Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới

Chương 2: Chương 2




Editor: Hướng Nhật Quỳ

Lục Hoài Du ngây người tại chỗ hồi lâu, thế nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định mà bước đến cạnh ban công nơi người tí hon biến mất. Chỉ đi những hai ba bước mà anh lại đi khá nặng nề.

Sau khi hít sâu một hơi, anh mới lấy dũng khí nhìn xuống.

Độ cao của tầng mười chín, ngoại trừ có thể thấy những thứ tương đối lớn thì căn bản không cách nào thấy được người tí hon đã rơi ở đâu. Dẫu sao người tí hon nhỏ xíu thế này, mà chỗ dưới lầu thì chỉ toàn là bụi cây.

Lục Hoài Du nhìn mà mắt cũng phát đau, lại nghĩ tới điều gì rồi xoay người thật nhanh vào phòng khách.

Lúc trở ra, trong tay anh cầm thêm một chiếc điện thoại.

Khi mua chiếc điện thoại này, khẩu hiệu của nó có tiếng là ‘Bạn có thể xem concert trên đỉnh núi’. Trước đó Lục Hoài Du chưa thử qua chức năng thế nào, nhưng lúc này lại vô cùng hi vọng có thể danh xứng với thực.

Mở camera ra, sự vật nhỏ xíu dưới lầu dần trở nên rõ ràng. Lục Hoài Du điều khiển điện thoại, kiểm tra đi đi lại lại từng bụi cây hai lần.

Chẳng có hình ảnh máu thịt be bét như tưởng tượng lại không có, đến cả bụi cây cũng bằng phẳng, không giống như bị đồ làm hỏng, khiến anh có chút thở phào.

Người tí hon hẳn là không có nhảy lầu thật, có lẽ nó đã đặt chân ở nơi khác rồi.

Thần kinh vẫn luôn căng chặt của Lục Hoài Du từ sau khi người tí hon biến mất dần dần thả lỏng, dù thế nào thì đối phương không phải tự sát vì anh là tốt rồi.

Sau khi hoàn hồn lại, anh mới phát giác mình đã duy trì tư thế nhoài nửa người ra ban công khá lâu, cho dù chiều cao của ban công đến ngực anh; nhưng với độ cao tầng mười chín thì khom người nhìn xuống thế này vẫn có chút run chân.

Lục Hoài Du vội lùi về sau mấy bước, ngồi xuống mới thấy thoải mái hơn đôi chút.

Từ lúc phát hiện người tí hon đến lúc biến mất chỉ trong nháy mắt. Nếu không phải mấy quả cà chua bi bị gom lại rồi chất chung một chỗ, Lục Hoài Du cũng nghi ngờ vừa rồi mình đã bị ảo giác.

Dẫu sao lấy kinh nghiệm gặp ma nhiều năm của anh, cũng chưa nghe nói có loại yêu quái phiên bản thu nhỏ này.

Lục Hoài Du nhìn chằm chằm đống cà chua bi kia một lúc lâu rồi nhặt từng quả lên, để bên cạnh ban công.

Dù nói thế nào thì đây cũng là khẩu phần lương thực của người tí hon, nếu đối phương đã đến một lần thì nói không chừng còn biết mà đến lần hai. Hai cây cà chua trên ban công này, trong một lúc cũng khó mọc ra quả.

Lúc bày xong một quả cà chua bi cuối cùng, Lục Hoài Du nghe thấy ở đường chéo nơi đặt máy điều hòa bên ngoài vang lên một tiếng, anh chợt nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy đằng sau máy ngoài có cái đầu đang từ từ nhô ra.

Hai cái đầu một lớn một nhỏ đối diện cách ban công, đôi bên đều thấy được nỗi khiếp sợ trong mắt đối phương.

Dáng vẻ người tí hon dè dặt đi ra ngoài khiến trái tim Lục Hoài Du bị moe đến sắp tan ra. Bởi vậy sau khi nhận ra đối phương có khuynh hướng lui về sau, anh liền vội đánh đòn phủ đầu: “Mày mới vừa hù chết tao đó.”

