Edit: Mộc Tử Đằng
Ôi mẹ ơi, đứng ở trước cửa không phải Thẩm Lạc Dương thì là ai, cô nhìn thấy trong tay anh đang cầm một vật màu hồng phấn.
Hứa Kiều ngay cả giày cũng không kịp thay, chạy nhanh về phòng ngủ, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái khẩu trang đeo lên.
Lại đứng trước cửa, cô nhìn vào mắt mèo, thì phát hiện trên mặt người đàn ông hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
“Khụ khụ khụ khụ khụ.” Vừa mở cửa cô liền để tay lên che miệng giả vờ ho khan.
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều đeo khẩu trang che gần nữa khuôn mặt, khóe miệng có chút giật giật.
Hứa Kiều cũng phát hiện biến hóa rất nhỏ trên mặt anh.
“À, gần nhất có chút... Khụ...” Cô ngượng ngùng nói, giả bộ như người có bệnh thật sự, còn ho khan vài tiếng.
“Của cô?” Thẩm Lạc Dương hiển nhiên không muốn nghe những lời thêu dệt vô cớ nữa, anh đem cái bao gối màu hồng phấn đưa lên trước mặt cô.
Hứa Kiều nhìn bao gối trong tay anh, đang muốn mở miệng nói đúng vậy, đột nhiên ngừng lại, bởi vì vừa rồi ở dưới lầu nhà anh cô đã nói mình ấn sai chuông cửa, bây giờ nếu lấy lại cái bao gối này, chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
“Không, khụ khụ khụ, cái này không phải của tôi.” Cô lắc đầu cự tuyệt.
Thẩm Lạc Dương theo bản năng nhíu mày, tầm mắt anh theo khoảng trống cửa mở ra dừng ngay lại hình ảnh mấy cái vỏ chăn gối cùng áo nệm màu hồng trên sô pha.
Hứa Kiều quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đống vải màu hồng nằm chễm chệ trên sô pha, cô tức muốn dậm chân.
“Nếu tôi không nhìn lầm thì đây hẳn là một bộ?” Thẩm Lạc Dương cười lạnh nhạt.
Anh đem bao gối nhét vào trong tay Hứa Kiều, sau đó liền không chút do dự xoay người rời đi.
Nhìn Thẩm Lạc Dương đã đi đến cuối hành lang, Hứa Kiều liền xụi lơ cả người dựa vào trên cánh cửa, mặt cô bây giờ đã đỏ lên như có thể thiêu cháy tất cả.
Nhìn thân ảnh Thẩm Lạc Dương biến mất ở cửa cầu thang, Hứa Kiều liền đóng cửa lại, đưa tay kéo khẩu trang xuống, dùng sức thở hổn hà hổn hển, đi đến ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại của cô lên, mở ra phần mềm WeChat.
【 Kiều Mạch 】: Trời ơi, cậu có biết tớ vừa mới xảy ra chuyện gì không?
Vài giây sau.
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Tớ không phải con giun trong bụng cậu cái gì cũng biết, có chuyện gì vậy?
【 Kiều Mạch 】: Tớ khắng định cậu đoán không được, đoán xem người sống dưới lầu nhà tớ là ai?
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Ây yo, chẵng lẽ là anh chàng ảnh đế lạnh lùng nào đó chăng [gương mặt lạnh nhạt]
【 Kiều Mạch 】: Cái đầu cậu, người đó chính là người đàn ông ngày hôm qua đó!
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Hả? Người đàn ông nào? [gương mặt nghi ngờ]
【 Kiều Mạch 】: Chính là người đàn ông mà đêm qua tớ uống say đã làm loạn đó [mỉm cười]
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: [cười khóc] x 3,không thể nào, đừng làm tớ sợ, nói đi làm sao cậu biết được?
【 Kiều Mạch 】: Cái bao gối của tớ rớt xuống ngay ban công tầng dưới, sau đó không phải là tớ đi xuống gõ cửa để lấy lại sao, ngay từ đầu tớ đã nghĩ chủ nhân của căn nhà đó là nữ mà, bởi vì rõ ràng hôm đó chính mắt tớ đã thấy bên trong căn nhà đó là một cô gái, nhưng mà vừa rồi, mẹ nó, người mở cửa chính là anh ta, cậu có biết tớ sợ lắm không.
