Chị ta có vẻ ngơ ngác nhìn tôi, tôi vội nói: “lúc trước chúng ta từng gặp nhau trong bệnh viện đó. Hôm qua, lúc tôi trên phố có gặp chị dâu chị đi tìm con, cũng thấy lúc chị ấy xảy ra chuyện em cũng có thấy. À, em có mấy lời muốn nói với chị ấy nhưng người quản sự không cho em vào.”
Chị ta càng lúng túng: “Em gái này, chuyện này cũng không liên quan đến em mà. Người tài xế kia cũng đã liên hệ với chúng tôi.”
“Không liên quan đến người tài xế. Lúc trước chị dâu chị có hỏi em mấy câu mà em chưa trả lời, hiện tại chị ấy cũng đi rồi, nhưng dường như chưa bỏ xuống được. Nếu em đã đáp ứng giúp chị ấy thì cũng phải có chút trả lời cho chị ấy.”
Ngưu Lực Phàm từ nhà xác đi ra, nhìn thấy tôi nói chuyện với người phụ nữ đó cũng bất ngờ. Chị ta hỏi toi:
“Chị dâu tôi nhờ em giúp cái gì?”
Tôi kể lại cho chị ấy nghe chuyện hôm qua, chỉ là không kể về việc đứa bé ở khách sạn, chỉ nói là chị dâu chị ấy nhờ tôi đi tìm con, tôi chưa kịp trả lời thì đã xảy ra chuyện. Chị ấy do dự một lúc, rồi gật đầu, đưa chúng tôi vào trong nhà xác.
Nhà xác không lớn nhưng thật lạnh lẽo, có hai hàng tủ đông ở hai bên vách tường. Có một cuốn sổ để ghi chép viếng thăm. Giữa phòng còn có hai cái giường bằng sắt.
Chị ấy ra nói vài câu, người quản sự cho phép chúng tôi mở tủ đông ra. Bất quá, người mở cho chúng tôi là người phụ nữ kia.
Chị ấy nói: “Chị dâu tôi nhà chẳng còn ai. Chị ấy gả tới nhà chúng tôi cũng chẳng sung sướng gì. Khi đó, tôi mới học tiểu học, chị ấy như mẹ tôi vậy, chăm sóc tôi, dạy tôi học. Nhưng sau này tôi lại chẳng hiểu sao nữa. Từ khi chị tôi mang thai đứa bé, rồi sinh nó ra, anh trai tôi dường như biến thành một người khác, cứ đánh đập và mắng chửi chị ấy, nói là đứa bé không phải con của anh ấy, là chị dâu đi ngoại tình.
Khi đó, tôi luôn ở bên cạnh chị cả ngày, chị ấy không thể có thời gian để mà làm việc đó. Nhưng chị dâu tôi sợ con trưởng thành không được tốt nên mọi nỗi thống khổ đều nuốt vào trong bụng, cứ nói với con rằng ba nó rất yêu nó, chỉ là ba phải đi làm xa kiếm tiền cho nó ăn học.
Anh trai tôi bỏ đi, đi xa đã nhiều năm không về nhà. Con trai được mười ba tuổi, thì anh ấy trở về được hai lần, mà lần nào cũng đánh đập chị ấy.
Đứa bé đáng thương, lúc sinh bệnh cũng chỉ có một mình chị dâu chèo chống, sau này đứa bé lại đi lạc, chị dâu lại cả ngày lang thang ở đây tìm con. Mọi người trong thôn đều nói chị ấy đã điên rồi.
Bây giờ, chị dâu đã ra nông nỗi này nhưng anh tôi vẫn không chịu tới nhìn chị một cái.”
Hóa ra, vận mệnh của quỷ thai vốn là như vậy. Chỉ là người mẹ này đã giành cho con trai quá nhiều tình thương, phần yêu thương này đã giúp hóa giải oán hận trong lòng nó, chỉ tiếc là cuối cùng người tốt thường không sống lâu.
Tủ đông mở ra, túi bọc thi thể phả ra hơi lạnh trắng xóa.
Ngưu Lực Phàm nói từ sau lưng tôi:
“Đừng đứng quá gần, chị ấy chưa tìm thấy con nên trong lòng có chấp niệm. Đừng để chị ấy hút mất dương khí của mình. Đứng xa một chút, nói xong lập tức kéo túi bọc thi lên, Tông Thịnh đã nói, việc này anh không giúp được em, em phải tự mình làm thôi.”
Tôi quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ là có lẽ hắn cũng chưa từng gặp qua chuyện như thế này, nếu để hắn làm dám hắn sẽ làm hư việc mất. Hiện tại, Tông Thịnh đã nói rõ là để tôi làm nên không chừng trong lòng hắn còn đang hí hửng đó.