng có một cơn gió lớn thổi tung chăn nệm đang phơi, vì thế cô liền đứng dậy đi đến ban công để lấy đồ đang phơi vào nhà. Vừa đến ban công, cô liền cảm thấy một trận gió đến mang theo hơi ẩm, cô ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đen kịt không chứa nỗi một ngôi sao.
Hôm nay chỉ sợ là trời muốn mưa, cô thầm nghĩ.
Chăn nệm phơi cả ngày đã khô, cô nhanh chóng duỗi tay đem áo nệm và vỏ chăn vắt lên khủy tay, sau đó chuẩn bị lại lấy bao gối, chợt phát hiện không thấy bao gối đâu cả.
Cô nghi hoặc nhìn nhìn trên mặt đất, kết quả cái gì cũng không thấy, thật kỳ quái, cô rõ ràng nhớ rằng buổi sáng hôm nay có phơi bao gối ở chỗ này mà.
Hứa Kiều đem chăn nệm để trên sô pha, sau đó quay lại ban công nhìn nhìn, như cũ không có phát hiện bóng dáng bao gối đâu cả, chẳng lẽ bao gối bị gió thổi rơi dưới lầu?
Vì thế cô đi đến phía trước một chút, đứng ở bậc thang của ban công, ghé vào lan can nhìn xuống xung quanh, cô cúi người một cái liền nhìn thấy toàn bộ ban công bên dưới.
Đôi mắt đen của cô nhìn xuống, ban công dưới lầu vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn ăn bằng thủy tinh cùng một cái ghế bên cạnh còn có vài chậu hoa, cô liếc mắt một cái liền thấy được bao gối của mình đang mắc trên một chậu hoa đang phất phơ theo gió như muốn bay đi.
Thật sự đã rớt xuống dưới rồi, vậy thì đúng lúc đi lấy bao gối cũng sẵn tiện xuống dưới chào hỏi cô gái chủ nhà mới dọn đến một tiếng.
Vì thế cô xoay người đi đến mở cửa xuống lầu.
“Đinh.”
“Đinh.”
Cô đứng ở trước cửa nhà số 503, duỗi tay ấn chuông cửa, nhưng chờ một lúc lâu lại không thấy ai đi ra mở cửa, cô đưa tay gãi gãi đầu, chẳng lẽ chủ nhân không ở nhà ư?
Không đúng, nếu không ở nhà thì làm sao lại có đèn sáng chứ, vì thế Hứa Kiều lại tiếp tục ấn chuông cửa vài lẫn nữa.
Lúc này, Thẩm Lạc Dương còn đang ở trong phòng tắm, liền nghe được cửa truyền đến tiếng chuông dồn dập, anh không nghĩ là người nhấn chuông hơn hai phút lại tiếp tục nhấn tiếp.
Do đó mà anh không thể nào tiếp tục tắm được nữa, vội mặc quần áo vào, đem khăn lông vắt lên cổ.
Anh đi đến trước cửa rồi nhìn qua mắt mèo.
Từ mắt mèo, anh nhìn thấy một cô gái mặc đồ ở nhà, tóc dài tùy ý cột cao đang đứng đó.
Hứa Kiều vừa định đưa tay lên ấn chuông tiếp thì anh vừa lúc mở cửa ra.
Hứa Kiều vẫn còn giữ nguyên tư thế định ấn chuông, cô không nghĩ tới cô ấn lâu như vậy thì cửa đột nhiên liền mở ra.
“Chào, tôi là người sống ở lầu trên...” Hứa Kiều ngẩng đầu tươi cười sáng lạn nói, nhưng lời nói chưa xong liền mắc lại trong cổ họng.
Hứa Kiều trong nháy mắt cảm thấy thế giới của mình thật vi diệu, người sống dưới nhà cô không phải là nữ sao, tại sao đột nhiên lại biến thành một người đàn ông thế này, hơn nữa làm sao cô lại cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt?
