Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 251: Chương 251: Điệu hổ ly sơn 2




Bà nói một thôi một hồi, tôi kịp định thần thì đã gác máy. Tôi vốn không hiểu lắm, nhưng rõ ràng cảm giác chuyện này chính là nhắm tới Tông Thịnh. Người phá chính là Lão Bắc, nếu không phải tại lão tới tìm đòi hai trăm ngàn rồi mất tích thì anh cũng không phải đi tìm. Mà anh vừa đi, thì thời gian đấu thầu thay đổi. Đâu phải là chuyện nhỏ nói đùa đâu!?

Kẻ thiết kế việc này nhất định là hiểu rõ Tông Thịnh, biết rõ tính anh không tin ai, có thể phỏng đoán được Lão Bắc có bất thường thì sẽ lừa được anh ra ngoài.

Tôi căng thẳng, nếu như Tông Thịnh thật sự là bị bọn họ lừa vậy bọn họ có thể xuống tay với anh không? Tông Thịnh và Thẩm Kế Ân không phải thân thiết, đã đạp gã xuống đáy sông, nếu như bọn họ cũng làm như vậy đối với Tông Thịnh thì…

Tôi không dám tưởng tượng tiếp, hơn nữa cũng không dám bàn bạc cùng ai, trước đây tôi còn có thể đi tìm Ngưu Lực Phàm nói, nhưng hiện tại ngay cả hắn cũng không dám tin. Hắn và Thẩm Hàm rốt cuộc chuyện là như thế nào, ai có nói cho rõ ràng đây?

Tôi thử gọi cho Tông Thịnh nhưng vẫn là tiếng tắt máy, anh rốt cuộc đã gặp chuyện gì, sao lại tắt máy? Mỗi lần anh mất tích xong xuất hiện lại đều bị thương, cũng không biết anh đang làm gì, không biết có bị thương không?!

Tôi bất an. Đứng trên đường mà không biết phải làm gì!

Nhìn sang phía bên trước cửa cao ốc Linh Linh có một chiếc xe buýt dừng lại, một đám con gái trẻ kéo xuống xe, trong vô cùng thời thượng. Các cô xuất hiện khiến không ít người n hìn về phía họ, tự dưng xuất hiện nhiều mỹ nữ vậy thật sự hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nghe mấy cô gái đó bàn với nhau: “Sao lại ở đây?”

Người đàn ông đi đầu nói: “Ta nói các tiểu thư, nên thấy đủ đi. Thật đúng là tưởng ở tại khách sạn sao? Ở chỗ này dừng chân sẽ không kém so với khách sạn đâu, hơn nữa tiền thuê thực rẻ đó. Các ngươi không phải tới ở lại một ngày hai ngày, mà là tới ở một tháng. Một tháng mà ở khách sạn các ngươi tưởng số tiền ra sao. Đi thôi đi thôi, lầu chín lầu chín là của công ty chúng ta. “

Tôi ngẩng đầu nhìn lầu chín, trên đó có một bảng quảng cáo mới tinh, ghi chữ công ty quảng cáo truyền thông, chuyên làm các loại hoạt động lễ nghi. Có lẽ là công ty chuyên cung cấp PG rồi,

“Trên tòa nhà có chữ Phá Bỏ mà?”

“Mấy năm rồi, không có nhanh vậy đâu, yên tâm mà ở. Phòng ốc còn tốt lắm, công ty chúng ta mới tân trang lầu 9 đó.”

Nếu chỉ là thấy một mànnhư vậy, tôi cũng sẽ không để trong lòng, nhưng chuyện kế tiếp mới khiến tôi đặc biệt chú ý.

Đó chính là ngay khi bọn họ lên lầu thì có một cô gái quay lại, từ ven đường kéo ra một tấm vải đỏ, lại cười cười với tấm vải rồi cho vào trong túi nhỏ mang theo người.

Bạn cô ta hỏi: “Cái gì vậy?”

“À, sợi tơ hồng này thật đặc biệt, biết đâu có thể mang tới vận may cho tôi?!”

Nàng đồng bạn liền đứng ở nàng phía sau, hỏi: “Ngươi thu cái gì?”

Tơ hồng! Kia rõ ràng chính là một mảnh vải, vẫn là cái loại vải bố in biểu ngữ ở ven đường, có cái gì tốt mà giữ lại? Nhưng tôi lại nghĩ tới, có lẽ thứ mà cô ta nhìn thấy và tôi không giống nhau. Tông Thịnh không phải đã nói, mỗi người nhìn về thế giới, kỳ thật đều không giống nhau sao?

