Editor: Hướng Nhật Quỳ
Buổi trưa Lục Hoài Du không ăn gì. Bầu không khí lúc này lại khá tốt, đồ cũng toàn là món anh thích nên không nhịn được mà ăn nhiều thêm.
Đến khi bỏ đũa xuống lại bắt đầu hối hận.
Kĩ năng diễn xuất của anh chẳng ra gì, cho nên vẫn luôn cố gắng làm thật tốt ở phương diện khác. Thân là một thần tượng, không có gì quan trọng hơn vóc dáng và nhan sắc.
Thể chất của anh cũng không phải là ăn không mập, anh lại không thích vận động nên để luôn luôn duy trì vóc người đẹp thì chỉ có thể chọn ăn ít.
Sau khi xem kịch bản với cảm giác tội lỗi mười phần, cuối cùng Lục Hoài Du quyết định nhìn sang Chung Minh Cẩn đang ngồi ngay ngắn trên tấm thảm, hỏi: “Mày muốn xem ti vi không?”
Chung Minh Cẩn khẽ lắc đầu.
“Vậy có muốn chơi game không?” Lục Hoài Du hỏi tiếp. Mặc dù kích thước màn hình với Chung Minh Cẩn mà nói chẳng mấy thân nhau, nhưng dù sao vẫn thú vị hơn là ngồi thế này.
Chung Minh Cẩn: “…”
Sợ nói lại lắc đầu, mà đối phương thì cứ hỏi có muốn đọc tiểu thuyết không, vì vậy nó nói: “Anh muốn làm gì thì đi làm đi, mình tôi ngồi đây được.”
“Thế cũng được.” Lục Hoài Du dời remote đến chỗ người tí hon có thể lấy được: “Remote ở đây, mày muốn xem ti vi thì tự mở nhé.”
Tiếp theo lại chỉ vào phòng tập thể hình bên cạnh: “Tao vận động trong đó, mày có gì thì gọi tao.”
Chung Minh Cẩn vốn muốn bảo không cần, nhưng nhìn cặp mắt trắng đen rõ ràng kia nên vẫn gật đầu một cái: “… Được.”
Thấy người tí hon vẫn ngồi yên như cũ, Lục Hoài Du khẽ lắc đầu đi tới phòng tập thể hình, thầm bảo đằng ấy quả nhiên không phải người.
Người bình thường, nhất là thanh niên, có ai tình nguyện ngồi yên mà không chơi game?
Đẩy cửa phòng tập thể hình ra, Lục Hoài Du chỉ thấy cái bóng chợt lóe, tiếp đó là một linh hồn bán trong suốt ngồi cách xa anh một mét trên đất, khóc lóc nói: “Ngư Ngư, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Lục Hoài Du tiện tay khép cửa lại, một người một ma ai cũng không phát hiện được. Chung Minh Cẩn vẫn luôn ngồi im quay đầu nhìn họ một cái.
Hồn ma không đến gần Lục Hoài Du được nên chỉ ngồi gần anh. Lục Hoài Du đi vào trong một bước thì cô nàng lơ lửng đi theo vào trong rồi dùng tư thế ngã ngồi dưới đất, nom cực kì đáng thương.
Con ma này tên Chu San San, trước khi chết cô là fan của Lục Hoài Du, hơn nữa còn sống ở gần đây. Sau khi chết liền biến thành ma, cho rằng nếu đã không phải là người rồi, dù có chạy đến nhà thần tượng nhìn lén thì vẫn không tính là xâm phạm việc riêng tư, kết quả nhìn xong lại không ngừng được.
Cho dù tư chất tâm lí của Lục Hoài Du tốt tới đâu thì ăn cơm ngủ nghỉ đều có một hồn ma ngồi xổm bên cạnh nhìn mình bằng cặp mắt long lanh, cái này anh còn nhịn được, nhưng đến khi tắm thì chẳng thể chịu được nữa.
Sau khi Chu San San biết thần tượng có thể nhìn thấy mình, khỏi bàn tới việc cô hưng phấn bao nhiêu, nương nhờ nhà Lục Hoài Du thôi đã chẳng muốn đi rồi.
Lục Hoài Du không có cách bắt bí cô, có điều cũng may sau khi biết anh thấy được thì Chu San San lại khôi phục thành cô gái vô cùng dè dặt.
Hôm nay cô vứt hết mặt mũi ngồi dưới đất khóc lóc thế này vẫn là lần đầu tiên.
Có điều cô có khóc thảm đi nữa thì Lục Hoài Du cũng không nóng nảy. Nếu San San đã là ma rồi, còn chuyện gì có thể thảm hơn việc này đây?
Lục Hoài Du chậm rãi thay giày xong, mới hỏi: “Sao thế này?”