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Ôi trời, cậu gặp phải cái vận đen khỉ gió gì thế, vậy không phải từ giờ cậu và anh ta chính là hàng xóm sao? [mơ mộng]
【 Kiều Mạch 】: Cậu không phải nói lời vô nghĩa sao?
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Từ từ, cậu cùng anh ta mặt đối mặt, cậu nhận ra anh ta, còn anh ta thì sao, có nhận ra cậu không?
【 Kiều Mạch 】: Tớ cũng không rõ, dù sao lúc ấy tớ để mặt mộc, hơn nữa tớ liền nhanh chóng che mặt lại, cuối cùng không biết là anh ta có nhận ra hay là không.
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Gì? Mặt mộc? Lúc đó cậu sẽ không mặc áo ngủ hình Ddoorremon chứ? [hoảng sợ]
【 Kiều Mạch 】: [buông tay ] [buông tay]
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Hay lắm, cậu thật lợi hại [lạnh nhạt]
- ----------------------------------------------
Đến buổi sáng, Hứa Kiều cố ý nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời mưa rồi.
Ngoài trời có chút âm u, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách.
Cô nhanh chóng đi rửa mặt, rồi trang điểm đơn giản.
Cô mặc một cái áo thun màu rượu đỏ cùng với quần jean màu đen, đem notebook bỏ vào túi rồi mang đi, sau đó đi ra trước cửa đổi giày.
Lúc cô đang mang giày, Trà Sữa không biết từ đâu đi tới cọ cọ vào người cô, cô thuận tay vuốt lông nó mấy cái.
“Cơm trưa của mày được đặt trong cái đĩa nhỏ đó, giữa trưa đừng quên ăn nhé.”
Trà Sữa kêu “Meo~ meo~” vài tiếng, cọ cọ vào trên mu bàn tay của cô.
Hứa Kiều mang giày xong sau đó ở cạnh cửa lấy một cái ô rồi mở cửa ra ngoài.
Cô mới vừa đi đến lầu bốn, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một âm thanh mở cửa, âm thanh đó hình như là từ nhà số 503 truyền tới.
Đột nhiên Hứa Kiều không dám quay đầu lại, chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, mẹ ơi, sẽ không xui như vậy chứ!
Theo sau tiếng đóng cửa chính là tiếng bước chân.
Hứa Kiều theo bản năng đi nhanh hơn xuống lầu, cầu thang yên tĩnh cũng chỉ có tiếng bước chân của bọn họ.
Sau khi quét thẻ cửa tiểu khu, Hứa Kiều đang chuẩn bị chạy lao ra ngoài, nhưng vừa nhấc đầu nhìn bên ngoài liền thấy mưa rơi, bước chân của cô lập tức rụt trở lại, sau đó cô hoang mang rối loạn muốn mở ô ra che, mà càng nóng vội, cái ô dường như đang cố tình cùng cô đối nghịch, làm thế nào cũng đều mở không ra.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, trong lòng cô như có lửa đốt, vô cùng lo lắng, cô có chút hối hận, vì sao lúc ra cửa không mang theo cái mũ chứ.
Bước chân phía sau đột nhiên dừng lại, Hứa Kiều liền cảm giác được anh đã ở phía sau cô.
Cả hai người đều không nói chuyện, yên lặng khoảng năm giây, Hứa Kiều mới nghe được thanh âm lãnh đạm từ sau lưng truyền tới.
“Cô đang đứng chắn cửa.”
Hứa Kiều có chút tức giận, hận không thể lập tức xoay người lại cùng anh cãi nhau, nhưng cô phải kiềm chế cảm xúc kích động đó, yên lặng mà dịch vào một tí.
“Tích“.
Quét thẻ một cái, anh mở cửa, trong tay cầm một cái ô màu đen mở ra, anh cũng không thèm quay đầu lại liền rời đi.
