Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 396: Chương 396: Chương 209






“Chương 209

Đi Tìm Ngưu Tiên Sinh

Xuống lầu, tôi nói với mẹ Lan Lan rằng mình không khuyên được Lan lan, bà cảm thấy vô cùng thất vọng.

Vừa lúc đó, Tông Thịnh gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, tôi gửi địa chỉ nói anh tới đón mình. Tôi đứng ở trạm xe buýt chờ anh, vừa chờ vừa nghĩ lại những khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc khi ở bên cạnh Lan Lan trước đây.

Xe Tông Thịnh ngừng lại bên cạnh tôi, anh nhấn còi vài tiếng tôi mới để ý và lên xe. Hôm nay anh ra ngoài từ rất sớm, thậm chí tôi còn không nhìn thấy anh từ sáng, nên cũng không biết lúc ra cửa anh mặc gì. Còn tưởng là anh đi làm, nhưng nhìn bộ quần áo, quần túi hộp, áo khoác jean, chắc chắn là không phải đi làm rồi.

“Hôm nay anh đi đâu thế?” tôi hỏi vu vơ,

Không nghĩ tới, Tông thịnh lại hỏi ngược lại tôi: “Người lúc trước cho em lá bùa để đối phó anh ấy, làm sao liên hệ?”

“Anh có thể bỏ qua cho người ta không?” tôi cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, nhưng trong lòng đang bồn chồn.

Tiên sinh kia chỉ là một thầy bói ven đường, tính toán này nọ, bán vài lá bùa. Lần trước giúp cho lan Lan cũng không biết mẹ cô ta đã trả ông ta bao nhiêu tiền. Nhưng với gia cảnh của Lan Lan, có lẽ cũng không nhiều lắm. “Ông ấy chỉ là một thầy bói bình thường ở ven đường thôi mà.”

“Làm sao liên hệ?” Tông Thịnh lại hỏi, căn bản là không để tâm tới lời tôi nói.

“Muốn đối phó với ông ấy thì anh cứ tìm em đi. Luc trước là em đi tìm người ta, cũng tự em mua bùa, rồi sau thì em liên hệ ông ấy giúp Lan Lan.”

Tông Thịnh lườm tôi một cái: “Anh có chút việc tìm ông ấy, không phải tính toán gì với ông ta.”

“Hả, anh tìm xem bói á. Vậy anh lái xe đi, em chỉ đường. Chỉ là ở đó k hông có chỗ đậu xe, mình phải dừng xe ở khá xa rồi đi bộ tới.” tôi nói.

Xe chuyển bánh, tôi cũng không biết Tông Thịnh muốn hỏi cái gì. Nếu là đoán mệnh thì chẳng phải Tông Thịnh từng nói, mình sẽ không làm chuyện đó sao? Hơn nữa nghe người trong thôn nói, Lão Bắc thu phí rất cao, Tông Thịnh hẳn là sẽ không có hảo cảm với mấy thầy bói dạo này đâu.

Cả đường đi tôi thấp thỏm.

Xe dừng lại cách ngõ nhỏ khá xa. Cũng không có cách nào, vì bên đó không có chỗ dừng xe.

Chúng tôi chen chúc đi trong con ngõ đông đúc đó. Hôm nay là thứ sáu, tuy chưa phải là giờ đông nhất nhưng con hẻm vẫn nêm chặt người.

Được vài bước, Tông thịnh cau mày, có lẽ anh không nghĩ tới ở đây hoàn cảnh lại kém tới vậy. Anh duỗi tay kéo cánh tay của tôi, rồi dùng cách riêng nắm tay này của mình, kéo tôi đi. Tôi vẫn để ý hàng quán hai bên vỉa hè, những nhóm người bói toán thường ở ngõ phía sau, dựa vào tường mà ngồi, nếu không để ý thì sẽ không tìm được bọn họ.

Tôi vỗ vỗ cánh tay anh, kêu đi theo tôi. Tôi đi vòng qua một sạp bán tất chân, đứng lại trước mặt tiên sinh kia.

Ông ta đang xem bói cho một đại thẩm, bà ta vẻ mặt rạng rỡ nói: “Chà, tiên sinh Mèo Mup ông tính toán thật chuẩn, con trai tôi nói, nhà đã trang trí xong rồi, còn để cho tôi một phòng nữa. Con dâu tôi cũng không tồi, tuy miệng lưỡi khá lợi hại, nhưng đối xử với tôi vẫn tốt lắm, cháu tôi cũng ngoan ngoãn, mẹ nó dạy dỗ tốt. Người già như chúng ta, ai đối xử với mình tốt thật tốt giả, trong lòng chúng ta đều nhận rõ mà.”