Hẳn là, quỷ che mắt rồi! Lúc này tôi cũng không biết có phải là nháo quỷ không nhưng tôi lại nghĩ ra một biện pháp tốt. Lúc trước, cao ốc này nổi tiếng với việc một nhà đầu tư bị nữ quỷ dùng cây sào trúc phóng chết, sau đó trong tòa nhà cũng xảy ra nhiều chuyện kinh dị nên người ta không dám mua lại sau nhiều lần đấu thầu không thành công. Nếu như ông Tông Thịnh có thể hỏi ra đối thủ đấu thầu lần này là ai thì cũng có thể đưa người đó tới thăm chỗ này một vòng, thể nghiệm một chút quỷ nháo không chừng sẽ bỏ chạy luôn. Cho dù hắn tới mà không có quỷ thì tôi cũng có thể tặng hắn chút dấu hiệu mà.

Tuy rằng làm như vậy thực không đạo đức, nhưng đã gấp tới vậy, tôi cũng không thể đứng đó mà nhìn người khác mua mất tòa nhà Linh Linh, như vậy, Tông Thịnh sẽ vô cùng thất vọng.

Mọi việc anh làm đều đều vì muốn phá trận pháp tại khách sạn Sa Ân. Tòa nhà này vốn xéo xéo với Sa Ân, là chỗ quan trọng để anh bày trận, anh không thể trở về ngay thì tôi phải làm gì đó cho anh. Tôi không hiểu về công trình, cũng không hiểu chuyện gì khác, nhưng giả thần giả quỷ thì tôi vẫn có khả năng.

Quyết định xong, tôi do dự một hồi lâu, sau cùng vẫn gọi điện cho Ngưu Lực Phàm. Bởi vì hiện tại người biết sự tình cũng chỉ có tôi cùng hắn, nếu là lại tìm người khác thì thật sự tôi cũng không biết phải tìm ai. Tôi cùng Lan Lan đã xem như hoàn toàn không dính líu, tôi cũng chẳng còn bạn bè thân thiết nào nữa.

Tôi gọi kêu Ngưu Lực Phàm tới dưới tập đoàn Tông An chờ tôi, tôi cũng vội chạy tới đó. Trước khi động thủ, tôi cũng muốn hỏi ông của anh xem đối thủ là ai. Ai lại không có mắt như vậy, tòa Quỷ Lâu như vậy mà dám đoạn của Tông Thịnh.

Đi đến Tông An đã tới giờ làm việc buổi chiều.

Tôi không chờ Ngưu Lực Phàm, liền trực tiếp dùng thang máy đi tìm ông của Tông Thịnh. Ra khỏi thang, thấy ông chú của Tông Thịnh đi ra từ trong phòng. Nhìn ông ta có vẻ không vui lắm, thấy tôi thì nói: “Tông ưu Tuyền, tới đi làm hay đi chơi? Tông Thịnh cũng quá kỳ cục, tự nó một hai phải giành lấy hạng mục, hiện tại cũng không biết chạy tới nơi nào đi chơi.”

Tôi không đáp mà nhìn hắn đi vào pantry thì chạy thẳng vào văn phòng của ông.

Gõ cửa xong thì thấy thư ký là con trai của bà chín mở cửa ra. Ở đây có rất nhiều nhân viên là thân thích từ quê ra làm, hầu hết đều là ra thành phố học rồi ở lại làm ở đây.

Chắc anh ta cũng không biết hiện nên gọi tôi là gì. Xét tuổi thì chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng xét theo bối phận với Tông Thịnh thì tôi phải gọi bằng chú.

Tôi cũng không xưng hô mà hỏi thẳng: “Ông có trong đó không?”

“Ông ấy mới về từ tòa thị chính đang họp ở phòng bên”

“Ông có nói đối thủ bên cao ốc Linh Linh là ai không?”

Anh ta biết thân phận của tôi nên không phòng bị, hoàn toàn coi tôi như người nhà. Vừa thu thập bàn vừa nói: “Nghe nói là công ty địa ốc cạnh bên đó, họ rát gấp. Trước giờ chả nghe nói là muốn đầu thầu, tự dưng hôm qua tới đây, sáng đi coi tòa Linh Linh, xong rồi đòi tham dự. Tổng giám đốc của bên đó là phụ nữ, cũng manh động ghê, đất còn chưa nhìn đã đòi đấu thầu.”

Bà nói một thôi một hồi, tôi kịp định thần thì đã gác máy. Tôi vốn không hiểu lắm, nhưng rõ ràng cảm giác chuyện này chính là nhắm tới Tông Thịnh. Người phá chính là Lão Bắc, nếu không phải tại lão tới tìm đòi hai trăm ngàn rồi mất tích thì anh cũng không phải đi tìm. Mà anh vừa đi, thì thời gian đấu thầu thay đổi. Đâu phải là chuyện nhỏ nói đùa đâu!?