Động tác của người tí hon ngưng lại, không tiếp tục lùi về sau nữa mà chỉ lộ ra hơn nửa cái đầu, ánh mắt rơi trên người Lục Hoài Du tựa như đang quan sát.

Với Lục Hoài Du mà nói, không tiếp tục lùi về sau nữa đã là tiến bộ rồi, anh khuyên: “Mày nên cân nhắc đề nghị lúc nãy của tao đi chứ; có ăn uống đàng hoàng, cũng khỏi phải chịu phơi nắng phơi mưa, còn được bao ăn cà chua.” Lúc nhắc đến cà chua, ánh mắt họ không hẹn mà cùng lướt qua đống cà chua bi trong góc kia.

“Với lại dù mày là quỷ hay yêu, tao cũng sẽ không giao mày cho nhà nước đâu.” Thấy vẻ mặt người tí hon có chút thả lỏng, Lục Hoài Du tiếp tục khuyên, cuối cùng còn nhây thêm câu: “Tao cũng không ăn thịt lạ, mày có thể yên tâm.”

Người tí hon thoáng sửng sốt, lát sau mới phản ứng rằng anh nói không ăn thịt lạ là ý gì, vẻ mặt không khỏi có phần ngưng đọng.

Nói đến mức này, Lục Hoài Du cũng chẳng gấp bèn lẳng lặng chờ câu trả lời của người tí hon.

Dù người tí hon có rũ mắt trầm tư thì cũng có một loại yên tĩnh đến đáng yêu.

Một lát sau nó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hoài Du, hỏi: “Anh sợ tôi sẽ làm chuyện gì không tốt với anh ư?”

Giọng người tí hon lạnh ngắt, còn mang theo chút hơi thở thiếu niên, kém hồn nhiên[1] hơn Lục Hoài Du nghĩ nhiều, có điều êm tai là được.

[1] Gốc ở đây là Nãi thanh nãi khí [奶声奶气]: âm thanh hơi thở như trẻ em còn đang bú sữa.

Còn vấn đề của người tí hon, Lục Hoài Du nhíu mày hỏi ngược lại: “Mày biết hả?”

“Chỉ cần anh không làm thì tôi cũng sẽ không.” Người tí hon nghiêm túc đáp.

Lục Hoài Du vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mở to mắt: “Cho nên mày đồng ý?”

Người tí hon hơi do dự, sau đó chậm rãi gật đầu.

“Vậy mau mau tới đây đi, chỗ đó chật hẹp, đừng để bị té.” Lục Hoài Du đứng lên nhìn khoảng cách giữa hai bên, lại vội vàng nói: “Không, trước hết mày đừng nhúc nhích, tao kéo mày qua…”

Lời còn chưa nói ra đã thấy người tí hon ung dung nhảy một cái rồi đến ban công bên này, ôm lấy mép ban công ngừng một lúc, sau đó linh hoạt chen vào giữa khe hở đi vào.

Lục Hoài Du thấy rõ động tác của người tí hon, suýt nữa sợ đến rớt cả mắt.

Nơi đường chéo cửa ban công đối diện cách ban công này chưa tới nửa mét. Đối với chiều cao của người trưởng thành bình thường mà nói, khoảng cách này khá gần. Nhưng theo anh thì người tí hon nhiều lắm chỉ có 30cm, khoảng cách này khoa trương quá rồi. Cho nên lúc đầu, anh đã chẳng hoài nghi người tí hon có thể sẽ trốn bên kia.

Có điều cẩn thận ngẫm lại, đến cả tầng mười chín mà đối phương cũng có thể tới được, chút khoảng cách như này cũng không thành vấn đề.

Sau khi Lục Hoài Du thoải mái liền quét mắt đánh giá người tí hon lần nữa: “Cái tăm bông kia của mày, không phải, thanh kiếm kia của mày hả?”