Tiên sinh cũng cười tủm tỉm mà nói: “Bà cứ yên tâm mà dọn tới nhà con trai ở cùng đi. Bà là già thì có mệnh hưởng phúc của con cháu. Thả lỏng tinh thần đi.”

Bà ta vui vẻ trả hai mươi đồng, còn nói: “Ông lợi hại thật, nói chuẩn lắm. Tôi nói với hàng xóm là lần sau có việc gì thì cứ tìm ông.”

Cuối cùng, bà cũng đứng lên, thấy có người đang đứng đợi thì vội vàng nói: “Ah, có người chờ đây. Các cháu xem đi. Ông ta nói chuẩn lắm. Chuyện nhà chúng tôi ra sao đều phán được cả, còn nói tôi sau này có thể hưởng phúc con cháu, thật lợi hại.”

Tông Thịnh nói nhỏ một câu: “Rõ ràng vậy mà”

Bà ta rời đi, tiên sinh nhìn Tông Thịnh ngồi ở đối diện, nhấp ngụm trà trong chén trà cũ của mình rồi thủng thẳng nói: “Chàng trai rtẻ, cậu nói cái gì rõ ràng?”

“Bà thím ban nãy, đôi mắt có thần, con tằm dưới mắt đầy đặn, vành tai mượt mà như hạt châu, người đầy đặn, cằm tròn trịa, có cằm đôi, tướng mạo rộng rãi, không có nếp nhăn hay nốt ruồi phá tướng, với tướng mạo đó rõ ràng là người được hưởng phúc con cháu.”

“Ha, cậu hiểu như vậy, còn tới tìm tôi làm gì?” ông ta nhìn anh, rồi quay sang nhìn tôi, “A, cô gái trẻ, lần này thấy tôi không chạy nữa à?”

“Đại gia, chuyện lần trước đâu phải là ông không biết, Lan Lan cô ta nhớ ra chút chuyện nên nói phải rời đi, đi ra ngoài xin việc làm.”

“Đi cũng tốt, cũng tốt. Trong mệnh cô ta có kiếp nạn này. Nhưng cô ta là mệnh phú quý, mọi việc qua đi thì sẽ tốt thôi.” ông ta lại quay sang Tông Thịnh, híp mắt nhìn anh.

Tông Thịnh hỏi: “Đại gia, tôi muốn hỏi ông việc này, ông ở đây chắc cũng lâu năm rồi, ông từng nghe tới một người họ Ngưu không, từng hợp tác làm địa ốc với Thẩm gia. Nghe nói, vụ đó rất nhiều tiền, ông có từng nghe quá không.”

Tông Thịnh chưa nói xong thì ông đã cất chén trà, dẹp miếng vải đỏ bày biện, nhấc ghế của mình đứng lên định bỏ đi, vừa làm vừa nói: “Không nghe nói qua, không nghe nói qua.”

“Đại gia?!” Tôi kinh ngạc, lần trước khi bỏ chạy khỏi tôi, ông ta còn nhớ lấy lại cái ghế khách đang ngồi, còn lần này, ghế TônG Thịnh ông ta cũng không buồn lấy lạ, cứ thế định bỏ chạy.

Quán vỉa hè như này toàn bộ quán chỉ gồm có một cái túi, hai cái ghế, một tấm vải đỏ. Nên nếu như bỏ lại một cái ghế cũng coi như từ bỏ một nửa gia sản còn gì.

“Đại gia?” Tôi đuổi theo, “Chúng ta chính là tới hỏi một chút. Bao lì xì, theo lệ mà đưa thôi.”

“Dù sao ta chưa từng nghe qua cái gì mà họ Ngưu. Các ngươi đi thôi, đi thôi.”

Tông Thịnh đứng lên, hỏi: “Ông nếu là thật không nghe nói qua, thì đi vội vã cái gì chứ? Đại gia, chuyện này đối với tôi mà nói rất quan trọng.”

“Ngươi đi đi, ta cái gì cũng không biết.” Ông ta nói xong thì quay người xách băng ghế bỏ chạy. Chúng tôi vốn định đuổi theo nhưng ngõ hẻm quá đông, không chen chân nổi.

Tôi nhìn Tông Thịnh, anh nhét tay trong túi quần, nhẹ giọng nói: “Hắn khẳng định biết cái gì đó, nếu không cũng sẽ không đi gấp tới vậy.”

Tông thịnh nhìn tôi hỏi: “ăn cơm tối ở đây luôn đi, về nhà gác sách chấm com còn phải làm nữa, cũng hơn 5 giờ rồi.”

Ăn tối lúc 5 giờ chiều thì cũng khá sớm, nhưng nếu về nhà mới nấu thì tới 7 giờ chưa chắc đã xong nên tôi đồng ý.

