“Như vậy cũng không tốt mà!” Tôi cười, nhưng trong lòng gào thét, mau mau mang tôi đi nào.
Có đôi khi nữ nhân chính là như vậy, lời nói và suy nghĩ không giống nhau.
Tông Thịnh ở bên kia có chuyện thì dù cho chúng tôi có thật sự chia tay đi chăng nữa cũng không thể nào không suy nghĩ gì về chuyện này.
“Được rồi, qua bên kia thôi. Làm mà không tốt, thì cả cơ hội nói chuyện còn không có đó. Thu thập một chút, chúng ta đi nào.”
Tiểu Mễ tuy không có chức vụ gì đặc biệt nhưng chị ta cao gầy, xinh đẹp, nên được các lãnh đạo khá coi trọng. Nhiều người nói, chờ tới khi tòa nhà Linh Linh khai trương thì có lẽ chị ta có thể được chuyển sang làm giám đốc bộ phận kinh doanh
Nửa tiếng sau tôi và Tiểu Mễ ngồi taxi đi tới trụ sở tập đoàn Tông An.
Tòa nhà không phải là cao ốc gì, nhưng bảo vệ đang đứng trước cửa kiểm tra chặt chẽ người ra vào. Cũng không biết kiểm tra cái gì. Chúng tôi mặc đồng phục công ty, có danh thiếp công ty, hơn nữa bảo vệ cũng biết tôi nên không hỏi nhiều kêu chúng tôi lên thẳng trên lầu.
Chúng tôi vừa ra khỏi thang máy lầu sáu đã nghe tiếng bà Tông Thịnh lanh lảnh.
“Những người này, thật sự nên dạy dỗ cho thật tốt!!! Làm sao lại đánh Tông Thịnh thành như vậy? Tông Thịnh, thật không cần đi bệnh viện sao?”
Hành lang lầu sáu vốn không có người làm việc, mà mọi người đều vây quanh văn phòng vách kính.
Ngay cả Tiểu Mễ cũng quên mất mục đích tới đây của mình mà kéo tôi chen vào giữa đám người nhìn vào văn phòng. Bà Tông Thịnh đang bôi thuốc lên vêt thương cho anh.
Áo sơ mi anh đã cởi một nửa lộ ra bả vai rắn chắc cùng cơ ngực. Tiểu Mễ thì thào xuýt xoa:
“Oa, dáng người thật tốt.”
Bà Tông Thịnh đem một lọ thuốc bột rắc vào miệng vết thương của anh, anh có vẻ vô lực dựa vào sô pha, máu đã cầm nhưng miệng vết thương có vẻ rất sâu.
Tôi nhìn miệng vết thương mà trong lòng đầy nghi hoặc, vết thương sao nặng tới vậy?
Nếu là người bình thường, vết thương thế này chắc phải đi bệnh viện khâu lại rồi chứ.
Bà anh hỏi:
“Tông Thịnh, nếu không, chúng ta đi bệnh viện đi. Máu nhiều quá!”
“Không cần. Hiện tại đi bệnh viện, không phải làm người ta chế giễu sao? Chỉ là động chạm một chút vì phá bỏ và di dời mà phải đi bệnh viện. Con phụ trách toà nhà đó. Con đi viện thì việc ở toà nhà Linh Linh phải làm sao?
“Này, miệng vết thương này cũng quá sâu đi.”
“Không có việc gì, không chết được.”
Chú Tông Thịnh dựa vào bàn làm việc nói: “Lần này phá bỏ và di dời cũng quá gấp mà, cho nên người ta mới phản ứng mạnh thế. Tông Thịnh, loại sự tình này, cháu kinh nghiệm không đủ, tôi xem thiết kế cháu cũng làm rồi. Nếu không, chuyện này cháu không cần phải xen vào, để tôi chiếu theo thiết kế của cháu làm. Cứ làm cuốn chiếu chờ người ta dọn đi hết rồi tiếp tục”
Tông Thịnh ngẩng đầu lại hỏi: “vậy mất mấy năm? Chỉ cần một năm, bên kia phong thuỷ liền toàn thay đổi. Đến lúc đó, dù cho bày trận có lợi hại, chúng ta cũng chỉ có phí tiền thôi.”
Anh lại cúi đầu nhìn vết thương, lại thấy tôi ở bên ngoài tấm kính, nhưng ánh mắt anh chỉ đảo qua người tôi, không hề dừng ánh mắt lại.
Chú anh lại rục rịch tính nói gì đó thì ông anh đã nói:
“Được rồi, làm địa ốc, loại chuyện này chỉ là sớm hay muộn. Lúc trước ta còn bị người ta kéo vào vườn trái cây đánh nữa cơ. Người trẻ tuổi nên học hỏi kinh nghiệm.”
Ông chú anh không nói nữa, nhưng bà anh nhìn miệng vết thương thì sốt ruột: “Tông Thịnh, không ấy chúng ta vẫn nên đi bệnh viện đi.”
Tông Thịnh đè thấp thanh âm nói gì đó với bà thì bà mới thôi.
Ông anh đi từ trong văn phòng ra tức giận nói với đám người vây quanh bên ngoài: “Nhìn cái gì hả? Nên làm gì thì làm đi.”
Mọi người vội giải tán. Tiểu mễ kéo tôi đi tìm người phụ trách quản lý khu chúng tôi.