Người tí hon: “…”

Dừng một chút, nó mới hơi nghiêng người, vẻ mặt một lời khó giải thích.

Lúc này Lục Hoài Du mới trông thấy, ngoại trừ thanh kiếm mà người tí hon vác sau lưng, còn có một cái cặp nhỏ được đeo phía sau, chẳng biết bên trong đựng cái gì.

Có lẽ đã đạt được thỏa thuận ban đầu, mặc cho Lục Hoài Du đánh giá thế nào thì người tí hon cũng chỉ mím môi nghiêm mặt, không lên tiếng cũng chẳng nhúc nhích.

Cho đến khi tiếng kêu ‘ùng ục ùng ục’ đánh vỡ sự yên tĩnh, Lục Hoài Du mới lấy lại tinh thần, phát hiện mình vẫn đang nhìn chằm chằm người tí hon. Giờ phút này anh đã hiểu tại sao Lâm Tuyền có thể chơi cùng con mèo cả ngày trong phòng làm việc mà không biết chán.

Hành động của nó đối với mình vô cùng thẳng thắn. Anh nhìn lại người tí hon, chẳng biết là vì bị anh nhìn chằm chằm hay nguyên nhân cái bụng của mình mà mặt nó hơi đỏ.

Lục Hoài Du càng vui vẻ, phất tay lên bảo: “Đi, tao dẫn mày đi ăn ngon.”

Hai người ngồi cạnh bàn trà ở phòng khách, Lục Hoài Du ngồi theo hướng bên trong dựa vào ghế sofa.

Người tí hon ngồi bên trái anh, hai chân khép lại, lưng ưỡn thẳng. Thanh kiếm và cái cặp bé xíu đã tháo xuống để bên tai tay của nó, trông vô cùng chỉnh tề.

Lục Hoài Du tràn đầy hứng thú thưởng thức động tác của người tí hon xong, lúc này mới mở APP Takeaway ra rồi đẩy điện thoại đến trước mặt nó, cười nói: “Nhóc dễ thương, muốn ăn gì thì tha hồ gọi.”

Người tí hon: “…Chung Minh Cẩn.”

“Cái gì?” Lục Hoài Du nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Tôi có tên tuổi.” Người tí hon mím mím môi: “Tên là Chung Minh Cẩn.”

Lục Hoài Du hứng thú, gần như muốn nằm sát xuống đất để nghe cho rõ, mở điện thoại ra hỏi: “Là ba chữ nào?”

Sau khi người tí hon do dự một lúc, bèn lần lượt ấn lên màn hình của Lục Hoài Du.

Màn hình điện thoại lớn gần bằng nửa người của nó, nhưng động tác của ngón tay nhỏ bé đang nhấn từng chữ từng chữ ở bên trên lại rất ưu nhã và nhân từ.

“Được rồi.”

Nghe thấy người tí hon nhắc nhở, Lục Hoài Du lấy điện thoại về, thưởng thức bảo: “Chung Minh Cẩn… cũng dễ nghe như tên tao vậy, có điều tao cảm thấy nhóc dễ thương nghe vẫn đáng yêu hơn một xíu.”

Cái lưng thẳng băng của Chung Minh Cẩn cứng ngắc, rũ mắt không phản bác.

Sau khi tự quyết định danh xưng của người tí hon, Lục Hoài Du bèn cầm điện thoại mở đến APP Takeaway: “Mau xem xem mày muốn ăn cái gì?”

Chung Minh Cẩn: “…Anh chọn là được rồi.”

“Vậy mày có kiêng gì không?” Lục Hoài Du cũng không khách sáo. Đây là nhà anh, đồ ăn của quán cơm gần đây lại ngon, anh đương nhiên rõ nhất.

Chung Minh Cẩn nhẹ giọng đáp: “Không ăn thịt bò.”

“Không thành vấn đề.” Lục Hoài Du dùng tay ra hiệu, tiếp theo nhanh chóng nhấn tới nhấn lui trên màn hình điện thoại. Hơn hai phút sau, anh ném điện thoại lên bàn trà: “Mấy quán tao chọn cũng không xa, sẽ giao tới nhanh thôi.”