Anh mặc một thân quần áo ở nhà màu xám, tóc cũng chưa khô hoàn toàn, trên cổ vắt một cái khăn lông màu trắng, nghiễm nhiên một bộ dáng mới từ phòng tắm đi ra.
Hứa Kiều cảm thấy đầu óc của mình hiện tại đã ngưng hoạt động, qua vài giây, cô như nhìn thấy quỷ. Buổi sáng hôm nay còn vừa nghĩ là đời này sẽ không gặp lại người đàn ông này nữa làm sao bây giờ người đó lại đang đứng trước mặt cô thế này, không phải hôm qua cô mới đùa bởn với người ta sao?
“Có chuyện gì?” Thẩm Lạc Dương nhìn cô, nhàn nhạt lên tiếng.
Nghe lời nói của Thẩm Lạc Dương cô liền hồi phục lại tinh thần giây tiếp theo liền phản xạ có điều kiện dùng tay che lại mặt mình, chỉ lộ ra hai con mắt để nhìn.
“Chuyện đó, tôi...” Hứa Kiều lắp bắp có chút nói không thành lời.
Hình ảnh Hứa Kiều đứng trước mặt người khắc nói lắp bắp thế này mà để Lục Chi Ưu biết thì không cười đến chết mới là lạ.
“Tôi, tôi ấn, ấn sai chuông cửa, thật là ngại quá.” Hứa Kiều nói câu này mất hơn 10 giây, nói xong đầu cũng không thèm ngẩng lên liền chạy đi cứ như phía sau có con sói đang đuổi theo.
Thẩm Lạc Dương nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, không biết đến tột cùng có ý đồ gì, chỉ nghe được tiếng chân cô chạy lên lầu, ngay sau đó là “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Ánh mắt của anh hơi lóe lên, thâm trầm trong mắt làm người khác không biết anh đang nghĩ gì, giây tiếp theo anh cũng “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Vừa lau tóc vừa đi vào phòng khách, đột nhiên ánh mắt của anh dừng ở hình ảnh một vật đang treo lủng lẳng trên chậu hoa có vẻ sắp rớt, màu hồng nhạt viền ren, là bao gối!!!
Hứa Kiều chạy một đường như điên lên lầu, liền đem cửa đóng lại, lưng dựa trên cánh cửa, cô cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy.
“Má ơi, hắn, hẳn là sẽ không nhận ra mình đâu nhỉ?” Hứa Kiều dựa vào trên cửa nói thầm.
Nói thật, cô hiện tại thật sự không biết Thẩm Lạc Dương có đã nhận ra mình chưa, lúc cô mượn rượu làm càn vẫn còn có lớp trang điểm, còn hiện tại lại không có.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình.
Một cái áo ngủ hình Đôremon, một đôi dép lê, tóc được buộc một cách tùy ý, lôi thôi lếch thếch, quan trọng nhất chính là cô hiện tại để mặt mộc!
Cùng lắm đèn hành lang vừa rồi khá tối chắc anh sẽ không nhận ra cô đâu, hơn nữa lúc ấy cô đã nhanh chóng che mặt lại.
Cô dựa vào cạnh cửa từ từ hồi phục lại tinh thần, nỗ lực tự an ủi bản thân, chờ cho trái tim đang đập rối loạn bình phục lại như cũ, sau đó từ trên cửa đứng thẳng người dậy.
“Đinh“.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hứa Kiều mới vừa đứng thẳng lên thân thể liền lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã trên sàn nhà.
Hứa Kiều thầm yên lặng trong lòng mắng một tiếng “Đệt“.
Đợi một lúc, cô từ mắt mèo nhìn thoáng qua.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay 2 chương kết thúc rồi, hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai!!
Đúng rồi, tôi muốn trịnh trọng nói một sự kiện, ai không để lại lời nhắn đều là lưu manh a~, đối với một người già như tôi mà lưu manh như vậy các bạn có biết hậu quả là gì không, chính là phải bị out →_→