Kẻ thiết kế việc này nhất định là hiểu rõ Tông Thịnh, biết rõ tính anh không tin ai, có thể phỏng đoán được Lão Bắc có bất thường thì sẽ lừa được anh ra ngoài.

Tôi căng thẳng, nếu như Tông Thịnh thật sự là bị bọn họ lừa vậy bọn họ có thể xuống tay với anh không? Tông Thịnh và Thẩm Kế Ân không phải thân thiết, đã đạp gã xuống đáy sông, nếu như bọn họ cũng làm như vậy đối với Tông Thịnh thì…

Tôi không dám tưởng tượng tiếp, hơn nữa cũng không dám bàn bạc cùng ai, trước đây tôi còn có thể đi tìm Ngưu Lực Phàm nói, nhưng hiện tại ngay cả hắn cũng không dám tin. Hắn và Thẩm Hàm rốt cuộc chuyện là như thế nào, ai có nói cho rõ ràng đây?

Tôi thử gọi cho Tông Thịnh nhưng vẫn là tiếng tắt máy, anh rốt cuộc đã gặp chuyện gì, sao lại tắt máy? Mỗi lần anh mất tích xong xuất hiện lại đều bị thương, cũng không biết anh đang làm gì, không biết có bị thương không?!

Tôi bất an. Đứng trên đường mà không biết phải làm gì!

Nhìn sang phía bên trước cửa cao ốc Linh Linh có một chiếc xe buýt dừng lại, một đám con gái trẻ kéo xuống xe, trong vô cùng thời thượng. Các cô xuất hiện khiến không ít người n hìn về phía họ, tự dưng xuất hiện nhiều mỹ nữ vậy thật sự hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nghe mấy cô gái đó bàn với nhau: “Sao lại ở đây?”

Người đàn ông đi đầu nói: “Ta nói các tiểu thư, nên thấy đủ đi. Thật đúng là tưởng ở tại khách sạn sao? Ở chỗ này dừng chân sẽ không kém so với khách sạn đâu, hơn nữa tiền thuê thực rẻ đó. Các ngươi không phải tới ở lại một ngày hai ngày, mà là tới ở một tháng. Một tháng mà ở khách sạn các ngươi tưởng số tiền ra sao. Đi thôi đi thôi, lầu chín lầu chín là của công ty chúng ta. “

Tôi ngẩng đầu nhìn lầu chín, trên đó có một bảng quảng cáo mới tinh, ghi chữ công ty quảng cáo truyền thông, chuyên làm các loại hoạt động lễ nghi. Có lẽ là công ty chuyên cung cấp PG rồi,

“Trên tòa nhà có chữ Phá Bỏ mà?”

“Mấy năm rồi, không có nhanh vậy đâu, yên tâm mà ở. Phòng ốc còn tốt lắm, công ty chúng ta mới tân trang lầu 9 đó.”

Nếu chỉ là thấy một mànnhư vậy, tôi cũng sẽ không để trong lòng, nhưng chuyện kế tiếp mới khiến tôi đặc biệt chú ý.

Đó chính là ngay khi bọn họ lên lầu thì có một cô gái quay lại, từ ven đường kéo ra một tấm vải đỏ, lại cười cười với tấm vải rồi cho vào trong túi nhỏ mang theo người.

Bạn cô ta hỏi: “Cái gì vậy?”

“À, sợi tơ hồng này thật đặc biệt, biết đâu có thể mang tới vận may cho tôi?!”

Nàng đồng bạn liền đứng ở nàng phía sau, hỏi: “Ngươi thu cái gì?”

Tơ hồng! Kia rõ ràng chính là một mảnh vải, vẫn là cái loại vải bố in biểu ngữ ở ven đường, có cái gì tốt mà giữ lại? Nhưng tôi lại nghĩ tới, có lẽ thứ mà cô ta nhìn thấy và tôi không giống nhau. Tông Thịnh không phải đã nói, mỗi người nhìn về thế giới, kỳ thật đều không giống nhau sao?

Hẳn là, quỷ che mắt rồi! Lúc này tôi cũng không biết có phải là nháo quỷ không nhưng tôi lại nghĩ ra một biện pháp tốt. Lúc trước, cao ốc này nổi tiếng với việc một nhà đầu tư bị nữ quỷ dùng cây sào trúc phóng chết, sau đó trong tòa nhà cũng xảy ra nhiều chuyện kinh dị nên người ta không dám mua lại sau nhiều lần đấu thầu không thành công. Nếu như ông Tông Thịnh có thể hỏi ra đối thủ đấu thầu lần này là ai thì cũng có thể đưa người đó tới thăm chỗ này một vòng, thể nghiệm một chút quỷ nháo không chừng sẽ bỏ chạy luôn. Cho dù hắn tới mà không có quỷ thì tôi cũng có thể tặng hắn chút dấu hiệu mà.