Takeaway quả thật rất nhanh đã giao tới chẳng thiếu món gì, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Chẳng qua, Lục Hoài Du lại rầu rĩ. Bởi dù Chung Minh Cẩn có đứng thì cũng chẳng cao bằng bàn trà, huống chi cái hộp đồ ăn nhỏ nhất trên bàn trà cũng phải lớn hơn cái đầu Chung Minh Cẩn rồi.

Theo Chung Minh Cẩn thấy, mấy hộp cơm kia phỏng chừng lớn bằng cái lu.

Mà trực giác của Lục Hoài Du thì cho rằng nó chắc chắn sẽ không thích ôm cái lu ngồi dưới đất ăn cơm.

Do đó sau khi quét mắt một vòng quanh phòng khách, Lục Hoài Du tìm cái ghế ba chân trong góc ra rồi đặt cạnh bàn trà so sánh, vừa khéo thấp hơn bàn trà 7, 8cm.

Lục Hoài Du rất hài lòng, hất cằm hỏi: “Có thể tự ngồi lên không?”

“…Có thể.” Chung Minh Cẩn nói xong, một tay vịn lên mép ghế, chân cũng chẳng cần mượn lực, nhảy một cái rồi nghiêm túc ngồi lên ghế. Nếu bỏ qua thân thủ lưu loát của nó, thì thật sự là ngoan đến không gì bằng.

Cơ thể nhỏ xíu ngồi trên ghế, vừa khéo phần eo lộ ra trên bàn trà, đây chính là độ cao thích hợp để ăn cơm và làm việc.

“Sau này đây chính là chỗ ngồi dành riêng cho mày.” Lục Hoài Du nói xong lại nghĩ tới điều gì đó, lao đi như gió, chỉ để lại một câu: “Mày ngồi tại chỗ đừng nhúc nhích, tao đi chút rồi về.”

Chung Minh Cẩn trơ mắt nhìn anh chạy vào bếp, lại lướt qua đồ ăn chất đầy hơn nửa bàn trà, thầm nghĩ nhiều thế này chẳng lẽ cũng không đủ cho anh ta ăn sao?

Đối với cái bếp xa lạ của mình chắc chắn là Lục Hoài Du hiểu biết không được bao nhiêu, tìm một hồi mới tìm được cái muỗng bạc chẳng dài bằng ngón trỏ, lại tìm cái đĩa đựng gia vị rồi mới hài lòng đi ra ngoài, đưa đồ cho Chung Minh Cẩn: “Mày cầm cái này ăn cơm đi.”

Đĩa đựng gia vị và cái muỗng nhỏ xíu được Chung Minh Cẩn cầm trên tay, tuy rằng vẫn hơi lớn, nhưng, trừ những thứ nó mang trên người thì đây là dụng cụ sử dụng thích hợp nhất. May mà tính tình nó kiên định, trong lòng cũng không khỏi ấm áp, lời cảm kích theo đó bật thốt lên: “Cảm ơn.”

“Nếu mày thật sự cảm ơn tao…” Lục Hoài Du kéo dài giọng: “Không bằng cười một cái cho tao xem đi?”

Chung Minh Cẩn: “…”

Sự cảm kích vừa mới sinh ra cứ vậy mà bị đập cho tan tác, Chung Minh Cẩn kéo khóe miệng chẳng nói gì.

Lục Hoài Chu chờ một hồi nhưng vẫn không chờ được nụ cười dễ thương mà anh muốn thấy, không khỏi thở dài rồi chia thức ăn ra cho hai người.

Trong lòng không nhịn được có chút tiếc nuối. Dễ thương thì dễ thương thật, tiếc là mặt còn liệt hơn cả lúc anh diễn nữa.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiều năm sau…

Lục Hoài Du ưỡn ngực: Tui đã dùng mấy bữa ăn ngon để lừa người yêu đó! ( ̄∇ ̄)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.