“Hu hu hu ~~~ Ngư Ngư cuối cùng anh cũng về rồi, không về nữa thì em sẽ chết đó.” Chu San San đáng thương nói.
“Chẳng phải em đã sớm chết rồi sao?” Lục Hoài Du chẳng chút khách khí. Anh còn bận nghĩ xem lát nữa phải vận động ít nhất một tiếng nên tâm tình có chút không tốt.
Chu San San nghẹn ngào một cái, dù sao cũng ngừng khóc nên chỉ thút thít, kể: “Hôm trước lúc bão ấy, trên ban công có một người tí hon bị thổi tới rất đáng sợ. Hai ngày nay em không dám đến gần phòng khách và ban công, cứ cảm giác tới gần một chút thôi sẽ chết… sẽ bị biến mất trong tay nó, Ngư Ngư anh lại còn đưa vào nhà.”
Vẻ mặt Lục Hoài Du có chút quái lạ: “Em nói… nó bị bão thổi tới?”
“Đúng vậy.” Chu San San gật đầu một cái: “Lúc đó em nhìn thấy từ xa, nó đâm vào cây phát tài trên ban công, nếu như lệch một cái rồi đâm vào cửa kính thì chắc kính vỡ mất.”
Lại là bị bão thổi tới.
Nhất thời Lục Hoài Du cũng chẳng biết nên bày ra loại vẻ mặt nào mới tốt, sửng sốt một lúc mới lẩm bẩm nói: “Cũng chẳng biết là cái gì.”
Chu San San nói như đinh đóng cột: “Chắc chắn không phải ma như em rồi.”
“Anh biết rồi.” Lục Hoài Du gật đầu một cái. Ban nãy bất kể là trên ban công hay ở phòng khách, thì người tí hon vẫn cách anh rất gần. Nếu là ma quỷ thì móc bình an trên cổ anh không thể nào không phản ứng. Mười mấy năm qua, không có ma quỷ nào có thể đến gần anh trong vòng một mét trong tình huống anh đeo móc bình an.
“Em cảm thấy nó khá giống người.” Chu San San không xác định nói: “Hơi thở và thứ nó mang bên người hơi giống.”
Lục Hoài Chu hỏi: “Em từng thấy người nào nhỏ thế này chưa?”
Chu San San: “…Chưa.”
Im lặng chốc lát, một người một ma nhìn nhau một cái rồi đồng thời dùng giọng không thể tin nói: “Không phải là ngọc thạch thành tinh chứ?”
Nói xong, Lục Hoài Du sờ thử móc bình an đeo trên cổ mình, cảm thấy mình đã đoán được chân tướng: “Bọn chúng là đồng loại, cho nên móc bình an không bài xích việc nó đến gần. Hơn nữa trong chí dị[1] có nói, tên của yêu cũng rất ngay thẳng, ý nghĩa của ‘Cẩn’ không phải là ngọc đẹp[2] à?”
[2] Chữ Cẩn [瑾] trong tên của Chung Minh Cẩn [钟明瑾] còn có nghĩa là ngọc đẹp, ngọc quý.
Nói xong anh còn gật đầu một cái, tự mình khẳng định nói: “Nhất định là vậy.”
Chu San San co rúm lùi về sau: “Dù nó có phải yêu hay không thì Ngư Ngư à, trước hết anh có thể cất thứ kia vào quần áo đi không? Nhìn còn khiếp hơn quỷ.”
“Có để trong quần áo hay không thì hiệu quả cũng như nhau.” Tuy rằng Lục Hoài Du cảm thấy uổng công vô ích, nhưng vẫn nghe lời cất móc bình an đi. Chỉ là khi bỏ vào cổ áo thì phát hiện trên móc bình an bị dính bùn từ khi nào.
Anh nhớ lại lúc sờ móc bình an cách lớp quần áo, khắp nhà cũng chỉ có chỗ ban công là có bùn. Hẳn là lúc anh cho rằng Chung Minh Cẩn nhảy lầu đã tuột ra khi đang khom người ra ban công nên vô tình bị bùn dính vào.
Lục Hoài Du cẩn thận lau sạch vết bẩn rồi mới cất móc bình an vào trong cổ áo.
Chu San San thấy vậy thở phào nhẹ nhõm: “Hiệu quả đương nhiên khác nhau, một đám quỷ nhìn chằm chằm anh ngủ ngoài cửa sổ và một đám quỷ đứng ở mép giường nhìn anh ngủ, có thể giống nhau chắc?”
Lục Hoài Chu không còn cách nào phản bác.
Một lúc sau, Chu San San mới cẩn thận hỏi: “Ngư Ngư, anh muốn cho nó ở trong nhà thật hả?”