Tuy rằng làm như vậy thực không đạo đức, nhưng đã gấp tới vậy, tôi cũng không thể đứng đó mà nhìn người khác mua mất tòa nhà Linh Linh, như vậy, Tông Thịnh sẽ vô cùng thất vọng.

Mọi việc anh làm đều đều vì muốn phá trận pháp tại khách sạn Sa Ân. Tòa nhà này vốn xéo xéo với Sa Ân, là chỗ quan trọng để anh bày trận, anh không thể trở về ngay thì tôi phải làm gì đó cho anh. Tôi không hiểu về công trình, cũng không hiểu chuyện gì khác, nhưng giả thần giả quỷ thì tôi vẫn có khả năng.

Quyết định xong, tôi do dự một hồi lâu, sau cùng vẫn gọi điện cho Ngưu Lực Phàm. Bởi vì hiện tại người biết sự tình cũng chỉ có tôi cùng hắn, nếu là lại tìm người khác thì thật sự tôi cũng không biết phải tìm ai. Tôi cùng Lan Lan đã xem như hoàn toàn không dính líu, tôi cũng chẳng còn bạn bè thân thiết nào nữa.

Tôi gọi kêu Ngưu Lực Phàm tới dưới tập đoàn Tông An chờ tôi, tôi cũng vội chạy tới đó. Trước khi động thủ, tôi cũng muốn hỏi ông của anh xem đối thủ là ai. Ai lại không có mắt như vậy, tòa Quỷ Lâu như vậy mà dám đoạn của Tông Thịnh.

Đi đến Tông An đã tới giờ làm việc buổi chiều.

Tôi không chờ Ngưu Lực Phàm, liền trực tiếp dùng thang máy đi tìm ông của Tông Thịnh. Ra khỏi thang, thấy ông chú của Tông Thịnh đi ra từ trong phòng. Nhìn ông ta có vẻ không vui lắm, thấy tôi thì nói: “Tông ưu Tuyền, tới đi làm hay đi chơi? Tông Thịnh cũng quá kỳ cục, tự nó một hai phải giành lấy hạng mục, hiện tại cũng không biết chạy tới nơi nào đi chơi.”

Tôi không đáp mà nhìn hắn đi vào pantry thì chạy thẳng vào văn phòng của ông.

Gõ cửa xong thì thấy thư ký là con trai của bà chín mở cửa ra. Ở đây có rất nhiều nhân viên là thân thích từ quê ra làm, hầu hết đều là ra thành phố học rồi ở lại làm ở đây.

Chắc anh ta cũng không biết hiện nên gọi tôi là gì. Xét tuổi thì chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng xét theo bối phận với Tông Thịnh thì tôi phải gọi bằng chú.

Tôi cũng không xưng hô mà hỏi thẳng: “Ông có trong đó không?”

“Ông ấy mới về từ tòa thị chính đang họp ở phòng bên”

“Ông có nói đối thủ bên cao ốc Linh Linh là ai không?”

Anh ta biết thân phận của tôi nên không phòng bị, hoàn toàn coi tôi như người nhà. Vừa thu thập bàn vừa nói: “Nghe nói là công ty địa ốc cạnh bên đó, họ rát gấp. Trước giờ chả nghe nói là muốn đầu thầu, tự dưng hôm qua tới đây, sáng đi coi tòa Linh Linh, xong rồi đòi tham dự. Tổng giám đốc của bên đó là phụ nữ, cũng manh động ghê, đất còn chưa nhìn đã đòi đấu thầu.”

Có lẽ, cô ta chỉ là người ra mặt. Khoản đầu tư lớn như vậy, làm gì quyết định nhanh tới vậy. Tôi vội hỏi: “Biết tại sao không?”

“Khách sạn Nam Phong. Lão Tổng, chính là ông của cô, tối nay ăn cơm cùng lãnh đạo thành phố và nữ tổng giám đốc kia.”

Nghe nói như vậy, tôi vội nói: “Thật tốt quá. Cảm ơn...à, chú. Tôi đi trước.”

“Không cần kêu tôi là chú. Tông Ưu Tuyền...” anh ta còn chưa nói xong, tôi đã chạy xuống lầu. Thời gian còn đủ, tôi có thể an bài thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.