Tông Thịnh cũng chẳng để ý nhiều, tìm một quán nhỏ tương đối sạch sẽ trong ngõ, ngồi cách bếp một quãng, gọi cháo và hải sản, ngồi nhìn dòng người tấp nập.

Con ngõ này tuy nhỏ nhưng rất nổi tiếng. Ban ngày thì bán đủ thứ, còn buổi tối thì bán đồ ăn, lúc nào cũng đông đúc.

Lúc tôi và Tông Thịnh dùng bữa thì trời cũng đã tối, con ngõ nhỏ càng thêm sầm uất.

Tôi vừa ăn bát cháo nóng hôi hổi, vừa nói chuyện, kể Tông Thịnh nghe những lời thiếu đạo đức mà Ngưu lực Phàm nói với mẹ Thẩm Hàm. chờ tới lúc mẹ Thẩm Hàm tới đây coi Thẩm Hàm làm sao đánh chết hắn.

Tông Thịnh nói: “Ngưu Lực Phàm đạo pháp thật sự yếu, chỉ có lý thuyết mà không có thực tiễn, nhưng năng lực xử lý mọi việc thật sự không tồi. Việc giao cho hắn làm thì hầu hết không có việc nào không làm được. Hắn thực thông minh, nhìn mắt hắn thì biết loại người này rất ma lanh.”

Tôi nói tiếp: “Ngưu Lực Phàm còn không phải là họ ngưu sao? Anh muốn tìm Ngưu Tiên sinh đó, liệu có thể là ba hoặc ông nội anh ấy sao?”

“Anh là tìm người mà hai mươi năm trước tham gia dự án địa ốc đó của Thẩm Gia, là người đã điểm phong thủy huyệt cho khách sạn Sa Ân này, hơn nữa, người này nhất định rất lợi hại.

Phong thủy huyệt là phải kết hợp trong ngoài, nếu như phần ngoài bị quấy rối thì huyệt phong thủy này sẽ không thể dùng. Nổi tiếng nhất là dùng Thái cực đồ, chứ dùng heo mẹ bồi táng cũng vô dụng. Lúc trước, Ngưu tiên sinh là dùng bát quái mạng nhện, MEO Muplấy trung tâm là phần quy hoạch xây dựng của thành phố, bảo lưu lại toàn bộ khí tràng ban đầu. Nên ông ta không những lợi hại, mà còn có uy có quyền, chứ không thì những lãnh đạo thành phố sao lại đồng ý quy hoạch theo ý ông ta.”

“Lãnh đạo cũng tin cái này?”

“Chuyện này cũng coi như là phong tục, là truyền thừa văn hóa cổ xưa. Hiện tại ngay cả đại học học kiến trúc, cũng có môn học về phong thuỷ này. Trung Quốc chúng ta lúc quy hoạch và xây dựng rất nhiều thành phố lớn đều suy xét đến phong thuỷ. Đặc biệt là luôn thiết kế gần nguồn nước, hoặc sông lớn.”

Tôi gật đầu, hình như cũng từng nghe qua. “Vậy, không chừng chính là ba hoăc ông nội Ngưu Lực Phàm thì sao?” Dù sao lần trước lúc chúng ta ở lại nhà cũ ở quê của nhà họ Ngưu thì có quỷ đi vào nhà hỏi Ngưu tiên sinh đã trở lại sao? Có vẻ là Ngư tiên sinh chính là người lợi hại, vẫn có người ngóng trông.

Tông Thịnh buông thìa, nói: “Ngưu Lực Phàm Mèo Mup trông khá trẻ nhưng năm nay cũng đã 29 tuổi. Lúc Thẩm Gia mua khách sạn Sa Ân thì anh ta mới vài tuổi, mà ba anh ta thì lớn hơn khoảng hai mươi tuổi đi. Trận thế lớn như vậy không có khả năng được bố trí bày trận bởi một người chỉ hơn hai mươi tuổi.

Ông nội anh ta, theo kiểu những người thế hệ trước thường có con từ sớm. Anh từng hỏi qua anh ta xem ông anh ta có anh em khác không nhưng câu trả lời là không. Anh suy đoán, ông nội anh ta chỉ khoảng 4-50 tuổi.

Lứa tuổi này nếu là trong ngành sản xuất này nọ thì có thể coi như có sự nghiệp, có chỗ đứng, nhưng nếu muốn tham gia trận thế lớn như vậy, thậm chí cả quy hoạch thành thị thì ít nhất phải là ông cố nội anh ta.

Nhưng ông cố nội anh ta thì chết trận từ sớm. Mà chúng ta cần tìm là một tiên sinh họ Ngưu, hẳn là danh khí rất lớn, khi đó tuổi tác khoảng 60--70 tuổi gì đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.