Hứa Kiều nhìn bóng dáng của anh, sau đó không nhịn được liền giơ cái ô lên như muốn đánh vào cái dáng người kia.
Mò mò một chút, cái ô liền mở ra, Hứa Kiều cũng đi ra ngoài ngay sau đó.
Bởi vì đều đi đến gara, cho nên hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách không gần không xa.
Hứa Kiều cầm ô đi theo phía sau anh.
Hôm nay anh mặc một cái áo màu xám kết hợp với quần tây màu đen, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Hứa Kiều có chút khịt mũi coi thường, tuy rằng anh lớn lên nhìn rất đẹp, tầm ngoài 30 tuổi nhưng không già, rõ ràng là một ông chú, còn cố tình ăn mặc như tiểu thịt tươi, thật là không biết xấu hổ.
Mặc dù Hứa Kiều cứ chê bai Thẩm Lạc Dương, nhưng khi cô nhìn bóng dáng của anh sẽ có một loại cảm giác quen thuộc.
Nhưng cô nhanh chóng phủ định cái ý nghĩ này của mình.
Cô lắc lắc đầu, đè ô hơi thấp xuống, đi theo phía sau anh vào gara.
Đến nơi, Hứa Kiều thu ô lại, sau đó mở cửa xe, phát hiện Thẩm Lạc Dương còn đi về phía trước, có lẽ xe của anh ở phía sau.
Cô thu hồi ánh mắt của mình lại, đem ô để vào, sau đó ngồi xuống, hiện tại cô không có hứng thú biết vị trí để xe của người đàn ông này.
Xe dừng lại ở nơi bán bữa sáng gần tiểu khu, Hứa Kiều mua một ít món mang vào trong cửa tiệm.
Cô đem bữa sáng để ở trên bàn.
“Ai không ăn sáng thì lại đây ăn sáng đi.” Hứa Kiều nói.
Cô vừa mới dứt lời, mấy cô gái trong cửa tiệm liền đi đến.
“Chị Kiều, chị đối xử với bọn em tốt quá.”
“Chị Kiều, chị làm sao biết bọn em không ăn sáng?”
Hứa Kiều cười cười, “Được rồi, ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta liền tranh thủ làm xong thực đơn hôm này, rồi tan làm sớm nào.”
“Vâng ạ.”
“A Nguyễn đâu?” Hứa Kiều nhìn một vòng, không nhìn thấy Chu Nguyễn đâu.
Tiểu Mộng uống một ngụm sữa đậu nành, ngẩng đầu lên nói: “A Nguyễn còn chưa tới đâu chị, chắc là vì hôm nay trời mưa đấy ạ.”
Tiểu Mộng mới vừa nói xong, cửa chính đã bị đẩy ra, Chu Nguyễn đi đến, tóc cô ấy có hơi ẩm ướt.
“Chị, chị vậy mà lại mang bữa sáng đến?” Vừa vào cửa ánh mắt Chu Nguyễn đã bị bữa sáng trên bàn hấp dẫn.
Cô ấy đem ba lô bỏ xuống, sau đó đi tới, không chút khách khí cầm lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa nói chuyện không rõ ràng lắm.
“Chị, hôm nay chị làm sao mà tốt bụng như vậy?”
Kết quả cô ấy vừa dứt lời, mấy cô gái khác đang ăn bữa sáng đều đồng thời nhìn qua, cô đây là đang bị ấm đầu mới làm vậy sao?
Hứa Kiều một đầu đầy hắc tuyến.
“Bình thường chị không tốt sao?”
Chu Nguyễn đang ăn bỗng bị nghẹn lại khi nghe xong lời nói của cô.
“À, chị, chị không phải vẫn luôn tốt sao các cậu nói có đúng không?”
Mấy cô gái nhanh chóng gật đầu.
“Đúng, đúng.”
Hứa Kiều bất đắc dĩ cười mắng: “Các em biến đi.”
Sau khi ăn sáng xong thì mọi người nhanh chóng bắt đầu công việc ngày hôm nay, mỗi người đều bắt đầu làm việc của mình.