Lục Hoài Du bật cười: “Đến cả nhóc ma em đây cũng giữ ở nhà, thêm mình nó cũng có nhiều lắm đâu.”
Chu San San lập tức kháng nghị: “Em với nó đâu giống nhau!”
“Ừm thì không giống nhau, em là cô ma nữ xinh đẹp.” Lục Hoài Du nói: “Nó là nhóc dễ thương.”
Cô ma nữ 15 tuổi lộ ra biểu cảm vừa xấu hổ vừa không cam lòng.
Lục Hoài Du chẳng biết làm sao: “Nhưng mà cô ma nữ xinh đẹp ơi, bây giờ thần tượng của cô muốn thay đồ rồi, có thể phiền cô ra ngoài chút không?”
Chu San San vẻ mặt không thể tin: “Nhưng nó vẫn đang ngồi trong phòng khách, giờ em ra có phải chịu chết không?”
Lục Hoài Du không uốn nắn sự thật rằng cô đã sớm chết nữa, chỉ hướng cửa sổ: “Em cũng đâu phải người, sao còn cố chấp với chuyện đi cửa vậy?”
Chu San San soạt một cái rồi bay ra ngoài cửa sổ rồi tức giận bay trở về trừng mắt một cái, cũng chẳng biết lại bay đi đâu rồi.
Lục Hoài Du thản nhiên thay đồ thể thao rồi bắt đầu kéo duỗi.
Anh không nói cho Chu San San biết là vì cảm nhận về Chung Minh Cẩn của họ bất đồng. Chu San San cảm thấy người tí hon vô cùng đáng sợ, nhưng ban đầu anh lại thấy ở chung chỗ với người tí hon rất thoải mái.
Thể chất của anh vô cùng nhạy bén với những cảm giác thiện ác không thuộc về mình. Chu San San cũng cho anh cảm giác như thế, mà anh cũng chẳng cảm giác được sự ác ý trên người của người tí hon. Nếu không thì dù đối phương có dễ thương hơn nữa, Lục Hoài Du cũng không giữ đối phương ở nhà đâu.
Kéo duỗi suốt một tiếng đồng hồ để vận động xong lại tắm rửa gội đầu, lúc Lục Hoài Du ra khỏi phòng tập thể hình đã là hai tiếng sau.
Thời điểm mở cửa nghe ngóng sự yên tĩnh bên ngoài, anh chợt muốn xem thử người tí hon đang làm gì.
Vì vậy rón rén mở cửa, nhón chân đi ra ngoài.
Còn chưa đi tới phòng khách đã thấy người tí hon quay đầu nhìn lại, có điều anh vẫn thấy rõ chuyện mà người tí hon đang làm.
Vẫn đang ngồi đó!
Lục Hoài Du nhỏ giọng hỏi: “Có phải tao quấy rầy mày không?”
“… Không có.” Chung Minh Cẩn đứng lên. Nghĩ lại đối phương đang trong nhà mình mà còn hỏi có quấy rầy nó không, hai chữ ‘không có’ vừa nãy của nó hình như không lễ phép cho lắm, bèn chêm thêm câu: “Vừa mới làm Vãn Khóa[3] xong.”
[3] Vãn Khóa [晚课]: ý chỉ tăng ni tụng kinh niệm Phật vào mỗi tối.
“Mày thờ Phật?” Lục Hoài Du kinh ngạc hỏi, không ngờ yêu quái mà cũng có tín ngưỡng.
Có điều tín ngưỡng ai cũng được, Lục Hoài Du cảm thấy không thể bởi vì người tí hon là yêu quái mà kì thị nó.
Chung Minh Cẩn: “…Thờ Đạo.”
“Cũng gần giống vậy mà.” Lục Hoài Du khoát tay một cái, dù là thờ Phật hay thờ Đạo, thì người tí hon cũng là một yêu quái có tín ngưỡng.
Lục Hoài Du chống cằm quan sát nó trong chốc lát, đầu và quần áo đều hơi bẩn, xem ra pháp lực của yêu quái này cũng không nhiều nhỉ!
Nghĩ đến bản thể của đối phương là một khối ngọc, lúc này dính bẩn rồi thì chính là ngọc bị vấy bẩn. Lục Hoài Du không nhịn được hỏi: “Mày có muốn tắm rửa không?”
Chung Minh Cẩn suýt nữa không theo kịp tiết tấu của Lục Hoài Du, chẳng hiểu vừa rồi còn đang nói đến vấn đề tín ngưỡng mà đột nhiên lại hỏi nó có muốn tắm không, nhưng vẫn gật đầu một cái: “… Muốn.”
Lục Hoài Du đứng dậy theo: “Tao đi xem thử có đồ mày mặc được không.”
