Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 395: Chương 395: Chương 208




Nghĩ tới Thẩm Hàm không có một ngôi nhà cố định, một cô gái như vậy trưởng thành thành ra tính cách này cũng không khó hiểu.

Sau khi Thẩm Hàm cùng Ngưu Lực Phàm rời khỏi, tôi rảnh rỗi lên mạng chơi. Trước kia vội vàng đi học, vội vàng luyện tập kỹ năng thực tập, tựa như đã tới tuổi 30, có thể trở thành chìa khóa vàng. Ngay cả thời gian lên mạng chơi đều rất ít. Giờ có chút thời gian thì thật đúng là không biết là muốn làm cái gì.

Máy tính còn có lịch sử tìm kiếm của Tông thịnh, cũng không phải cái gì bí mật, mà là lịch sử thành phố này, tra được trên thư viện. Tông Thịnh xem bản đồ thành phố hai mươi năm trước. Lúc đó, vị trí chỗ khách sạn Sa Ân chính là một mảnh đất trống.

Trong bản ký lục có nói, lúc đó mảnh đất thuộc về một người đàn ông họ Ngưu, sau này bị người nhà họ Thẩm mua lại.

Tôi nhìn ký lục nghi hoặc một hồi lâu, sao lại là Ngưu tiên sinh?! Không phải là Lão Bắc sao?

Hơn hai mươi năm trước, chúng tôi lúc trước đây đều biết, Thẩm gia đã mua miếng đất kia từ rất lâu. Khi đó, bọn họ dùng hơn một vạn đồng tiền mua mảnh đất này. Giờ mà mua lại chắc phải gấp trăm lần giá đó.

Chẳng qua Thẩm gia sau khi mua thì không có lập tức khởi công, mà là chín năm trước, mới bắt đầu dựng lên khách sạn Sa Ân.

Không lẽ bọn họ tính toán từ lâu đến như vậy?! Loại việc thế này thì nhà Tông Thịnh cũng làm như vậy. Nhà bọn họ cũng có mấy mảnh đất mua đã 3-4 năm vẫn chưa khai phá.

Nhưng sao lại có họ Ngưu? Lão Bắc họ Ngưu? Cái này chúng ta thật sự không biết, chỉ biết lão tên Lão Bắc. Nói không chừng Tông Thịnh biết.

Đang lúc tôi suy nghĩ về mối quan hệ này thì điện thoại của mẹ Lan Lan gọi tới, vừa nhấc máy thì đã nghe bà hốt hoảng nói: “Ưu Tuyền hả, cháu mau tới nhà dì một chuyến đi. Lan Lan đột nhiên nói muốn đi ra ngoài làm công, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không cần, một hai phải đi ra ngoài làm công.”

“A? Bạn ấy có nói nguyên nhân không ạ? Ở nhà không tốt sao?” Ta vội vã hỏi, đồng thời cũng chuẩn bị ra ngoài.

Chuyện của Lan Lan tôi không tự lừa dối bản thân được. Cô ta mất trí nhớ, quên mất chuyện tối hôm đó khiến tôi có chút cảm giác may mắn. Tôi vừa hy vọng cô ta có thể tốt lên, nhưng lại càng không thích cô ta nhớ lại chuyện hôm đó. Cứ như bây giờ thì tôi cảm thấy hay nhất.

“Không nói, nó không nói gì cả. Chỉ một hai đòi ra ngoài đi làm, cũng không nói là đi đâu, có một thân một mình, nó đi đâu được chứ? Bằng tốt nghiệp còn chưa có, mới có bằng cấp ba thì có thể làm gì đây. Con bé này, sao không để người ta bớt lo lắng đi chứ? Con là bạn tốt của nó, tới khuyên nó hộ dì với.”

Tôi đáp ứng, cúp điện thoại rồi vội đi. Mẹ Lan Lan vì con gái giờ đã nghỉ việc. Nếu giớ Lan Lan lại có chuyện gì nữa, mẹ cô ta chắc thương tâm chết mất.

Tôi tới nhà Lan Lan thì cô ta đã sắp xếp xong hành lý, ngồi ở trên giường nghe mẹ khóc lóc khuyên nhủ, nhưng có vẻ không có tác dụng.

Nhìn thấy tôi, Lan Lan mới quay sang nói: “Mẹ à, mẹ xuống nhà trước đi, con nói chuyện với Ưu Tuyền.”

Mẹ Lan Lan nhìn tôi gật đầu, lúc ra khỏi phòng còn nói: “Ưu Tuyền, con giúp khuyên nó hộ dì với. Dù có chuyện gì đi nữa thì ở lại nhà mới là tốt nhất. Muốn đi ra ngoài đi làm, không muốn gặp mẹ nữa thì cũng phải lấy được bằng tốt nghiệp đã.”

Nói xong, bà xuống lầu. Trong phòng chỉ còn có tôi và Lan Lan, cô ta ngồi trên giường, siết chặt tay, hồi lâu không nói gì.