Hôm nay các cô bán bánh Red velvet.
Bánh Red velvet cũng là một trong những món chính của cửa tiệm.
Nguyên liệu của bánh Red velvet hoàn toàn là nhập khẩu, khi ăn vào mùi vị sẽ khác với bánh Chiffon, mùi hương đặc thù cùng vị mềm xốp tinh tế làm cho những khách hàng ở đây vô cùng thích.
Bánh Red velvet bắt nguồn từ khách sạn New York Waldorf-Astoria, vào khoảng năm 1959, một vị khách nữ dùng cơm tại khách sạn, rất thích bánh Red velvet vì thế cô ấy muốn biết tên người làm món bánh này cùng với công thức của nó, khách sạn đồng ý với yêu cầu của cô ấy.
Sau đó, cô ấy nhận được hóa đơn rất cao, nguyên nhân là khách sạn không được đưa công thức cho người khác, vị khách nữ này dưới sự giận dữ đã công bố toàn bộ công thức ra bên ngoài, nên bánh Red velvet từ đây nổi tiếng ra toàn thế giới!
Cùng với Chu Nguyễn làm xong bánh Red velvet, giữa trưa cô cùng với các nhân viên gọi cơm hộp.
Sau khi ăn xong, Hứa Kiều ngồi vào vị trí gần cửa sổ mà cô hay ngồi, mở laptop ra, chuẩn bị gõ chữ.
Trong tiệm phát nhạc nhẹ, cùng với mùi hương của những chiếc bánh Red velvet thơm lừng lan tỏa trong không khí.
Hứa Kiều bình thường có chút rối loạn, cô không biết phải viết tiếp như thế nào, chương miêu tả về động cơ gây án của hung thủ thì cô viết có chút không rõ ràng lắm, giống như linh cảm của cô đã bị tuột xuống, làm cho cô có chút bực bội.
Nhưng hôm nay không biết vì cái gì, lại vô cùng thuận tay, linh cảm đến đều không ngăn được.
Theo cốt truyện ban đầu từ đó viết bước phát triển tiếp theo, Hứa Kiều bất tri bất giác cả người đều tập trung vào truyện.
Cho đến khi di động đặt ở trên mặt bàn đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Đàm đinh đang.
【 Linh nhi nhiều người biết tới 】: Kiều Mạch, cậu đang ở đâu, có đến không?
Lúc này Hứa Kiều đang hồi phục lại tình thần, cô nhìn tin nhắn đến, rồi liếc qua thời gian trên di động.
Bởi vì chính cô là người mở cửa tiệm, hơn nữa dạo gần đây có vài vụ án bạo lực, cho nên cô cùng Đàm đinh đang ghi danh tại võ quán dạy huấn luyện kỹ thuật phòng thân nữ, các cô vất vả lắm mới đăng ký được, mà hôm nay chính là đi học ngày đầu tiên, bốn giờ bắt đầu, nhưng hiện tại đã hơn bốn mươi phút rồi.
Võ quán đó rất có tiếng, tên là “Thiên Nguyên” võ quán.
Nghe nói huấn luyện kỹ thuật phòng thân nữ ở võ quán này là lần đầu tiên mở, vốn dĩ võ quán này không tuyển nhận học sinh nữ, càng sẽ không mở riêng một khóa thế này, chỉ là không biết vì sao, nghỉ hè năm nay đột nhiên lại mở một khóa như vậy.
Nghe nói vào lúc mới mở khóa học, liền có rất nhiều nữ sinh muốn ghi danh tham gia, nhưng khóa này chỉ đăng ký được 8 nữ sinh, trong đó hai vị trí đầu tiên đều đã bị cô và Đàm leng keng chiếm rồi, mấy vị trí còn lại cũng đã đầy.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay chương mới có hơi muộn, bởi vì hiện tại còn cùng bạn ở bên ngoài, cùng đi mua mắt kính, cho nên liền quên mất phải đăng chương mới, thật xin lỗi các bạn đọc.
PS: Bánh Red velvet nguồn tham khảo Bách Khoa Baidu