Tuy rằng trong nhận thức của anh, yêu tinh hẳn là có thể biến ra quần áo của mình, nhưng nhỡ không được thì sao? Con yêu quái nhỏ yếu Chung Minh Cẩn này đến cả dùng pháp thuật của yêu quái để loại trừ bụi bẩn trên người cũng không được.
“… Không cần phiền phức, trong cặp tôi có một bộ quần áo giặt rồi.” Chung Minh Cẩn lên tiếng ngăn cản, lại nói cảm ơn xuất phát từ đáy lòng: “Cảm ơn!”
“Đừng khách sáo.” Lục Hoài Du khoát tay, đột nhiên lại thương tiếc. Quả nhiên chỉ là con yêu quái yếu xìu!
Sau khi có những suy nghĩ này, Lục Hoài Du nhìn vào mắt người tí hon, hệt như đang nhìn con mèo nhỏ vừa đáng yêu lại yếu ớt trong phòng làm việc. Đồ trong nhà đều thiết kế theo chiều cao của người bình thường, đối phương mà dùng chắc chắn sẽ rất khó khăn, vì vậy anh hỏi: “Cần tao giúp không?”
“…” Chân của Chung Minh Cẩn hơi lảo đảo, bình tĩnh đáp: “Không cần.”
Nhân lúc người tí hon đi tắm, Lục Hoài Du đi tìm cái khăn lông mới, định cho nó dùng làm chăn, gần đây nhiệt độ tăng cao nên hẳn sẽ không lạnh.
Suy nghĩ một chút, anh lại đi lấy con búp bê thỏ màu xanh đặt cạnh khăn lông.
Người tí hon trông không giống sẽ thích mấy thứ này, nhưng Lục Hoài Du lại thấy rất ăn khớp.
Anh bày khăn lông và con búp bê thỏ lên ghế sofa xong, tính toán xem lát nữa phải nói thế nào với người tí hon thì nghe thấy tiếng của nó ở phòng khách: “Tôi vừa mới giặt quần áo đã thay, có thể… phiền anh phơi giúp tôi không?”
Dường như là vì vừa nãy nói không cần giúp, mà lúc này lại chủ động nhờ giúp đỡ nên nhìn nó có chút quẫn bách.
“Được.” Lục Hoài Du cũng chẳng để ý điểm này nữa.
Nhìn người tí hon vừa tắm xong tóc vẫn còn nhỏ nước, Lục Hoài Du cảm thấy dễ thương quá chừng, bèn vẫy tay nói: “Tới đây xem giường tao làm cho mày nè.”
Mặc dù nhà của Lục Hoài Du là căn hộ cao cấp[4], nhưng vì chỉ có mình anh ở nên trừ phòng ngủ chính ra thì những phòng khách đều thay thành các phòng chức năng khác, nên không có phòng ngủ cho khách.
[4] Gốc là Đại Bình Tầng [大平层]: theo baike thì căn hộ kiểu này có định nghĩa khác nhau, nhưng thông thường dùng để chỉ những căn hộ có diện tích từ 200 mét vuông trở lên, thậm chí là một tầng chỉ một căn hộ, còn trong thiết kế kiến trúc phải có đầy đủ các phòng chức năng. Ở một mức độ nào đó đây là “trải nghiệm căn hộ kiểu biệt thự”, từ trong ngành dùng là “biệt thự bẹp hóa”. Tuy nhiên theo qui định về diện tích của căn hộ cao cấp ở VN chỉ từ 70 mét vuông trở lên nên từ “căn hộ cao cấp” dùng ở đây không được chính xác lắm nhưng đành chịu.
Anh lại không có thói quen ngủ cùng phòng với người khác nên chỉ có thể sắp xếp chỗ ngủ cho người tí hon ở ghế sofa.
———
[1] Chí dị trong Liêu Trai chí dị [聊斋志异]: với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Bộ truyện này được coi là một kì thư và được đánh giá là đỉnh cao của tiểu thuyết văn ngôn thời cổ đại. Dựa trên cơ sở tập Liêu Trai chí dị – Hội hiệu hội chú hội bình do Trung Hoa thư cục Thượng Hải biên tập và ấn hành năm 1962 gồm 12 quyển, 496 bài và 8 đoạn phụ lục, các dịch giả như Nguyễn Huệ Chi, Cao Xuân Huy, Phạm Tú Châu, Đỗ Ngọc Toại, Nguyễn Đức Lân, Trần Thị Băng Thanh v.v. đã dịch nhiều truyện sang tiếng Việt và lưu truyền rộng rãi tại Việt Nam. (Theo Wikipedia)
———
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hoài Du (mặt lạnh lùng): Tui không có thói quen ngủ chung với người khác đâu, cùng một phòng cũng không được!