“Lan Lan, vì sao nhất định phải đi vào lúc này? Có bằng rồi mới đi làm không phải sẽ tốt hơn sao?”

Lan Lan vẫn trầm mặc, một lát rồi nói: “Mấy hôm nay, tối nào tớ cũng nằm mơ, mơ thấy rất nhiều thứ.” giọng cô ta thật khẽ, thật nhẹ. Những gì thấy trong mơ cũng chính là những gì mà linh hồn đang kể lại câu chuyện cho bản thân mình. Tôi, đã đoán được điều mà Lan Lan mơ thấy.

Cô ta tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Tớ mơ thấy cậu, chúng ta đang ở trong tòa nhà Linh Linh, tớ thấy người đàn ông đó… là bạn trai cậu thì phải. Hai người giết một người kia, đem người đó đẩy xuống lầu.” cô ta bật khóc, tiếng khóc cũng thật nhỏ. “Ưu Tuyền, tớ không nghĩ là cậu là người như thế, tớ căn bản là không dám nghĩ. Tớ cũng biết, vì sao tớ sinh bệnh, vì sao lại quên hết mọi thứ. Tớ cũng không đi báo án, vì cậu là chị em thân thiết nhất của tớ. Ưu Tuyền, tớ không biết phải nói thế nào với cậu… tớ… có lẽ tớ nên rời đi khỏi nơi này, nếu không, tớ… tớ sợ mình sẽ phát điên mất. Mỗi ngày đều nằm mơ thấy hình ảnh đó, tớ sợ quá, thật sự rất sợ.”

Hóa ra, cô ta chỉ nằm mơ thấy hình ảnh ở tòa nhà Linh Linh, cũng không nhớ ra sự đấu đá quyết liệt giữa chúng tôi lúc trước, nếu không thì cô ta cũng sẽ không nói chuyện này với tôi.

“Chuyện này, Lan Lan… “ tôi cũng do dự, không biết phải nói thế nào với cô ta. Có một số việc, có lẽ giấu kín cả đời là cách làm tốt nhất. “Vậy cũng tốt, cậu định đâu đâu? Đã có kế hoạch gì chưa? Khi nào đi? Tớ tiễn cậu.”

Có lẽ, theo thời gian Lan Lan sẽ dần nhớ lại. Một năm, hai năm sau… có lẽ cô ta sẽ nhớ lại Tông Thịnh, nhớ lại Thẩm Kế Ân, nhớ lại chuyện chúng tôi đã từng cãi nhau, nhớ đến sự đấu trí giữa chúng tôi. Bất quá, hiện giờ tôi không có ý định kể lại cho cô ta nghe. Nếu cô ta có thể tự mình nhớ ra, thì tự nhớ thôi. Dù sao, cũng không ai muốn trong cuộc đời mình lại hổng mất một khoảng thời gian không thể nhớ tới. Còn nếu cô ta không nhớ ra, thì đó cũng là một loại bảo hộ cho cô ta. Lời của tác giả:

Lan Lan bỏ đi cũng không phải là bớt đi phiền toái mà đó chính là đem chôn một quả bom hẹn giờ nhưng lại không biết khi nào sẽ nổ.

Còn với tâm lý của Lan Lan thì tôi hiểu được. Hồi tôi học lớp chín có một buổi tối, tôi còn nhớ là rất lạnh, sau giờ tự học buổi tối mọi người đều về nhà. Tôi về hơi trễ, đến khi về tới tiểu khu thì không còn bạn học nào nữa. Trời tối đen, tự nhiên nghe thấy một tiếng "bùm", rồi tôi thấy hai người đàn ông chạy đến và hét lên: "Đi, đi, xe đâu nào. Đi mau!"

Bọn họ không thấy tôi mà bỏ chạy sang phía bên kia không có đèn đường, chạy vào trong bóng tối. Tôi cũng không để ý mà tiếp tục đi. Con đường đó hỏng mất năm sáu ngọn đèn đường, tối đen mù mịt. Tôi cũng bị vướng cái gì đó, nhưng không té ngã, cứ thế đi về nhà.

Về đến nhà tôi kể lại chuyện mình đã nghe và thấy cho ba, ba nói tôi tưởng tượng ra, kêu tôi mau đi ngủ. Tôi về phòng, lên giường nhưng chưa kịp ngủ thì ba tôi có điện thoại gọi tới, bảo ba ra ngoài ngay. Nửa tiếng sau, ba về kêu tôi mau rời giường ra khỏi nhà cùng ba. Tới chỗ đoạn đường đó mới thấy đèn đuốc chạy bằng bình điện sáng trưng, có một thi thể được đắp vải trắng. Ba tôi lúc đó là một lãnh đạo nhỏ trong xưởng, người ta gọi ba tới để nhận diện thi thể, xác định người chết là công nhân trong xưởng của ba. Là nữ.

Lời của Mèo:

Mấy bạn chịu khó chờ chút nghen ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.